*Tại phòng 101…
- Sao mình lại ở đây nhỉ? – hắn khẽ nhíu mày ngồi dậy lay lay hai bên thái dương…
- Anh tỉnh rồi sao? Lúc nãy anh uống say quá nên Yến đã đưa anh lên đây đấy. – nó ngồi ở đầu giường, vuốt nhẹ tóc hắn
- Say sao, anh nhớ là anh uống rất ít mà. – hắn nhíu mày
- Ai mà biết được, thôi về đi anh. – nó tươi cười, hắn và nó tay trong tay đi xuống …
An và Phong đã về trước còn lại mình Yến vẫn ở lại, ta cầm một ly soda nhấm từng ngụm từng ngụm…
- Về thôi nào Yến? – nó nói nhưng dường như Yến không hề để ý tới…
- Yến… - nó nói tiếp nhưng với trọng lượng to hơn…
- Hả? À, Ừ… Về thôi – cô tươi cười đứng dậy đi thẳng…
- Yến nó đang nghĩ cái gì anh nhỉ? – nó quay sang hắn.
- Ơ, anh làm sao mà biết được chứ! – hắn lôi tay nó kéo đi.
Hắn đèo nó về nhà xong trở về nhà mình luôn vì thấy trong người vẫn hơi mệt.
Yến chỉ lẳng lặng đi lên tầng.
Vứt chiếc túi sách xuống giường, cô nằm phịch xuống, hai tay thoáng vò đầu…
“ Mình đã làm thứ ngu ngốc gì vậy chứ! Thật hèn hạ…”
An thì bê một cốc nước cam đến ghế sopha trong phòng khách cho nó. Ngồi xuống bên cạnh nó…
- Chị Nhi này, đối với chị chị Yến là người như thế nào. – An cầm lấy tay nó.
Nó đang đưa cốc lên miệng vội đặt xuống tươi cười.
- Yến sao? Nó là người rất quan trọng với chị. Có khi mức độ bạn thân không còn là từ đủ mức độ để diễn tả tình cảm chị dành cho nó. Nhưng nó luôn là người thiệt thòi hơn chị về mọi vấn đề, nó là người khá yếu đuối nên chị sẽ không để ai làm hại nó. – nó mỉm cười nói về cô bạn thân nhất của mình.
- Vậy à? Nhưng chị này, đừng tin tưởng ai quá mức chị hiểu không? – An nắm lấy tay nó khẽ nhíu mày lo lắng…
- Tại sao em lại nói như vậy?
- À không… Là kinh nghiệm từng trải qua của em thôi, trước đây em cũng từng có một đứa bạn thân và nó đã phản bội em. – cô nhoẻn cười. Thật ra thì cô làm gì có đứa bạn thân nào đâu chứ!
- An à, em yên tâm đi, chị tin chắc Yến sẽ không như vậy đâu. Em cũng sẽ may mắn tìm được người bạn như Yến thôi. – nó nắm chặt tay An mỉm cười.
- Vâng. – cô khẽ gật đầu trong tâm trí thầm nghĩ…
“ May mắn tìm được người bạn như Yến sao. Cho tiền Dương An này chưa chắc đã thèm đâu. Đồ phản bội, chỉ có chị là ngốc nghếch thôi, chỉ có chị là người cả tin thôi, chị Nhi…”
Nó kéo An lên phòng thay đồ.
Hôm nay trời đêm rất nhiều sao, Yến vẫn nằm mệt nhoài trên giường, An và nó thì ra ban công hóng mát…
“ Ting… Ting”
- Nhi ơi, mày có tin nhắn này. – Yến mệt mỏi ngồi dậy cầm điện thoại của nó…
Là tin nhắn của hắn, cô mở tròn mắt bắt đầu mở tin nhắn ra đọc…
“ Chồng nhớ vợ” – chồng yêu.
Cô nhanh tay bấm “ delete” rồi bỏ máy nó xuống tủ như cũ. Nằm phịch xuống giường…
Nó kéo cửa ban công bước vào…
- Vừa nãy mày gọi tao cái gì vậy Yến… - nó nói
- Đâu tao đâu có gọi, tao vẫn nằm đây suốt mà. – Yến giả bộ nói bằng giọng mệt mỏi.
- Chắc tao nghe nhầm, xin lỗi nhé! – nó gãi gãi đầu mỉm cười rồi lại đi ra ban công tám nhảm với Dương An…
“ Ting… Ting”
Yến ngồi bật dậy, lén nhìn xem nó có để ý không, cô cầm điện thoại nó…
“ Sao không trả lời, ngủ quên rồi hả nhóc” – chồng yêu
“ Không, vợ vẫn thức. Vợ cũng rất nhớ chồng.” – Yến nhắn lại hắn.
“ Thật không?”
“ Thật chứ, chỉ là chồng chưa bao giờ nhớ đến vợ thôi.” – nước mắt cô lăn dài, giá như mà những tin nhắn như thế này từ hắn là dành cho cô thì tốt biết mấy…
“ Sao hôm nay vợ nói chuyện lạ vậy. Phải Nhi không đấy? – hắn ở bên kia bắt đầu có chút ngờ vực.
“ Phải mà, chỉ là hôm nay vợ hơi mệt nên ăn nói linh tinh” – Yến lau nước mắt.
“ Vậy vợ ngủ đi nha. Thơm vợ” – hắn bấm điện thoại khẽ mỉm cười.
“ Mãi yêu chồng” – Yến nhắn xong nhanh tay xóa hết tin nhắn để không bị nó nghi ngờ…
- Yến mày cầm máy tao làm gì vậy? - nó vào nhà từ bao giờ mà cô không hay biết.
- À… Tao không biết để cái điện thoại của tao ở đâu mất nên gọi thử. – Yến ấp úng biện minh.
- Thế tìm thấy chưa? – nó lo lắng
- Chưa.
- Vậy gọi lại thử đi. – nó
Yến bấm số điện thoại, tiếng nhạc chuông trong túi xách vang lên, …
- Điện thoại của chị đang ở trong túi sách đấy. – An khẽ nhếch mép khinh khỉnh…
Yến ngại ngần nhìn Dương An trả lời…
- Cảm ơn em, lúc nãy chị không biết.- cô không nhìn thẳng vào mắt Dương An quay sang tươi cười với nó – Cảm ơn cái điện thoại của mày.
- ơ, phải cảm ơn tao chứ! – nó chêu ghẹo
- Mày đâu có giúp gì đâu, là cái điện thoại của mày giúp tao mà. – cô cãi lém
- Con nhỏ này. – nó cười khẽ ấn nhẹ đầu Yến, nó than vãn …
- Tự nhiên khát nước quá nhỉ, hai người ngủ trước đi, tôi uống cốc nước cam đã. – nó tặc lưỡi mở cửa bước xuống nhà…
Thấy nó đi khỏi Dương An lên tiếng…
- Chị giả tạo quá đấy. – cô khẽ nhếch mép tạo thành một đường cong hình bán nguyệt
- Vậy bây giờ em muốn chị phải làm sao đây. – Yến nhìn An…
- Nếu là tôi tôi sẽ chẳng bao giờ dám đối diện với đứa bạn thân của mình như thế này đâu. – cô khoanh tay trước ngực, mặt sắc lạnh.
- Từ lúc chị chấp nhận chọn yêu anh trai em chị đã chẳng còn coi Nhi là bạn rồi. – Yến khẽ nhếch mép.
“ Chát”
Một cú bạt tai mạnh từ Dương An dành cho Yến…
- Chị biết không? Ngay lúc này tôi chỉ muốn giết chết chị, tất cả những gì chị Nhi làm cho chị, tất cả những tình cảm chị Nhi dành cho chị, cuối cùng chị lại đối xử với chị ấy như vậy sao? – Dương An tức giận
- Em không thể hiểu đâu, chị không cố ý yêu Lâm nhưng cả ba người đều chẳng ai hiểu cho chị, đều chỉ một mực bênh vực Nhi, tình cảm chị dành cho Lâm cũng giống như tình cảm tự nhiên mà Nhi dành Lâm, chị cũng không hiểu chị đã yêu cậu ấy từ bao giờ. Nhưng chị phải vứt bỏ cái thứ gọi là tình bạn để chị theo tình yêu của chị. Chị không thể mãi sống với tình bạn được. Chị cần hạnh phúc… - Yến chậm rãi nói.
- Cần hạnh phúc sao? – An nhếch môi nói tiếp – hạnh phúc của chị là đi cướp giật lấy hạnh phúc của bạn thân à. Tôi có thể dám chắc với chị cả đời này chị chẳng bao giờ hạnh phúc đâu nếu chị cứ cố chấp mà dành lấy anh Lâm và chị cũng chẳng bao giờ tìm được người nào đối xử tốt với chị như chị Nhi đâu… - Dương An mắng xối xả vào mặt Yến… - Nếu không phải vì muốn tốt cho chị Nhi, tôi đã chẳng ở lại đây rồi vì phải suốt ngày nhìn mặt chị. – An nói Yến chỉ lẳng lặng cúi đầu nghe.
Nó nhíu mày bước vào.
- Hình như hai người đang to tiếng với nhau thì phải.
- Đâu có bọn tao chỉ đang nói về một số chuyện thôi mà. Phải không An? – Yến đứng dậy bám lấy tay An như thân thiết lắm. An hơi khó chịu nhưng vẫn gượng cười nhìn nó.
- Như vậy thì tốt, tao ở dưới nhà tưởng hai người cãi nhau nên phải chạy vội lên đây.
Nó nằm uỵch xuống giường với chiếc điện thoại trên tủ đèn ngủ.
An lườm Yến rồi gỡ tay cô ra nói nhỏ cho Yến đủ nghe…
- Đừng bao giờ chạm vào tôi… Chị chạm vào người, tôi chỉ cảm thấy dơ bẩn thôi ngoài ra thì không còn cảm giác gì khác… - Yến bỏ tay ra khỏi người An, lẳng lặng cúi mặt xuống nghe mắng chửi…
Tại sao tình cảm của cô dành cho hắn lại bị mọi người ghét đến như vậy chứ? Cô chợt tuôn lệ nhưng lại nhanh chóng lau khô…