Bản thân đứng tư thế như thế này rất dễ mất thăng bằng, cộng thêm tay phải Kiều Nhân còn đang cầm túi đồ ăn của Đệ Nhật Lâu, trọng tâm càng không vững, trong thời gian ngắn không điều chỉnh được hướng đứng nên không khống chế được mà nhào thẳng xuống.
Hô hấp cô ngưng trệ, trong đầu là một mảng trống rỗng, theo phản xạ giơ tay trái lên che mặt.
Một cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt xinh đẹp như hoa, bị ngã mà giơ tay che mặt để không bị thương hoàn toàn là theo bản năng.
Kiều Nhân đã sẵn sàng đối mặt với việc phải tiếp xúc với mũi giày của Kỷ Hàn Thanh, kết quả cô che mặt mất mấy giây, không phải tiếp xúc thân mật với đất, ngược lại cả người còn bị người đàn ông ôm vào.
Một giây tiếp theo, tay phải đang xách đồ của cô bỗng nhẹ bẫng: “Nhìn đường cho cẩn thận.”
Kiều Nhân: “...”
Tim cô vẫn đập thình thịch không có dừng lại, vào lúc này hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng trắng bệch giống như khiếp sợ.
Tương Nghi cũng bị làm cho sợ hết hồn: “Cô... Sao cô lại được anh ấy ôm vào lòng?”
Một nửa gương mặt Kiều Nhân vẫn còn chôn trong ngực Kỷ Hàn Thanh, cô duy trì cái tư thế đứng này mấy giây, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, từng nhịp từng nhịp cứ thế vang bên tai, lu mờ đi mọi âm thanh hiện hữu.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Tương Nghi thấy cô đứng bất động cả nửa ngày, còn cuống cuồng hơn cả hai người trong cuộc, giọng nói cũng cao hơn vài phần: “Cô... Cô...Cô... Cô mau đứng ra đi!”
Kiều Nhân nhíu mày lại, xoay người nhìn thẳng vào cô ta.
Ngón trỏ Tương Nghi giơ thẳng về phía Kiều Nhân: “Tôi nói cô đó! Cô không được lợi dụng, chiếm tiện nghi học trưởng của tôi!”
Cung phản xạ của Kiều Nhân mới hình thành được một nửa, chưa kịp tiêu hóa hết mấy lời cô ta vừa nói, Tương Nghi đã vụt tới, muốn kéo tay cô ra khỏi người Kỷ Hàn Thanh, bả vai Kiều Nhân bị người ta dùng lực, giây tiếp theo cô đã bị kéo ra.
Kỷ Hàn Thanh cau mày nhắc nhở: “Tương Nghi.”
Tương Nghi bổ nhào về phía trước, bỏi vì vừa rồi dữ dội quá nên tóc có chút rối, Kiều Nhân nghiêng đầu dò xét cô ta: “Tôi vừa rồi nói cái gì với cô ý nhỉ?”
Cô nói câu này chính là thêm dầu vào lửa, lời vừa nói ra, gương mặt Tương Nghi bỗng chốc biến sắc.
Lúc đỏ lúc trắng nhưng không có xông lên kéo cô ra nữa.
Kỷ Hàn Thanh nhìn người con gái đang nép trong lòng mình, mới vừa rồi bị dọa khiến mặt cắt không ra máu, mới qua mấy phút thôi mà trông như được truyền đầy máu, khóe miệng anh khẽ giương lên, thấp giọng hỏi: “Mới vừa rồi em nói với cô ấy cái gì?”
Giọng người đàn ông dễ nghe, vừa trầm ấm lại nhẹ nhàng, giống như không muốn cho người khác nghe thấy lời mình nói.
Tai Kiều Nhân bị hơi thở của người kia khẽ lướt qua, một tầng nhiệt nóng liền dừng lại bên tai, cô giơ tay lên sờ lỗ tai mình: “Không có gì.”
Lời mới nói vừa rồi chính là muốn kích Tương Nghi, vào lúc này đã có tác dụng, cũng không cần phải kể ra cho đương sự biết làm gì.
Kiều Nhân không có thói quen thân mật cùng người khác giới, không tự chủ dịch xuống hai bước thoát ra khỏi người anh, không để cho bản thân dính chặt vào người Kỷ Hàn Thanh như vừa rồi.
Mặc dù cô cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng rực, tựa như là muốn đốt cô cháy rụi thành tro luôn vậy.
Giương mắt lên nhìn một cái, quả nhiên là Tương Nghi đang cau mày trợn mắt nhìn cô.
Kiều Nhân cũng trừng mắt lại với Tương Nghi, sau đó giơ tay, làm mặt xấu với cô ta.
-Cô...cô...cô
Ngón trỏ Tương Nghi vẫn đang giơ lên, giờ đã có chút run rẩy: “Cô thật quá đáng!”
Kiều Nhân không cảm thấy mình quá đáng dù chỉ một chút.
Lần trước nếu không phải vì cái người này cô đã không lãng phí mất nửa tiếng như vậy.
Đối với cô mà nói, thời gian không khác nào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, ký túc xá ở đại học có tổng cộng bốn người, mỗi người quay về phòng là mỗi thời điểm khác nhau nên không ít lần Kiều Nhân bị đánh thức khi đang ngủ.
Bị đánh thức quá nhiều lần nên Kiều Nhân dứt khoát dọn ra khỏi ký túc.
Nửa tiếng, đủ để cho cô ngủ một giấc nhàn hạ rồi.
Kiều Nhân chỉnh sửa vạt áo mình một chút, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng lời thốt ra lại vô cùng khí phách: “Như nhau cả thôi.”
Cô nói xong quay mặt nhìn về phía Kỷ Hàn Thanh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi ngồi trên xe chờ chú.”
Tương Nghi: “...”
Cô quen biết Kỷ Hàn Thanh mấy năm trời, đến một lần được ngồi lên xe anh cũng không có, cái con nhóc này lại còn muốn chìa khóa xe của anh?
Tầm mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào hai người, sau đó trơ mắt nhìn học trưởng nghìn năm không động sắc nữ của mình đưa chìa khóa xe cho người ta.
“...”
Kiều Nhân nhận lấy khóa từ trong tay Kỷ Hàn Thanh, đưa chìa khóa vào ngón trỏ xoay xoay vài vòng, mắt cũng không thèm liếc nhìn hai người liền đi ra chỗ gửi xe.
Tương Nghi liên tục đưa mắt nhìn Kiều Nhân cho đến cửa xe đóng lại mới mở miệng: “Học trưởng...”
Kỷ Hàn Thanh cúi thấp đầu, mở tay ra thì thấy trên lòng bàn tay có hai vết hằn đỏ.
Anh cầm chìa khóa trong tay hai, ba phút mà đã bị hằn lên rồi thì không biết bàn tay nhỏ bé của Kiều Nhân có bị đỏ không nữa, Kỷ Hàn Thanh nhìn vào lòng bàn tay mình rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó ngẩng đầu lên: “Em ấy vừa nói gì với cô?”
-Em ấy nói...
Tương Nghi do dự hai giây, ngay sau đó thốt ra một câu vừa mới hiện lên trong đầu: “Con bé nói ánh mắt học trưởng dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thích em.”
Nói xong ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào hiện lên trên khuôn mặt Kỷ Hàn Thanh dù chỉ một giây.
Gương mặt anh lạnh như núi, trên môi nở nụ cười hiếm thấy: “Là câu này?”
Tương Nghi không rõ ý của anh cho nên gật đầu một cái.
-Thế thì em ấy nói thiếu một câu rồi.
-Câu gì ạ?
-Người tôi thích chính là em ấy.
Tương Nghi vốn là muốn vượt lên gian khổ nghênh ngang tỏ tình, kết quả lời vừa thốt ra của người kia đã dập tắt hết ý chí của cô. Cô tưởng mình nghe nhầm, xoa xoa tai hỏi lại: “Cái gì cơ ạ?”
Kỷ Hàn Thanh cũng nín nhịn mà nhắc lại từng từ: “Tôi thích em ấy.”
Chính ra trên phương diện tình cảm thì không nên nói thẳng toẹt ra với người khác, nhưng với tính tình của Tương Nghi, nếu không nói rõ sẽ không chịu bỏ qua cho anh.
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy mình cự tuyệt đã quá rõ ràng, không đồng ý bất cứ lời hẹn nào qua điện thoại, cũng đã nói không thích với Tương Nghi không chỉ một hai lần nhưng tựa như chỉ cần hiện giờ anh không có người yêu thì Tương Nghi chắc chắn sẽ không chịu buông tha.
Anh nghiêng đầu cúi xuống, liếc mắt nhìn cô: “Lần này thì nghe rõ rồi chứ?”
Tương Nghi vẫn còn xoa tai, lúc này biểu cảm trên mặt đã thay đổi, cả khuôn mặt cũng tối sầm, giọng nói cũng đổi khác: “Tại sao a?”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô lại thích tôi?”
Tương Nghi bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn lời, trong phút chốc không thể trả lời được.
Bởi vì gương mặt anh quá đẹp trai... Lại thêm cả sự nghiệp thành công như vậy?
Đối với nguyên do thích anh, dường như có mà lại không có lý do nào cả.
Tương Nghi nhíu mày một cái, sau đó lại nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói một câu: “Tôi cũng không biết vì sao nữa.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, từ lúc Kiều Nhân đi ra xe đến bây giờ cũng đã hơn năm phút.
Cô gái kia nghĩ là anh trêu hoa ghẹo nguyệt, vào lúc này ngồi trên xe không biết đang suy nghĩ cái gì về anh nữa đây.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn ra bãi đỗ xe một cái, đáng tiếc là cách xe của anh còn mấy xe nữa nên cái gì cũng không nhìn thấy xe mình.
Tương Nghi không cam lòng, lại tận lực hỏi thêm lần nữa: “Vậy... học trưởng, đến khi nào mà anh không thích con bé nữa...”
Kỷ Hàn Thanh khẽ chau mày, mắt nhìn thẳng vào Tương Nghi mấy giây khiến cho mấy lời định nói ra của cô ta nghẹn lại không nói được nữa.
Cô là muốn hỏi đến bao giờ anh không còn tình cảm với Kiều Nhân nữa có thể cân nhắc tới cô một chút hay không, kết quả bị anh nhìn một cái như vậy, nửa câu sau không cách nào nói ra được.
Biểu cảm Tương Nghi trong chốc lát cứng đờ, đổi chủ đề: “Anh thích cô ấy rất lâu rồi sao?”
-Không lâu lắm.
Lần này người đàn ông đáp lại rất nhanh: “Mới có ba năm thôi.”
Đời người dài như vậy, ba năm ngắn đến không thể ngắn hơn.
Thời gian tựa bóng câu bên cửa sổ, thoáng một cái đã bay đi.
Nước mắt Tương Nghi dâng tràn khóe mắt, sau đó gắng gượng để nước mắt không trào ra: “Vậy tại sao hai người vẫn chưa yêu nhau?”
-Vẫn đang đợi em ấy thích tôi.
Kỷ Hàn Thanh dừng nửa giây, sau đó mới cười một tiếng: “Cho nên cái nếu như mà cô vừa nói, sẽ không xảy ra.”
---
Kiều Nhân không xác định được mình ngồi trong xe đợi bao lâu rồi.
Cô mở điện thoại ra chơi trò chơi, chưa đến hai phút đã chết, sau đó mở app nghe nhạc, sờ vào túi thì phát hiện mình không mang tai nghe!
Game không thể chơi, giờ đến nhạc cũng không thể nghe.
Kiều Nhân nhàm chán dựa vào ghế phụ, cứ hai phút lại nhìn đồng hồ một lần, không biết nhìn đến lần thứ mấy thì cửa xe đã mở ra.
Đã vào tháng ba, thời tiết miền Bắc ấm lên trông thấy vài ngày, gió thổi qua cũng không lạnh đến quăn queo cả người.
Dù là buổi tối, gió đi ngang qua cũng chỉ điểm xuyết cho tiết trời thôi chứ không lạnh lắm.
Tiếng mở cửa xe vừa vang lên, Kiều Nhân quay đầu lại ngay lập tức, chạm vào ánh mắt của người đàn ông thì chớp mắt một cái, cô lại xoay người lại nhìn ra phía cửa sổ.
Thời gian không chưa muộn lắm.
Những người làm việc vào ban đêm cũng đang bắt đầu công việc, vào buổi tối, chốn thành thị này lại mang một nhịp sống khác.
So với ban ngày thì nhịp điệu có vẻ chậm hơn nhung lại giống như là không khác biệt lắm so với ngày.
Kiều Nhân nhìn chăm chú đôi tình nhân đang dạo bước ở ngoài phố kia mấy lần, cho đến khi xe lăn bánh thì những thanh âm đan xen nhau của đôi tình lữ mới rời xa.
Ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên ốp điện thoại, rốt cuộc thì vẫn không thể quen ở trong một không gian tĩnh lặng như thế này, quay mặt về phía cửa kính, sau đó hắng giọng nói: “Cô ấy có vẻ như thật sự thích chú nha.”
Người đàn ông nhìn cô qua gương chiếu hậu, không lên tiếng.
Kiều Nhân sờ mũi một cái, lại tiếp tục tự nói tự nghe: “Cô ấy cũng đã từng đưa thẻ phòng cho chú rồi sao?”
Lần này Kỷ Hàn Thanh đã đáp lại hai chữ: “Không có.”
Kiều Nhân kinh ngạc mấy giây.
Kỷ Hàn Thanh: “Hồi đầu anh không biết là cô ấy thích anh.”
-Tại sao?
-Mỗi lần có vấn đề cô ấy đều gọi cho Phó Yến nên anh tưởng là cô ấy thích Phó Yến.
Kể cả vụ va chạm xe lần trước, Tương Nghi cũng gọi cho Phó Yến.
-Nếu so với anh thì quan hệ giữa cô ấy và Phó Yến tốt hơn nhiều.
-Thế sao chú biết được cô ấy thích mình?
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Em thấy hứng thú à?”
Kiều Nhân: “...”
Cô chỉ là thừa hưởng truyền thống tám chuyện vô cùng tốt đẹp của mẹ Tống thôi.
Kỷ Hàn Thanh đi đến ngã tư thì rẽ, im lặng mấy giây thì mở miệng nói với cô: “Là cô ấy tỏ tình với anh.”
Kiều Nhân: “... Sau đó thì sao?”
-Từ chối.
Kiều Nhân lại tiếp tục hỏi: “Thế sau đó nữa thì sao nữa?”
Giây tiếp theo xe đã dừng lại, Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu, ý cười không rõ: “Em còn muốn sau đó cái gì?”
Anh từ chối rất dứt khoát, nhưng Tương Nghi như sát thủ gián Tiểu Cường đánh vẫn không chết, quyết tâm phải theo đuổi anh bằng được.
Theo đuổi từ mấy năm trước cho đến tận bây giờ.
Kiều Nhân: “Cô ấy theo đuổi chú mấy năm?”
Kỷ Hàn Thanh: “Đến rồi.”
Mới đầu nghe anh nói vậy Kiều Nhân không hiểu, cho đến khi quay đầu lại nhìn qua cửa kính mới thấy đã đến tiểu khu nhà mình.
Cô vừa tháo vừa an toàn vừa bát quái: “Chú trả lời câu hỏi của tôi trước đi.”
Kỷ Hàn Thanh: “...”
Lần đầu tiên anh thấy Kiều Nhân nói nhiều như thế này.
Kỷ Hàn Thanh: “Quên rồi.”
Dừng lại một chút: “Hình như là vào khoảng thời gian mà em dựa vào vai anh ngủ ba tiết liên tục ấy.”
Kiều Nhân: “...”
Kiều Nhân giả bộ như không nghe thấy cái lời anh vừa nói, nhẹ nhàng cảm thán một câu: “Thế thì cũng lâu nha.”
Không nhìn ra Tương Nghi còn là người chung tình như vậy.
Kiều Nhân đã tháo giây an toàn, xoay người với tay xuống ghế sau để lấy túi thức ăn.
Ngồi về như cũ, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Vừa rồi em nói chuyện với Tương Nghi...”
Kiều Nhân cắn môi dưới, chối bỏ vô cùng dứt khoát: “Tôi nói bừa.”
Kỷ Hàn Thanh không để ý tới cô, nói ra vế sau: “Thật ra thì cũng không sai.”
Kiều Nhân: “...”
-Đúng là anh không hề thích cô ấy.
Kiều Nhân cảm thấy nếu đợi anh nói tiếp thì chắc chắn câu tiếp theo sẽ không có gì tốt đẹp, không kịp nói lời tạm biệt đã xoay người định mở cửa xe chạy biến đi thì chủ xe đã ngay lập tức khóa cửa xe lại.
Cô kéo mấy cái cửa xe cũng không thể mở ra.
Kiều Nhân còn duy trì hướng ngồi quay mặt về phía cửa xe, yên lặng mấy giây, cô nghe thấy tiếng Kỷ Hàn Thanh lại vang lên: “Anh thích em.”
Ba chữ thốt ra hoàn toàn không hề báo trước.
Đơn giản lại trực tiếp, lồng ngực Kiều Nhân tựa như là bị ai đánh thật mạnh, một lúc sau vẫn không thể thở được như bình thường.
Lần này thì tốt rồi, muốn giả ngu cũng không được nữa.
Sau này nếu có thể làm việc với nhau đi, cùng trong tòa soạn thì một tuần cũng không thể nhìn thấy mặt nhau dù chỉ một lẫn cũng được, nhưng chuyện quái nào cũng có thể xảy ra... Thì liệu có trường hợp chạm mặt nhau được chứ?
Nếu tình huống đó xảy đến thì không thể diễn tả lại chỉ bằng hai chữ “lúng túng” được.
Kiều Nhân không dám quay đầu, qua lớp cửa kính, cô nhìn một nhà ba người cùng nhau bước từng bước vào tiểu khu.
Thật ấm áp, không giống như hai người bọn họ ở trên xe lúc này, không khí cũng bị làm cho đông cứng rồi.
Cô không nói lời nào, Kỷ Hàn Thanh cũng không lên tiếng.
Cũng không biết có phải là do tác động tâm lý hay không mà Kiều Nhân cảm thấy nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, cao đến mức trên lưng cô sinh ra một lớp mồ hôi chảy ròng.
Một lúc lâu sau, Kiều Nhân mới nhắm mắt thốt lên một câu: “Tôi tạm thời... còn chưa muốn yêu đương.”
Kiều Nhân: “Hơn nữa...”
-Hơn nữa gì?
-Hơn nữa, tôi luôn coi ngài là trưởng bối của mình, chỉ như vậy thôi.
Để phối hợp ăn ý với hai chữ “trưởng bối”, Kiều Nhân còn đặc biệt cho thêm chữ “ngài” vào trong câu.
Người bên cạnh một mực im lặng, lúc này một chữ bẻ đôi cũng chưa nói ra.
Kiều Nhân suy nghĩ có phải do lời mình nói quá mức tuyệt tình không mà tựa như đưa Kỷ Hàn Thanh xếp vào bậc bô lão tám mươi.
Cô đợi gần hai phút, cuối cùng vẫn không nhịn được đành quay sang phía anh.
Ngay lập tức, Kiều Nhân còn chưa kịp xoay đầu lại, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo một cái.
Trong chốc mắt, Kiều Nhân đã bị kéo vào lòng người kia.
Hô hấp Kiều Nhân nín lại: “Chú nhỏ... chú nhỏ...”
Nói ra mấy chữ này cô dùng mất ba giây, nói lắp bắp không rõ lời, còn chưa gọi tên anh thì người đàn ông đã giơ tay ra chạm nhẹ vào môi cô.
Một giây sau đó, cô nghe thấy anh nói, giọng nói thật trầm thấp, mang theo chút quyến rũ mê hoặc mơ hồ: “Vậy sau này đừng coi như vậy nữa.”
Kiều Nhân không lên tiếng, trong đầu lặng lẽ xoẹt qua suy nghĩ “từ nay về sau.”
-Có được hay không?
Kiều Nhân thật vất vả để trở về vị trí ngồi của mình, trong lòng cô đang nhảy loạn, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, đưa ra giải pháp nhanh nhất mà hữu ích nhất.
Vì vậy chưa tới hai giây, Kiều Nhân gắng gượng kìm nén nước mắt: “Không, không tốt lắm.”
Cô hoàn toàn không hề có dự định như vậy.
Không có dự định muốn nói chuyện yêu đương, càng không có dự định hẹn hò cùng với Kỷ Hàn Thanh.
Cho dù cô biết rõ cô có thiện cảm với người đàn ông này.
Cảm giác động lòng cũng đã xuất hiện, nhưng động lòng thì cũng không thể có cơm ăn.
Kiều Nhân là người hoàn toàn không có cảm giác an toàn trong tình cảm, đặc biệt khi đối phương là người cứ hai, ba ngày lại nhận được một tá thẻ phòng như thế này.
Cô nhóc này cũng học được cách diễn giỏi, nói khóc là khóc được luôn, nước mắt vừa rơi xuống là không ngừng được.
Kỷ Hàn Thanh không có cách nào dỗ cô ngừng khóc, rút khăn giấy xích lại gần, Kiều Nhân dùng khăn lau khắp mặt: “Để tôi tự lau.”
-Em khóc cái gì?
Kiều Nhân không nói lời nào, lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó lại lặng lẽ lau.
Kỷ Hàn Thanh liếc cô một cái, sau đó mở khóa cửa xe.
Kiều Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe, khi xuống xe nói cảm ơn bằng cái giọng khản đặc: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Kỷ Hàn Thanh: “...”
Động tác của Kiều Nhân rất nhanh, cầm đồ rồi nhanh chóng xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại.
Ghế phụ vẫn còn phảng phất mùi hương trên người cô, hương thơm nhàn nhạt dịu nhẹ, giống như là mùi sữa tắm hay hương nước hoa nào đó.
Yết hầu Kỷ Hàn Thanh lên xuống hai cái, sau đó hạ cửa kính xe xuống.
Gió lạnh bên ngoài tràn vào, vậy mà hô hấp nơi anh vẫn nóng như thế.
Kỷ Hàn Thanh thấp giọng mắng nhỏ một tiếng, sau đó đưa tay nới lỏng cà vạt.
Mẹ nó, thời tiết hôm nay sao cứ nóng như thế này.
---
Hai ngày thứ bảy chủ nhật cuối tuần, Kiều Nhân có chút sợ hãi.
Đặc biệt là ngày thứ bảy, Kiều Nhân không dám đến trường tham gia tiết học của giáo sư Từ.
Chiều chủ nhật, Kỷ Niệm nhìn thấy cô mất hồn mất vía cả hai ngày trời, vô cùng lo lắng rồi lại cảm thấy khó hiểu, ném báo cáo qua một bên chạy tới hỏi: “Tiểu Kiều, hai ngày hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai ngày nay Kiều Nhân không ngủ ngon lắm, mỗi lần đi ngủ là đều nằm mơ thấy Kỷ Hàn Thanh.
Một cơn mộng như vậy chính là một đêm.
Nội dung giấc mơ như thế nào Kiều Nhân không nhớ lắm, chỉ nhớ trong mơ anh từng nói một câu: “Ai là trưởng bối của em?”
Sau đó cô bừng tỉnh.
Kỷ Niệm sờ trán cô một cái: “Không lên cơn sốt a.”
Kiều Nhân đi lên giường nằm, không lên tiếng.
-Mộng xuân anh Kỷ?
Kiều Nhân: “...”
“Thật không dễ dàng nha.” Kỷ Niệm lại nổi hứng bát quái: “Hay lại tương tư em trai nhỏ nào rồi?”
-Đừng có nói linh tinh.
Ở phương diện này Kỷ Niệm có kinh nghiệm hết sức phong phú: “Nói cho tớ nghe xem nào, tớ thay mặt cậu theo đuổi người ta cho.”
“...”
Kiều Nhân dứt khoát không thèm để ý đến cô ấy.
“Tiểu Kiều cậu cứ yên tâm. “ Kỷ Niệm thề vô cùng chân thành: “Chỉ cần không phải anh trai tớ, tớ chắc chắn sẽ thay mặt giúp cậu theo đuổi.”