Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi
khiếp sợ vì giết người nên để mặc Thừa Đức ôm lấy mình, mấy người cùng ngồi một
lúc như thế cho đến khi từ xa vọng lại tiếng vó ngựa gấp rút. Lần này, tiếng vó
ngựa lại đến từ phía đông, mọi người đều kinh ngạc, Thừa Đức vội ôm lấy tôi nấp
vào phía sau một căn lều. Hơn mười người cưỡi ngựa xông vào nơi đóng quân, rõ
ràng cảnh tượng tanh nồng mùi máu này cũng khiến những kẻ mới đến kinh hãi.
"Mau tỏa ra tìm chủ
nhân!" Một người giọng trầm trầm lên tiếng, là giọng của Phụng Thiện.
Tôi mừng quá, vẻ mặt Thừa Đức
cũng giãn ra, anh ôm lấy tôi bước ra khỏi nơi đó, nói gọn: "Không cần, ta
ở đây."
Phụng Thiện thấy Thừa Đức xuất
hiện cũng vui mừng ra mặt, vội vã trở người nhảy xuống ngựa, quỳ xuống bên Thừa
Đức, những người còn lại trên ngựa cũng vội nhảy xuống,i kiến sau lưng Phụng
Thiện. Thừa Đức phất tay để họ đứng lên, rồi dặn dò: "Chôn cất mấy kẻ này
đi, nhìn khó chịu lắm." Sau đó nhìn lướt qua Phụng Thiện một cái, kéo tôi
chầm chậm bước ra khỏi đó, cho đến một sườn dốc mới dừng lại, nhắm mắt hít vào
mấy hơi thật sâu, như muốn đẩy hết mùi máu tanh tưởi ban nãy ra khỏi cơ thể.
Tôi quay đầu lại, thấy Phụng Thiện đang lặng lẽ theo sau lưng.
"Chủ nhân xin hãy trách
tội Phụng Thiện đã đến chậm trễ." Phụng Thiện lại quỳ xuống.
"Chuyện gì? Tại sao người
Tây La Minh lại tìm được đến đây?" Thừa Đức lạnh lẽo hỏi.
"Tin tức bên quận chúa
truyền đến, hình như Đại hoàng tử đã ký hiệp ước bí mật gì đó với người Tây La
Minh, quận chúa sợ chủ nhân xảy ra chuyện mới lệnh cho Phụng Thiện đem quân đến
tiếp ứng người, không ngờ vẫn đến chậm một bước."
Quận chúa? Chẳng lẽ chính là
mẫu thân Hạ Lan của Thừa Đức sao?
Thừa Đức lạnh lùng hừ một
tiếng, đáp: "Lão đại đúng là cuống quá hóa điên, dám liên minh với người
Tây La Minh để giết ta, hắn không sợ lão gia biết hay sao?" Phụng Thiện
trầm tư không đáp, vẫn lặng lẽ quỳ dưới đất.
"Lần này người Tây La
Minh có thể trót lọt thoát khỏi đại quân, e rằng trong đại quân có kẻ làm nội
gián, xem ra vẫn có người của lão đại đây." Thừa Đức lạnh lùng nói, nhìn
Phụng Thiện rồi bảo, "Đứng dậy đi. Mẫu thân ta còn nói gì nữa?"
Phụng Thiện đứng dậy, sắc mặt
thoáng nét do dự, nhìn tôi rồi mới thấp giọng nói, "Quận chúa chỉ dặn chủ
nhân cẩn thận, không dặn dò gì khác nữa."
Thừa Đức chau mày, không nói
nữa.
Trải qua trận chiến giết chóc
đêm nay, ai ai cũng cảm thấy ám ảnh, tuy Thừa Đức không nói ra nhưng tôi biết
tâm trạng anh không tốt, xem ra Phồn Đô còn nguy hiểm hơn thảo nguyên nhiều.
Ngày thứ hai, mọi người không
lên đường mà quay đầu ngựa lại tìm về đại quân, vì là ở đó nên Thừa Hiền muốn
làm gì cũng dễ phát hiện hơn.
Về đến nơi, Thừa Đức lại trở
lại với thân phận đại tướng quân. Tôi chỉ thấy trong lòng hoang mang, nhớ đến
Nặc Đốn Vương đã chết dưới thanh đao của mình, nhớ đến những lời hắn nói trước
khi ngã xuống, và cả chuyện hắn cầu xin tôi giúp.
"Vinh Nhi, sao thấy nàng
ngoan hiền thế?" Thừa Đức bước từ ngoài vào, cười khẽ, hỏi tôi.
Tôi nhìn nhìn Thức Đức toàn
thân vận giáp chiến, mỉm cười, giúp anh cởi bỏ trang phục ra, nói nhỏ, "Em
đang nghĩ đến Đại Liên Na."
Thừa Đức nghe xong ngẩn người
ra.
"Cô ta phải chết
sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Thừa Đức quay người lại nhìn
tôi, hồi lâu mới thở dài: "Vinh Nhi, quá mềm lòng chỉ khiến bản thân sa
vào cảnh tuyệt vọng thôi."
Tôi gật đầu, ngẩng lên nhìn
Thừa Đức mỉm cười, nhưng kiên quyết, "Em biết."
Thừa Đức mỉm cười, rồi lại tỏ
vẻ khó xử, nói, "Hay là ta cưới cô ta? Dù sao cô nàng cũng rất xinh đẹp mỹ
miều, a..." Thừa Đức kêu lên thảm thiết một cách rất khoa trương, cười hì
hì nhìn tôi.
Tôi nhéo Thừa Đức một cái, gằn
giọng nói: "Anh mà còn dám trêu ghẹo đứa con gái khác, em sẽ cắn chết
anh."
Thừa Đức cười, nhích sát khuôn
mặt về phía tôi, nói: "Cắn
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của
anh, hận đến nỗi ngứa cả răng.
"Chủ nhân, Lũng Nguyệt
đến rồi." Ngoài lều bỗng vẳng đến tiếng Phụng Thiện.
Thừa Đức trở lại với vẻ bình
thường, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, nói gọn, "Để cô ta vào."
Lời vừa thốt ra, một bóng
người từ ngoài lách vào, bình tĩnh đứng ở cửa lều, thi lễ với Thừa Đức:
"Lũng Nguyệt bái kiến chủ nhân."
Một người con gái, tôi kinh
ngạc nhìn. Trên người cô tuy mặc trang phục giả nam nhưng nhìn thì biết ngay là
một người con gái trẻ trung, dáng vẻ dường như chưa đến hai mươi tuổi, tướng
mạo tuy không thể nói là tuyệt sắc, nhưng gợi một cảm giác rất thanh nhã.
"Đứng dậy đi", Thừa
Đức nhìn tôi, rồi lại nói với cô ta, "Sau này ngươi phải luôn ở bên Sở
Dương, về lại Phồn Đô rồi hãy thay đổi thân phận."
"Lũng Nguyệt đã rõ."
Cô nàng trầm giọng đáp lại.
"Tạm lui đi, đừng để người
khác nhìn ra thân phận của ngươi." Thừa Đức lạnh lùng nói, cô gái đó vâng
một tiếng rồi lui ra ngoài, chỉ còn lại tôi có phần mù mờ nhìn Thừa Đức.
Thừa Đức thấy bộ dạng tôi như
thế thì cười nói, "Không hiểu sao?"
Tôi thành thực gật đầu, Thừa
Đức vừa lắc đầu vừa cười, "Bình thường thấy nàng cũng nhanh nhẹn, sao việc
này lại nghĩ không ra?"
"Cái gì mà gọi là về đến
Phồn Đô rồi hãy đổi thân phận?" Tôi hỏi.
Thừa Đức nhìn tôi, thở dài một
tiếng rồi mới nói khẽ, "Nàng tưởng người trong đại đều mù cả sao? Người
con gái mà ta mang theo bên người kể cả khi xuất chinh, Thừa Hiền sao lại không
biết được? Cho dù hắn không nghĩ ra là nàng nhưng cũng vẫn sẽ đem lòng nghi
ngờ. Về đến Phồn Đô sẽ có người nhắm vào nàng, đến lúc đó mà ta muốn giấu nàng
đi để không ai thấy, e rằng càng khiến bọn họ nghi ngờ hơn. Cho nên..."
"Nên anh mới tìm người để
thay thế em, để về đến Phồn Đô thì người mà người ta nhìn thấy sẽ là cô ấy, cho
rằng cô ấy là người anh luôn mang theo bên mình?"
Thừa Đức gật đầu, hôn nhẹ lên
môi tôi một cái, cười nói: "Thông minh."
"Nhưng mà, nhưng mà tướng
lĩnh trong đội của anh đều nhìn thấy em cả rồi, sẽ không lộ ra chứ?"
Thừa Đức cười nói: "Họ
đều là người trong quân đội, về đến Phồn Đô rồi sẽ bị điều đến nơi khác ngay,
hơn nữa nếu họ ở lại Phồn Đô cũng sẽ không đến gặp nàng, người muốn gặp nàng e
là người trong cung thôi, đương nhiên sẽ không bị lộ."
Lúc này tôi mới yên tâm gật
đầu, rồi lại bỗng nghĩ đến điều gì đó, Lũng Nguyệt, Vãn Nguyệt, Cán Nguyệt, sao
lại giống tên những cung nữ vốn ở cạnh tôi trong cung đến thế, giống như cùng
một nhà vậy, tôi liếc Thừa Đức, đột ngột hỏi : "Cô ấy ở cùng với Vãn
Nguyệt?"
Thừa Đức ngẩn ra, rồi vội mỉm
cười: "Gì mà Vãn Nguyệt?"
Tôi nhìn dáng vẻ anh như thế,
lòng thầm nghĩ anh cứ giả vờ đi, em xem anh giả vờ thế nào đây.
"Anh không biết Vãn
Nguyệt là ai à?" Tôi lạnh lùng hỏi.
Thừa Đức cười, với tay xõa mái
tóc tôi đang được buộc gọn ra, khẽ khàng đáp: "Biết, ta không giấu nàng,
Vãn Nguyệt quả thực là người của ta."
"Nói như vậy thì họ đều
là người của Nguyệt Tự Bối?"
Thừa Đức thần ra, "Nguyệt
Tự Bối?" rồi cười và gật gật đầu, "Cho là vậy."
Đại quân lại di chuyển thêm
hai ngày nữa, rồi đến biên giới thảo nguyên của Cách Đại Nhĩ, Miên Sơn sừng
sững xa xa đã hiện ra trong tầm mắt, tôi quay lại nhìn thảo nguyên bao la sau
lưng, trong lòng không biết đang có cảm giác gì.
Mới chỉ qua có hai tháng,
nhưng lại xảy ra quá nhiều việc.
Nhìn đại quân di chuyển ngoằn
ngoèo, tôi như bị ma xui quỷ khiến, đến bên xe ngựa của Đại Liên Na. Từ khi Đại
Liên Na được đưa đến đại doanh trại của Ngõa Lặc, tôi chưa nhìn thấy cô ta,
nhưng hôm nay lại muốn đến xem thế nào. Tuy không hỏi qua Thừa Đức, có điều tôi
có cảm giác rằng Thừa Đức muốn hạ thủ với cô ta trong mấy ngày này.
Mọi người đều biết tôi là
người bên cạnh Thừa Đức nên không ai ngăn cản. Nhảy lên xe ngựa của cô ta, vén
rèm ra, nhìn thấy A Nhã Kỳ đang trợn mắt kinh ngạc, cô nàng nhìn thấy tôi thì
ban đầu kinh ngạc xong chuyển sang vui mừng, "Hoa Bất Thoát."
Tôi gật đầu, nhìn Đại Liên Na
đang dựa ngồi ở phía trong, gương mặt tái nhợt như không có chút giọt máu nào,
không còn là một cô gái kiều diễm toàn thân vận đồ đỏ nữa.
Đại Liên Na vốn đang nhắm mắt
ngồi dựa ở đó, nghe thấy giọng A Nhã Kỳ bèn ngước lên nhìn tôi vẻ lãnh đạm, sau
đó lại nhắm mắt lại.
"Hoa Bất Thoát, xin cô
hãy cứu công chúa, đã mấy ngày nay công chúa không ăn gì rồi." A Nhã Kỳ
nói, vẻ mặt khẩn khoản.
"Không ăn gì? Tại sao
không nói sớm?"
"C
"Câm miệng, A Nhã
Kỳ." Đại Liên Na quát.
Tôi nhìn Đại Liên Na, do dự
không biết có nên nói chuyện Nặc Đốn Vương cho cô ta nghe không.
"Đại Liên Na, cô không
cần phải thế, tôi cũng chẳng coi cô ra gì, muốn ăn hay không thì tùy." Tôi
lạnh lùng nói, "Tôi đến chỉ để báo cho cô biết một chuyện, Nặc Đốn Vương
chết rồi."
Đại Liên Na toàn thân chấn
động, mở choàng mắt ra, một lúc lâu sau mới định thần, lại ngả người vào lưng
ghế, nhắm mắt lại xoay mặt sang nơi khác, chầm chậm nói: "Hắn nên chết từ
lâu rồi." Nước mắt lại rơi ra từ khóe mắt cô, trượt qua gò má tái nhợt,
lặng lẽ rơi xuống áo.
Quan hệ giữa đôi nam nữ này,
tôi quả thực không thể hiểu nổi.
"Trước khi chết hắn cầu
xin tôi đến thả cô ra." Tôi nói.
Đại Liên Na không động đậy gì,
ngồi im ở đó tựa như chết rồi. Nhìn thấy bộ dạng như sắp chết đến nơi của cô
ta, tôi lại nổi cơn thịnh nộ, nói, "Rốt cuộc muốn thế nào đây? Nói ra
xem!"
Đại Liên Na cười, gương mặt
đẫm nước mắt, "Ta muốn như thế nào? Ha ha, ta muốn như thế nào?"
Gương mặt Đại Liên Na hiện lên sắc đỏ bất thường, cô ta cười như điên, tựa như
vừa nghe được một câu chuyện rất đáng cười.
Nụ cười của cô ta khiến tôi
thẹn quá hóa giận, tôi cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ả.
"Ta có thể làm chủ được
mình từ khi nào?" Đại Liên Na cười nói, "Người Tây La Minh đến, phụ
vương yếu đuối của ta tặng ta cho Nặc Đốn Vương. Người Tây La Minh đi rồi, ta
lại được tặng cho Hoàng tử Ngõa Lặc. Ngươi nói xem, ta muốn gì đây?"
"Cô có yêu hắn
"Yêu?" Đại Liên Na
cười thê thảm, "Có thể yêu sao? Nợ nước thù nhà, tình yêu có nghĩa lý gì
chứ?"
"Vậy tại sao cô còn giúp
hắn đến lừa chúng tôi?" Tôi hỏi. Nếu trong lòng vẫn còn nước nhà, tại sao
lại cam tâm bị Nặc Đốn Vương lợi dụng?
Đại Liên Na cười lạnh một
tiếng, đáp, "Các người? Người Ngõa Lặc? Các người có thể mạnh hơn họ bao
nhiêu? Chẳng qua cũng thích thú với thảo nguyên này mà thôi, và cũng chỉ có phụ
vương ngu muội của ta mới không nhìn ra dã tâm của các người."
Tôi không nói nổi lời nào, vì
cô ta nói không sai, quả thực người Ngõa Lặc đến đây cũng chẳng có ý gì tốt,
nhìn Đại Liên Na nhắm mắt ngồi đó, lại nhìn sang A Nhã Kỳ tròng mắt hoe đỏ,
bỗng nhiên tôi nảy ra một quyết định rồ dại, tôi muốn thả họ ra, thả họ về lại
thảo nguyên.
"Tôi sẽ thả các người
ra." Tôi nói gọn lỏn. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đại Liên Na, tôi
cười, bỗng cảm thấy tảng đá trong lòng như đã rơi xuống, nhẹ nhõm hơn rất
nhiều. "Cô phải nhận lời tôi, trên thảo nguyên này không còn công chúa Đại
Liên Na nữa."
Hồi lâu sau, Đại Liên Na mới
chầm chậm gật đầu. "Tại sao lại thả tôi ra?" Cô ta đột nhiên hỏi.
Tại sao lại thả họ ra? Tự tôi
cũng không biết, không quan tâm đến hai người sau lưng nữa, tôi chui ra ngoài,
nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cuối cùng tôi đã thả Đại Liên
Na đi, ở một thị trấn nhỏ giáp ranh đất Ngõa Lặc. Đối với chuyện bỏ trốn này
tôi rất rành rẽ, hiểu rằng càng ở nơi đông người thì càng dễ chạy trốn, hơn nữa
tôi còn dặn họ đừng chạy ngay ra thảo nguyên, tốt nhất là đến Ngõa Lặc đi một
vòng trước đã, nếu không ngại khổ thì có thể đến Đại Châu ở phía Nam vui chơi,
coi như là du lịch công phí đi, tôi sẽ trả tiền.
Lúc tiễn hai người họ, tròng
mắt A Nhã Kỳ lại hoe đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, thiếu điều quỳ xuống dập
đầu lạy tạ. Đại Liên Na vẫn, nhưng vẻ mặt không còn lạnh lùng nữa, có điều sắc
mặt vẫn tái nhợt.
"Hoa Bất Thoát, cô nhất
định là thị nữ bên cạnh Chân Thần, cô..." A Nhã Kỳ lại cảm động, tôi vội
ngăn cô nàng lại. Lại nữa rồi, lại là thị nữ, chẳng lẽ cả đời tôi phải làm kiếp
thị nữ sao? Tôi là thiên sứ bên cạnh Thượng đế mà!
"Nhân lúc trời tối hãy đi
đi, nhớ hãy nấp trước đã, đừng chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy." Tôi thấp
giọng căn dặn.
Đại Liên Na và A Nhã Kỳ gật
đầu, tôi kéo tay nải trên vai xuống đưa cho A Nhã Kỳ: "Nhớ lấy, phải sống
cho mình đã. Nếu bị người ta đuổi theo thì một người chạy trước, được người nào
hay người đó."
A Nhã Kỳ có phần ngượng ngập
nhìn tôi, lại nhìn Đại Liên Na vẻ thiếu tự tin, không ngờ trên gương mặt Đại
Liên Na lại phảng phất nét cười.
"Đi đi." Tôi đẩy đẩy
họ.
Họ chạy được hai bước thì Đại
Liên Na dừng lại, quay đầu nhìn tôi, rồi nói, "Cám ơn cô." Nói xong
không đợi tôi đáp lại đã quay người chạy nhanh về phía trước.
Tôi nhìn tay nải sau lưng A
Nhã Kỳ, "ối" một tiếng, A Nhã Kỳ dừng bước, tưởng rằng tôi còn căn
dặn gì nữa, tôi nghĩ ngợi một hồi rồi cắn răng, nói, "Đi đi, không có gì
đâu." A Nhã Kỳ mới quay người vội vã đuổi theo Đại Liên Na.
Nhìn thấy họ đã chạy xa, tôi
tự biện minh cho mình. Thực ra lúc nãy tôi muốn nói với họ là, số tiền vàng đó
là của riêng tôi, hãy tiết kiệm một chút đừng có hoang phí, nếu sau này còn có
dịp gặp nhau thì nhớ trả lại cho tôi, không cần tiền lãi. Về sau ngẫm nghĩ,
thôi thì nhân tình đã tặng rồi, thì tặng cho to một chút vậy.
Lén lút thả công chúa tộc Hách
Liên, chỉ còn lại hoàng tử Ngõa Lặc đang cần tôi đây. Tôi hơi lo sợ không biết
nên nói với Thừa Đức thế nào, cũng không chắc rằng anh sẽ phản ứng ra sao sau
khi nghe k
Lần này quân Ngõa Lặc ở trong
trạm nghỉ của người ta, xem như không cần ở lều trại nữa. Tôi lặng lẽ đến phòng
của Thừa Đức, bên trong mù mịt hơi nước, Thừa Đức đang ung dung ngâm mình trong
thùng tắm.
"Vinh Nhi?" Anh khẽ
hỏi, không quay đầu lại.
"Em đây." Tôi cười
hì hì, không đợi anh sai khiến đã chủ động cầm khăn lên chà sau lưng cho anh,
ai bảo bạn làm điều hổ thẹn lương tâm làm chi, giờ đây tôi hoàn toàn lý giải
thế nào là "chẳng ai không việc gì lại nhớ đến người khác, không có tà tâm
thì ắt cũng làm chuyện gì xấu."
Thừa Đức cũng tỏ vẻ ngạc
nhiên, nhớ trước kia tôi có bao giờ đối đãi nhiệt tình thế này đâu? Trước giờ
đều coi anh là kẻ sai vặt, hôm nay lại đổi tính, anh có vẻ không quen lắm, quay
lại nhướn mày nhìn tôi.
"Hì hì, hì hì." Tôi
vẫn cười ngốc nghếch, cầm gàu nước lên múc một ít thấm lên lưng anh, nịnh nọt,
"Da anh đẹp thật, hệt phụ nữ vậy."
Thừa Đức nhướn mày, "Phụ
nữ?"
"A, không phải, đẹp hơn
cả phụ nữ." Tôi vội đính chính, biết rằng đàn ông ở đây không thích bị so
sánh với phụ nữ, tiện tay còn sờ soạng lên lưng Thừa Đức một cái, ăn chút đậu
phụ. (^O^: Den cũng muốn ăn >_
Thừa Đức cười, trong màn hơi
nước dày đặc, chỉ có ánh mắt anh sáng đến kinh người, "Vinh Nhi, nàng có
chuyện gì phải không?"
"Hả? Chuyện gì? Không có
gì, không có gì? Hì hì." Tôi vội cười khan, "Em thì có chuyện gì được
chứ."
Thừa Đức quay đầu lại, dựa vào
thùng tắm, vừa cười vừa nói, "Đến đây chà phía trước."
Tôi làm chuyện sai trái nên tự
nhiên chẳng dám cãi lời anh, đichạy vòng đến phía trước, hoàn toàn quên bẵng
đằng trước thì tự anh cũng làm được, cần gì tôi phải đến chà giúp chứ. Thừa Đức
cũng rất biết hưởng thụ, nhắm mắt lại, khóe môi thấp thoáng nụ cười, thoải mái
đến độ thiếu điều ngân nga ca hát.
"Thừa Đức?" Tôi chột
dạ nhìn anh
"Hử?" Anh lười nhác
hỏi.
"Em yêu anh." Tôi
nói.
Anh cười, vẫn nhắm mắt dựa vào
đó, khẽ gật đầu, "Ta biết."
"Em muốn sống với
anh." Tôi khẽ khàng nói.
Thừa Đức vẫn nhắm mắt gật đầu,
"Ta cũng vậy."
"Có khi nào em mang đến
quá nhiều phiền phức cho anh không?" Tôi hỏi.
"Có." Anh khẽ thở
dài nói, rồi lại động đậy khóe môi, "Nhưng ta không sợ."
"Thật ư?"
Anh gật đầu, tay đã nắm chặt
lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa xoa lên trước ngực anh, lại chầm chậm kéo tay tôi
trượt xuống phía dưới. Thùng tắm này vốn đã cao, để gần anh hơn, tôi gần như đã
bò lên mép thùng.
"Phiền phức gì cũng không
sợ à?" Tôi vẫn không yên tâm lắm.
Thừa Đức cười, vẫn nhắm mắt
gật đầu.
"Em đã thả Đại Liên Na
rồi." Tôi bỗng nói.
Thừa Đức mở choàng mắt ra,
nhìn tôi chằm chằm, bàn tay anh vốn nắm chặt tay tôi đã r phần bụng dưới, sự
kinh ngạc này khiến cánh tay anh vận sức, giật tay tôi kéo sang bên người, thân
tôi đang chơi vơi trên mép thùng không giữ được thăng bằng, rơi cắm đầu vào
thùng nước.
Đợi anh kéo lên thì tôi đã uống
mấy ngụm nước tắm của anh rồi.
"Phì... phì..." Tôi
phun nước trong miệng ra ngoài, tay vuốt những giọt nước còn đọng trên mặt, tức
giận, "Ức hiếp người quá đáng! Muốn dìm chết em hả?"
Thừa Đức nheo mắt nhìn tôi,
lãnh đạm nói, "Vinh Nhi, nàng chớ có gắp lửa bỏ tay người đi."
Thủ đoạn của tôi bị anh nhìn
thấu rồi, thế là vội thay đổi nét mặt, giở giọng xu nịnh, "Em giúp anh tắm
nhé?" Vừa nói vừa động thủ khắp người anh. Thừa Đức tóm lấy tay tôi áp
chặt trước ngực, nghiêm túc nhìn tôi, tôi thấy không xong rồi, bèn ngoan ngoãn
cúi đầu, nói bằng giọng thành thực và rất đáng thương: "Em sai rồi, em
biết em sai rồi mà."
"Ta để cô ả chết, là vì
nàng." Thừa Đức nói.
"Em biết." Tôi cúi
đầu nhận lỗi.
"Nàng thả ả đi có thể sẽ
để lại mối họa khôn lường cho chúng ta."
"Em biết", tôi gật
đầu, chu mỏ ra hôn lên khóe môi anh.
Thừa Đức tránh sang một bên,
tiếp tục nói, "Nàng thả ả đi rồi, lão gia quản ta lại cần người, thế phải
làm sao?"
"Thì nói là cô ta chạy
mất rồi."
Thừa Đức cười khổ, "Có ai
tin được không? Lão đại đang muốn tìm sơ hở của ta đấy."
"Thế thì cứ đổ hết tội
lên đầu lão đại đi, nói hắn phái cướp đi, đến lúc đó bảo lão gia đi tìm hắn mà
đòi." Tôi nói.
"Ồ?" Trong mắt Thừa
Đức lóe lên nét cười khó nhận thấy.
"Em đã dặn dò kỹ Đại Liên
Na rồi, nếu lỡ có người bắt được thì bảo rằng Thừa Hiền phái người đến cướp cô
ta, là vì không muốn anh và tộc Hách Liên liên hôn, dù gì cũng rất hợp với cách
làm của hắn mà." Tôi nhẹ nhàng nói, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thừa Đức,
sợ thấy bộ điệu nghiêm túc của anh.
Hồi lâu sau vẫn không thấy
Thừa Đức nói gì, tôi đang thấy hơi kỳ quặc thì cảm thấy ngực anh đang khẽ rung
rung, tôi e ngại ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đang cố nín cười của Thừa
Đức.
"Vinh Nhi, nàng thật đúng
với khẩu vị của ta." Anh cười nói.
Tôi có phần mơ hồ, không rõ ý
của anh là gì.
"Chỉ mong sao Đại Liên Na
không vô dụng như nàng, chưa chạy được bao lâu đã bị bắt lại." Thừa Đức
cười nho nhỏ, thấy tôi vẫn tỏ vẻ ngờ nghệch thì lại cười, "Đợi một lát đi,
một lát nữa chắc sẽ có thư."
Một hồi sau, bên ngoài có
tiếng người kêu thét, "Có thích khách."