Con Tim Rung Động

Chương 20: Chương 20




Kiều Nhân nhíu mày, lời xin lỗi nghẹn lại trong cổ họng.

Người trong xe vẫn còn tiếp tục gọi điện thoại, giọng nói với đầu bên kia dịu dàng ngọt ngào tựa như là một con người khác vậy: “Mới vừa rồi bị một đứa không có mắt đâm vào xe... Ừ đúng thế, mấy hôm trước em có qua Úc chụp ảnh, hôm qua mới về nước.”

Giữa trưa, ánh mắt trời cháy dữ dội, nắng trải dài khắp con đường, Kiều Nhân đứng bên ngoài chịu đựng nắng chiếu rọi hơn hai phút đã cảm thấy mắt mình bắt đầu nổ đom đóm.

“Anh đang ở gần đây à? Muốn đi qua đây xem không?”

Người phụ nữ này có ngoại hình rất đẹp, đưa tay lên nghịch mấy lọn tóc xoăn ở bả vai, khóe miệng không khống chế được cười tươi: “Được rồi, vậy em ở đây chờ anh.”

Kiều Nhân cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại.

Thật sự là đang câu giờ mà, xe bị đâm mà vẫn có thể gọi điện nói dề nói dà đến năm phút.

Kiều Nhân cất điện thoại vào túi thì người phụ nữ kia cũng nói chuyện xong.

Người phụ nữ này cũng không hề ra khỏi xe mà cứ ngồi trong, đặc biệt tùy ý dựa vào phía sau một chút, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô: “Cô lái xe kiểu gì vậy?”

Kiều Nhân cau mày, lời nói ứ lại ở cổ họng, cuối cùng cũng thốt lên được mấy chữ: “Tôi xin lỗi.”

Căn bản con đường này không hề có đèn giao thông, chỉ cần không chú ý một chút thôi là ngay lập tức có thể xảy ra va chạm.

Trường hợp như thế này thì rõ ràng cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm, kết quả đối phương lại khăng khăng coi mình là nạn nhân, vênh mặt lên chì chiết cô. Kiều Nhân đứng ngoài nắng có chút chóng mặt, đầu hơi nghiêng một chút để tránh ánh nắng: “Có phải lúc nãy cô vừa lái xe vừa nghe điện thoại?”

Trong nháy mắt người phụ nữ kia ngồi thẳng người dậy: “Cô có ý gì?”

-Ý trong mặt chữ.

-Cô đâm vào xe tôi vậy mà bây giờ quay ngược lại trách tôi?

Tầm mắt Kiều Nghiêng nghiêng qua nhìn vết xước trên xe, cũng không dài lắm, chỉ bằng ngón trỏ.

Lại nhìn hãng xe, là Ferrari.

Được rồi, lần này còn động phải đại tiểu thư con nhà giàu.

Không trách lại vênh váo như vậy, bộ dáng làm như mình không làm gì sai cả.

Bởi vì lát nữa phải đến vùng quê ở ngoại thành cách đây rất xa, lái xe cũng phải mất ba tiếng, bỏ qua thời gian trò chuyện với người dân trong khu thì cũng phải tốn khá nhiều thời giờ, cơ bản là khi về đến nội thành thì cũng đã là thời điểm tan tầm.

Kiều Nhân cũng lười phải tốn thời gian tranh cãi cùng người phụ nữ này, cô quay đầu lại nhìn xe mình cũng có mấy vết xước, cố gắng đè nén giọng mình cho dịu hiền một chút: “Nếu không tôi gửi cô phương thức liên lạc nhé? Đến lúc đó có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi.”

Người kia lại dựa vào ghế, giơ tay ra khỏi cửa kính xe ngắm nhìn bộ móng của mình dưới ánh mặt trời, giọng nói khó chịu, lười nhác: “Nhỡ đâu đến lúc gọi cô lại chối bay chối biến không nhận thì sao?”

Kiều Nhân thật đến quỳ lạy đại tiểu thư này.

Trên con đường này chỗ nào cũng lắp camera, cô làm gì có cách nào mà nói dối được.

Kiều Nhân lại nhìn giờ một cái.

Thêm năm phút nữa trôi đi.

Cô mở cửa xe mình, ngồi vào trong lấy giấy bút ra ghi phương thức liên lạc của bản thân, sau đó đưa qua cửa kính xe cho người phụ nữa kia: “Tiểu thư, thật sự xin lỗi cô, ngày hôm nay tôi còn có việc, không thể ở lại tiếp cô lâu được.”

-Cô...

-Công ty bảo hiểm sẽ xử lí vấn đề này, nếu còn phát sinh những vấn đề khác xin hãy gọi cho tôi.

Kiều Nhân đưa tay chỉ lên dòng phía trên tờ giấy: “Còn nếu như không thấy tôi nhận điện thoại, cô có thể gọi điện đến phía cảnh sát để cảnh sát giao thông họ làm việc.”

Lịch trình ngày hôm nay của cô đã được sắp xếp tỉ mỉ, cả ngày đều bận rộn chạy đi chạy lại, cô không thể để người phụ nữ kia có cơ hội gây khó dễ cho mình, nói xong liền quay vào trong xe.

Sau đó đang định phóng xe đi, ngẩng mặt lên thì lại thấy người phụ nữ kia xuống xe, đứng trước xe cô chặn đường.

Kiều Nhân bật ra câu chửi thật nhỏ, tức giận nhưng cũng không lái xe đi và cũng chẳng xuống xe.

Người phụ nữ đứng bên ngoài mở miệng, bởi vì ở trong xe nên Kiều Nhân không nghe rõ cô ta nói gì, chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng thì thấy cô ta nói: “Xuống xe.”

Kiều Nhân ngồi im.

Nếu hôm nay cô không bận như thế này đã sớm gọi điện báo cảnh sát để xử lí rồi, kết quả rõ ràng là bản thân muốn bồi thường nhưng cái người kia thì không chịu cho qua.

Lần thứ ba xem giờ, cả người Kiều Nhân giờ chỉ thấy buồn bực khó chịu.

Cứ như vậy giằng co với nhau, chưa được bao lâu thì mắt người phụ nữ kia sáng lên, đang đứng chặn xe cô bỗng chạy sang xe bên cạnh: “Học trưởng, chưa gì anh đã tới rồi à?”

Kiều Nhân ấn nút kéo cửa kính lên, định nhân lúc này mà lái vụt đi.

Kết quả là còn chưa đạp ga phóng đi thì cửa kính đã bị người ta gõ mấy cái.

Kiều Nhân thở ra đầy bực dọc, u oán, sau đó mặt không cảm xúc hạ cửa kính xuống, người phụ nữ kia rất nhanh chỉ ngón tay vào cô, sát đến mức cô tưởng như trong phút chốc cái móng tay đó sẽ đâm thẳng vào người cô: “Chính cái con bé này này, đã không chịu xin lỗi mà còn quay ngược lại chỉ trích em...”

Kiều Nhân: “...”

Người này có phải bị điên rồi không?

Cô tự nhận thấy tính cách của mình cũng không quá tệ, mới vừa rồi nói chuyện cùng người phụ nữ kia giọng nói vẫn mềm mỏng ân cần, chỉ có khi vào trong xe mới phát tiết, tại sao đến nơi đông người lại bị biến thành con đà bà chua ngoa đanh đá rồi?

Người phụ nữ kia tỏ ra cái vẻ mình bị làm cho sợ hãi: “Học trưởng...”

Lần này lời còn chưa nói hết, mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái thì đột nhiên dừng lại: “Kỷ... học trưởng, anh cũng ở đây a?”

Giọng nói bỗng chốc thay đổi, bất ngờ cũng có nhưng sự ngạc nhiên với vui sướng chiếm nhiều hơn.

Cũng không biết người trong xe nói cái gì, giọng nói không lớn nên khi truyền tới trong xe, một chữ cô cũng không thể nghe ra.

Ngược lại giọng nói của người phụ nữ kia thì cô nghe được vô cùng rõ ràng: “Em không phải cãi lý với người ta, vốn chỉ muốn cô ta nói xin lỗi với em, vậy mà...”

“...”

Kiều Nhân tức đến mức muốn đập vào tay lái một cái.

Bản lĩnh giả dối đổi trắng thành đen vô cùng thành công, cơ bản cũng chỉ là muốn câu dẫn đàn ông.

-Học trưởng, làm thế nào bây giờ a?

Câu hỏi này là hướng tới người đàn ông ngồi ở ghế phụ nhưng lại không thấy anh lên tiếng.

Phó Yến nhìn anh một cái: “Em ấy hỏi cậu phải làm gì đấy?”

“Hỏi tôi làm gì?” Người đàn ông giương mắt nhìn lên người phụ nữ đang đứng bên ngoài: “Tương Nghi, tôi là cảnh sát giao thông chuyên giải quyết tai nạn à?”

Người phụ nữ không nói gì, trong nháy mắt biến đổi thành vẻ dịu dàng: “Không em không có ý đó...”

-Thế ý của cô là gì?

Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, vấn đề này tự mình giải quyết đi.”

Người phụ nữ sợ xe sẽ phóng đi liền gõ cửa kính xe: “Học trưởng...”

Kiều Nhân thật sự đã đập tay vào tay lái, dù sao xe này cũng là xe cô lái đi từ nhà đi nên cũng không bị coi là phá hoại tài sản công cộng.

Giọng nói của cô đã không còn chút xã giao lịch thiệp nào nào: “Tiểu thư này, tôi cũng còn có việc của mình.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái hơi cúi đầu, che khuất tầm mắt nên Kiều Nhân không nhìn thấy người ngồi trong chiếc xe kia là ai.

Kiều Nhân đã nhận ra, người đàn ông ngồi trong xe cơ bản là có quan hệ với người phụ nữ này.

Từ khi chiếc xe này đến, cô ta đến liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười, trong lòng Kiều Nhân lẳng lặng bắt đầu đếm ngược, quyết định đếm hết mười giây sẽ phóng xe đi, ai ngờ đếm đến giây thì ba thì nhận được một tin nhắn: “Em còn mắng chửi người ta cơ à?”

Nhìn tên một cái, là tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh.

Kiều Nhân suy nghĩ mấy giây, còn chưa biết trả lời lại kiểu gì thì người phụ nữ kia đã quay đầu nhìn cô: “Lần này tôi bỏ qua, nhớ lái xe cẩn thận, lần sau đụng phải người khác sẽ rắc rối hơn nhiều.”

“...”

Kiều Nhân cũng không phải quả hồng mềm cho ai muốn bóp gì thì bóp, lập tức nhếch môi, lành lạnh cười một tiếng.

Một giây sau cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở xe bên cạnh, giọng nói đã to hơn vừa rồi nhưng vẫn trầm thấp như vậy: “Tương Nghi, không phải vừa rồi cô hỏi tôi phải làm thế nào sao?”

Biểu cảm Kiều Nhân bỗng chốc cứng đờ.

Người đàn ông dừng lại hai giây, sau đó nói tiếp: “122(*), để tôi giúp cô giải quyết vấn đề”

(*): 122 là số điện thoại giải quyết tai nạn giao thông tại Trung Quốc. (thực ra mình nghĩ là cảnh sát giao thông cơ mà khi tra thì wiki là “tai nạn giao thông” còn ghi số của các nước khác là cảnh sát giao thông nên mình nghĩ nó khác nhau, 122 như là gọi trong trường hợp khẩn cấp chăng?)

Kiều Nhân càng cảm thấy nhức đầu hơn.

Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ sao Kỷ Hàn Thanh đột nhiên lại nhắn hỏi cô có mắng chửi người à thì nghĩ ra anh chính là cái người mà Tương Nghi cứ luôn miệng gọi “Học trưởng, học trưởng“.

Ôi, đàn ông mà.

Ngày hôm qua còn mập mờ nói mình có ý với cô, kết quả ngay hôm sau đã ra mặt giúp người phụ nữ khác xử lý vấn đề giao thông.

Cả Tương Nghi nữa... Còn xưng hô thân mật như thế.

Giọng Kiều Nhân thay đổi: “Vậy thì cứ gọi đi!”

Dù sao thì cái người vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại cũng chẳng phải là cô.

Vừa dứt lời cô đã nghe thấy tiếng Kỷ Hàn Thanh nói với người kia, giọng nói “phong khinh vân đạm”: “Cô khi nãy còn vừa lái xe vừa gọi điện thoại.”

Biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ nhất thời thay đổi mấy lần: “Học trưởng...”

Kiều Nhân: “Nếu không gọi thì tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Im lặng nửa giây, người ngồi trên xe đáp lại cô: “Được.”

Ánh mắt Kiều Nhân liếc ra bên ngoài, đúng lúc người phụ nữ kia đã rời đi, cô liền chạm mắt với người đàn ông trong xe.

Sau đó mấy giây, Kiều Nhân thu lại tầm mắt, lần này trực tiếp lái xe đi, cũng không nhìn lại là mình đang đi hướng nào.

---

Từ trung tâm thành phố về đến vùng quê ở phía tây không hề gần chút nào, hơn nữa đang đi thì giữa đường gặp phải công trình đang thi công nên không cách nào đi tiếp được, Kiểu Nhân chỉ có thể vòng xe lại.

Dự là đi đến khu nông thôn đó là mất khoảng hai tiếng.

Vùng quê ở phía tây thành phố được coi là một khu đang được mở rộng khai thác, hai năm trước bởi vì dự án đường sắt nên cơ bản là nhà nhà đều được đền bù một số tiền đủ để mua một căn nhà.

Thời điểm Kiều Nhân đến nơi cũng đã là ba giờ chiều.

Khoảng thời gian này trừ những người vẫn còn đang đi làm thì chỉ còn những cụ già tám mươi tuổi vừa ngủ trưa dây ngồi bên ngoài phơi nắng.

Kiều Nhân trước đó có mua một túi bánh bao từ trong cửa hàng tiện lợi nhưng vẫn chưa có thời gian để ăn.

Mẹ Tống thường xuyên nhắc nhở cô phải ăn uống đầy đủ ba bữa một ngày, lúc này Kiều Nhân không thấy đỏi nhưng vẫn cầm bánh bao lên cắn vài miếng, sau đó xuống xe, dựa theo địa chỉ ghi trên giấy nhớ mà tìm nhà.

Nhà của gia đình nằm ở phía đông, là ngôi nhà thứ ba trong khu nhà số hai, trong quá khứ Kiều Nhân từng đến đây để chụp ảnh, cô lôi máy ra rồi đi đến hộ nhà dân hỏi han trò chuyện.

Khu dân cư này không rộng lắm nên khi có người lạ đến rất dễ bị chú ý.

Kiều Nhân còn chưa mở miệng nói chuyện đã có người hướng về phía cô “A” lên một tiếng: “Cô gái, cô đến đây làm gì thế?”

Đều là người lớn tuổi, bị lãng tai nên khi nói chuyện giọng cũng to hơn người bình thường, người này vừa thốt lên một câu thôi đã thu hút bao ánh mắt quay lại nhìn cô.

Đỉnh đầu Kiều Nhân sáng như đèn pha, cơ bản là trước đó đã nghĩ kỹ những vấn đề cần hỏi nên sau mấy giây mới mở lời: “Thưa bà, cháu là phóng viên của tòa soạn “Phương Bắc Cuối Tuần”, hôm nay đến đây để tìm hiểu một chút... Bà có biết gia đình đằng kia không ạ?”

Bà lão liếc nhìn theo hướng mà Kiều Nhân chỉ, ngay lập tức có một người ngay sát cạnh cô gật đầu một cái: “Là nhà của Thiết Ngưu... Lúc trước cậu ấy chẳng phải đang nằm trong bệnh viện hay sao? Chẳng biết là có bị thương nghiêm trọng không mà đến bây giờ cũng không thấy về nhà.”

Có người đang ngồi ở trên ghế vỗ vỗ xuống chỗ ngồi, giọng nói vô cùng nhiệt tình: “Cô bé, cháu ngồi xuống đây đi!”

Kiều Nhân lấy sổ ra, hỏi từng vấn đề một: “Quan hệ gia đinh nhà bọn họ như thế nào ạ?”

Rất nhanh đã có người trả lời: “Chắc chắn không tốt chút nào, con cũng không phải là con ruột, thường xuyên diễn ra tình trạng nửa đêm rồi mà vẫn còn ồn ào quấy nhiễu nhà hàng xóm!”

Kiều Nhân gật đầu một cái: “Vậy người thân của cậu ấy thì làm gì ạ?”

-Còn có thể làm gì... Cả nhà đều là những con nghiện cờ bạc, chỉ ăn bám vào tiền lương hàng tháng của cậu ấy mà sống qua ngày.

-Ở bệnh viện nhiều ngày như vậy không biết có trả đủ tiền thuốc hay không đây?

Bút của Kiều Nhân lướt như bay trên mặt giấy.

-Cô bé này viết chữ rất nhanh nha!

Kiều Nhân cười cười, lại bắt đầu hỏi vấn đề tiếp theo: “Vậy cậu ấy là con nuôi được mang về nhà sao ạ?”

-Là con nuôi, nhặt được ngoài đường về, đến bây giờ cũng không có tên trong sổ hộ khẩu.

Mọi người đều nói chuyện hăng say, kể lể tám chuyện không bị ngắt ngứ chút nào.

Sau khi Kiều Nhân hỏi xong những vấn đề mình chuẩn bị từ trước thì cũng đã hơn năm giờ chiều.

Lần này thu thập được không ít manh mối, cô hài lòng cất giấy bút vào túi, quay lại chào những người già đang ngồi ở đó, sao đó lái xe đi về.

Quay về đoạn đường cũ dài đằng đẵng.

Đặc biệt là vừa về đến trung tâm thành phố thì đến giờ cao điểm, kẹt xe không đi nổi.

Kiều Nhân ở trên đường buồn bực khoảng mười phút, quyết định lái xe về gửi ở bãi đỗ của tòa soạn trong lúc dòng xe đang nhích từng tí một.

Vất vả cả một buổi chiều, cuối cùng cũng đã hơn bảy giờ tối.

Eo Kiều Nhân có chút đau, định đi thang máy từ hầm gửi xe lên trên, cô giơ tay xoa xoa eo, sau đó bấm nút ấn thang máy.

Nửa phút sau, cửa thang máy mở ra.

Kiều Nhân đứng ở bên ngoài cúi mặt, không động tĩnh gì.

Người đàn ông giơ tay lên đè vào cửa thang máy: “Không đi vào à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.