Kiều Nhân vốn muốn nói thêm vài câu tiếp tục chủ đề này, kết quả vừa nghe thấy mấy lời người đàn ông này nói ra, những lời muốn nói hiện trên đầu môi bỗng quên sạch, bị làm cho nghẹn, sửng sốt mấy giây mới thấp giọng oán trách một câu: “Chú có thể nói chuyện nghiêm túc một chút có được không?”
-Thế nào là không nghiêm túc?
Giọng nói của anh cũng nhỏ lại, anh hơi nghiêng đầu cúi xuống, tốc độ nói thả chậm một chút: “Thích em không phải là chuyện nghiêm túc sao?”
Kỷ Hàn Thanh rõ ràng không hề cùng một cấp bậc với cô.
Hơn nữa giữa phụ nữ và đàn ông, bẩm sinh giữa hai giới đã tồn tại sự khác biệt, ở phương diện thái độ và cách xử lý cảm xúc cũng khác nhau một trời một vực rồi.
Nếu Kiều Nhân thích một người, ngày ngày sẽ tuyệt đối không đặt chữ “thích” ở đầu môi.
Còn Kỷ Hàn Thanh thì không như vậy, bất kể là nói chủ đề gì, anh cũng có thể lôi bằng được cái việc thích cô mà nói ra.
Nhưng Kiều Nhân vẫn luôn cảm thấy anh không hề nghiêm túc chút nào, khóe miệng hơi bĩu xuống.
Mấy lời ngọt ngào âu yếm của đàn ông, cô không cách nào tin được.
Yên lặng mấy giây, Kiều Nhân mới nhớ tới mình định nói cái gì, nhẹ quay lại nhìn vào mắt anh: “Tôi hỏi chú từ khi nào bắt đầu thích---”
-Từ khi nào bắt đầu thích em?
Kỷ Hàn Thanh mím môi, đôi mắt khép lại nhẹ giọng mở miệng: “Kiều Nhân, anh là nghiêm túc thích em.”
Cổ họng Kiều Nhân bị chặn ngang, không nói nữa, nhẹ nhàng quay đầu đi.
---
Từ Hàng Châu về đến thành Bắc, đã là hai giờ chiều.
Kiều Nhân nhắm mắt ngủ hơn một tiếng, nửa tiếng trước khi máy bay hạ cánh lơ mơ tỉnh lại, nữ bên tiếp viên eo thon chân dài đúng lúc ấy đi bên cạnh hỏi: “Tiên sinh, ngài cần nước sao?”
Cô ngủ một tiếng cũng không yên ổn lắm, loáng thoáng cảm thấy bên tai có tiếng ồn ào nhỏ, giọng nói không lớn, nhưng thật không thể bỏ ngoài tai được, chắc là giọng từ người đang di chuyển trên khoang.
Lần đầu tiên trong đời Kiều Nhân gặp được một tiếp viên hàng không nhiệt tình như thế này, đầu vừa ngẩng lên, nói: “Tôi cần, cảm ơn.”
Nữ tiếp viên kia đang trong tư thế khom người, tầm mắt chỉ tập trung vào người đàn ông chợt nghe thấy một giọng nữ xen vào, nhất thời sửng sốt đứng thẳng người lên, trên gương mặt cô gái nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng có chút cứng đờ, sau đó mới đáp lại đưa nước cho cô.
Kiều Nhân quả thực rất khát, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn, cô giơ tay nhẹ đè lên cổ họng, sau đó quay đầu liếc nhìn người đàn ông không lúc nào không trêu hoa ghẹo nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Nhìn một cái, Kiều Nhân nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiện tay rút một quyển tạp chí ra xem.
Hình như phải một tuần rồi cô không đọc qua tạp chí nào, chợt cầm lên nhìn một cái, mở ra trang đầu tiên xem, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo hoàn hồn lại.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ đầu tiên mấy giây, dứt khoát mở trang giữa để xem tin tức giải trí, nửa phút sau, xem hết một cái tin bát quái ở trên báo, Kiều Nhân cảm thấy có chút quen thuộc.
Lật trang bìa ra nhìn một cái, quả nhiên là tạp chí của tòa soạn mà trước kia cô thực tập.
Tạp chí này là một trong những số tháng ba, đã phát hành được một thời gian rồi.
Kiều Nhân nhàm chán rảnh rỗi lướt từ dưới lên trên, vừa lật được mấy tờ, những dòng chữ cái hiện ra trước mắt, động tác cô dừng lại nửa giây, sau đó lại lật về.
Ở góc phải dưới bên phải là chủ đề về những người nổi tiếng, ảnh bốn năm người xếp theo hàng, dưới tựa đề là hai chữ “Tạ Ninh” ở ngay bên cạnh dòng chữ biên tập viên.
Hình như lần trước Tạ Ninh nhờ cô sửa bản thảo về chủ đề này.
Kiều Nhân nhìn xuống từng dòng, ở dòng thứ chín, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên Kỷ Hàn Thanh.
Tiểu Tạ tóm tắt về anh vô cùng đơn giản: “Theo một người am hiểu họ Kiều nào đó tiết lộ, người đàn ông này tuổi trẻ tài cao, hiện vẫn đang còn độc thân.”
Kiều Nhân: “...”
Không cần phải nói, Tiểu Tạ ghi dòng chữ “một người am hiểu họ Kiều nào đó” chính là ám chỉ cô.
May là dòng chữ chiếm vị trí không lớn, lại xuất hiện trong bài chủ đề về những người nổi tiếng, vậy nên sẽ không có độc giả thật sự nhìn thấy, Kiều Nhân hắng giọng, giơ tay lên nhẹ nhàng che lại trang báo đó, sau đó quay đầu hỏi Kỷ Hàn Thanh: “Chú có bút không?”
Kỷ Hàn Thanh nhướn mày nhìn cô.
Đúng lúc nữ tiếp viên quay trở lại, bưng ly nước tới.
Kiều Nhân nhất thời quên đi mình vừa trải qua trăm ngàn đắng cay để che lại tạp chí, trực tiếp đưa tay ra, lúc thu tay về đúng lúc người đàn ông đưa cây bút tới.
-Cảm ơn.
Kiều Nhân đem ly nước đặt ở một bên, mở nắp bút bắt đầu viết lên trang báo.
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy cô nhóc này dùng bút tô đen tên anh, còn tô đi tô lại mấy lần, cho đến khi không nhìn ra được mấy chữ đó mới dừng lại.
Kiều Nhân vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, tô đen hết ba chữ Kỷ Hàn Thanh cô vẫn chưa yên tâm, lại mở bút tô đen nốt mấy chữ “Kiều nào đó” mới hài lòng.
Hai phút trôi qua, trên dòng chữ rốt cuộc cũng không nhìn thấy tên Kỷ Hàn Thanh lẫn tên của cô ở một chỗ nữa, Kiều Nhân thoả mãn, vừa muốn thở phào một cái, liền nghe thấy giọng đàn ông vang lên bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nửa phần oán khí: “Mượn bút của anh là để tô đen tên anh?”
Đến nắp bút Kiều Nhân vẫn chưa kịp đóng, cả người như bị điểm huyệt mà cứng đơ.
-Một quyển tạp chí phát hành cũng phải in ít nhất mấy chục ngàn cuốn... Nếu không em cũng đi xóa tên anh ở mấy chục ngàn cuốn đó nữa đi.
Kiều Nhân: “...”
-Xóa tên anh làm gì?
Cô ngược lại không muốn nói ra.
Chính là không còn sức để mà làm người am hiểu chuyện nữa rồi, hơn nữa tâm bất cam tình bất nguyện, tô đen mấy chữ này đi ít nhất để có thể lừa dối lòng mình là anh không nhìn thấy dòng này.
Tâm tư Kiều Nhân đơn giản, từ trước đến giờ đều là nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, đúng lúc nhàm chán lại nông nổi tô đen một chút, ai có thể nghĩ tới làm trò này bị người ta không hề thiên vị nhìn chằm chằm chứ?
-Tại sao không nói chuyện?
Kiều Nhân cố tình làm vẻ bình tĩnh đóng nắp bút lại, sau đó giương mắt nhìn anh.
Đúng lúc Kỷ Hàn Thanh lại nghiêng người cúi đầu lại gần, Kiều Nhân lại ngẩng đầu lên, khoảng cách hai người trong nhảy mắt ngắn đi không ít.
Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu.
Kiều Nhân nhẹ nhàng nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ tới hình như trước kia có nghe người ta nói rằng: Tư thế như thế này rất thích hợp cho việc hôn nhau.”
Thiên thời địa lợi, chính là không có bất cứ ai và...
Đang ở nơi công cộng, Kiều Nhân khống chế bản thân quay về thực tại, cắn môi, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tô cho vui thôi.”
Tốc độ nói chậm lại, một câu ngắn mà kéo dài mấy giây, sau khi nói xong, hai bên tai vẫn còn lay động, vừa muốn rời tầm mắt đi chỗ khác thì nghe thấy anh hỏi mình: “Sao em không hỏi lý do sáng nay anh hôn em?”
Thật ra là Kiều Nhân không có ý định hỏi.
Vấn đề như thế này trước giờ Kiều Nhân không bao giờ nghĩ đến việc lôi nó lên đặt trên bàn rồi mổ xẻ, như đã bị Kỷ Hàn Thanh hỏi như vậy, cô tựa như bị đầu độc hết lần này tới lần khác vậy, bị câu hỏi của anh khiến bản thân suy đoán một hồi: “Là bởi vì tôi bôi kem đánh răng lên tay chú?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ra được một đáp án như vậy.
Người đàn ông này nhìn cô trong sáng như vậy, lại dễ dàng sinh khí trong lòng.
“Không phải “ Kỷ Hàn Thanh cười một chút: “Bởi vì nửa đêm nấu mì cho em.”
Mắt Kiều Nhân chớp hai cái, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Lập tức muốn lấy lãi về.”
“...”
Cho nên hôn cô một cái đổi lấy một tô mì?
Nụ hôn này không biết có đáng giá hay không nữa, Kiều Nhân còn chưa nghĩ ra kết quả, giọng đàn ông lại vang lên: “Món nợ sáng nay.”
Kiều Nhân vẫn mải mê chìm đắm trong suy nghĩ về nụ hôn, nửa câu sau Kỷ Hàn Thanh vừa nói chui vào lỗ tai, đôi môi liền mềm nhũn.
Các giác quan đều phản xạ nhanh hơn và rõ ràng hơn so với bộ não, Kiều Nhân thở dài một hơi, cung phản xạ vẫn chưa đến đúng lúc, nhưng bên tai đã bị “Đoàng” một cái nóng bừng.
Cô vốn cho rằng trong trường hợp đang ở nơi thanh thiên bạch nhật trên máy bay như thế này, không tính những người ngồi cách xa bọn họ, chỉ cần người ngồi bên cạnh quay đầu thôi, hoặc là người tiếp viên vừa nãy lại tới gần hỏi có cần là gì không... Là ngay lập tức nhìn thấy hai người bọn họ.
Kiều Nhân vừa mới nghĩ như vậy, đã nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Hẳn là nữ tiếp viên hàng không nhiệt tình đó lại quay trở lại rồi.
Kiều Nhân chỉ muốn đưa tay đẩy người đàn ông này ra, tạp chí cầm trong tay liền bị người ta rút ra, sau đó nữ tiếp viên vừa dứt lời hai chữ “Tiên sinh”, quyển tạp chí kia liền bị giơ lên, hoàn toàn che đi khuôn mặt hai người.
Nữ tiếp viên hàng không: “... Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi.”
Tiếng bước chân rất nhanh liền bay xa.
Nụ hôn lần này cực kỳ ngắn ngủi, mười mấy giây trôi qua, chờ đến khi hoàn toàn không nghe thấy bước chân của người tiếp viên nữa, môi người đàn ông đặt trên môi cô liền rời đi.
Cùng lúc đó, anh đặt tạp chí xuống: “Lần này mới đúng.”
Kiều Nhân dùng mấy giây mới tiêu hóa được những lời anh vừa nói cùng với câu anh nói trước đó.
Cho nên ý của Kỷ Hàn Thanh nụ hôn này chính là trả nợ cho buổi sáng cô bôi kem đánh răng lên tay anh?
Kiều Nhân vừa mới quay đầu, vốn là muốn nhìn Kỷ Hàn Thanh, kết quả lại đối mặt với chàng trai ngồi ở hàng ghế bên cạnh một giây.
Người kia chắc hẳn vừa uống nước xong, vào lúc này nước vẫn đọng lại ở khóe miệng, nhưng cả nửa ngày vẫn không động đậy gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn hai người họ chằm chằm.
Có chút quen mắt.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm cậu ta, mãi sau, ngay ở lúc trong đầu hiện lên một bóng người mình từng gặp trong quá khứ, thời điểm tựa như nhớ ra là ai rồi, quyển tạp chí kia lại được giơ lên lần nữa chặn lại tầm mắt của cô: “Đừng nhìn nữa.”
Kiều Nhân: “...”
Suy nghĩ của cô cứ như vậy mà bị cắt đứt.
Giọng nói Kỷ Hàn Thanh nghe có phân nửa vị chát, trầm thấp vang lên: “Tại sao em không muốn tìm bạn trai?”
Người này chuyển đề tài rất nhanh, hoàn toàn có tác dụng dẫn dắt suy nghĩ của cô.
Kiều Nhân sửng sốt mấy giây, sau đó gỡ tạp chí xuống nhìn anh, khóe miệng khẽ giương lên, nói ra từng chữ từng chữ: “Có vẻ, hình như là không muốn đi tìm.”