Công Chúa Biến Thái

Chương 25: Chương 25: CHƯƠNG XX: MINH MINH NHÀ TA BỊ ỐM




Hello các tềnh eo, còn nhớ ta không vại??? * ( ̄▽ ̄)”Hihi, lặn mất hút một thời gian là bởi vì, đợt vừa rồi diễn ra vài sự kiện quan trọng. Vui có mà buồn cũng có. Chuyện buồn trước nhé. Hầy, chả là ngay hôm đi công tác, te tởn thế nào, ngã dập cả thớt cả giữa đường (。-ˍ-。 ), may mà mặc zuýp dài, thành ra xòe nó không bị tung váy, ta cũng chủ quan, đi công tác về tự nhiên không cử động được tay, đi khám khiếc chụp phim phọt các thứ, tốn một mớ tiền, cuối cùng, chưa phát hiện gì thêm, bác sỹ hỏi có chụp cộng hưởng từ không? Mình bẽn lẽn: - Có đắt không cô ơi??? Có được bảo hiểm không cô? (*  ̄^ ̄) - À khoảng 2 triệu 7, nhưng nếu không bị làm sao bảo hiểm không trả đâu. T______________T Tui khóc một dòng sông, ngậm ngùi xin về, không có chụp chiếu gì nữa, nghe lời bác sĩ dặn, chăm vật lý trị liệu, huhu. Đến hôm nay tay mới tạm ổn nè. Chuyện thứ hai, bên chỗ làm thay đổi hệ thống quy trình làm việc, dẫn đến việc tận dụng tối đa nguồn nhân sự, ta phải chăm chỉ làm việc nếu không sẽ bị đuổi việc huhu, và thực sự là khá bận khá bận khá bận. (ー''ー) Dạo này muốn bùng cháy lắm rồi. Chuyện thứ ba, hahaaaaaaaaaaaa, vui mừng hạnh phúc hết mức, mình vừa tham gia tuyển chọn Ambassador của Wattpad, lọt vòng training và cuối cùng vượt qua bao khó khăn gian khổ, đã thành Ambassador chính thức của Wattpad. Đây là một vinh hạnh không thể ngờ được, vì trước giờ mình rất lười, chưa bao giờ tham gia những cuộc thi lớn hay vượt những vòng tuyển chọn như này, và thành viên tham dự đến từ khắp nơi trên thế giới, nghe đồn là khoảng 800 thí sinh, và chỉ vài chục người được lựa chọn thôi, tui phổng mũi quá haha. ヾ (o ° ω ° O ) ノ゙ Vậy nên, hehe, nếu nàng nào chịu khó chú ý, sẽ thấy một cái biểu tượng màu xanh bé xíu bên cạnh tên ta, haha – đây là chứng nhận chính thức về việc ta đã thành Ambassador chính thức của Wattpad và có quyền admin, hihi. Không biết có đúng không nữa, mặc dù đợt này hơi bận tí, và cũng khá lười lộng quyền admin nhưng có lẽ ta sẽ phải trích bớt thời gian viết truyện rồi huhu. (π__π) Đùa đấy, vẫn viết bình thường, nhé.( ̄ー ̄) Nhưng mà do lười nên không biết bị truất quyền lúc nào, vậy nên tranh thủ lúc chưa bị truất quyền tranh thủ khoe tí hí hí. Và, có lẽ, ta phải điều chỉnh là truyện của mình, gán nhãn Mature, mặc dù ta không chắc làm như thế có bị hạn chế quyền truy cập của các nàng baby không nữa. Mọi người chia vui với ta đi, yeah yeah. Nên nếu bất chợt không đọc được truyện thì nhất định nhất định phải tạo account mới, tuổi 17 trở lên nghe chưa!!! (〃>目<) Đang định mở thêm chuyên mục sức khỏe, làm đẹp và confession nữa. Do là ta mới te tởn chân ướt chân ráo nghĩ đến vụ da mình dạo này xấu khủng khiếp và định làm một chuyên mục riêng để có thể chia sẻ cho các tình yêu những kiến thức cóp nhặt của mình. Hehe, còn confession thì có thể mỗi đợt làm một chủ đề, các nàng cho ý kiến và ta sẽ tổng hợp lại thành confession, hoặc ai có tâm sự gì về bất cứ chủ đề gì, gia đình, tình yêu, áp lực, học hành, công việc, có thể inbox cho ta, ta sẽ giữ hoàn toàn bí mật người gửi, đánh số confession và up lên để mọi người cho ý kiến. Thực ra làm như vậy để giải tỏa áp lực và bức xúc của bản thân ta thôi. Nên mọi người có thể cho ý kiến giúp ta với nhé.

Hậu quả của việc ngắm trăng sao gì gì đó là Minh Minh nhà ta ốm rồi. Nửa đêm tỉnh dậy, Gia Vũ thấy người bên cạnh hầm hập nóng, tiểu công chúa nhà chàng lúc thì nóng lúc thì lạnh, mồ hôi toát ra như tắm. Tiểu Vũ luống cuống hết sức. Hiện tại có mình chàng ở đây, đại phu đang ở phía lều trại với các cung nữ, sức khỏe nàng như vậy cũng không thể hộc tốc đưa nàng về trong đêm được, chưa kể còn có thú dữ trong rừng, đi đêm rất nguy hiểm. Hắn vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng lấy khăn lụa cùng chậu ra bờ suối múc nước, cả đêm thay khăn đắp lên trán nàng.

Mặt Minh Minh đỏ lựng lên, áo ngoài ướt sũng mồ hôi, Tiểu Vũ chấm khăn vào nước suối, lau mặt cho nàng, Minh Minh nhăn nhó mặt mày, chạm tay vào má nàng như phải bỏng. Nàng tung chăn ra ngoài, chân quẫy đạp vì nóng. Tiểu Vũ đần thối luống cuống, nàng nói mơ:

- Nước, nước...

Thanh niên kia phi một mạch ra lấy nước cho nàng, nâng đầu nàng dậy để uống. Cái miệng ai đó mím chặt, nước tràn xuống cổ không vào miệng được ngụm nào, Tiểu Vũ bối rối hết sức, nhìn nàng, rồi lại nhìn cốc nước. Cuối cùng quyết định hít một hơi thật sâu, uống một ngụm nước to, đưa nước vào miệng nàng theo kiểu truyền thống. Cảm giác được môi ai đó chạm vào mình, Minh Minh thôi giãy giụa, vươn lưỡi đưa đẩy quấn quít, Gia Vũ mở miệng, truyền từng ngụm nước nhỏ sang miệng nàng. Lưỡi tiểu công chúa cứ vấn vương, hết nước rồi vẫn liếm môi như không đủ, Gia Vũ lại tiếp tục sứ mệnh cao cả, mớm cho nàng hết cốc nước.

Xong xuôi, thấy áo nàng ướt đẫm mồ hôi sẽ càng ốm thêm, chàng lấy khăn lông mang theo cùng áo mới, dự định vô cùng ngây thơ trong sáng là lau người và thay áo cho nàng. Nhưng mà, nhưng mà hắn quên một điều, nếu thay đồ thì phải tụt hết của nàng ra. Giờ thì tốt rồi, chưa làm đã chảy cả máu mũi, mặt hắn còn đỏ hơn cả Minh Minh, nếu còn tỉnh táo mà biết điều này chắc Minh Minh sẽ sung sướng lắm đây. Nhưng càng để lâu nàng sẽ bị cảm lạnh mất, nghĩ vậy hắn đành bịt chặt máu mũi, thở hồng hộc ra bằng mồm, hahaaaaaa, chậm rãi lật bớt chăn ra, lau từ phía cổ của nàng. Cái áo mỏng manh đáng chết của công chúa mỏng dính, lại còn ngắn cũn, Minh Minh quẫy đạp một lúc nó đã tốc ngược lên ngực, phía dưới không mặc tiết khố, Tiểu Vũ cắm cúi lấy thêm một cục bông nữa nút chặt vào mũi, đề phòng máu phun thành sông không cầm được. Nhưng chưa hết, cái thứ đang ẩn hiện dưới làn áo mỏng tang kia cũng khiến chàng không yên. Do nóng nực, nàng kéo phăng cả cái dây áo cánh ngang hông ra, hai nụ hoa dựng đứng, Tiểu Vũ ngước mắt lên thầm đề khí, hít lấy hít để, cuối cùng bình tĩnh được mới lấy khăn lông thấm hết mồ hôi cho nàng, rồi mau chóng thay áo mới khô ráo.

Minh Minh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, chậu nước không còn mát nữa, Gia Vũ vén chăn cẩn thận rồi ra suối thay nước. Chỉ đi cắm trại thôi nên chăn du lịch mỏng mùa hè không thể đủ ấm được. Khi chàng quay lại, Minh Minh đã chuyển sang trạng thái mê sảng, cả người cuộn tròn lại vì lạnh. Chàng lục tung đồ đạc mang theo, chỉ có cái áo choàng Minh Minh mặc lúc bên bờ suối, áo mỏng mặc mùa hè không thể ủ ấm được, lửa trại thì chỉ đốt bên ngoài nếu không sẽ không có không khí để thở. Minh Minh thở nặng nề, nước mắt chảy dài bên má:

- Tiểu Vũ, lạnhhhh!!! Lạnhhhh quá...!!!

Gia Vũ bế bổng nàng lên ôm chặt vào lòng, tiểu công chúa co ro trong tay chàng, người run rẩy không ngừng, cơn sốt đang hành hạ nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra cách nào khác để nàng hạ sốt. Nếu tiếp tục như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng nàng, Gia Vũ vứt bỏ hẳn da mặt, chỉ còn cách ấy. Chàng điều chỉnh lại lớp nệm trong lán trại, nhẹ nhàng đặt Minh Minh xuống đó, rời khỏi tay chàng, nàng tấm tức khóc, hắn dỗ dành:

- Ngoan, chờ một chút ta sẽ ôm nàng!!!

Vậy là bằng tốc độ ánh sáng, Gia Vũ vứt bỏ tôn nghiêm, tụt sạch đồ, cẩn thận cởi bỏ lớp áo cánh vừa thay cho nàng, ôm nàng vào lòng rồi chùm kín chăn lên. Người nàng đang sốt, nóng bừng, tự nhiên được tiếp xúc với lớp da mát rượi, nàng sán vào đó, cọ cả người cả mặt lên da chàng, ngọ nguậy không thôi. Tiểu đệ nhà ai đó đã đứng nghiêm, nhưng xin thề với trời Tiểu Vũ hoàn toàn trong sáng, chàng kéo tay nàng vào lòng mình, ôm trọn cả cơ thể nàng. Cả người Minh Minh nằm gọn trong lòng nàng, nàng thiu thiu chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.