Kỷ Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô quen biết Kiều Nhân cũng không thể tính là quá lâu, nhưng số người tỏ tình với cô ấy thì phải thấy qua cả trăm người.
Lần nào bị tỏ tình, Kiều Nhân cũng coi như mình là người ngoài cuộc không quan tâm, vậy mà lần này là ngoại lệ.
Thì ra nha đầu này cũng có thời điểm bị làm cho mất hồn mất vía như thế này.
Trong lòng Kỷ Niệm lại càng hiếu kỳ hơn mấy phần: “Tiểu Kiều, cậu nói qua cho tớ đó là dạng em trai nhỏ nào đi.”
Kiều Nhân ném gối qua chỗ cô: “Im miệng đi, làm gì có em trai nhỏ!”
Quả nhiên Kỷ Niệm đã ngậm miệng.
Bên tai Kiều Nhân thật vất vả mới được trở lại yên tĩnh, còn chưa đến nửa phút lại nghe thấy giọng nói Kỷ Niệm biến đổi kỳ dị: “Hay đó là... tiểu thư Tả hả?”
“...”
Kiều Nhân đứng dậy đi tìm gối nhưng chưa ra khỏi thì đã bị Kỷ Niệm nắm lấy chân.
Kỷ Niệm cũng không nói đùa với Kiều Nhân, nghiêm mặt đứng lên ngồi xếp bằng đối diện cô: “Vậy thì cậu phải nói thẳng, hai hôm nay rốt cuộc cậu làm sao thế?”
Từ hôm qua đến bây giờ, hồn Kiều Nhân treo ngược cành cây không dưới năm lần.
Sáng sớm hôm nay còn đỉnh hơn nữa, nghĩ kem đánh răng là sữa rửa mặt mà bóp ra tay chuẩn bị xoa lên mặt, nếu không phải cô kịp thời ngăn cản, không biết khi cảm xúc dâng trào còn làm ra được chuyện khác người nào nữa.
Kỷ Niệm bẻ đầu ngón tay suy nghĩ một chút, không thể nào là thất tình được, vừa hỏi thêm câu vừa rồi có thể chắc chắn không phải do yêu đơn phương.
Cô cũng xem như là hiểu rõ Kiều Nhân, nghĩ tới nghĩ lui hay là “phong tỏa” một đáp án, thấy vẻ mặt Kiều Nhân uể oải không nói lời nào, vẻ mặt dò xét hỏi: “Ai tỏ tình với cậu?”
Kiều Nhân: “...”
-Hay là ai đang quấy rối cậu?
Chuyện này đối với Kiều Nhân cũng không phải là lần đầu tiên, đối với Kiều Nhân mà nói thì đây cũng là trở ngại, Kỷ Niệm khi nói chuyện, giọng cũng vô cùng nhẹ nhàng, dè dặt hỏi.
Cô gái nhỏ vẻ ngoài xinh đẹp, được người ta yêu thích là chuyện bình thường, nhưng việc thích cô và thích mang tính chất quấy rối là hai sự ảnh hưởng không hề giống nhau.
Thời điểm Kiều Nhân học đại học năm ba bị một thầy giáo của môn tự chọn quấy rầy, dù là ở trên lớp vẫn luôn hỏi cô có thời gian rảnh không, muốn mời cô đi ăn cơm rồi xem phim.
Kẻ này gọi đơn giản là âm binh bất tán điển hình, bị từ chối hết lần này đến lần khác, kết quả càng dày mặt dũng cảm lại càng thất bại hơn.
Kiều Nhân phiền đến không thể phiền hơn, vô cùng bực mình, cô cũng đã chuẩn bị xong việc mình phải học lại môn tự chọn này, trực tiếp cắt đứt tất cả liên lạc với cái gã đen tối dai như đỉa kia.
Sau cái chuyện đen tối ấy, cả thế gian an tĩnh trở lại.
Thời điểm tự học buổi tối không có tin nhắn làm phiền của gã thầy giáo, khi đi học cũng không bị gã chỉ đích danh bắt đứng lên trả lời câu hỏi.
Cả quá trình không thể hoàn hảo như mong muốn nhưng ít nhất kết quả lại là đại sung sướng.
Kiều Nhân cứ cho rằng chuyện này xem như là đã qua, mãi tới sau này trước khi thi cuối kỳ, vào thời điểm hội học sinh tụ tập ăn uống với nhau, có người nhắc đến tên của gã đó.
Người trong nhóm có tổng cộng bảy nữ sinh, có bốn người bị hắn quấy rối qua tin nhắn trên WeChat, trong đó có hai người đã có bạn trai.
Kiều Nhân chán ghét buồn nôn, cả buổi tối hôm đó không cách nào ăn tiếp được nữa.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ một cách thuận lợi, mặc dù Kiều Nhân không bị học lại nhưng khi đó vẫn đang trong thời gian đánh giá giáo sư giảng dạy môn tự chọn trên hệ thống tự chấm điểm giáo viên của trường, cho gã ta điểm thấp nhất.
Mặc dù chuyện này đối với gã giảng viên đó không ảnh hưởng lắm nhưng Kiều Nhân chính là không thể nuốt trôi cục tức này.
Cô cũng đã viết rất nhiều lá thư khiếu nại, cuối cùng lại cân nhắc rằng vụ việc này không gây ra hậu quả khủng khiếp, không thực sự tạo ra cái gì đó mang tính chất tổn thương, cũng không có chứng cứ trực tiếp hay gián tiếp, thế là lại xé thư ném vào thùng rác.
Chuyện này cứ như vậy mà ra đi âm thầm qua năm thứ ba đại học, mấy ngày trước thời điểm Kiều Nhân trở lại trường học còn nhìn thấy gã giáo viên đó đang hăm hở đùa cợt với những giáo viên khác.
Nhưng gã ta dựa vào cái gì mà được hăm hở như vậy?
Bây giờ Kiều Nhân nghĩ đến gương mặt đó còn cảm thấy tựa như trong cổ họng có cái gì đấy chặn lại khiến cô không thở nổi.
Cô nhíu mày một cái, lại nghe thấy Kỷ Niệm lặp lại một lần nữa, lần này giọng nói rõ ràng có chút nóng nảy mất bình tĩnh: “Thật sự là bị quấy rối???”
Kỷ Niệm hận không thể đứng lên khởi nghĩa vũ trang: “Ai quấy rối cậu, tớ đi đập đầu nó thành đầu chó!”
Kiều Nhân dở khóc dở cười, kéo tay Kỷ Niệm ngồi xuống: “Không có.”
Cô lặp lại: “Không có ai quấy rối tớ cả.”
Việc của Kỷ Hàn Thanh đối với cô và việc quấy rối là hai chuyện khác nhau.
Kỷ Niệm cau mày, mặt đầy nghi ngờ.
Kiều Nhân tạm thời không muốn đem chuyện giữa mình cùng Kỷ Hàn Thanh ra nói cho Kỷ Niệm nghe, mở điện thoại xem lịch, thuận miệng nói một cái lý do: “Không phải gần tết Thanh minh rồi sao... Bình thường những ngày trước tết Thanh minh tâm tình tớ cũng không tốt như vậy.”
Kỷ Niệm rất nhanh bị đề tài này kéo đi: “Còn mấy ngày nữa?”
-Ngày này tuần sau.
Kỷ Niệm trầm mặc mấy giây: “Còn muốn đi Hàng Châu một chuyến sao?”
-Muốn chứ.
Kiều Nhân nằm xuống, nhẹ nhàng trở mình: “Năm ngoái không đi, năm nay nhất định phải trở về một lần.”
Kỷ Niệm: “Có muốn tớ đi cùng không... Để tớ xin thầy nghỉ?”
Kiều Nhân lắc đầu một cái: “Ngày mai tớ đi công tác ở Thượng Hải, đến lúc đó trực tiếp đi từ Thượng Hải về Hàng Châu luôn.”
Cách không xa, đi tàu hỏa cũng không lãng phí thời gian.
Kiều Nhân mấy ngày nay ngủ không được tốt, lại chất chứa tâm sự buồn bực, vào lúc này hơi nhức đầu, cô giơ tay che mắt: “Tớ hôm nay phải ngủ sớm, ngày mai khi nào cậu đi đến trường nhớ gọi tớ dậy.”
Kỷ Niệm: “Không ăn cơm tối?”
“Không ăn, “ Kiều Nhân trả lời lại: “Không có khẩu vị.”
Kỷ Niệm không nói nữa, chỉ đưa tay ra nhéo cổ tay Kiều Nhân.
Xương rất nhỏ, căn bản là chả có tí thịt nào, nhéo cũng thấy lúng túng sợ gãy xương.
Kỷ Niệm thở dài mấy lần liên tiếp, sau đó mới cầm điện thoại nhắn WeChat cho Kỷ Hàn Thanh: “Anh, ngày mai anh cùng Tiểu Kiều đi công tác ở Thượng Hải sao?”
Sau đó mấy giây, đầu bên kia nhắn lại: “Ừ.”
Kỷ Niệm: “Vậy anh giúp em để ý Tiểu Kiều với, cho cậu ấy ăn cơm đúng giờ.”
Kỷ Hàn Thanh: “Làm sao thế?”
Kỷ Niệm: “Hai ngày nay không ăn gì, em nghĩ cậu ấy sẽ đói.”
Lần này đến lượt màn hình Kỷ Niệm đen lại, đầu bên kia không hề trả lời.
Kỷ Niệm quay đầu nhìn Kiều Nhân một cái, tay trái cô còn đang che mắt, dưới mu bàn tay kia là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, làn da trắng nõn thanh khiết, ngay cả lỗ chân lông hay mụn cũng không thể nhìn ra.
Thật là xinh đẹp quá đi.
Kỷ Niệm lần thứ N cảm thấy mình sinh ra sai giới tính.
Thu lại tầm mắt, cô thấy tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh: “Em ấy thích ăn cái gì?”
Khóe miệng Kỷ Niệm nhếch lên một cái, gõ từng chữ từng chữ: “Anh muốn theo đuổi Tiểu Kiều à?”
“Em quản được sao?”
Kỷ Niệm: “...”
Cô cũng không dám động vào cái đinh này nữa, trong thời gian dài gửi một list những món Kiều Nhân thích ăn cho anh.
---
Kiều Nhân đi ngủ sớm, ngày hôm sau hiếm khi nào dậy sớm như thế này.
Chưa tới bảy giờ, sắc trời mới chỉ xuyên qua lớp lớp mây bay, hiện lên sàn nhà một tầng ánh sáng.
Giấc ngủ của Kiều Nhân vẫn không tốt như thế, tỉnh ngủ mà như bị người khác đánh một trận vậy, toàn thân tựa như bị tách rời rồi lắp ráp từng bộ phận một, cô ngồi dậy hoạt động mấy cái.
Đại khái bốn năm phút sau, đợi xương cốt linh hoạt trở lại, Kiều Nhân xuống giường, đem quần áo đã được sắp ra trước cùng đồ chăm sóc da xếp vào va li.
Đúng lúc Kỷ Niệm đẩy cửa vào: “Dậy sớm như vậy?”
Kiều Nhân không ngẩng đầu, tiếp tục xếp quần áo: “Mười một giờ bay rồi.”
Thời điểm này không sớm cũng không muộn, ra cửa sẽ không quá lạnh, cũng sẽ không quá nóng.
Kỷ Niệm nhìn mấy phút, sau đó đóng cửa đi ra ngoài: “Tớ đi làm bữa sáng.”
“...”
Kỷ Niệm nói làm đồ ăn sáng, cũng chỉ là đem mì ăn liền đun lên, cộng thêm rau, cho vào nồi nấu chung.
Kiều Nhân dừng động tác một giây, có chút bất đắc dĩ nhíu mày, chờ đến khi cửa phòng đóng lại mới tiếp tục xếp đồ.
Từng bộ từng bộ, mỏng hay dày đều có.
Theo dự báo thời tiết, mấy ngày tết Thanh minh, thành phố ở miền Nam có diện tích mưa lớn.
Kiều Nhân suy nghĩ mấy giây, hay là lấy ô từ trong ngăn kéo bỏ vào va li.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhân sắp xếp xong hành lý đi từ phòng ngủ ra ngoài.
Kỷ Niệm ở trong phòng bếp mới nấu xong, bưng đồ ăn để lên bàn.
Kiều Nhân xoa cổ đến gần, quả nhiên thấy mỳ ăn liền điểm chút bắp cải, rồi liếc mắt sang bên cạnh nhìn một cái, lần này nhiều hơn trong quá khứ một đĩa cơm rang.
Từng hạt gạo chắc mẩy, nhìn vô cùng ổn.
Kiều Nhân kéo ghế ra ngồi xuống: “Mới đi qua miền đông học tập à?”
“Cút sang một bên!” Kỷ Niệm mắng cô một cái, ngày hôm nay rõ ràng thật cao hứng, ánh mắt cười cong cong: “Tiểu Kiều cậu mau nếm thử đi xem như thế nào?”
Kiều Nhân mới vừa cầm thìa lên, liền nghe thấy Kỷ Niệm tiếp tục nói một câu: “Mấy ngày trước tớ về nhà, học anh trai đấy.”
Kỷ Niệm: “Học không nấu ngon được đến tám chín phần thì cũng phải được đến sáu bảy phần đi.”
Kiều Nhân quả thực không thể chịu nổi ánh mắt tràn ngập mong đợi của Kỷ Niệm, không dám ăn miếng to, chỉ xúc một nửa thìa rồi đưa vào miệng.
Gần nửa phút sau, cô lại xúc thêm một thìa nữa.
Kỷ Niệm tinh mắt: “Ăn ngon không?”
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Thanh đạm, hơi nhạt nhưng mùi vị lại ngon, giương mắt nhìn về phía Kỷ Niệm: “Anh cậu còn biết nấu cơm à?”
-Anh tớ trước kia không phải ở nước ngoài sao, anh ấy cùng anh Phó Yến một ngày ba bữa cơm thì đều là anh ấy làm.
Kỷ Niệm dừng một chút, rót ly nước nóng uống: “Dĩ nhiên đấy phải là thời gian mà anh trai tớ không bận.”
Cô vừa nghĩ tới việc vài tiếng nữa phải cách xa Kiều Nhân cả một tuần, như vậy những thói quen ăn uống tốt đều sẽ bị vứt hết, một đống lời nói ra như súng thần công: “Tớ vẫn cảm thấy người như anh trai tớ, kiểu phụ nữ nào cũng không xứng.”
Kiều Nhân không tiếp lời, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Kỷ Niệm: “Nhưng là cậu thì không giống nhau.”
Kiều Nhân: “...”
-Nếu là cậu thì tớ cảm thấy anh tớ không xứng với cậu.
Kiều Nhân dùng thìa ăn cơm chọc vào trong bát một cái, khẽ cắn răng: “Im miệng.”
---
Mười một giờ trưa, mọi người đúng giờ lên máy bay.
Kiều Nhân lên máy bay một cái là tháo kính râm xuống, ghế ngồi trước sau trái phải đều là đồng nghiệp cùng ngành, Lục Hạ ở bên trái cô, trong lúc ngồi đợi máy bay cất cánh, Lục Hạ liền đưa tay nhẹ huých cô một chút: “Tiểu Kiều, cô có ngủ không?”
-Không có.
-Lần trước Kỷ tổng tìm cô có chuyện gì thế?
Kiều Nhân suy nghĩ không nói, nhẹ giọng đáp: “Nói chuyện cần làm trong khi đi công tác.”
-Cho nên là vẻ ngoài Kỷ tổng rốt cuộc có đẹp hay không?
Kiều Nhân: “...”
-Lần trước đi họp cũng được gặp Kỷ tổng, chỉ là ngồi quá xa, không thể nhìn rõ...
Tòa soạn có rất nhiều bộ phận khách nhau, nhân viên của mỗi bộ phận lại đông, vì vậy mỗi buổi họp vào thứ hai từng bộ phận sẽ chỉ có một vài nhân viên tham gia, sau đó trở về lại chuyển giao cho người khác.
Lục Hạ thật vất vả mới có thể đi một lần, kết quả lại không mang theo mắt, toàn bộ quá trình họp đều giăng sương mù nhìn mơ hồ khắp nơi không rõ thái độ.
Ngay lập tức cô nhớ tới giọng nói rất êm ái của Kỷ Hàn Thanh, mặc dù toàn bộ cuộc họp không nói nhiều.
Lục Hạ thấy Kiều Nhân không đáp, lại huých cô một chút: “Ngủ rồi?”
-Không...
-Không ngủ thì trả lời câu hỏi của tôi đi
Kiều Nhân quả quyết đổi câu trả lời: “Ngủ rồi.”
“...”
Kiều Nhân nhắm mắt lại chốc lát, nhưng lại thật sự sinh ra cảm giác buồn ngủ, ở bên tai vẫn là tiếng Lục Hạ đang thầm thì, giọng nói như tiếng muỗi kêu vậy, không chân thực.
Cô nghiêng đầu, vừa mơ màng liền đã ngủ.
Giấc ngủ này của Kiều Nhân, ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh.
Cô là bị Lục Hạ đánh thức.
Các hành khách đã tụ năm tụ ba xuống máy bay, Lục Hạ kéo cô đứng vào giữa dòng người, vừa đi vừa sắp xếp lịch trình của ngày hôm nay: “Ngày mai mới bắt đầu làm việc, hôm nay chúng ta ra ngoài đi một vòng chứ?”
Hai người một mạch đi theo dòng người lấy hành lý, Kiều Nhân vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cả người cũng không có tinh thần gì, biểu cảm gương mặt nhợt nhạt, chậm nửa nhịp mới trở về bình thường: “Đi chỗ nào thế?”
-Tùy tiện đi một chút xem sao.
Đây là lần đầu tiên Lục Hạ tới Thượng Hải, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.
Cô nhìn bốn xung quanh mấy lần: “Tại sao không nhìn thấy Kỷ tổng?”
Đã đến lượt hai cô, Kiều Nhân tiến lên mấy bước cầm lấy va li, thuận tiện đáp lại: “Ở khoang hạng nhất đi.”
Dáng người cô gầy nhưng sức lực cũng không nhỏ, đem hai va li hành lý xuống dễ như trở bàn tay.
Lục Hạ bừng tỉnh hiểu ra, mới vừa nhận lấy va li hành lý của mình không được mấy giây liền lại đẩy trở lại, cùng lúc đó, cô lại gần nhỏ giọng nói bên tai Kiều Nhân: “Tôi đi trước, vào phòng vệ sinh.”
Mới vừa rồi ở trên máy bay uống ly nước đá, vào lúc này bụng có chút không thoải mái.
Kiều Nhân gật đầu một cái, kéo hai va li muốn cách xa đám người, mới vừa dời được mấy bước, tay phải liền nhẹ đi chút ít.
Giây tiếp theo, va li của cô rơi vào tay người khác.
Kiều Nhân tròn mắt, tầm mắt đặt ở bàn tay kia, thấy rõ năm ngón tay thon dài rõ khớp xương, cô theo bản năng nhìn tay mình, sau đó kéo va li của Lục Hạ lui về sau gần nửa bước.
Người đàn ông lúc này vẫn đang nói chuyện điện thoại, biểu cảm lạnh nhạt “Ừ” một tiếng: “Vừa mới xuống máy bay.”
“...”
-Đi theo học sinh của mẹ.
Kiều Nhân cơ bản là có thể nghe ra người gọi điện đến là ai.
Mười phần thì đến tám chín phần là giáo sư Từ.
Đúng như dự đoán, Kỷ Hàn Thanh đem điện thoại đưa tới: “Mẹ anh muốn muốn vài câu với em.”
Kiều Nhân: “...”
Cô vừa muốn nâng tay không có gì lên cầm điện thoại thì người nọ đã đặt điện thoại bên tai cô, Kiều Nhân nghiêng mặt, nghe thấy giáo sư Từ hỏi han từ đầu bên kia: “Bạn học Tiểu Kiều à, mấy ngày nay em có chuẩn bị luận văn không?”
Kiều Nhân đáp lại theo thói quen: “Có chuẩn bị ạ.”
“Cái gì không biết có thể hỏi Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân hạ tầm mắt: “...Được ạ.”
Giáo sư Từ cũng suy nghĩ đến việc bọn họ của đang ở sân bay, chỉ nói vài câu đơn giản với Kiều Nhân rồi để cô trả lại điện thoại cho Kỷ Hàn Thanh.
Yên lặng một lúc lâu, điện thoại vẫn ở bên tai Kiều Nhân không rời, Kiều Nhân giơ tay lên đụng một cái vào điện thoại: “Nói chuyện xong rồi.”
Lúc này Kỷ Hàn Thanh mới thu tay về, tròng mắt anh nhìn cô một cái, biểu cảm trên mặt vô cùng nhạt nhẽo, nhạt đến nỗi Kiều Nhân còn tưởng màn tỏ tình lần trước là do mình mộng tưởng mà nên.
Bây giờ tỉnh mộng, hai người lại trở về như cũ.
Kiều Nhân trong lòng có chút không thoải mái nho nhỏ, nhíu mày lại, quay đầu muốn nói chuyện thì người kia đã kéo va li của cô đi lên phía trước.
Kỷ Hàn Thanh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, Kiều Nhân nghe thấy tiếng anh cười nhẹ với đầu bên kia điện thoại: “Gầy.”
Cánh tay nhỏ chân cũng nhỏ, eo nhỏ đến mức cảm tưởng hơi dùng sức một cái là có thể gãy vậy.
Bước chân Kỷ Hàn Thanh dừng lại, không quay đầu, nhưng những lời này lại là nói với Kiều Nhân: “Buổi tối tới phòng anh mà lấy về.”
Kiều Nhân đi lên trước đi theo hai bước, vừa nghĩ tới muốn đứng ở đây chờ Lục Hạ, chỉ có thể kéo hành lý quay trở lại.
Năm phút sau, Lục Hạ rửa tay từ trong nhà vệ sinh ra, vội chạy tới, giọng nói có chút hổn hển: “Được rồi, có thể đi thôi.”
Sau khi đi được mấy bước, Lục Hạ quay đầu lại nhìn hai tay trống không của Kiều Nhân: “A Tiểu Kiều, va li của cô đâu rồi?”
Kiều Nhân mặt không đổi sắc: “Ném rồi.”
-Vậy phải làm sao bây giờ?
-Buổi tối lại đi nhặt về.
Lục Hạ đi bên cạnh cô cùng tiến lên phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Còn có thể loại làm việc kiểu này à?”
“...”
---
Buổi chiều ở Thượng Hải, Kiều Nhân cùng Lục hạ vòng vo qua các quán rượu cận kề.
Thẳng đến hơn tám giờ tối, hai người ăn cơm tối xong lại quay về quán rượu.
Thể chất Kiều Nhân coi như không tệ, đi cả một buổi chiều cũng không cảm thấy mệt.
Chín giờ hơn, Kiều Nhân sau khi tắm xong thay một chiếc váy mỏng, sau đó nằm sấp trên giường vào nhóm công việc trên WeChat, từng bước từng bước kéo xuống tìm kiếm thành viên trong nhóm, sau đó thấy tên Kỷ Hàn Thanh, gửi cho anh lời mời kết bạn.
Đại khái đợi không tới hai phút, lời mời kết bạn được đồng ý.
Kiều Nhân: “Tôi là Kiều Nhân.”
Sở dĩ muốn giới thiệu mình là bởi vì ảnh đại diện Kiều Nhân dùng không phải ảnh của bản thân, mà là một ngôi sao vô cùng hot hiện nay, tuổi không lớn lắm, so với cô còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Kiều Nhân nhìn thấy ngoại hình đẹp trai của anh, liền tải về dùng ảnh luôn.
Đợi một hồi, bên kia không trả lời lại.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: “Chú ở phòng nào ạ?”
Cách mấy phút sau, Kiều Nhân: “Chú nhỏ?”
Lần này cuối cùng đầu bên kia cũng gửi tới số phòng.
Kiều Nhân ở chung phòng với Lục Hạ, Lục Hạ lúc này mới bước vào phòng tắm đi tắm.
Kiều Nhân suy nghĩ dù sao mang va li về phòng cũng chỉ mấy phút, nói không chừng khi cô đem va li về thì Lục Hạ vẫn chưa tắm xong, cô cũng không nói năng gì, bước xuống giường, đứng trước gương sửa sang lại váy rồi đi ra cửa.
Phòng của Kỷ Hàn Thanh là ở phía bên kia hành lang, Kiều Nhân đi tới trước một cánh cửa liền ngẩng đầu lên nhìn số phòng.
Sau đó khi sắp tới cuối hành lang, Kiều Nhân cảm thấy có gì không đúng lắm.
Trước lại còn lại một căn phòng, hơn nữa bây giờ còn có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đứng ở trước cửa, giơ tay lên làm động tác gõ cửa phòng, ngay khi sắp động tay lên cửa thì ngừng lại.
Bước chân Kiều Nhân chững lại tại chỗ, không đi về phía trước.
Người phụ nữ kia đã chú ý tới cô, quay đầu liếc cô một cái, sau đó tựa hồ làm vẻ suy nghĩ mấy giây: “Cô là thực tập sinh?”
Kiều Nhân “Ừ” một tiếng.
Cô với người này không quen biết nhiều, nhưng cũng nhận ra người này là cái người mà mấy ngày trước Lục Hạ nhắc tên nói rằng sẽ đi cùng bọn họ trong chuyến công tác: “Hạ tỷ.”
-Cô tới đây làm gì?
Kiều Nhân sờ mũi: “Tôi tới tìm Kỷ tổng.”
“Vậy cô có thể đi về được rồi.” Ánh mắt đối phương càng toát ra vẻ không tốt lắm, hừ lạnh một tiếng, cô ta dựa vào lý lịch, cách nói chuyện cũng ra vẻ kiêu ngạo, khí thế ngang ngạnh: “Kỷ tổng hẳn là không có thời gian để gặp cô đâu.”