Thỏ tinh mất tích mấy ngày, trúc tinh không có cách nào chăm sóc mỹ nhân. Chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân là nó sẽ nghĩ đến con thỏ làm chuyện ngu ngốc kia, không nguôi giận được.
Bạn tốt của nó, bạn tốt nhiều năm của nó, gặp người này, như Bạch nương tử gặp phải Hứa Tiên, cuối cùng đều biến thành một hồi kiếp nạn.
Nhân yêu trăm sông đổ về một biển, cũng trách nó lúc thỏ tinh mê luyến người này, không kịp thời mà kéo nó ra.
Bây giờ thì hay rồi, con thỏ ngốc tự đi tìm đường chết.
Nhưng tình trạng hiện giờ của mỹ nhân, nếu không có ai chăm sóc, có thể đi đời nhà ma ngay lập tức.
Nó bực bội gọi gấu trúc tinh đến, bảo gấu trúc tinh chăm sóc hộ mỹ nhân.
Gấu trúc tinh nhìn trúc tinh giận đến mặt nhỏ đỏ bừng, đau lòng ôm người lên, mặc kệ trúc tinh giương nanh múa vuốt, tay đấm chân đá, hôn hai má nó một cái rồi mới thả người xuống: “Đừng tức giận, thỏ thỏ làm việc vẫn luôn có chừng mực, sẽ không sao đâu.”
Nói là nói vậy, nhưng trong lòng gấu trúc tinh cũng thấy lo.
Bọn họ ai cũng không biết vị thượng tiên kia biết tiên thảo bị trộm rồi sẽ giận dữ tới mức nào