Kiều Nhân hiểu rõ mình không nên hỏi vấn đề này.
Cơ mà sau khi anh nói ra câu đó cô lại tò mò muốn biết sự thật.
Nhưng dù gì đi nữa, hiếu kỳ cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, “tò mò rồi có ngày bỏ mạng” (*) – đạo lý này ai cũng hiểu rõ, hơn nữa câu hỏi này không nhất thiết phải hỏi, nhỡ đâu câu trả lời lại biến hóa khôn lường.
(*) Tò mò rồi có ngày bỏ mạng: nguyên tác là một câu thành ngữ tiếng Anh “Curiosity killed the cat”: nghĩa đen là tính tò mò sẽ giết chết con mèo mang hàm ý rằng có những sự việc không nên cố tìm hiểu làm gì vì chính việc tò mò mà tìm hiểu có thể sẽ khiến bản thân gặp rắc rối.
Kiều Nhân cũng không phải là người EQ thấp, nếu nói Kỷ Hàn Thanh không có ý gì với cô thì chắc chắn là không thể nào, nhưng thích đến mức nào, và cụ thể là chữ “thích” đó theo nghĩa nào thì không thể nói chính xác được
Cô không hề biết, nếu không thì vấn đề này đã to lắm rồi.
Một người vai vế như dượng của cô, nếu quả thật mà có ý với cô thì... Kiều Nhân không dám nghĩ thêm nữa, dừng hai giây để tỉnh táo lại, sau đó lắc đầu một cái.
Lông mày Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng rũ xuống.
Rất nhanh đã có taxi đỗ lại, lần này Kiều Nhân không đợi Kỷ Hàn Thanh nói thêm gì nữa vội kéo cửa xe sau nhanh chóng ngồi vào rồi đóng cửa xe ngay lập tức.
Nửa phút sau cô hạ cửa kính xe xuống một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt, dịch người ra gần cửa kính: “Gặp lại.”
Tài xế là người nóng vội, dừng lại cũng nhanh và phóng đi cũng nhanh.
Hai chữ “gặp lại” Kiều Nhân nói ra vẫn còn vương lại trong không khí nhưng xe đã vội phóng đi, để lại một làn khói mịt mù quyện cùng đất bụi.
Kỷ Hàn Thanh vẫn đứng yên, đôi mắt dõi theo một lúc lâu, khóe miệng mới nhẹ nhàng giương lên cười một cái.
Kiều Nhân không biết gì cả, nhưng anh đã nín nhịn cả một thời gian dài rồi, đúng là chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ nói ra hết trong hôm nay.
Anh quen biết Kiều Nhân đều là nhìn thấy ở hai buổi hôn lễ.
Một người là chủ nhà một người là khách, sự chú ý chắc chắn sẽ khác nhau.
Trong đám cưới Nguỵ Duyên cứ liên tục kéo cô tới để giới thiệu cho anh, rõ ràng không phải con ruột, vậy mà lúc nào cũng che chắn tựa như bảo bối mà nâng niu, không để ai tới xâm phạm.
Nhưng ngày hôm đó Kỷ Hàn Thanh không có ấn tượng với cô nhiều lắm.
Thật sự có ấn tượng với cô là bởi vì đống thẻ phòng đó, mà thể loại đưa thẻ phòng này lại vô cùng khác biệt, còn sắp đặt để trong hộp kẹo cưới, đặc biệt người trong cuộc lúc ấy nhìn thế nào cũng không nhận ra là đã đủ mười tám tuổi.
Không chỉ mình Kỷ Hàn Thanh, đến cái người đã duyệt qua vô số mỹ nữ Phó Yến cũng nhớ như in.
Khoảng thời gian đó Kỷ Hàn Thanh mới đảm nhiệm chức vụ, mỗi ngày đều bận rộn, cả ngày cả đêm đều điên cuồng làm việc, còn phải thường xuyên đi công tác khắp nơi, thời gian nghỉ phép về nước càng ngày càng ít.
Chuyện thẻ phòng đó anh cũng đã quên lãng từ lâu, cho đến khi được nghỉ ngơi mấy ngày bay về nước, giáo sư Từ gọi điện bảo tới trường để lấy đồ.
Anh hiếm khi thấy giảng đường đại học nên thuận tiện ở lại mấy phút.
Vào thời điểm Kiều Nhân ngồi xuống cạnh anh, anh cũng không chú ý tới cô.
Kết quả chưa tới hai phút, bả vai bỗng trĩu xuống, cô gái ngồi bên cạnh cứ như vậy mà nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
Những chiếc ghế được xếp sát nhau thẳng tăm tắp nên không gây tiếng động gì lớn.
Trong lớp yên ắng, trước mặt vẫn là tiếng của giáo sư Từ đang giảng bài, cơ bản không tồn tại chút âm thanh xì xào bàn tán nào cả.
Lông mày Kỷ Hàn Thanh nhíu chặt, tựa như có thể kẹp chết được một con ruồi.
Kiên nhẫn của anh hồi đó kém hơn hiện tại rất nhiều, một bên tay kia nhấc lên, định đem đầu Kiều Nhân đập xuống bàn, cúi mặt xuống nhìn thì đột nhiên thấy rõ được gương mặt của cô nàng tựa đầu lên vai mình.
Kiều Nhân hồi đó so với bây giờ cũng không khác nhiều lắm, cả khuôn mặt vô cùng thanh thuần, da trắng hơn các cô gái khác một chút, bởi vì dựa vào cửa sổ, nên khi ánh mắt trời rọi qua mặt còn có thể nhìn thấy được lông tơ nhàn nhạt, vô cùng tĩnh lặng, hiện lên vẻ ôn nhu hiền lành.
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô mấy lần, sau đó mới thu lại cánh tay vừa giơ lên kia.
Mặc dù sẽ có chút khó khăn để gặp được tình yêu của đời mình, nhưng chỉ cần một người đã rung động thì đó là điều vô cùng giản đơn.
Có thể thấy ngày hôm đó Kiều Nhân thật sự rất mệt mỏi, ngủ không quá sâu, từng sợi tóc lòa xòa rũ xuống, nhưng từ đầu tiết đến cuối tiết cũng không hề mở mắt dậy.
Bả vai Kỷ Hàn Thanh có lúc nặng trĩu nhưng có lúc lại nhẹ bẫng, từ đầu đến cuối vì sợ cô vô tình đập đầu xuống bàn còn dịch cánh tay lên trên bàn để cô ngả đầu xuống, gối lên cánh tay anh một cách tự nhiên.
Hôn lễ hôm đó, Nguỵ Duyên coi cô như bảo bối mà che chở, anh cũng muốn được trải nghiệm điều đó một lần trong đời.
Kiều Nhân ngủ vô cùng an tĩnh, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng, bởi vì điều kiện ngủ không được thoải mái lắm nên lúc cô giơ tay ra điều chỉnh tư thế cánh tay anh.
Ba tiết trôi qua, cô vẫn ngủ thật bình thản.
Cánh tay Kỷ Hàn Thanh muốn phế tới nơi, ở trên bục giảng giáo sư Từ vẫn miệt mài giảng không hề liếc mắt về phía này.
Rất nhanh tới hết giờ, trước đó anh có đi vệ sinh, khi trở về giảng đường thì chỉ còn lại giáo sư Từ đang chơi điện thoại trên bục, nhìn thấy anh liền hóng hớt hỏi: “Con biết cô bé kia à?”
Kỷ Hàn Thanh hoạt động cánh tay một chút: “Có tiếp xúc qua.”
-Vừa ý người ta à?
Lần này Kỷ Hàn Thanh không lên tiếng nữa.
-Mẹ sẽ giúp con tìm hiểu lai lịch cô bé đó.
Kỷ Hàn Thanh: “...”
-Tên em ấy là Kiều Nhân.
Giáo sư Từ: “Con trai, con cứ yên tâm mà đi công tác. Mẹ sẽ thay con chú ý tới cô nhóc này từng li từng tí.”
Kỷ Hàn Thanh: “...”
Giáo sư Từ nói được là làm được, cả một học kỳ chỉ chăm chăm nhìn Kiều Nhân.
Kiều Nhân kinh hồn bạt vía cả một kỳ, mất nửa năm ngồi với các bạn cùng phòng để đoán già đoán non nguyên nhân vì sao, kết quả mọi lý do được đưa ra đều không hề liên quan.
Không phải bởi vì ngủ gật trong giờ, cũng không phải vì xinh đẹp động lòng người, mà nguyên do chính là vì Kỷ Hàn Thanh.
-----
Khi Kiều Nhân về đến nhà đã là bảy giờ tối.
Người giúp việc đặt thức ăn đã nấu xong lên bàn, chỉ đợi mình cô.
Kiều Nhân vừa quay về nhà, cơm ngay lập tức được bày ra.
Mẹ Tống ngày hôm nay lại không mê mẩn game trên điện thoại, bừng bừng hứng thứ gắp cho cô rất nhiều món rồi nhìn cô ăn, sau bữa cơm còn kéo cô ra phòng khách ân cần hỏi han đủ mọi chuyện.
Kiều Nhân không cảm thấy thoải mái, lần thứ tưngước mắt lên xem giờ, không nhịn được hỏi một câu: “Mẹ, hôm nay mẹ muốn nói chuyện gì với con thế?”
Nguỵ Duyên lúc này đã vào thư phòng làm việc, nên phòng khách cũng chỉ có hai mẹ con, Kiều Nhân trong lúc nhất thời không hiểu nổi mẹ đang vòng vo chuyện gì với mình.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm mẹ Tống một lát, thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình: “Mẹ giấu dượng hút thuốc lá đấy à?”
Mẹ Tống hút thuốc nhưng không nghiện quá nặng, vào buổi sáng thừa dịp Nguỵ Duyên không có ở nhà lại len lén lấy một điếu, sau đó đi tẩy hết mùi trên cơ thể trước khi chồng quay trở về.
Kiều Nhân cau mũi một cái, hít sâu, mùi thuốc lá không thể ngửi ra dù chỉ một chút, bật ngón tay cái lên với mẹ: “Thật thành công nha, trừ khi là chó nếu không thì chẳng thể ngửi ra mùi thuốc trên người mẹ.”
“Chó cũng không ngửi ra đâu!” Mẹ Tống vỗ tay kéo cô về ghế ngồi: “Mẹ bỏ thuốc rồi.”
Nói xong bà ho nhẹ một tiếng: “Bảo bối à... Thời gian trước không phải mẹ đã nói con sao? Con trai của dì họ...”
Động tác Kiều Nhân cứng đờ, ăn đồ ngọt cũng không vào nữa.
Mẹ Tống: “Mấy ngày trước vừa hoàn thành xong luận án Thạc sĩ trở về nước, có muốn không để mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt nhau?”
-Mẹ!!!
-Con đừng có vội từ chối như thế, điều kiện người ta tốt vô cùng, dáng dấp cũng lịch sự đẹp trai, dẫu gì thì cũng nên nhìn mặt một lần đúng không??
Kiều Nhân trực tiếp cự tuyệt: “Con không có thời gian gặp đâu.”
-Thứ bảy này không phải con được nghỉ sao?
-Nghỉ thì cũng phải viết bản thảo rồi.
-Con không cần phải tới mức mới nói một chút đã nóng nảy rồi chứ??
Kiều Nhân: “...”
Tuổi hai mươi hai cô còn chưa trải qua thì gấp làm cái gì?
Mẹ Tống liếc mắt một cái là nhìn ra con gái đang suy nghĩ điều gì: “Mẹ lúc bằng tuổi con bây giờ cũng đã sinh con rồi.”
Lời mẹ nói là sự thật, cô không cách nào phản bác được.
Bố mẹ cô khi ấy là tự thành hôn với nhau, kết hôn chưa được bao lâu đã sinh ra cô.
Nhưng kết hôn sớm thì có ích gì? Chẳng phải cuối cùng vẫn là ly dị sao?
Mẹ Tống hiển nhiên không cho là như vậy, không ngừng cố gắng tẩy não nói: “Nói chuyện một vài lần, không yêu được thì cũng không thua thiệt gì cả, bảo bối con thấy đúng không?”
Trong miệng Kiều Nhân vẫn còn đọng lại mùi bơ, vào lúc này cảm thấy có chút ngấy, cầm ly nước uống ực một hớp, sau đó hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ chắc chắn à?”
-Làm sao mà không chắc cơ chứ...
Hiểu nhiên mẹ Tống cũng nghĩ tới điều gì, liền dừng lại.
Khóe miệng Kiều Nhân hơi hạ xuống, có chút bất đắc dĩ.
Nghiêm túc mà nói, Nguỵ Duyên cũng không phải làm mùa xuân thứ hai của mẹ Tống, trước khi dượng đến với mẹ thì còn một người đàn ông trẻ tuổi khác, mặt trắng nhỏ, là một người vô cùng trong sáng và thanh tú.
Kết quả một thời gian sau, Kiều Nhân liền phát hiện gã ta không chỉ có khuôn mặt giống tiểu bạch kiểm mà cả cách hành xử cũng giống hệt tiểu bạch kiểm – bấy giờ xảy ra chuyện là có người ăn trộm xe đi nuôi tình nhân, kết quả là gã đó lại trộm trang sức của mẹ Tống để tặng cho những người đàn bà khác.
Mẹ Tống biết chuyện, mộng tưởng tình yêu cao đẹp vượt qua cả vật chất liền vỡ tan, đuổi tiểu bạch kiểm đi, trước đó còn tổng sỉ vả đánh gã một trận nên thân.
Trải nghiệm đau thương này đã vứt bỏ niềm tin của Kiều Nhân vào tình yêu.
Kiều Nhân cứ như vậy không đi tìm bạn trai nhiều năm liền, một phần cũng là vì công việc bận rộn, còn nguyên nhân chính cũng là vì chuyện của mẹ Tống bị dọa cho sợ hãi.
Đặc biệt là sau này khi làm việc mấy tháng ở cái tạp chí cũ, moi ra được bao ảnh chụp cùng tin tức của những nghệ sĩ tên tuổi, cô đã đoạn tuyệt hết lòng tin của mình vào yêu đương.
Bây giờ thoát khỏi công việc đó, tình trạng này cũng được cải thiện đôi chút, nhưng cũng chỉ là vơi bớt lo sợ thôi, giờ lại để cho cô đi xem mắt, Kiều Nhân trong phút chốc không hề có biện pháp tiếp nhận.
Mẹ Tống cùng Nguỵ Dịch Liên không giống nhau, người sau còn khả năng đùa giỡn để mà lãng quên chuyện xem mắt, còn người trước thì căn bản chính là không thể được.
Kiều Nhân xoa xoa hai má: “Mẹ, con thật sự không có vội.”
Mẹ Tống nhớ lại chuyện thương tâm của mình với tiểu bạch kiểm, ai oán nhìn cô không lên tiếng.
Kiều Nhân: “Nếu như con muốn yêu đương thì sẽ tự mình tìm bạn trai.”
Cô không nói thêm gì nữa, nuốt nước bọt chờ mẹ Tống đáp lại.
Cũng không biết qua bao lâu, mẹ Tống mới thở dài: “Được rồi, con đừng có mà kéo dài chuyện này là được.”
Kiều Nhân hắng giọng.
-Cũng đừng có ý định đến muộn.
“...”
----
Kiều Nhân từ Nguỵ gia trở về nhà trọ đã là hơn chín giờ tối.
Thời gian không quá sớm, cô dứt khoát liền nghe theo lời mẹ Tống, lấy từ trong hầm đỗ xe chiếc Audi màu trắng để lái về nhà.
Nguỵ Dịch Liên lại trở về trường học, mẹ Tống để cho Kiều Nhân mang mấy đồ lên xe đưa cho cậu.
Cũng không có gì nặng, chủ yếu là thuốc bổ.
Mẹ Tổng để đồ trong cốp xe, còn bảo Kiều Nhân thay mình nói với Dịch Liên: “Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới đừng quá lo lắng, cứ bình tĩnh thư thái đi.”
Kiều Nhân gật đầu lia lịa, không hề nói ra lần trước Nguỵ Dịch Liên còn sắp xếp buổi xem mắt cho mình.
Mẹ Tống giờ mới yên tâm: “Cục cưng, đi đường nhớ cẩn thận.”
Đến chín rưỡi tối Kiều Nhân mới về đến nhà.
------
Mỗi sáng thứ hai hàng tuần đều có cuộc họp hội đồng, toàn soạn có rất nhiều người, một buổi họp không thể chứa nhiều người như vậy nên cơ bản mỗi khi họp đều chỉ có một số người từ các bộ phận tham gia.
Kiều Nhân là thực tập sinh nên không nằm trong danh sách “một số người” đó.
Tám giờ sáng thứ hai, Kiều Nhân đến tòa soạn điểm danh rất sớm.
Sự việc biển quảng cáo rơi xuống đường làm trọng thương người vẫn chưa thu xếp xong, lần này Kiều Nhân không có gọi điện liên lạc nữa mà trực tiếp sắp xếp đồ đạc đi đến bệnh viện.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Kiều Nhân lại bị mấy người đó tỏ thái độ đuổi khách mà bảo cô rời đi.
Tuy nhiên lần này lại chọn lọc được tin tức có ích một chút – cô đã moi ra được địa chỉ nhà của gia đình kia.
Nhân lúc đang giờ nghỉ trưa, Kiều Nhân đem đồ qua trường đưa cho Nguỵ Dịch Liên sau đó tùy tiện tìm chỗ ăn trưa, sau đó đến mấy nhà hàng xóm của gia đình kia tìm hiểu một chút.
Kế hoạch ngày hôm nay của cô vô cùng tốt, kết quả là vào giữa trưa gửi đồ cho Nguỵ Dịch Liên xong, lái xe từ trường đi đến ngã tư đường thì va phải một chiếc xe khác.
Va chạm không lớn nên vấn đề cũng không quá to tát.
Kiều Nhân vội vàng xuống xe nói xin lỗi với chủ nhân chiếc xe kia, sau đó giống như bình thường gửi phương thức liên lạc, cậu bình an, tôi cũng bình an, cả hai chúng ta đều bình an.
Kết quả vừa mới đi ra gõ lên cửa kính xe, người phụ nữ bên trong xe không nhịn được liếc xéo cô: “Không có mắt à?”