Hách Liên vương không những
tặng công chúa, mà còn tặng không ít vàng bạc châu báu, xem ra có ý trông mong
quân đội Ngõa Lặc sớm cút xéo đi, đợi Thừa Đức đem người đẹp, châu báu mau mau
đi khỏi.
Châu báu được bọn họ chuyển
vào lều của Thừa Đức rất nhiều. Lần này tôi thật mở mang tầm mắt, nếu nói tôi
dù sao cũng từng trà trộn giữa hai hoàng cung nước Chu và Ngõa Lặc, những thứ
quý giá cũng thấy không ít, theo lý thì chẳng có thứ nào tệ cả, nhưng tôi cũng
là người đã từng hành tẩu giang hồ, hiểu sâu sắc tầm quan trọng của vàng bạc,
cho nên vừa thấy ánh sáng lóng lánh của vàng, tôi vẫn là "tầm thường"
hoàn toàn rồi.
Thừa Đức lười biếng nghiêng
người trên cái sạp (giường nhỏ) thấp, tuy thích thú nhìn tôi hai mắt sáng rỡ,
sờ cái này sờ cái kia, khóe miệng nhịn không được cong lên rất dữ, cuối cùng
cười nói: "Chọn thứ nàng thích đi."
"Thật không?" tôi
quay đầu nhìn Thừa Đức, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng.
Thừa Đức nhẹ nhàng cười gật
đầu: "Chọn thứ nàng thích đeo lên để ta ngắm xem.
Tôi xắn tay áo, hít sâu vào
rồi nói: "Thế cũng được, em không khách sáo đâu."
Cái đội trên đầu, cái đeo trên
cổ, cái đeo ở thắt lưng, vòng đeo ở tay, ngay cả chân tôi cũng không bỏ sót,
lúc đứng dậy có hơi lảo đảo.
"Vinh nhi, nàng thật làm
xấu mặt hoàng thất Chu quốc!" Thừa Đức nhìn tôi thở dài, "Cẩn thận
coi chừng gãy cổ, lấy xuống đi."
Tôi lắc lắc đầu, sau đó thì
nghe thấy một loạt tiếng "Lách cách leng keng", Khỉ thật! Mình sắp
thành cái chuông gió rồi.
Đã quen trải qua những ngày
nghèo khổ, tôi nhớ đến đã từng ở cùng với Diệp Phàm trong miếu hoang, vì nữa
cái bánh bao mà đánh lộn với Mãnh An Dương, thì càng cảm thấy vàng rất đáng
quý. Tôi lắc lư đi đến bên cái tủ lục bọc đồ ra, bắt đầu bỏ những thứ bằng vàng
đáng yêu của tôi vào bao gói lại.
Thừa Đức trợn đôi mắt đào hoa
chết người của anh ta, kinh ngạc hỏi: "Lại muốn chạy trốn hả?"
"Không chạy." tôi
trả lời.
"Vậy làm gì mà gói nhiều
vàng như vậy?" Thừa Đức ngạc nhiên.
"Em nhìn thấy bọn nó thì
vững bụng hơn."
Thừa Đức buồn cười quá,
"Ta đã nói với nàng rồi, mấy thứ châu báu kia đáng giá hơn mấy thứ
này."
Tôi quay đầu nguýt anh ta một
cái, quay người lại tiếp tục xếp vàng vào bọc đồ, "Mấy thứ đồ chơi đó
không thực dụng!" nhớ lại lần đó cướp viên ngọc trên nón của Thừa Đức, rồi
nói: "Lần đó cái nón trên đầu anh, đính viên minh châu to thế mà chỉ bán
được một số tiền ít ỏi.
"Một số tiền ít ỏi?"
Thừa Đức nghe nói năng lung tung, không hiểu gì.
"Thì là 250 lượng
đó."
"250 lượng ......
bạc?" Thừa Đức hỏi lại, không biết là không tin lời tôi nói hay là không
tin vào tai mình.
"Hừ! Còn làm em phí cả
buổi trời miệng lưỡi mới bán được. Người ta lúc đầu chỉ trả cho em có 100
lượng, cho nên em mới không cần mấy cái thứ ngọc vất đi đó, lại mỏng manh nữa,
rớt xuống là bể, còn vàng này của em thực tế hơn, đi đâu cũng dùng được."
Nghe tiếng Thừa Đức hớp hớp
không khí ở phía sau, tôi bối rối quay đầu lại, nhìn thấy anh ta khép mắt thở
sâu thật mạnh, hồi lâu mới mở mắt, nhìn tôi yên lặng một chút, lúc này mới chậm
chạp mở miệng:
"Nàng ......có biết viên
ngọc đó đáng giá bao nhiêu không?"
Tôi lắc lắc đầu, Thừa Đức giơ
ra một ngón tay, lắc nhè nhẹ.
"Một ngàn lượng?"
tôi chột dạ hỏi.
Thừa Đức lắc lắc đầu.
"Một vạn lượng?" tôi
không khỏi cao giọng.
Thừa Đức lúc này mới nhẹ gật
đầu, cười gượng gạo, nhắm mắt lại.
"Khỉ thật! Hắn lừa em!
Hắn làm ăn gian dối!" tôi tức điên, không để ý đến một nửa sức nặng đang
mang trên người mình, lách cách leng keng đến trước mặt Thừa Đức, kéo cánh tay
anh ta lên tức giận nói:
"Chúng ta đi tìm hắn!
Không tha thứ cho hắn! Khỉ thật! Hắn dám lừa em!
Hèn chi hắn muốn đưa em 250
lượng chứ, đây là công khai chửi em mà!"
Thừa Đức thở dài, thấy tôi tức
giận thành dáng vẻ như vậy, cười yếu ớt nói: "Được rồi, không phải là một
vạn lượng sao, không đến mức phải dáng vẻ như vậy."
"Một vạn lượng! Một vạn
á!" tôi lắc Thừa Đức nói, "Tìm hắn tính sổ! Tìm hắn tính sổ! Em chưa
từng thua lỗ vậy!"
Thừa Đức bị tôi lắc đến chóng
mặt, không còn cách nào đành nhận lời:
"Được, được, tính sổ, đợi
chúng ta quay về thì tìm hắn tính sổ."
Nghe anh ta nói như vậy, tôi
mới buông anh ta ra, trong bụng còn chút tức tối bất bình, nhưng vẫn không quên
tiếp tục với bọc đồ của tôi, nhưng vừa mới quay người thì bị Thừa Đức kéo tay
lại, kéo tôi lòng anh ta.
"Ở đây với ta." Anh
ta đưa miệng đến sát tai tôi khẽ nói, sau đó nhẹ nhàng ngậm dái tai của tôi.
Tôi run rẩy trong lòng, vội
đẩy anh ta ra, cười yếu ớt nhìn nhìn Thừa Đức, lại nhìn đến đống vàng chói lóa
mắt đó, có hơi do dự. Thừa Đức cười lẳng lơ, cánh tay thoáng dùng sức, kéo tôi
lên giường, xoay người đè tới, môi hôn lên cổ tôi từng chút một, khẽ cười:
"Đồ hám tiền, những thứ đó đều là của nàng, chạy không được đâu."
"Đều là của em thật
ư?" tôi hỏi vẻ không yên tâm.
"Ừ." Thừa Đức khẽ
trả lời, giọng nói đã hơi khàn, líu ríu bên tai tôi,
"Đều là của nàng ......
kể cả ta."
Cùng lúc tay anh ta di động
trên người tôi, đầu óc tôi càng lúc càng u mê, tim đập càng lúc càng nhanh. Chỉ
nghe vào được câu ...... Thừa Đức cũng là của tôi? Thế tôi không phải là phải
nuôi anh ta sao? Viên ngọc đeo trên đầu đã ngót nghét một vạn, quá hoang phí!
Cho nên khi môi anh ta rời môi tôi đúng một khe hở (^^), tôi nói một câu vô ý
thức, "Em không cần, anh tiêu tiền hoang phí lắm, em nuôi không nổi."
Chỉ cảm thấy người Thừa Đức
cứng lại, sau đó thì nghe thấy anh ta nói bên tai vẻ tức giận: "Nha đầu vô
lương tâm, xem ta trừng phạt nàng thế nào!" nói xong, môi ép xuống trừng
trị một cách thô bạo.
Đêm nay, Thừa Đức thay đổi
cách vuốt ve an ủi trước kia, hoàn toàn cuồng nhiệt. Trong lều lúc này giống
như trở thành một chiếc thuyền lá trong đêm sâu trôi giữa biển lớn mênh mông,
giữa sóng gió tròng trành, tôi đành phải bám víu vào Thừa Đức, chìm nổi cuộc
đời cùng với anh ta.
Đêm, còn rất dài ......
Đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn
được hai ngày, thì thánh chỉ của hoàng đế đến, quả nhiên đúng như Thừa Đức dự
đoán, giữ lại một nửa binh mã cho Triệu Đức Phương giúp người Hách Liên
"trấn giữ" quê nhà, còn lại do Thừa Đức dẫn về Phồn Đô. Lúc đến thảo
nguyên thân phận tôi là người hầu của Thừa Đức, nhưng về sau từ sau khi cứu tôi
khỏi bọn Tây La Minh, rất nhiều người đã biết tôi người bên cạnh Thừa Đức là
con gái, đang là thiếp sủng ái của Thừa Đức, cũng không có nhiều hoài nghi về
thân phận của tôi, nhưng lần này sắp về Phồn Đô rồi, tôi có hơi lo âu.
"Sợ cái gì chứ, vẫn tiếp
tục mặc đồ con gái đi." Thừa Đức cười, "Dù sao mọi người đều biết
nàng là người con gái của ta, mặc đồ cải nam trang nam chẳng ra nam nữ chẳng ra
nữ, không đẹp chút nào."
"Thế thân phận bại lộ thì
phải làm sao?" tôi lo lắng hỏi.
Thừa Đức cười cười vẻ thần bí,
rồi nói: "Tự ta sẽ có cách." Anh ta đã nói như vậy, còn sợ gì nữa,
thế là cứ thoải mái mặc đồ con gái, leo lên ngựa của Thừa Đức.
Thừa Đức biết tôi thích rong
chơi, bèn bỏ đại quân ở phía sau, chỉ mang tôi và vài người thân cận tiến xa
lên phía trước. Một đoàn người trên thảo nguyên đi đi ngừng ngừng, tôi cảm thấy
phong cảnh thảo nguyên này xinh đẹp vô cùng, trong lòng lại trong mong con
đường này đi mãi không đến cuối thì tốt quá.
Chiều tà trên thảo nguyên rất
đẹp, đáng tiếc tôi vẫn không phải là người biết thưởng thức cái đẹp, cho nên
khi Thừa Đức quay đầu ngựa ngược lại nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía tây, thì
thầm bên tai tôi hỏi lúc chiều tà có đẹp không, câu trả lời của tôi suýt chút
khiến anh ta ném tôi xuống lưng ngựa.
Tình hình lúc đó là như vầy:
một đoàn người cưỡi ngựa chầm chậm trên thảo nguyên, ánh chiều tà nguyên thủy
hòa với màu xanh của thảo nguyên nhuộm lên một chút sắc vàng, Thừa Đức đột
nhiên ngừng lại, sau đó quay ngược đầu ngựa lại, im lặng nhìn một mảng trời màu
đỏ ở hướng tây, hồi lâu sau mới cúi đầu thì thầm bên tai tôi hỏi: "Đẹp
sao? Vinh nhi."
Kỳ thực lúc đó tôi đang ngủ có
hơi mơ màng, chịu đựng nghiêng ngả trên lưng ngựa mấy ngày, ai mà còn tinh thần
cho nổi, tuy sau lưng là vòng ôm mạnh mẽ mà ấp áp của Thừa Đức. Nghe thấy Thừa
Đức nói với tôi, nhất thời chưa phản ứng lại kịp anh ta nói những gì, là hỏi
tôi đẹp cái gì? Bạn nói xem tôi không biết xấu hổ nói mình đẹp sao? Đừng nói
tôi còn thật là không được xem là đẹp, tôi hoài nghi ngẩng đầu lên, nhìn theo
ánh mắt của anh ta.
Trên bầu trời không có mây,
cho nên nhìn không được cảnh ánh hào quang lúc mặt trời lặn, chỉ có một vầng
thái dương đỏ rực, chiếu vàng đỏ cả một vùng phía tây.
Tôi gật gật đầu, khẽ nói:
"Đẹp!"
Thừa Đức không nói, gác nhẹ
cằm trên đỉnh đầu tôi, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng tôi có thể
cảm thấy anh ta đang mỉm cười. Lúc này, hai người hầu như không muốn gì cả, chỉ
im lặng ngồi trên ngựa, thị vệ xung quanh thấy tình huống này đều có hơi ngại
mà cười cười, sau đó tản ra xung quanh, yên lặng chờ đợi.
"Thừa Đức?" tôi khẽ
nói.
"Ừ?" Thừa Đức lười
nhác trả lời.
"Em muốn ăn trứng vịt
muối." tôi thờ ơ nói, giống như đang nói tôi muốn
Thừa Đức ngẩn người ra, xoay
người tôi lại nhìn, trong mắt có một chút khó hiểu.
"Anh không cảm thấy mặt
trời này giống như một cái lòng đỏ trứng vịt sao? Em thèm ăn rồi." tôi nói
hết sức thành thật.
"Nàng nói nó đẹp là vì nó
giống lòng đỏ trứng vịt ư?" Thừa Đức nhướng mày hỏi tôi.
Tôi gật đầu, sau đó một hồi
thì phát hiện cơ thể mình bị tên Thừa Đức này đưa một cánh tay từ sau lưng lên,
giơ lên giữa không trung.
"Ăn hiếp phụ nữ không
phải là hảo hán!" tôi tức giận nói.
Thừa Đức cười: "Ta ăn
hiếp nàng sao?"
Thế này còn gọi không phải ăn
hiếp? Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta giận dữ, "Vậy hiện tại anh đang làm gì
vậy?"
"Làm sạch con sâu đói của
nàng." Anh ta cười.
Tôi nguýt anh ta một cái, giận
dỗi khoanh tay nhắm mắt lại không đếm xỉa đến anh ta, dù sao cũng biết anh ta
không nỡ quăng tôi xuống đất đâu. Quả nhiên, một lúc sau, anh ta thấy tôi không
có phản ứng. Lại xách tôi trở về trong lòng, cười nói: "Giận rồi hả?"
Tôi lắc lắc đầu, nói: "Em
chỉ là muốn ăn trứng vịt muối."
Thừa Đức dở khóc dở cười:
"Nói câu khác đi."
Tôi nghĩ nghĩ, rồi nói:
"Em rất muốn ăn trứng vịt muối."
"Cái
"Trứng vịt muối, em thật
rất muốn ăn mà."
Thừa Đức khóc, tôi thì cười
......
"Ta lúc nào cũng không có
cách nắm bắt nàng trong tầm tay." Thừa Đức khẽ thở dài, trong lời nói khó
che đậy sự cưng chiều đối với tôi,
"Nàng nói ta làm sao yêu
thích một người con gái như nàng vầy chứ?" anh ta hỏi một cách nghiêm
trang.
"Bởi vì em yêu anh."
Tôi trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Thừa Đức im lặng nhìn tôi,
trong ánh mắt bắt đầu từ từ hiện ra nét vui sướng, sau đó thì khóe miệng nhếch
lên, anh ta cười, vẻ mặt hoàn toàn đắc ý.
Trời sập tối, mọi người đóng
doanh trại bên một con sông nhỏ. Ăn xong bữa tối, đúng lúc tôi nhìn thấy ánh
trăng bên ngoài, liền kéo Thừa Đức ra ngắm trăng, Thừa Đức nghe tôi nói muốn ra
ngoài ngắm trăng cứ bĩu môi, chế giễu: "Trứng vịt không ăn được, vẫn còn
nhớ đến lắm hả?"
Tôi cười làm ra vẻ muốn đá anh
ta văng ra khỏi lều, anh ta lúc này mới kéo tay tôi rón rén mò ra khỏi lều. Né
được mấy thị vệ gác đêm, hai người len lén ngồi trong bụi cỏ. Nhìn nhìn vầng
trăng sáng trên bầu trời, lại nhìn Thừa Đức bên cạnh, trong lòng hạnh phúc
không chịu được, không muốn nói ra, chỉ muốn mình thầm cười ngây ngô.
Hai người im lặng như vậy một
hồi, tôi đột nhiên cảm thấy người Thừa Đức căng ra, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn
anh ta, chỉ thấy thần sắc trên mặt anh ta nghiêm túc hẳn lên. Tôi vừa tính mở
miệng hỏi anh ta, anh lại dùng tay ra hiệu im lặng. Anh ta dường như đang tập
trung lắng nghe cái gì đó, sau đó thì thấy vẻ mặt anh ta chăm chú lên, tôi nhìn
kỹ, trong doanh trại của chúng tôi có vài bóng người trốn ra, lướt đến bên cạnh
chúng tôi.
"Chủ nhân, có người
theo." Một thị vệ cao gầy một chân bước tới trước
Thừa Đức thờ ơ gật gật đầu,
đứng dậy khỏi đám cỏ, sau đó không quên quay người lại giơ tay ra cho tôi, cười
dịu dàng, nói: "Đứng lên đi, có trò vui để xem rồi."
Mấy thị vệ ở phía sau cũng tụ
tập lại, cầm vũ khí trên tay, vây quanh bảo vệ tôi và Thừa Đức ở giữa.
"Tản ra chút đi, không
cần phải cẩn thận như vậy." Thừa Đức khẽ giọng nói, khoát khoát tay.
Thị vệ che chắn cho chúng tôi
ở phía trước lui ra hai bước.
"Có cần lên ngựa
không?" một thị vệ hỏi nhỏ.
"Không cần, ngựa của bọn
chúng rất nhanh, chúng ta chạy không lại đâu." Thừa Đức nói, cười khẩy một
tiếng, rồi nói, "Mấy người này, vậy mà còn dám đến trêu chọc chúng
ta."
"Người nào thế?" tôi
hỏi. Người đến từ phía tây, đại quân thì theo ở phía tây, ai còn dám đánh từ
phía tây tới chứ? Người Hách Liên chắc chắn sẽ không dám làm vậy, bọn Tây La
Minh thân mình còn lo chưa xong, cũng không chắc tới đây, chẳng lẽ là người của
Phồn Đô tới, biết chúng tôi đã rời khỏi đại quân, nên đến để loại trừ Thừa Đức?
Giống như Thừa Đức đã từng bỏ họ Tả?
Thừa Đức lắc lắc đầu, khóe
miệng treo nụ cười hơi lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên nhìn nơi xa, tay lại nắm
chặt tay tôi, dường như muốn xoa dịu tôi.
"Em không sợ." tôi
đột nhiên nói.
Thừa Đức ngẩn ra, nghiêng đầu
nhìn tôi, niềm vui trong ánh mắt tan ra, khẽ nói: "Ta biết."
"Chúng ta cứ đợi thế này
sao?" tôi hỏi, "Nếu bọn người đang cưỡi ngựa hướng đến chúng ta mà
chém, chúng ta sẽ rất bất lợ
"Đương nhiên sẽ không
đứng đây để bọn chúng chém." Thừa Đức khẽ cười, vừa nói xong, những thị vệ
lúc đầu ở doanh trại thì tản ra xung quanh khắp nơi, dần dần mất hẳn trong màn
đêm.
Tôi đột nhiên hơi hiểu ra, mấy
đống lửa trong doanh trại, nếu kẻ địch phóng ngựa từ phía trước, tất nhiên sẽ
hướng doanh trại xông đến, mà sẽ xem nhẹ binh vệ Ngõa Lặc đang náu mình trong
đám cỏ, mà những binh vệ đó sẽ bắt chước kẻ địch khi tiến vào doanh trại xuống
tay thần không biết quỷ cũng không hay. Đương nhiên, tất cả là giả thuyết kẻ
địch đến không nhiều.
Nhưng còn chúng tôi? Phải đứng
ở đây làm bia sao? Nếu theo bản tính của tôi, ý nghĩ đầu tiên là lòng bàn chân
trét dầu, hoặc là bò trong đám cỏ trốn tránh tính thế rồi hẳn hay, tam thập lục
kế thì chạy thượng sách! Hảo hán không câu nệ thiệt thòi trước mắt, nhưng hiện
tại tôi nhìn vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Thừa Đức, cùng với ánh mắt lấp
lánh ánh hào quang đầy tự tin của anh ta, tôi biết người đàn ông ở trước mặt
mình không chỉ là một Thừa Đức vẻ mày vui cười cưng chiều tôi yêu thương tôi,
anh ta còn là hoàng tử của Ngõa Lặc, là tướng quân rong ruổi trên chiến trường,
một cái khung chảy dòng máu kiêu ngạo của người đàn ông, anh ta sẽ không bỏ
chạy, bất luận người đến là ai.
Phải đứng bên cạnh người đàn
ông này, bạn cũng không thể cứ một mực bỏ chạy, nếu không bạn không xứng với
anh ta, Sở Dương, tôi thầm nói, vô ý thức thẳng lưng lên, đem cái tôi sợ hãi
trong người bỏ đi, đứng bên cạnh anh ta, tôi sẽ không nhát gan sợ phiền phức
nữa!
Thừa Đức nhìn nơi xa, thờ ơ
cười, tôi đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa từ từ đến gần, đích thật có người
đuổi theo.
Vì có chút ánh trăng, cho nên
trên thảo nguyên không hề tối đen như mực, nhìn xuyên qua ánh trăng, thấp
thoáng ở xa hiện ra mấy bóng kỵ binh, hình như có hơn mấy mươi người, đang
hướng doanh trại xông tới. Thấp thoáng móng ngựa và bóng đen đến gần khiến tôi
trong lòng tôi không nén nổi có hơi run sợ, gần thế này mới nghe được tiếng
móng ngựa, chả lẽ bọn chúng đều dùng đồ đeo móng ngựa?
Quay đầu nhìn Thừa Đức, trái
lại vẻ mặt anh ta rất trầm tĩnh, chỉ là lông mày cũng chịu không nhíu lại.
Trong nháy mắt đám người đó đã xông vào trong doanh trại, lúc này trong miệng
mới phát ra tiếng gào khóc quái lạ, thanh đao múa trong tay bổ nhào tới, khiêu
bới chỗ lều vải lên.
Nhìn cách ăn mặc là bọn Tây La
Minh, chính xác là bọn Tây La Minh? Còn đóng giả bè phái của Thừa Hiền ở Phồn
Đô? Trong lòng tôi có chút hoài nghi, nhưng sau khi tôi nhìn thấy một bóng dáng
quen thuộc bên ánh lửa, tim đột nhiên thắt lên.
"Là Nặc Đốn vương."
Tôi khẽ nói, vô ý thức nắm chặt tay Thừa Đức.
Phía Nặc Đốn vương đã phát hiện
doanh trại trống không, cả đám người đang có hơi thắc mắc, xung quanh bụi cỏ
vang lên tiếng tên bắn, mấy người bọn Tây La Minh nghe theo tiếng động từ trên
ngựa nhào xuống, trong nhất thời, bọn Tây La Minh có hơi hỗn loạn.
"Mẹ nó, ra đây cho
lão!" râu quai nói tức giận nói, thúc ngựa xông tới phía thị vệ Ngõa Lặc
đang ẩn mình, nhưng thị vệ đó cũng không phải là tay tầm thường, chỉ thấy bóng
người trong bụi cỏ nhảy lên, tôi còn chưa nhìn rõ, râu quai nón từ trên ngựa
nhào xuống, Nặc Đốn vương liền giương cung bắn bắn thị vệ Ngõa Lặc đó, kiếp
kiếp cứu râu quai nón dưới đao của hắn.
"Râu, quay lại!" Nặc
Đốn vương lạnh lùng nói.
Ngựa của râu quai nón đã lật
rồi, đành tự mình chạy về, thị vệ Ngõa Lặc kia lại biến mất trong bụi cỏ. Trong
nhất thời, xung quanh lại chìm vào im lặng, chỉ có tiếng ngựa giẫm đạp không
yên.
Vẻ mặt Nặc Đốn vương lạnh nhạt
nhìn thoáng xung quanh, ánh mắt xanh sẫm dường như tỏa ra ánh huỳnh quang của
loài sói, lúc nhìn ra phương hướng của chúng tôi, hắn đột nhiên cười. Tôi chỉ
cảm thấy có hơi hoảng sợ, mắt hắn là mắt người sao? Phản quan nhìn chỗ tối đều
có thể nhìn rõ như vậy sao?
Thừa Đức cười khẩy một tiếng,
kéo tôi đi chầm chậm đi về hướng doanh trại.
Râu quai nón nhìn thấy tôi, có
hơi ngạc nhiên mừng rỡ, gọi lớn: "Hoa Bất Thoát!
Tôi ngang tàng nhìn hắn, lạnh
lùng nói: "Tôi không phải Hoa Bất Thoát, tôi tên Sở Dương!"
Râu quai nón hơi ngẩn ra, vừa
tính nói nữa, thì nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Nặc Đốn vương, bèn ngoan ngoãn
khép miệng lại. Nặc Đốn vương nhìn Thừa Đức, lại nhìn tôi, ánh mắt lại theo
cánh tay tôi nhìn đến tay tôi và Thừa Đức nắm chặt, khóe miệng cong lên nụ cười
lạnh lẽo, nhiệt độ trong ánh mắt hạ xuống rất thấp.
"Ngõa Lặc vương tử?"
Nặc Đốn vương hỏi.
Thừa Đức cười cười, gật đầu
cười nói: "Đúng, các hạ là Nặc Đốn vương thì phải? Hôm giao chiến không
thể nhìn thấy hình dáng của các hạ, thật là đáng tiếc."
Trên mặt bọn Tây La Minh tràn
đầy vẻ thịnh nộ, đêm hôm đó Thừa Đức đã tập kích đại bản doanh của bọn Tây La
Minh, đúng lúc gặp phải Nặc Đốn vương uống rượu say, còn bị tôi phóng hỏa lều
lớn của hắn, suýt chút nướng hắn thành con heo sữa quay rồi, may mà thuộc cấp
cứu hắn ra, che giấu hắn ta để đưa ra ngoài trốn thoát, nhưng đại quân đã bị
Thừa Đức đánh bại.
"Vương, ít phí lời với
bọn chúng, chặt đầu bọn chúng rồi hẳn nói!" Mông ca bên cạnh Nặc Đốn vương
la to.
Thừa Đức lạnh lùng quét mắt
qua Mông ca, Mông Ca ngớ ra, nhưng lại không dám la tiếp nữa.
"Ta đến không chỉ là muốn
giết ngươi," Nặc Đốn vương cười khẩy, chỉ chỉ tôi nói, "Ta đến chủ
yếu muốn mang đứa con gái này đi."
Đến cướp tôi? Biết là tôi đốt
đại doanh?
Thừa Đức cười khẩy nói:
"Vậy e rằng các hạ phải thất vọng rồi, các hạ không thể mang cô ấy đi
được."
"Oh?" Nặc Đốn vương
cười, đám người Tây La Minh bên cạnh hắn cũng lông bông cười theo.
Râu quai nón nhìn tôi, vẻ mặt
có hơi bất nhẫn, la to: "Hoa Bất Thoát, ngươi trở về với Vương đi, Vương
thích ngươi mà, trở về làm phi của Vương đi."
Tôi cười, lắc lắc đầu, nói với
hắn: "Tôi không về đâu, tôi có người yêu rồi."
Trong ánh mắt của Nặc Đốn
vương sát ý rất nặng, nhìn mắt Thừa Đức, cười gằn: "Nếu người yêu của cô
chết rồi thì sao?"
Tôi quay đầu nhìn Thừa Đức,
cười cười, rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tôi sẽ chết cùng anh ấy."
Thừa Đức cũng dịu dàng cười
với tôi, với tay qua vén dùm tôi vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai, mềm giọng nói:
"Yên tâm đi, có ta ở đây, không chết được đâu."
"Làm trò đủ rồi
chưa?" Nặc Đốn vương cười gằn nói.
Tôi lắc lắc đầu, nhìn Nặc Đốn
vương, lạnh nhạt nói: "Ta vẫn thật không hiểu nổi, nếu ngươi đến cướp Đại
Liên Na, không chắc trong lòng ta còn xem trọng ngươi một chút, còn hoặc giả
ngươi lần này đến là để giết Thừa Đức, ta cũng sẽ tôn trọng ngươi một chút,
nhưng không ngờ ngươi vậy mà đến để cướp ta." Tôi cười nhạt lắc đầu,
"Ta coi thường ngươi."
Sắc mặt Nặc Đốn vương hơi tái,
tôi thậm chí có thể nhìn thấy trán hắn nổi gân xanh.
"Không thấy không chiếm
được là tốt nhất, không ngờ ngươi làm Nặc Đốn vương chừng ấy năm như vậy, vậy
mà ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu." tôi lắc đầu thở dài.
Nặc Đốn vương im lặng hồi lâu,
hào quang trong mắt lóe ra, chỉ nhìn tôi dữ dội. Tôi tỏ ra chẳng chút yếu kém
đối mặt với hắn. Lòng bàn tay liên tục truyền đến hơi ấm của Thừa Đức, tôi sẽ
không sợ, vì có Thừa Đức luôn bên cạnh tôi. Vẻ tức giận trong mắt Nặc Đốn vương
từ từ giảm đi, chỉ còn sát ý lạnh lẽo, miệngnhẹ nhàng phun ra một chữ:
"Giết!"
Bọn Tây La Minh bắt đầu khua
đao trong tay, thị vệ Ngõa Lặc lúc đầu tản ra trong bụi cỏ, cũng hiện thân, hai
bên nhanh chóng giáp lá cà. Máu, khiêu vũ dưới ánh trăng, tỏa ra mùi tanh ngọt
mê hoặc. Thừa Đức che tôi ở phía sau, lạnh lùng nhìn Nặc Đốn vương ngồi cao
trên ngựa, hai người đều bất động, nhưng sát ý lại tràn ra trong không
khí.
Những người xung quanh từng
người một ngã xuống, người Ngõa Lặc có, người Tây La Minh cũng có. Tôi hơi
hoảng sợ, vượt qua người Thừa Đức xông tới Nặc Đốn vương phẫn nộ: "Ngươi
bệnh à! Vì ham muốn của cá nhân ngươi, khiến nhiều người mất mạng như vậy, đầu
ngươi vô nước à!"
Nặc Đốn vương chớp mắt, đột
nhiên tung ngựa tăng tốc xông đến chỗ chúng tôi. Một thị vệ Ngõa Lặc vội vung
đao lên đỡ, Nặc Đốn vương vung đao, cả nửa cánh tay hắn chém tới, máu, lập tức
bắn vào không trung. Thừa Đức buông tay tôi ra, phi thân lên, xông tới Nặc Đốn
vương, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lanh lảnh, tỏa ra những đốm lửa nhỏ.
Tôi chỉ biết nín thở nhìn Thừa
Đức và Nặc Đốn vương đấu với nhau, hoàn toàn quên hoàn cảnh của mình, chỉ cảm
thấy eo bị siết chặt, cơ thể đã bị người khác tóm eo nhấc lên, kinh hãi quay
đầu lại nhìn, là Mông Ca trên ngựa.
"Lên đây nào cưng!"
hắn cười độc ác.
Hắn cầm thanh đao sáng chói
trước mặt tôi, "Kêu đi! Tại sao không kêu?"
Tôi tức điên, muốn đá hắn gì
đâu, tiếc là cơ thể đang bị treo lơ lửng trong không trung, không có sức lực.
"Ngươi không dám hại
ta!" tôi kiềm nén sợ hãi, lạnh lùng nói.
Mông Ca cười giễu cợt,
"Không dám hại ngươi? Đồ đàn bà, ngươi không thật cho rằng Vương vì ngươi
mà đến chứ? Đàn bà đúng là ngu xuẩn!"
"Vậy hắn tới
"Làm gì?" Mông Ca
cười gằn, "Giết hết các ngươi, để báo thù cho dũng sĩ Tây La Minh đã chết
của chúng tôi."
Bọn họ là chỉ đến báo thù? Thế
sao Nặc Đốn vương còn nói là đến cướp tôi? Trong lòng tôi kinh sợ không thôi,
lại nhất thời không rõ suy nghĩ.
Mông Ca dùng đao kề vào cổ
tôi, lạnh lùng nói: "Kêu cứu đi!"
Tôi nghệch ra, hắn bảo tôi kêu
cứu? Dùng đao đe dọa tôi kêu cứu? Thế này cũng không đúng, thông thường lúc uy
hiếp con tin đều nói "Ngậm miệng" sao? Tôi nhìn theo ánh mắt của Mông
Ca, Thừa Đức và Nặc Đốn vương đấu rất căng thẳng, đột nhiên hiểu ra dụng ý của
Mông Ca, hắn muốn lợi dụng tôi làm loạn ý chí của Thừa Đức.
"Kêu cứu đi!" Mông
Ca lặp lại, đao ép vào cổ tôi, một chút ớn lạnh truyền tới, khiến tôi nhịn
không được run sợ cả người. Tôi cắn chặt răng, môi mím chặt.
Mông ca không nghe thấy động
tĩnh của tôi, hơi thắc mắc, nâng cao tôi lên nhìn nhìn, sau đó dùng sống đao vỗ
mạnh trên mặt tôi, tức giận nói: "Kêu to lên! Kêu đi!"
Trong miệng đã nếm được mùi
tanh ngọt, bà mẹ nó, mặt nhất định đứt rồi. Tôi tức giận nhìn chằm chằm Mông
Ca, hận không thể cắn cho hắn một cái.
Mông Ca nhìn thấy ánh mắt của
tôi, ngớ ra, sau đó lại cười lên, không cần quan tâm đến tôi, hướng phía Thừa
Đức quát to: "Tên mặt trắng kia, con đàn bà của ngươi đang ở trong tay ta
nè, ngươi nói ngươi muốn nó chết thế nào hả?"
Thừa Đức vốn đã chiếm thế
thượng phong, nghe thấy tiếng quát to của Mông Ca, anh ta nhìn lại bên này,
nhìn thấy tôi bị Mông Ca nâng trong tay, sắc mặt anh ta biến đổi, sát khí trong
mắt càng nặng.
Trong lòng tôi hoảng lên, Thừa
Đức, Thừa Đức, bọn chúng cố ý chọc tức anh, anh nhất định đừng mắc lừa!
"Em không sao! Tiêu diệt
Nặc Đốn vương trước hẳn nói!" tôi hét to, còn chưa nói hết xong, trên mặt
lại bị Mông Ca kéo một cái, mẹ nói, mặt lần này nhất định sưng rồi!
Mông Ca còn cười hô hố, dâm
đãng nói: "Chặt đầu nó thế này, hay là lột trần nó ra rồi giết nhỉ?"
Thừa Đức ngăn đao của Nặc Đốn
vương, giáng trả lại một kiếm, nhào đến ngựa của Mông Ca. Mông Ca thấy Thừa Đức
bất cần mạng sống mà xông tới, vẻ mặt hơi hoảng sợ, liền hạ đao xuống cổ tôi.
Xong rồi, phen này phải làm quỷ
không đầu rồi! Tôi nói thầm, thấy Thừa Đức càng lúc càng gần, tôi căng miệng,
muốn lưu lại cho anh ta một nụ cười xinh đẹp.
"Keng" một tiếng,
một thanh đao từ giữa không trung vói tới, Thừa Đức ở phía trước chặn dùm tôi
thanh đao rơi xuống, thì nghe thấy tiếng Mông Ca kinh sợ lẫn tức giận:
"Râu, ngươi ......"
Nói chưa hết câu, Thừa Đức đã
đến trước mắt, ánh kiếm trước mặt léo lên, một cái đầu người lăn lông lốc từ
trên lưng ngựa xuống, chính là đôi mắt mở to của Mông Ca, sau đó tôi cảm thấy
người nhẹ đi, rơi giữa không trung. Thừa Đức vội đưa tay ra đỡ người tôi nhẹ
nhàng, lực rơi của tôi chậm lại, tiện thể lăn xuống bụi cỏ.
"Tự cẩn thận đó!"
Thừa Đức hét to, đá thanh đao của Mông Ca cho tôi, không kịp nhìn tôi, lại xoay
người đâm Nặc Đốn ở phía sau.
Hai tay tôi nắm chặt thanh
đao, căng thẳng nhìn xung quanh, râu quai nón đang ngồi đần ra trên lưng ngựa,
nhìn thi thể của Mông Ca lăn trên đất.
"Vừa rồi ...... cảm ơn
ngươi."
Hắn tỉnh thần lại, trừng mắt
nhìn tôi rất dữ tợn, không đếm xỉa đến tôi, quay người xông đến phía thị vệ
Ngõa Lặc chém
Có lẽ luận công phu chém giết
trên lưng ngựa, Thừa Đức không bằng Nặc Đốn vương, nhưng nếu là cận chiến, Nặc
Đốn vương có đuổi ngựa cũng không theo kịp Thừa Đức. Thừa Đức phi thân về phía
sau, một chân đá ngã ngựa của Nặc Đốn vương, Nặc Đốn vương rơi xuống ngựa thảm
hại, không đợi hắn đứng dậy, mũi kiếm của Thừa Đức đã tới, chiêu thức càng lúc
càng lợi hại hung ác, mỗi kiếm đều có thể đoạt mạng người.
Bỗng nhiên nghe Thừa Đức
nghiêm giọng quát: "Tất cả dừng tay!" mũi kiếm đã chĩa vào yết hầu
của Nặc Đốn vương.
Doanh trại lập tức lặng xuống,
tôi vội chạy đến bên cạnh Thừa Đức, quát to với bọn Tây La Minh trong doanh
trại: "Tất cả hạ vũ khí xuống! Quỳ xuống, hai tay ôm đầu!"
Bọn Tây La Minh đó còn hơi do
dự, Thừa Đức cười khẩy một tiếng, mũi kiếm lại tiến thêm nửa phần, thị vệ Ngõa
Lặc xung quanh liền tiến lên chĩa vũ khí vào bọn chúng.
"Thả Vương ra! Hoa Bất
Thoát, chúng tôi thả các người đi." râu quai nón lạnh giọng nói.
Nặc Đốn vương sắc mặt trắng bệt,
lạnh lùng nhìn Thừa Đức, không lên tiếng.
Thừa Đức nhìn Nặc Đốn vương,
cười khẩy: "Nói đi, ta không tin người vì cô ấy mà đến."
Nặc Đốn vương cười khẩy một
tiếng, quay đầu đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Ta đã thua rồi, muốn chém
muốn giết tùy ý ngươi, phí lời nhiều như vậy là gì?"
Thừa Đức cười lạnh nhạt, đột
nhiên hỏi: "Thừa Hiền hứa cho ngươi cái gì?"
Sắc mặt Nặc Đốn vương biến
đổi, liền sau đó khôi phục lại vẻ thờ ơ, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.
"Thảo nguyên này? Hay là
...... Đại Liên Na?" cười khẩy.
Nặc Đốn vương không nói gì,
đột nhiên trong chớp mắt, thân người dồn mạnh ra phía sau, giống như có người
lôi phía sau hắn, cứ trượt về phía sau. Mũi kiếm của Thừa Đức hướng tới trước
đưa ra, cùng lúc tay trái tiện thể chưởng hắn, Nặc Đốn vương nghiêng đầu, tránh
mũi kiếm của Thừa Đức, lại không tránh được chưởng của Thừa Đức, chỉ nghe Nặc
Đốn vương kêu lên một tiếng, đã bị Thừa Đức chưởng lên ngực.
Máu từ khóe miệng của hắn tràn
ra, Nặc Đốn vương không thể tin nhìn Thừa Đức, cơ thể lắc lư hai cái, từ từ ngã
xuống đất.
"Vương!" bọn Tây La
Minh bị quản thúc hét to lên, không quan tâm gì cả xông đến chỗ Nặc Đốn vương.
Thị vệ Ngõa Lặc vừa thấy tình hình, liền vung đao chém, ngay tức khắc, lại có
không ít người Tây La Minh ngã xuống, ngay cả trên người của râu quai nón cũng
bị chém một nhát, nằm sấp trên đất.
"Đừng giết hắn!" tôi
vội kêu lên với Thừa Đức, Thừa Đức nhìn nhìn tôi, lại nhìn toàn thân đầy máu
của râu quai nón, bảo thị vệ bên cạnh ngừng tay. "Giết tôi đi! Có dũng khí
các ngươi hãy giết bố mày đi!" râu quai nón điên tiết hét to, chống mạnh
người đứng dậy.
"Râu." Phía sau
tiếng Nặc Đốn vương yếu ớt vang lên, tôi nghe tiếng quay người lại nhìn hắn,
chỉ thấy mặt hắn như tờ giấy vàng, một chưởng đó của Thừa Đức e rằng đã đứt hết
kinh mạch của hắn.
"Hãy sống trở về."
Nặc Đốn vương nói, râu quai nón mắt đỏ ngầu loạng choạng đến bên cạnh hắn, muốn
đỡ hắn đứng lên, nhưng lại bị hắn kéo ngã xuống.
Không biết tại sao, nhìn cảnh
này, mắt tôi lại hơi cay, quay đầu đi không muốn nhìn.
"Ngươi còn muốn nói gì
sao?" Thừa Đức lạnh giọng hỏi.
Nặc Đốn vương cười khinh
thường, lắc lắc đầu, đột nhiên lại lên tiếng:
"Hoa Bất Thoát, ta muốn
nói với cô mấy câu."
Tôi ngẩn ra, nhìn Thừa Đức,
thấy anh ta gật gật đầu, tôi mới nắm chặt thanh đao trong tay, cẩn thận tiến
tới mấy bước, nhìn Nặc Đốn vương đề phòng.
Hắn cười, có hơi thê lương,
nhẹ nhàng nói: "Cô tuy đã rơi vào trong tay ta, nhưng ta chưa từng cưỡng
ép cô cái gì, cô không cần đề phòng ta như vậy, ta chỉ là có việc muốn yêu cầu
cô."
Hắn có việc muốn yêu cầu tôi?
Yêu cầu tôi cái gì? Bây giờ nói với Thừa Đức sao? Nặc Đốn vương kiêu ngạo sẽ
nói như vậy sao?
"Hy vọng cô giúp đỡ Đại
Liên Na, giữ cô ấy lại thảo nguyên đi, cô ấy ...... không thể rời khỏi
đây."
Nặc Đốn vương khẽ nói. Tôi
ngẩn ra, không ngờ hắn lại nói đến chuyện của Đại Liên Na, hắn bảo tôi thả Đại
Liên Na? Nói như vậy hắn thích Đại Liên Na?
Tôi còn đang suy nghĩ chuyện
hắn và Đại Liên Na, không ngờ Nặc Đốn vương đột nhiên nhảy lên, xông đến chỗ
tôi. Tôi hoảng hồn, chỉ biết nhắm mắt vung đao trong tay ra, cảm giác đao bị
ngăn cản, đó là cảm giác chém vào cơ thể người. Máu nóng bắn tung tóe lên mặt
tôi, tôi mở to mắt, nhìn thấy nụ cười trước mặt của Nặc Đốn vương.
"Nếu cô ấy cũng có thể
giống cô ...... thì tốt quá." hắn khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt phảng phất một nụ
cười dịu dàng.
Tôi lúng túng sợ hãi buông
tay, nhìn Nặc Đốn vương mang thanh đao từ từ ngã xuống trước mắt tôi, Thừa Đức
ở phía sau cũng đã nhào tới, từ phía sau đỡ toàn thân đang run rẩy của tôi.
"Tôi giết người rồi, tôi
giết hắn rồi." tôi run cầm cập nói, chịu không nổi nước mắt rơi xuống.
"Đừng sợ, Vinh nhi."
Thừa Đức khẽ vỗ về bên tai tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, "Đừng sợ, không
phải nàng giết hắn ......"
Râu quai nón lảo đảo bò dậy,
chạy tới cố gắng ôm Nặc Đốn vương lên, loạng choạng chạy tới trước một chiến mã
của Tây La Minh, để thi thể Nặc Đốn vương trên lưng ngựa. Hắn quay đầu nhìn tôi
một cái, rồi cũng leo lên ngựa. Thị vệ Ngõa Lặc muốn ngăn cản, nhưng bị Thừa
Đức khoát tay ngăn lại, "Để cho hắn đi đi." Thừa Đức khẽ nói.
Doanh trại lại rơi vào yên
lặng chết chóc, trên đất đầy thi thể của bọn Tây La Minh, còn có vài thị vệ
Ngõa Lặc. Bên cạnh Thừa Đức chỉ còn lại vỏn vẹn bảy tám tên thị vệ, còn hầu như
đều bị thương.