Nguyên do gì mà không muốn tìm bạn trai đây?
Kiều Uyên và mẹ Tống ban đầu là nghe lời gia đình mà kết hôn với nhau, tình cảm không sâu, sau khi cưới nhau hai người vẫn lãnh đạm với nhau như vậy.
Mẹ Tống khi còn trẻ tính tình không tốt, hơn nữa lại mang tật xấu của một bộ phận nữ cường: Người phụ nữ có sự nghiệp quá phát triển khó tránh khỏi sẽ có yêu cầu cao với nửa kia của mình.
Mà nghề nghiệp của Kiều Uyên hoàn toàn không thỏa mãn cái yêu cầu này của mẹ Tống, điều này dẫn đến việc hai vợ chồng không thể tôn trọng lẫn nhau, ban đầu chỉ đơn giản là những lần tranh cãi nho nhỏ, lâu ngày biến thành những trận cãi vã ầm ĩ.
Khi Kiều Nhân còn nhỏ, câu nghe được nhiều nhất mà mẹ nói ra chính là: Nếu như bố mẹ ly hôn thì con muốn sống với ai?
Nhiều lần, Kiều Nhân cho rằng đây chỉ là câu nói đùa.
Cho đến một ngày sau sinh nhật Kiều Nhân, mẹ Tống đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cô xem, lại hỏi cô một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Có lẽ không ai lại mang hy vọng rằng bố mẹ mình ly dị.
Trong lớp Kiều Nhân có một bạn lớn lên trong gia đình đơn thân, bị rất nhiều bạn bè bắt nạt, khi đó tuổi còn nhỏ, nói xấu người khác không hề lén lén lút lút mà quang minh chính đại nói trước mặt bạn học đó là “Đứa trẻ được mẹ sinh ra nhưng không có bố giáo dục.”
Đặc biệt sợ rằng loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình nhưng ngược lại Kiều Nhân bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng, lặng thinh, không khóc không nháo trả lời câu hỏi của mẹ Tống: “Ở cùng bố.”
“Sống với mẹ không phải tốt hơn sao? Nếu như con không thích em trai em gái thì sau này mẹ sẽ không sinh nữa... Bảo bối, con phải suy nghĩ thật kỹ.”
Đối với Kiều Uyên mà nói, mẹ Tống không phải là một người vợ đủ tiêu chuẩn.
Nhưng đối với Kiều Nhân mà nói, mẹ Tống tuyệt đối là một người mẹ đạt tiêu chuẩn.
Chi tiêu ăn mặc không thiếu gì thì cô không nói, nhưng sau khi kết hôn có những lần rửa tay xuống bếp nấu canh, cũng đều là vì Kiều Nhân.
Nhưng Kiều Nhân khi ấy còn nhỏ, suy nghĩ về vấn đề này tương đối đơn giản ngây thơ, sau khi ly hôn mẹ Tống vẫn còn có tiền... Nhưng Kiều Uyên ly dị xong, cũng chỉ còn lại mình cô.
Vì vậy trải qua một đêm suy đi tính lại, Kiều Nhân vẫn chọn đi theo Kiều Uyên.
Sau đó chưa đến nhiều ngày, mẹ Tống đã thu dọn đồ đạc dời ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn hai bố con.
“Họa vô đơn chí” (*) những lời này hoàn toàn có cơ sở. Sau khi hai người ly hôn, những người tới uy hiếp đe dọa ngày một nhiều hơn, cứ cách một ngày lại tới một lần, vất vả lắm mới có được một ngày yên ổn thì rất nhanh sau đó sự việc lại tiếp diễn đâu vào đấy.
(*): “Họa vô đơn chí” có nguồn gốc từ câu “Phước bất trùng lai, Họa vô đơn chí” có nghĩa là may mắn chỉ đến một lần, còn tai họa không chỉ đến một lần mà còn rất nhiều lần.
Kiều Nhân không thích tuổi thơ của mình, cũng không thích hôn nhân và tình yêu.
Mấy năm sau, Kiều Uyên đột ngột qua đời bởi tai nạn xe ngoài đường, Kiều Nhân được mẹ Tống đưa đến thành Bắc, sau đó lại tận mắt chứng kiến gã tiểu bạch kiểm trộm đồ trang sức của mẹ Tống để nuôi tình nhân bên ngoài, nên cô đối với đàn ông vẫn có một loại ác cảm.
Sau sự kiện tiểu bạch kiểm ấy, thật vất vả mới xuất hiện được Ngụy Duyên chân thành yêu thương mẹ Tống để cho Kiều Nhân có cái nhìn tốt về tình yêu nhiều năm liền, kết quả vừa mới thực tập ở tòa soạn cũ được mấy tháng đã bị nhiều vụ việc của các minh tinh hủy hoại.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Bờ kè ngàn dặm, cũng sập vì hang kiến.(*)
(*)”Bờ kè ngàn dặm, cũng sập vì hang kiến” xuất phát từ câu “Bờ kè ngàn dặm, cũng sập vì hang kiến. Nhà cao trăm tầng, vì khói trong ống khói mà cháy” nghĩa là một tổ kiến nhỏ bé, có thể khiến bờ kè cao trăm dặm đổ sập, cũng như vậy, chuyện nhỏ không cẩn thận sẽ gây ra họa lớn. (@maintainanceofourhealth)
Càng ngày Kiều Nhân càng không muốn tìm bạn trai, mấy năm trước cô đã suy nghĩ sẽ không cân nhắc đến vấn đề này, nhưng sau khi gặp Kỷ Hàn Thanh, cô đột nhiên thấy thật ra cũng không có ác cảm như vậy.
Vì vậy trước kia tại sao không tìm bạn trai nhỉ?
Kiều Nhân tự giễu, cắn môi dưới, đáp lại đơn giản một câu: “Bởi vì không tin được.”
Cô chỉ có một niềm tin duy nhất, chính là chị họ của mình và anh rể.
Thanh mai trúc mã mười mấy năm, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, bây giờ cũng đã kết hôn được hơn ba năm.
Kỷ Hàn Thanh lại hỏi: “Vậy bao giờ thì em muốn tìm?”
-Không biết.
Luôn luôn phải có một giai đoạn chuyển mình, để cho cô đột nhiên phải tiếp nhận yêu đương thì không có khả năng, ánh mắt Kiều Nhân khẽ lóe lên, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có thể là tháng sau, cũng có thể là năm sau.”
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh tựa hồ trở nên sâu thẳm.
Kiều Nhân cúi đầu nhìn tạp chí, nói có chút tùy tâm sở dục(*): “Nhìn biểu hiện của chú nữa.”
(*) Tùy tâm sở dục đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó, hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn. (google)
Người đàn ông cạnh bên khẽ cười.
Tiếng cười ấy rõ ràng vô cùng bình thường, nhưng rơi vào tai Kiều Nhân lại cảm thấy anh đang cười nhạo mình, cô nhíu mày một cái, thời điểm ngẩng đầu lên, trong giọng nói không còn chút thân thiết nào: “Người theo đuổi tôi cũng rất nhiều.”
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh cong lên hơn nữa: “Anh biết.”
Không cần hỏi cũng biết là do Kỷ Niệm nói.
Kiều Nhân tiếp tục xem tin tức trên tạp chí, khi lật sang trang còn lầm bầm nói một câu: “Vậy chú cười cái rắm gì.”
Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ: “Cái gì?”
Kiều Nhân mặt không đổi sắc: “Không có gì.”
---
Không lâu sau máy bay hạ cánh ở sân bay thành Bắc.
Kiều Nhân xách va li về đến nhà đã là hơn ba giờ.
Ngày nghỉ cuối cùng của tết Thanh minh, rốt cuộc Kỷ Niệm cũng thoát khỏi nanh vuốt của giáo sư mà trốn về nhà vui vẻ ngủ nướng.
Không giống như ở miền Nam, thời tiết ở thành Bắc mấy ngày nay vô cùng thoáng đãng, nhiệt độ tăng vụt.
Kiều Nhân mặc bộ quần áo khá dày nên khi ngồi trên xe đi từ sân bay về nhà, cảm giác người mình sinh ra một tầng mồ hôi, vừa vào phòng ngủ ngay lập tức lấy quần áo bước vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhân bước ra ngoài sấy tóc.
Cô không ở chung phòng với Kỷ Niệm, khi đang sấy tóc, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Kỷ Niệm ngáp dài ngáp ngắn đi vào: “Tâm trạng mấy ngày nay thế nào?”
Kiều Nhân tắt máy sấy: “Cậu đoán xem?”
Kỷ Niệm: “Tớ cảm thấy tốt vô cùng.”
-Cậu nói cho anh cậu việc tớ đi Hàng Châu làm gì?
-Con gái một thân một mình đi không an toàn mà... Hơn nữa một mình mang va li nặng như vậy thật sự rất mệt, anh tớ đi cùng thì cậu sẽ không phải tự mình xách.
Kiều Nhân gạt sợi tóc lòa xòa, trong lúc nhất thời không biết phản bác Kỷ Niệm như thế nào.
Kỷ Niệm tiến lại gần: “Tiến triển đến đâu rồi?”
Kiều Nhân: “Tiến triển cái gì?”
-Có nắm tay không?
Kiều Nhân suy nghĩ một chút: “Không có.”
-Thế có ôm không?
Kiều Nhân tiếp tục suy nghĩ: “Không.”
-Hai cái trước hai người không làm, vậy càng khẳng định cũng không có hôn nhau luôn đúng không?
Lần này Kiều Nhân nghĩ cũng không nghĩ: “Không.”
Kỷ Niệm “Hừ” một tiếng: “Cái loại phế vật này.”
Kiều Nhân: “...”
-Tớ theo đuổi người ta chưa đến ba ngày là đổ, còn đằng này mãi vẫn không theo đuổi được.
Kiều Nhân không trả lời.
Kỷ Niệm: “Tiểu Kiều, nếu như tớ theo đuổi cậu thì đến bao giờ cậu đồng ý?”
-Kiếp sau đi.
Kiều Nhân từ trên giường đứng dậy định ra ngoài rót nước uống.
Sau khi tắm xong có hơi khát nước, Kiều Nhân vừa bước tới cửa đã bị Kỷ Niệm gọi là: “A Tiểu Kiều, cậu trước tiên...”
Kiều Nhân mở cửa ra, vừa mới bước ra ngoài một bước liền lập tức quay trở lại, cô vội đóng cửa, Kỷ Niệm nói nốt nửa câu sau: “...Đừng mở cửa vội.”
-Sao anh ấy lại đến đây?
-Anh tớ nói cậu làm rơi đồ ở chỗ anh.
-Đồ gì?
-Không biết.
Kiều Nhân cúi đầu chỉnh sửa quần áo ngủ, xác nhận quần áo chỉnh tề rồi mới mở cửa bước ra ngoài lần nữa.
Trong phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon, dáng người hơi nghiêng xem tài liệu.
Kiều Nhân còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Niệm đứng sau lưng đã nhanh nhảu hơn: “Anh, Tiểu Kiều để quên đồ gì ở chỗ anh thế?”
Kỷ Hàn Thanh đầu cũng không ngẩng lên: “Tự mình tới lấy.”
Kỷ Niệm lập tức muốn nhấc chân đi qua.
-Em là Kiều Nhân à?
“...”
Kiều Nhân đành phải tự đi qua, vừa mới ngồi xuống, Kỷ Hàn Thanh liền đưa tài liệu trong tay cho cô: “Đây là luận văn của những người đi trước, mẹ đưa anh xem qua một chút.”
-...À
“Còn nữa “ Kiều Nhân cúi đầu, sau đó nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Em lại đây.”
Kiều Nhân liền dịch sang bên kia một chút, vừa mới đi qua, chưa kịp nói lời nào, mấy lọn tóc sau tai liền bị người đàn ông vén ra, giây tiếp theo, lỗ tai cô chợt lạnh, có vật gì đó được đính lên.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy người đàn ông mở miệng, thanh âm nhàn nhạt: “Rơi đồ này.”
Mấy ngày nay cô có đeo khuyên tai, không biết là rơi ra từ lúc nào, Kiều Nhân theo bản năng giơ tay lên sờ một chút, còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Hàn Thanh đã đứng dậy, sau đó lại nhìn cô: “Sáng sớm mai có cuộc họp.”
-Chú muốn tôi tham gia sao?
-Ừ.
Kiều Nhân: “... Được.”
Kỷ Niệm đứng bên cạnh chen lời: “Anh, anh không có lời gì muốn nói với em à?”
Kỷ Hàn Thanh đã đi tới cửa, quay người lại nhàn nhạt nhìn cô: “Không rảnh.”
Rất nhanh, cửa vừa mở ra đã đóng lại.
Kỷ Niệm sửng sốt một lúc lâu, cô cảm thấy tai mình có vấn đề, không tin được vào mắt mình hỏi lại Kiều Nhân: “Anh tớ vừa nói cái gì?”
“...”
Kiều Nhân không lên tiếng.
Tố chất tâm lý của Kỷ Niệm rất mạnh, lại không thể tin nổi, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuyên tai đính trên tai Kiều Nhân: “Hai người thật sự cái gì cũng không làm?”
-Thật.
-Vậy sao khuyên tai của cậu lại rơi?
-Có thể lúc tớ ngủ gật trên máy bay thì bị rơi xuống.
-Vậy cậu thích anh tớ sao?
Kiều Nhân dừng một chút, không có đáp lại câu hỏi này.
Trong lòng Kỷ Niệm hiểu đến bảy, tám phần, cảm thấy bắp cải mình khổ cực chăm chỉ nuôi trồng giờ lại bị heo ăn mất, cô thở dài, mở WeChat gửi tin nhắn cho Kỷ Hàn Thanh: “Anh, khuyên tai của Tiểu Kiều rơi ở đâu thế?”
“Máy bay.”
Kỷ Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhanh chóng gửi đi một hàng chữ: “Thật sự là rơi trên máy bay?”
“Ừ.”
Ngồi trong xe, Kỷ Hàn Thanh khẽ nhếch môi, sau khi nhắn xong chữ “ừ” liền đặt điện thoại qua một bên, sau đó đóng cửa, khởi động xe.
Đúng là rơi trên máy bay---
Chỉ là bị anh tháo ra thôi.