Được hai tháng
chưa nhỉ, hê hê, biết các nàng đang gào thét, ta cũng sung sướng trong
lòng, hahaha... Đùa thôi, đợt vừa rồi nhiều việc quá, chẳng là nửa năm
trước ta có rửng mỡ lên nộp hồ sơ vài chỗ, toàn chỗ Top. Mà công nhận
thi 4-5 vòng, mất nửa năm trời mới có kết quả!!! Làm mình hồi hộp hết
sức, tưởng tạch đấy chứ. Thế mà, tèn tennnnn, hehe, mình đỗ chỗ mới rồi. Không chỉ một, mà còn hai chỗ!!! Haha, sung sướng âm ỉ phi về nhà ỉ ôi
khoe với mami, mami phán cho câu: - Đang ở chỗ này sang chỗ đấy làm gì??? Mình kiểu mặt đần đần: - Mẹ thích ... (mở ngoặc: chỗ mới, đóng ngoặc) còn gì??? - Tao chả thích ... bao giờ cả, mày làm ngành ... tao đã không thích rồi!!! - Ơ... ơ ... ơ... T____________T Mình cảm thấy mình bị phụ tình, nhưng thôi kệ. Sang chỗ mới sẽ có thời
gian nghỉ ngơi học đào tạo trước khi cắm đầu cày cuốc, ahihi. Thế nên,
hí hí, các nàng đừng oán trách ta, ta chỉ định chờ xem có ai nhớ nhung
ta khóc lóc gào thét không thôi, cuối cùng có vài mống, các nàng không
chỉ quên ta, mà còn quên sạch sẽ, huhu. Đùa thôi, đợt vừa rồi bận lớm,
phải đi trực bù để làm hồ sơ nghỉ việc chỗ cũ, dù chỗ cũ đã gia hạn hợp
đồng cho ta thêm 2 năm. Hầy, cảm thấy tội lỗi hết sức, nhưng thực sự
thời điểm đó cũng chuẩn bị hết hợp đồng chỗ cũ, có kết quả chỗ mới hết
sức muộn màng nên mới dẫn đến tình cảnh cuống đít lên như vậy, về nhà
đặt lưng xuống ngủ luôn. Thành ra ta học được quả đi ngủ sớm T.T, hnay
thấy có người khóc to quá, oán trách nhiều quá nên ta són tí chương mới
đây, hihi. Gia Vũ mở trừng mắt, tiếng ngựa phi lọc cọc đã dừng ở ngoài trại. Hắn nhẹ
nhàng cựa mình ngồi dậy, tuyệt chiêu mặc đồ trong nháy mắt, cuộn kín
tiểu công chúa vào chăn, chỉ hở một xíu mắt và mũi để thở, bế nàng ra
ngoài xe ngựa chờ sẵn. Đêm hôm qua khi phát hiện nàng ốm, Tiểu Vũ bật
pháo sáng đỏ báo tin, pháo bùng lên trong đêm, đoàn người ngựa dưới núi
thấy tín hiệu báo đỏ, vội vã phân chia nhân sự ở lại rồi đội nhân mã và
đại phu cùng các tiểu cung nữ thân thiết của Minh Minh đi ngay trong
đêm, không dám dừng lại. Rạng sáng thì đội này tìm được lều trại của
tiểu công chúa, Gia Vũ vội bế nàng lên xe ngựa chờ sẵn, đại phu vội vã
ôm hòm thuốc bò lên bắt mạch, hóa ra là do đi đường núi xong nghịch ngợm cả ngày nên dính cảm lạnh, mặc dù đã hạ sốt nhưng vẫn cần uống thuốc
bồi bổ và nghỉ ngơi.Băng Nhi và Thu Nhi rơm rớm nước mắt, lôi vội chăn chiếu chèn kín
xung quanh Minh Minh, rồi vội vàng xuống xe nhóm lửa nấu thuốc cho nàng. Nhìn Minh Minh vẫn mê mệt vì sốt, Gia Vũ bực bội bản thân mình vì không chăm sóc nàng chu đáo. Các cận vệ tranh thủ dọn dẹp lều trại, đợi Băng
Nhi và Thu Nhi nấu thuốc xong đặt vào ấm giữ nhiệt mang theo đưa cho Gia Vũ thì bắt đầu khởi hành xuống núi.