Ánh sáng từ những ngôi sao trong bí cảnh có vẻ chói lọi hơn một chút so với lần trước, đoán chừng là do chúng có liên quan đến việc hoàn thành nhiệm vụ của cô, vậy nên mỗi lần cô trải qua một thế giới thì nó lại sáng thêm lên.
【 hoan nghênh Kí Chủ trở lại bí cảnh. 】
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cuối cùng thì Dụ Ninh cũng được nghe giọng nói đầy máy móc của hệ thống, nhất thời, trong đầu trôi qua rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp, nhưng lại nhớ đến vấn đề quyền hạn, cô chỉ đành mở miệng hỏi câu dễ nhất mà cũng quan trọng nhất.
“Lần này, nhiệm vụ của ta đã được tính là hoàn thành rồi sao?”
Mặc dù tình cảm Thẩm Cưu dành cho mình không ít, nhưng lúc cô chết, Bành Dịch cũng chưa mất, hơn nữa, nhiệm vụ thứ ba vẫn chưa mở ra, mặc dù thân thể này ra đi vì tuổi thọ tan hết, nhưng Dụ Ninh vẫn không đảm bảo bản thân đã hoàn thành thế giới này hay chưa.
Vả lại, hệ thống cũng không giống hai lần trước, khi cô vừa trở về Tinh Không liền chạy ra tuyên bố điểm số đạt được, điều này khiến Dụ Ninh càng không nắm rõ tình hình hiện tại, vì vậy, cô đánh đòn phủ đầu :” Ta xem tư liệu có đề cập, dù cho nguyên chủ có bị bệnh ung thư thì vẫn có thể sống thêm ít nhất là một năm nữa, tại sao mà ta mới vào đó chưa đến một tháng liền bị chẩn đoán là chỉ còn hai tháng để sống?”
【 là bởi lúc Kí Chủ và thân thể nhân vật của thế giới thứ ba dung hợp đã xảy ra trục trặc không dự đoán được trước, khiến thời gian Kí Chủ có thể tồn tại ở không gian đó giảm đi rất nhiều, do lỗi ở phía tôi nên chúng tôi quyết định, dù không mở nhiệm vụ thứ ba cũng không ảnh hưởng đến việc cho điểm cuối cùng.】
【 chúc mừng Kí Chủ hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới thứ ba. 】
Đây đúng là một tin tốt, thế nhưng, Dụ Ninh thấy nó nói xong mà vẫn chưa cho ra điểm số, lại có dự cảm xấu xuất hiện :” Sau đó thì sao?”
【 Bỏ qua nhiệm vụ thứ ba, điểm của Kí Chủ trong nhiệm vụ lần này hẳn là sss. 】
Thẩm Cưu cho cô điểm cao như vậy? Nghe câu nói cuối cùng của anh ta, muốn đi chết cùng cô, cô cũng đôi chút đoán được rằng tình cảm tên này dành cho mình rất rất cao, nhưng khi nghe được 3 chữ sss vẫn cảm thấy hoảng hốt. Thẩm Cưu điên rồi đi! Nhớ lại, hai thế giới trước, cô tự thấy cũng không có tình cảm đặc biệt gì với nam chính, chẳng lẽ vì là NPC được hệ thống tạo ra nên đều sẽ không cần lí do mà đâm đầu yêu mình???
Vẫn là ý nghĩ của biến thái làm người ta không thể lí giải nổi.
Dụ Ninh nghĩ một chút rồi lập tức dời lực chú ý về câu nói cuối cùng của hệ thống. Cô không bị ba chữ s kia gây choáng đâu nhé, vẫn chú ý chữ “hẳn là” mà hệ thống từng nói :” Vậy thế giới thứ ba, ta được cho điểm là sss sao?”
【 theo lý thuyết thì có lẽ vậy, nhưng mà Kí Chủ chưa được tính là đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên theo thiết chế đã đặt ra, tôi không thể đem phần thưởng sss trao cho cô được.】
“ Không phải ngươi nói đây là sai lầm bên ngươi sao?”
【 Đúng là sai lầm của tôi, nhưng mà trình tự của tôi không viết là nếu tôi xuất hiện sai lầm thì sẽ lới lỏng việc cho điểm của nhiệm vụ. 】
Đây là cái quỷ gì, sau ba lần kết hợp tri thức hiện đại, Dụ Ninh tự nhận rằng năng lực lí giải của mình đã không tệ, nhưng khi nghe mấy câu này vẫn không nhịn được mà tỏ ra khó hiểu.
“Vậy nên nhiệm vụ lần này không được sss, thế thì là bao nhiêu? Sẽ không là số lẻ chứ?”
【 mặc dù không có trình tự dành cho điểm trong trường hợp hệ thống mắc sai phạm, nhưng chúng tôi vẫn có phương án bổ sung. 】
Hệ thống nói xong, trước mắt Dụ Ninh lập tức xuất hiện một viên xúc xắc lơ lửng giữa không trung.
Dụ Ninh nhìn lướt qua, bởi vì cảm thấy chắc hẳn hệ thống sẽ không so đo chuyện điểm số nên cô cũng chưa mở miệng nói gì.
【 theo trình tự bổ sung của tôi, Kí Chủ có một cơ hội đổ xúc xắc, mỗi con số đạt được sẽ ẩn chứa một nhiệm vụ nhỏ, mô hình thế giới ấy không được tính trong nhiệm vụ ủa chín không gian, đơn giản nhất chỉ là trở về thế giới trước lấy một đồ vật gì đó, khó khăn nhất thì có thể còn khó nhai hơn so với tất cả những nhiệm vụ cô đã từng trải qua trước kia. Tất nhiên, cô cũng có thể buông tha cơ hội lần này, nhưng khi đó, điểm số cô nhận được của thế giới thứ ba chỉ có thể là a.】
Vận số của Dụ Ninh chưa bao giờ tốt cả, nếu được lựa chọn, chẳng bao giờ cô muốn phải thực hiện cái hoạt động may rủi như này, nhưng nếu trơ mắt nhìn nhiệm vụ chỉ được xét duyệt còn điểm a, thế giới thứ tư nhất định sẽ đau khổ gấp bội, Dụ Ninh do dự một chút lại hỏi :” Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thế giới nhỏ thì sao?”
【 nhiệm vụ xúc xắc thất bại sẽ không ảnh hưởng điểm số cốt lõi. 】
Kém nữa cũng chỉ là a, Dụ Ninh không do dự nữa :” Vậy ta chọn xúc xắc.”
Xúc xắc trôi nổi trên không trung nhỏ đi rất nhiều, bay thẳng về phía cô, Dụ Ninh đưa tay ra định bắt lấy nó, không ngờ mu bàn tay vừa tiếp xúc với xúc xắc, nó đã rơi xuống, không ngừng xoay tròn.
Hướng nàng là bốn giờ.
Dụ Ninh ngẩn người, chẳng lẽ vậy liền coi là là đổ xúc sắc rồi hả ?
Như vậy một con số xui, vừa nghĩ cũng biết sau lưng nhiệm vụ nhất định kém có thể.
【 chúc mừng Kí Chủ ném đến đếm tứ, lấy học trong tài liệu ——】
Hệ thống yên lặng một hồi, cho Dụ Ninh mang đến một cái tin xấu.
【 nhiệm vụ lần này cũng không có tài liệu, tất cả đều cần Kí Chủ tự mình tìm hiểu.】
“Có nhiệm vụ sao?”
【 nhiệm vụ chỉ có một —— sống đến khi nhiệm vụ kết thúc. 】
Mặc dù chỉ có một nhưng vừa nghe nội dung cũng biết độ khó không hề thấp, nếu nhiệm vụ liên quan đến sinh mạng thì hẳn là hoàn cảnh không gian đó vô cùng ác liệt.
Mà câu tiếp theo của hệ thống cũng chứng thực suy đoán của cô.
【 bởi hoàn cảnh nhiệm vụ nên hệ thống sẽ tạm thời điều chỉnh tố chất thân thể Kí Chủ về thế giới thứ nhất. 】
Nói xong, từng luồng khí bao quanh thân thể cô, khói mây tản đi, Dụ Ninh nắm nắm tay, đúng là tốt hơn thế giới trước không chỉ một hai phần.
“Ý này chính là không cần thay thế sự tồn tại của bất kì nhân vật nào trong đó phải không?”
【 cũng không hẳn, Kí Chủ vẫn sẽ thay thế một người nào đó trong thế giới ấy, nhưng lần này không được thừa hưởng trí nhớ của người đó, hơn nữa, thân thể không cần dung hợp với nguyên chủ nên tố chất có thể thay đổi.】
“Ừm. . . . . . thế giới này có nam chính, nữ chính không?”
【 quyền hạn chưa đủ, không thể trả lời Kí Chủ. 】
Nhiệm vụ của cô không bao gồm việc chia rẽ nam nữ chính , cũng không cần nâng cao tình cảm nam chính dành cho mình, nên nam nữ chính thế giới này hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với cô, Dụ Ninh hỏi vậy, đơn giản chỉ là muốn biết mình còn có thể gặp lại Thẩm Cưu hay không mà thôi.
Nhưng đến cả vấn đề đơn giản này cũng không được giải đáp, Dụ Ninh có dự cảm xấu đối với việc đưa ra mấy câu hỏi tiếp theo.
Quả nhiên, mấy thắc mắc sau đều được đáp lại rằng không đủ quyền hạn, không thể giải thích.
“Có phải tất cả những gì liên quan đến nam chính đều không được trả lời hay không?”
【 quyền hạn chưa đủ, không thể giải đáp cho Kí Chủ.】
Dụ Ninh hít sâu một hơi, bỏ qua ý định tìm hiểu thông tin từ hệ thống.
“Đưa ta vào thế giới nhiệm vụ đi.”
Lần này cuối cùng cũng không nhận được câu quyền hạn chưa đủ, không thể trả lời.
【 Thế giới đặc biệt bắt đầu truyền phát, thời gian đếm ngược 3, 2, 1——】
. . . . . .
. . . . . .
Tàu hoả đang tiến vào đường hầm, tiesng bánh xe lăn trên đường ray vang loảng xoảng loảng xoảng, bóng đèn chân không trong buồng xe không sáng khiến con người ta không dám nghiêng đầu nhìn bóng tối âm trầm bên ngoài, trong khoang xe còn có hương vị mì tôm dưa chua thầy Khang hoà quyện cùng những loại mùi kì quái khác làm chóp mũi ngứa ngáy.
Dụ Ninh vừa mở mắt cũng không nhịn được mà hắt xì.
Mấy thế giới trước, nguyên chủ đều có điều kiện gia đình không kém, vì vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Dụ Ninh ngồi tàu hoả, nhìn tấm nệm vàng bên cạnh, còn cảm giác chuyện này khá kì quái.
“Đường hầm này thật là dài.”
Hơi chếch phía đối diện là một đôi tình nhân, cô gái bĩu môi mất hứng, loay hoay vì di động mất tín hiệu khi xe vào đường hầm :” Em gửi tin nhắn cho mẹ mà cũng không được.”
“Được rồi, chờ một lát nữa, hẳn là sau khi đi qua cái đường hầm này thì cũng gần đến trạm kế tiếp.” Chàng trai ôm bạn gái tỏ ý trấn an, cố gắng để cô ấy hết giận.
Dụ Ninh liếc mắt nhìn rồi lại chuyển hướng về phía cửa xe, nghĩ xem nhiệm vụ lần này sẽ là cái gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dụ Ninh dần cảm thấy không ổn , đường hầm hình như quá dài thì phải.
Ba phút trôi qua mà tàu vẫn chưa đi hết đường, không biết ngọn núi này lớn đến nhường nào.
“Mãi còn chưa hết a!” cô gái khoang bên bực tức kêu lên, đập di động xuống bàn.
Mà bạn trai ô ấy cũng giống Dụ Ninh, phát hiện không ổn, cũng không tiếp tục đi dỗ bạn gái mà bắt đầu bối rối nhìn chung quanh, dường như muốn tìm nhân viên hỏi thăm tình hình.
Bởi đây là đoạn đường ngắn nhất nên trong khoang này có không ít người từng ngồi đây mấy lần, vì vậy, khi thấy không gian đen kịt bên ngoài, gần như tất cả mọi người đều nhận ra điểm không đúng.
“Tiếp viên , tiếp viên. . . . . . . . “
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ hô to mấy tiếng, giọng nói hùng hậu lập tức đánh thức nhân viên soát vé, vị nhân viên lớn tuổi dụi dụi mắt :” Rầm rì cái gì, còn nửa tiếng nữa là đến trạm kế tiếp, không thể tự nhìn điện thoại thì cũng có thể hỏi. . . . . . . .”
Lời còn chưa hết, chỉ thấy “chi” một tiếng, tàu đột nhiên dừng lại.
Bình thường, tàu hoả muốn ngừng lại thì cũng đều phải đi chậm ít nhất hai phút mới có thể hoàn toàn dừng, mà cái kiểu đột ngột như thế này khiến trong lòng mọi người đều yên lặng, không nhịn được sợ hãi.
Qua mấy giây, người nhân viên xanh mặt mở miệng :” Buồn lái xảy ra vấn đề, hay là chúng ta ra ngoài xem một chút?”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ường như nó còn tối hơn so với vừa rồi, còn có tiếng “o o “ truyền đến.
Cô vẫn không biết điều này thì liên quan gì đến nhiệm vụ lần này, vì vậy, cũng dứt khoát theo mọi người đến buồn lái.
Khoang bọn họ ngồi là khoang thứ năm, phía trên có bốn khoang nữa, thấy những người khác cũng đều mang vẻ mặt hốt hoảng, họ nhìn đoàn người, biết đám đông đang hướng về phía buồng lái, nhiều kẻ có thêm can đảm cũng lựa chọn đi cùng, vì vậy, một nhóm hùng dũng, xông xáo tiến về phía trước.