Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của đoàn người, ánh đèn trên tàu toả ánh sáng nhàn nhạt, khiến con người ta chỉ có thể nhìn rõ vẻ mặt hốt hoảng của nhau, cũng càng làm nổi bật thêm màn đêm đen nhánh bên ngoài.
Có người dùng đèn pin di động chiếu ra cửa sổ, nhưng hẳn là do ánh sáng quá yếu ớt, hay là kính tàu phản quang quá tốt, ngoài kia vẫn tối tăm, đáng sợ như cũ, chẳng ai có thể thấy rõ hiện trạng bên ngoài đang như thế nào.
Đi đến buồng xe thứ hai, Dụ Ninh hơi dừng bước chân, đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, mười sáu giờ năm mươi phút, vào thời điểm này, kể cả là mùa đông thì trời cũng không thể tối như vậy được, cho nên bọn họ hẳn là còn ở bên trong đường hầm, tốc độ tàu hoả ít nhất là trên 150km/h, mà từ khi cô tỉnh đến giờ, tàu đã đi trong đây ít nhất năm phút, chẳng lẽ đường hầm dài hơn 1200m, Dụ Ninh có quan sát qua số hiệu xe lửa và chữ viết quốc gia này, kể cả quần áo và hình dáng khuôn mặt người ở đây, nếu thế giới hiện tại vẫn giống thế giới trước đó thì chuyện xuất hiện một đường hầm 1200m là hoàn toàn vô lý.
Lại nói, vừa nãy cô mới nghe đám người xung quanh thảo luận về con đường này, vì vậy, nếu cô đoán không sai thì chỉ có hai khả năng, một là xe lửa vào hầm thì giảm chậm tốc độ, hai là đường hầm này có vấn đề.
Vì đã quá quen với thân thể yếu ớt của không gian trước, vừa đổi thế giới mới, Dụ Ninh còn chưa thích ứng được, nên bây giờ mới chú ý đến điểm đáng ngờ này.
Xuất hiện nghi vấn, ánh mắt cô lập tức chuyển về phía đôi tình nhân kia, cô còn nhớ rõ khi chàng trai phát hiện đường hầm quá dài, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa lúc hai người đó ngồi cách cô chỉ có nửa mét, Dụ Ninh thấy rõ, sắc mặt chàng trai không những không khôi phục bình thường, mà theo thời gian trôi, nó càng thêm xanh trắng đi một chút.
Quan sát anh ta , Dụ Ninh liền quay ra hỏi :” Anh từng ngồi tuyến xe này chưa?”
Giọng nữ thanh thuý dễ nghe, cô bạn gái thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mỹ lệ bắt chuyện với bạn trai mình, lập tức khẩn trương nắm chặt quần áo người bên cạnh, vẻ mặt đầy địch ý nhìn Dụ Ninh :” Tôi và bạn trai tháng nào cũng sẽ ngồi tuyến đường này một lần.”
Dụ Ninh cũng không để ý câu trả lời, tầm mắt chuyển hướng cô gái :” Vậy trong trí nhớ của cô, đoạn đường hầm này như thế nào?”
Cô gái cúi đầu tưởng tượng một chút, bình thường cô đều nghịch điện thoại, ai chú ý đường đi ra sao :” Ai đi chú ý độ dài một cái hầm chứ.”
“Đoạn đường này không có đường hầm nào phải đi quá một phút.” Chàng trai trầm mặc nói, vẻ mặt xanh trắng :”Tôi còn nghĩ đây là ảo giác của tôi, hoá ra cô cũng cảm thấy con đường này thật dài đúng không?”
“Ngô Chí, ý anh là gì? Chẳng lẽ chuyến xe này vào hầm rồi xuyên đến thời không song song luôn sao?”
Dụ Ninh mím mím môi, ánh mắt vừa kịp bắt được một bóng đen thoáng qua bên cửa sổ.
Mặc dù thân thể này còn chưa thức tỉnh dị năng, nhưng dù sao cô cũng là người tu luyện Thanh Cương kinh mấy năm, ngũ giác đều đã được nâng cao không ít.
“Nói không chừng cô đoán đúng.”
“Àh?” cô gái không ngờ mình chỉ tuỳ tiện thêu dệt chuyện cười mà Dụ Ninh gật đầu nghiêm túc đáp lời như vậy, nhất thời, biểu cảm có chút cổ quái, có lẽ là đang cảm thấy, người đối diện đẹp thì đẹp thật nhưng đầu óc lại không được bình thường đi.
Dụ Ninh không để ý đến nét mặt cô ấy mà đưa mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, mặc dù cô còn không biết thế giới này là cái dạng gì, nhưng chắc chắn không phải là nơi nói chuyện yêu đương rồi, rất có thể sẽ giống với thế giới thứ nhất, hoặc càng khó hơn, nếu không hệ thống cũng sẽ không cường hoá cơ thể cho cô, nó chưa bao giờ là thứ biết phát đồ tốt miễn phí.
Ánh mắt dừng tại cửa sổ năm giây, cuối cùng, Dụ Ninh cũng bắt được một bóng đen nữa lướt qua.
Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó mang hình dáng con người.
Dù cho vận số cô rất kém cỏi, nhưng trực giác thì khá chuẩn xác, sau khi lại thấy thêm một bóng người nữa, cô quyết định muốn xuống xe.
“Bây giờ có thể mở cửa xe sao?” Dụ Ninh hỏi nhân viên xoát vé.
Cuộc trò chuyện giữa cô và đôi tình nhân, đám người xung quanh đều nghe được, sau khi thảo luận xong, họ cũng phát hiện sự kì quái của con tàu, nhất thời, lòng người bàng hoàng, tốc độ di chuyển của mọi người cũng chậm đi nhiều, sợ đến khoang lái lại nhìn thấy chuyện kinh khủng gì.
“Xuống xe làm cái gì? Nếu có thứ không sạch sẽ thì phải làm sao, chắc chắn chúng nó đều ở bên ngoài. . . . . . . “ một người nghe được ý định của Dụ Ninh, vừa cảm thấy cô gái này gan lớn, vừa lớn tiếng khuyên nhủ.
“Bên ngoài là đường ray, quá nguy hiểm, hơn nữa nói không chừng là do tàu bị hư hao, có lẽ chờ một lát nữa sẽ tiếp tục khởi động.” Tiếng người nhân viên nói không lớn, không biết là đang an ủi Dụ Ninh hay đang tự an ủi mình nữa.
Dụ Ninh lại đi đến bên cửa, nhìn cửa xe đóng chặt kia, lại kiểm tra một vòng :” Nút mở ở buồng lái phải không?”
Người xoát vé thấy cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định. Có chút buồn bực nói :” Kể cả có đến khoang đầu thì cô cũng không xuống được đâu, mở cửa mà có thứ gì chui vào phải làm sao!” Nói xong lại cảm thấy sợ hãi, ông chỉ hận không thể đem Dụ Ninh kéo vào trong, sợ cô nghĩ quẩn mà mở cửa.
“Tôi nói này cô gái, cô đừng xuống, nhỡ có xảy ra chuyện gì thì sao? Dù cô không sợ chết nhưng bọn tôi vẫn quý mạng sống của mình lắm!”
Nghe đám đông xung quanh khuyên nhủ, Dụ Ninh bỏ qua phương án dùng bạo lực mở cửa, cô cũng không biết mấy bóng hình quỷ dị kia có công kích người thường khi lọt được vào trong đây hay không, nếu đám này vì cô mà chết hết, trên lưng đeo đầy tội nghiệt như vậy, trong lòng cũng không thể dễ chịu được.
“Ở đây có chết được không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn đường sống ở ngoài kia.” Vẻ mặt không biểu cảm, Dụ Ninh nhắc nhở một câu rồi lại bắt đầu tìm kiếm cách kéo cửa sổ lên.
Tàu hoả tốc hành thường sẽ lắp kính chết, nhưng hình như ở mỗi khoang đều sẽ có một cái có thể mở ra, trên đường đi cô có chú ý đến điểm này, mặc dù không lớn nhưng chui ra từ đó hẳn là không có vấn đề gì.
Câu nói của cô khiến đám đông sôi trào, nhưng đa số đều cảm thấy cô ăn nói linh tinh, bất kể là xe hư hay nó đã xuyên qua một không gian quỷ dị khác thì ở trong xe vẫn an toàn hơn chứ.
“Cô cso chứng cứ gì chứng minh những lời mình nói không?”
“Trực giác.”
Câu trả lời này khiến nhiều người sinh ra suy nghĩ cô gái này có vấn đề về não, thấy cô lại lăng xăng ra mấy cánh cửa sổ, có người không đành lòng mất đi một sinh mạng nên khẩn trương khuyên nhủ :” Tôi cũng tin tưởng giác quan thứ sáu của phụ nữ, nhưng vào lúc này, chúng ta nên đi cùng nhau thì tốt hơn, nếu trực giác của cô sai lầm, mạng không còn nữa, cô thử suy nghĩ cho người nhà bản thân, đừng kích động như vậy.”
“Hơn nữa cô mở cửa, nhỡ thứ bên ngoài chui vào thì phải làm sao?”
Đôi tay vuốt cửa xe dừng lại một chút, trên mặt cô là nụ cười như có như không :” Nếu cái tàu này vẫn dừng ở đây không chạy thì anh định làm gì? Ở trong chờ chết? Tôi ra ngoài ít ra cso thể xác định được ngoài kia có nguy hiểm hay không, nếu vận khí tốt còn có thể mò mẫm rời khỏi đường hầm, nói không chừng còn có thể tìm cứu hộ đến cứu mấy người đấy.”
Bị thuyết phục, thanh âm phản đối nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn có người cảm thấy việc này quá nguy hiểm :” Vậy chúng ta có thể tập trung tại buồng lái. . . . . .”
Dụ Ninh khẽ lắc đầu :” Lâu như vậy, nếu thật sự là do hỏng hóc thì sớm đã có người đến thông báo cho chúng ta.”
“Chúng tôi đi xuống cùng cô.” Chàng trai trong cặp tình nhân đột nhiên lôi kéo bạn gái bước đến chỗ Dụ Ninh vài bước.
“Ngô Chí! Anh điên rồi! Không phải là anh đã thích cô ta rồi chứ! Anh muốn chết cũng đừng mang tôi theo.”
Cô gái liều mạng giãy giụa ra khỏi tay người yêu, để tránh bị anh ta bắt đi theo, sau đó còn lùi về sau mấy bước :” Anh dám xuống, chúng ta liền chia tay.”
“Tiểu Thiến, em không thể nghe anh một lần sao, anh cũng cảm thấy ngoài kia an toàn hơn so với trong này.”
“Anh cũng đã làm lính mấy năm, còn tưởng được vào bộ đội đặc chủng rồi chứ, chẳng lẽ anh muốn nói với tôi điều anh cảm nhận được là dựa vào trực giác quân nhân sao.”
“Tiểu Thiến!” Ngô Chí đưa tay kéo ô, lại bị cô tránh đi.
“Muốn đi thì anh đi đi, dù sao đi nữa tôi cũng không đi!”
Sắc mặt khó coi, Ngô Chí do dự một chút, thấy Dụ Ninh đã chuẩn bị mở cửa sổ, anh vẫn lựa chọn tin tưởng trực giác, hơn nữa, Dụ Ninh cho anh cảm giác rằng người này rất mạnh, nếu bỏ lỡ lần này, nói không chừng về sau anh không còn can đảm như vậy nữa.
Ô gái thấy Ngô Chí chạy về phía bên kia, tức giận đến méo cả miệng, hung hăng dậm chân một cái :” Ngô Chí, anh theo cô ta làm đôi cẩu nam nữ bỏ mạng đi! Mẹ tôi nói anh không phải người tốt, tôi còn nói hộ anh, không ngờ sự thật đúng là vậy, anh vừa không tiền, không thế, còn khốn kiếp vô cùng!”
“Anh ra ngoài xem xét một chút rồi sẽ trở về đón em.” Ngô Chí nhìn bạn gái một cái, sau đó chạy về phía Dụ Ninh.
“Tôi ra ngoài trước.”
Dụ Ninh liếc nh ta một cái, thấy ánh mắt đó kiên định, không giống như chỉ tuỳ tiện quyết định, đối với anh sinh ra mấy phần vừa lòng, ở một nơi xa lạ có người bạn gan lớn làm đồng hành cũng không tệ, chợt nói :” Anh có thể vừa nhảy xuống vừa quay sang đóng cửa sổ sao?”
Ngô Chí liếc mắt nhìn thiết kế khung cửa, lại cân nhắc thực lực bản thân, anh có thể nhảy ra đã không tệ rồi, còn phải trở tay đóng cửa? Thật đúng là khó mà làm được.
Cho nên liền lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt, anh ra trước, tôi đi sau đóng cửa, chuẩn bị xong chưa?”
Ngô Chí không ngờ chuyện tình chóng vánh như vậy, trái tim thình thịch nhảy, tưởng đến ngoài kia có thứ gì kì quái, chân như nhũn ra, nhưng chứng kiến vẻ mặt trấn định của cô gái bên cạnh, liền lấy dũng khí dùng sức gật đầu một cái.
Thấy Ngô Chí đã chuẩn bị xong, Dụ Ninh kéo cửa sổ ra, gió lạnh thấm người, Ngô Chí đã vọt vào bóng tối.
Không ngờ bọn họ thực sự có can đảm mở cửa, không kịp điều chỉnh cảm xúc đã thấy màu đen bất tận bên ngoài, nhiều người không gào thét thì cũng chạy hướng về một khoang khác gần đó.
Rối loạn lung tung.
Sau khi Ngô Chí nhảy ra ngoài , Dụ Ninh cũng đi theo, rơi xuống đất, cửa xe đóng lại ngăn cách tất cả ồn ào huyên náo bên trong.
Tầm mắt bên ngoài rõ hơn trong xe một chút, ít nhất thfi Dụ Ninh còn có thể lờ mờ thấy không gian trong một mét xung quanh mình, chỉ có tiếng gió, từng cơn, từng cơn, trừ gió ra không còn âm thanh nào khác, điều này không làm người ta yên tâm mà trái lại lại dấy lên nỗi sợ hãi từ đáy lòng.
【 chúc mừng người chơi quyết định phá cửa chạy ra trong vòng hai mươi phút, vượt vòng loại để đến trạm thứ nhất. 】
Âm thanh máy móc vang lên xung quanh khiến hai người đều sửng sốt.
Thân thể Ngô Chí lập tức cứng nhắc lên, mấy giây sau mới tìm được giọng nói của mình, anh run rẩy nhìn về phía tàu hoả :” Tàu….tàu. . . . .. . . . . “
Đường ray rỗng tuếch, như thể xe lửa chưa từng xuất hiện ở đó vậy.