Editor: minhla1quaxoai
Một giờ chiều, Hạ Tang ngồi xe buýt đến Quảng trường Thời đại.
Hứa Thiến đã gửi cho cô một tin nhắn, kết quả không tốt lắm—
“Tôi không hẹn được Tống Thanh Ngữ. Cậu ta nói không thích chơi mật thất.”
Hạ Tang bấm vào ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện mà cô ta gửi.
Hứa Thiến: “Thân ái, buồi chiều 2 giờ ở mật thất, đội bóng rổ và cùng mấy người nhóm cổ động viên, Kỳ Tiêu bọn họ cũng ở đây, cậu đến không?”
Tống Thanh Ngữ: “Tớ không có hứng thú lắm. Buổi chiều tớ hẹn bạn đi xem phim rồi.”
Hứa Thiến: “Đến đi mà, chúng tớ đang thiếu người. [Cầu xin]”
Tống Thanh Ngữ: “Thực sự tớ không muốn đến. [Dễ thương]”
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, hô hấp có chút căng thẳng.
Cô nhìn khung cảnh đang chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, mới trả lời với Hứa Thiến: “Nói cho cậu ta, nếu cậu ta không đến, học kỳ sau cậu ta sẽ không có phần trong đội cổ động viên.”
Hứa Thiến: “...”
Hứa Thiến: “Này cũng hơi quá đáng đi! Hóa ra người không nên đắc tội là cậu rồi!”
Hạ Tang: “[Mỉm cười]”
Sau mười lăm phút, Hứa Thiến gửi một ảnh chụp màn hình khác cho Hạ Tang——
Hứa Thiến: “Tống Thanh Ngữ, chúng tớ hôm nay thiếu người, cậu nhất định phải tới.”
Tống Thanh Ngữ: “???”
Hứa Thiến: “Hai giờ chiều, đừng đến muộn.”
Tống Thanh Ngữ: “Dựa vào cái gì mà cậu gọi tôi tới thì tôi phải đến?”
Hứa Thiến: “Học kỳ sau nếu cậu vẫn muốn ở lại đội cổ vũ, hôm nay cậu phải đến.”
Tống Thanh Ngữ: “Không phải chứ ... cậu uy hiếp tôi? Chỉ vì giải cái mật thất thôi sao? Cậu muốn đuổi tôi ra khỏi đội cổ vũ sao?”
Hứa Thiến: “Coi như là tôi đang đe dọa cậu đi, không phải giải mật thất bình thường, là mật thất yêu thích của tôi. Nếu hôm nay cậu hại tôi không chơi được, tôi sau này cũng sẽ không để cho cậu nhảy.”
Tống Thanh Ngữ: “Cậu có bệnh à. [Mỉm cười]”
Hứa Thiến: “[Mỉm cười]”
Tống Thanh Ngữ: “Gửi địa chỉ. [Mỉm cười]”
Hạ Tang nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra vì tham gia đêm nhạc Giáng Sinh, Hứa Thiến cũng là không thèm nể nang ai.
Mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, Tống Thanh Ngữ có, và Hứa Thiến cũng có.
Tất nhiên là, Hạ Tang cũng có.
Cô hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện này, chuyện Chu Cầm có oan uổng hay không cũng không liên quan gì đến cô.
Cô cũng không biết rõ về anh, không cần phải tính toán cẩn thận, làm việc hối hả cho anh.
Chuyện này không chỉ vì một mình Chu Cầm, cũng là vì Hạ Tang.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời giống như chiếc thuyền buồm của cô... lần đầu tiên cô đi trạch khỏi đường ray, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Đây là nỗi ám ảnh của cô.
Hạ Tang gửi một tin nhắn cho Minh Tiêu, nói với cô ấy rằng lát nữa Tống Thanh Ngữ sẽ đến, để bọn họ chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối không nên để một đám người ở đại sảnh, dường như là cố ý chờ Ngư Nhi mắc câu.
Minh Tiêu: “Yên tâm, không có ngu ngốc như vậy đâu. Chị đã kêu bọn Lý Quyết vào phòng giám sát. Chỉ có một người mới tuyển dụng ở quầy lễ tân trong đại sảnh.”
Hạ Tang: “Được.”
Hai giờ chiều, cô gặp Kỳ Tiêu bên đài phun nước ở Quảng trường Thời đại.
Kỳ Tiêu mặc một chiếc áo khoác của nhãn hiệu thời trang màu trắng với đường viền màu đỏ sẫm và đôi giày thể thao AJ sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi. Bộ trang phục này đương nhiên là giá cả không rẻ, phong cách thời thượng và vẻ ngoài điển trai, dù ở bất cứ đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Nhìn thấy Hạ Tang đến gần, Kỳ Tiêu đặt điện thoại xuống, cười nói: “Cậu thật sự là đã yếu còn ra gió. Lần trước sợ chết khiếp mà vẫn còn muốn chơi.”
“Bởi vì đặc biệt giảm stress.” Hạ Tang bình thản đáp lại: “Nó được thiết kế riêng cho học sinh cao tam.”
Kỳ Tiêu nhướng mày: “Có lẽ là tôi không có áp lực gì cho nên không cảm giác được.”
“Cậu không có áp lực học tập sao?”
“Không có.” Cậu ta nói tất nhiên, “Tôi không cần tham gia lần tuyển đại quân này.”
“Thì ra là vậy.” Giọng điệu của Hạ Tang có chút ước ao: “Cậu không cần cạnh tranh với chúng tôi.”
Gia đình cậu ta cũng đã quyết định rằng cho dù người khác có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cho dù họ có vào được một trường đại học nổi tiếng 985 thì họ cũng sẽ chỉ có thể làm công cho những người như Kỳ Tiêu trong tương lai.
Vì vậy cậu ta hoàn toàn không cần phải lăn lộn với các bạn cùng lớp.
“Cha tôi để tôi đi du học để trải nghiệm cuộc sống khác biệt ở nước ngoài, mở rộng tầm nhìn.” Kỳ Tiêu nói, “Nhưng tôi vẫn muốn ở lại học đại học.”
“Đi ra ngoài xem một chút cũng rất tốt, sao lại không đi.”
Khóe miệng Kỳ Tiêu nhếch lên: “Cậu đoán xem.”
“Không đoán được.”
“Cậu còn không thèm đoán.”
“Bởi vì tôi đoán không ra.”
“Đôi khi cậu cũng thực sự có nề nếp.” Kỳ Tiêu cười lẩm bẩm, “Thật nhàm chán.”
“Bởi vì tôi vốn là một người nhàm chán.”
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong một nền giáo dục nghiêm khắc, không giống như Hứa Thiến và những cô gái khác trong đội cổ động viên, có thể nói chuyện với các chàng trai ta một lời ngươi một lời, đùa cợt với nhau.
Tuy nhiên, hào quang giữa con người với nhau thực sự rất vi diệu.
Đối với một người trầm lặng và tẻ nhạt như cô, khi ở cùng Chu Cầm, lần nào cũng có thể cãi nhau ầm ĩ, thật lâu mới nói được một lời.
Trong khi cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì một nhóm nam thanh nữ tú khác bước đến.
Kỳ Tiêu giơ tay chào chàng trai béo Từ Minh, Hạ Tang thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hứa Thiến và Tống Thanh Ngữ trong chiếc váy xếp ly màu hồng bên cạnh.
Tống Thanh Ngữ đã sớm biết Hạ Tang sẽ đến, bởi vì chuyện Đàm Cẩn, cô ta không có sắc mặt tốt đối với cô, lạnh lùng chào hỏi, “Hi.”
Hạ Tang gật đầu với cô ta: “Chúng ta vào thôi.”
“Đi thôi.” Hứa Thiến giả vờ hào hứng nói, “Lần trước chơi mật thất khá vui. Tớ đã sớm mong chờ cuộc hẹn lần thứ hai của chúng ta.”
Kỳ Tiêu tràn đầy phấn khởi nói: “Hôm nay tôi dẫn mọi người đến chơi một chỗ càng thú vị hơn, tên là Mật thất dị động không gian. Chủ đề “Ngôi làng hoang vắng” của bọn họ cũng rất nổi tiếng.”
Hứa Thiến: “Tốt, được rồi! Mọi việc đều nghe đội trưởng Kỳ sắp xếp!”
Tống Thanh Ngữ: “Có tuyến đơn không, tớ không dám chơi một mình.”
“Tuyến đơn rất ít, có thể giao cho các nam sinh.”
Vài người đi được hơn mười mét, Kỳ Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta hô: “Tang Tang, đi thôi, sao còn đứng đó?”
Hạ Tang bước nhanh đuổi kịp bọn họ, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng tim không ngừng rơi xuống, như thể tự mình nhảy xuống vách núi không đáy.
Cô phải đấu tranh rất nhiều, miễn cưỡng ổn định tâm tình để tiếng nói của mình không đến nỗi run rẩy: “Chúng ta không đi ... cái chỗ trước đây sao?”
“Cái chỗ đó à.” Kỳ Tiêu nói: “Chủ đề nổi tiếng nhất của chỗ đó lần trước chúng ta đã chơi rồi, tôi nghĩ các chủ đề khác đều bình thường, vì vậy mới tìm một nơi khác nổi tiếng hơn để cậu trải nghiệm.”
“...”
Lời nói của cậu ta quá có lý, Hạ Tang hoàn toàn không tìm được lý do gì để từ chối.
Tống Thanh Ngữ nắm tay Hứa Thiến, vừa lo lắng, sợ hãi vừa có một chút mong đợi.
Vài người bước vào thang máy, Hạ Tang trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tống Thanh Ngữ lần đầu tiên chơi, quá khủng bố ... có phải là không quá thích hợp không, nếu không hôm nay thử chủ đề nhẹ nhàng đi.”Tống Thanh Ngữ gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Kỳ thật tớ không thể chơi được trò quá đáng sợ, thật đấy! Nếu muốn tớ đi tuyến đơn, tớ sẽ không chơi, các cậu có thể quyết định!”
“Nếu không thì đổi mật thất đi.”
Từ Minh béo không muốn đổi chủ đề, khinh thường nói: “Mẹ kiếp, mấy cô bé này, lá gan thật nhỏ lại còn đòi chơi!”
Tống Thanh Ngữ bĩu môi: “Không phải tớ tự mình muốn đến, là Hứa Thiến ép tớ đến, dù sao tớ cũng không quan tâm, nếu quá đáng sợ, tớ sẽ bỏ dở giữa chừng.”
Hạ Tang nỗ lực cố hết sức kiểm soát nhịp tim, lấy điện thoại ra giả vờ bình thường nói: “Vậy tôi sẽ đặt một cái mới, chọn chủ đề nhẹ nhàng hơn.”
Kỳ Tiêu nói: “Nhưng mà tôi đã trả tiền rồi.”
“...”
“Đã hẹn trước rồi, khả năng cao họ sẽ không hoàn lại tiền.”
Tim Hạ Tang cũng nhảy lên cuống họng, cẩn thận liếc nhìn Kỳ Tiêu, phán đoán xem cậu ta có cố ý hay không.
Kỳ Tiêu vẻ mặt rất tự nhiên, lập tức nói: “Không sao, nếu như mọi người đều không thích chơi kinh dị, đổi chỗ cũng không thành vấn đề, lấy nữ sinh làm chủ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ cũng cảm thấy có chút băn khoăn.
Mỗi người hơn 100, hiện tại có bảy, tám người, nếu hủy lần này, ước chừng Kỳ Tiêu trực tiếp tổn thất hơn một ngàn.
Tống Thanh Ngữ biết trong nhà Kỳ Tiêu có tiền, căn bản không để ý một ngàn hai ngàn, vì vậy thản nhiên nói: “Kỳ Tiêu, chỉ có cậu dám tiêu pha kiểu vậy! Tớ thật sự không thể chơi quá đáng sợ, sẽ làm hỏng cuộc vui của mọi người.”
“Thực ra nó không đáng sợ lắm đâu. Mặc dù tên là “Ngôi làng hoang vắng”, nhưng so với chủ đề chúng ta đã chơi trước đây, mức độ kinh dị không phải là lớn hơn, lần này có nhiều đoạn giải mã và suy luận hơn.”
Kỳ Tiêu đút hai tay vào túi, thờ ơ nói: “Tuy nhiên, nếu Hạ Tang không thích trò này, đổi chỗ cũng được, tiền bạc không là gì cả, hài lòng mới quan trọng hơn.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Hạ Tang.
Tống Thanh Ngữ âm dương quái khí giễu cợt nói: “Tiểu công chúa, cậu chọn đi, chọn loại bớt đáng sợ ý.”
Hạ Tang nắm chặt điện thoại trong tay.
Cô biết, đây là cơ hội duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng của cô.
Cô có thể tùy hứng yêu cầu thay đổi mật thất và đưa họ đến Trung tâm điều tra Bảy đêm, nơi có những “lời nói dối hoàn hảo” mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đợi Tống Thanh Ngữ “tự chui đầu vào lưới“.
Đối với cái mục tiêu này, cô có thể chăm chỉ luyện chữ viết tay của Chu Cầm ngày đêm, tay luyện viết đau nhức không ngớt.
Cũng sẵn sàng chấp nhận cơn thịnh nộ của Đàm Cẩn trong tương lai vì từ bỏ concert Giáng sinh ...
Thế nhưng lúc này đối diện với ánh mắt chân thành của Kỳ Tiêu lúc này, Hạ Tang cảm thấy trong người ớn lạnh từng cơn.
Có một giọng nói trong đầu không ngừng vang lên -
“Cậu ta có tiền. Cậu ta thường chi mấy vạn để mua thiết bị trò chơi không chớp mắt.”
“Đối với một gia đình như cậu ta mà nói, một hai ngàn không là gì cả.”
“Một hai ngàn thật sự ... không tính là gì. Cô có thể như kiểu của Hứa Thiến, trà xanh một xíu cũng sẽ không có ai trách cô, bởi vì cô là con gái, có thể kiêu căng, có thể tùy hứng.”
“Vù” một tiếng, sợi dây căng đến đứt ra.
“Quên đi... quên đi.” Hạ Tang dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, khiến đầu óc đang ong ong trở nên tỉnh táo hơn: “Đi đến “Ngôi làng hoang vắng” đi, tiền đều đã trả, Kỳ Tiêu nói cũng không đáng sợ, nên không sao đâu.”
Khóe mắt Kỳ Tiêu khẽ nhếch lên, cười nói: “Tin tưởng tôi, chắc chắn không quá đáng sợ.”
Tống Thanh Ngữ: “Được rồi, đi thôi, dù sao tôi cũng không đi tuyến đơn, đi theo đại quân là được rồi.”
Mọi người đi thang máy đến [Mật thất dị động không gian] trên tầng ba.
Hạ Tang không còn nghe được tiếng cười khúc khích của họ trong suốt quãng đường, trái tim cô không ngừng rơi xuống, hoàn toàn chìm xuống đáy vực băng giá.
...
Trong toàn bộ quá trình ở mật thất, Hứa Thiến và Tống Thanh Ngữ hai người chịu trách nhiệm về bầu không khí trong toàn bộ quá trình.
Chính như Kỳ Tiêu đã nói, căn phòng bí mật trong “Ngôi làng hoang vắng” thực ra không có gì đáng sợ nhiều mà thiên về giải mã và suy luận.
Hạ Tang đảm nhận hầu hết các nhiệm vụ lý luận và giải mã.
Đầu óc cô chết lặng, buộc bản thân phải hòa nhập hoàn toàn vào mạch truyện, không muốn nghĩ về tờ giấy ghi chú đó, không muốn nghĩ đến tất cả nỗ lực của họ, không muốn nghĩ đến thời điểm cô được thiếu niên kia dạy chơi bóng vui vẻ như thế nào ...
Cô cố nén nước mắt cả một đường, ngay cả khi ánh đèn mờ ảo, cô chỉ lấy tay áo lau đi khóe mắt chua xót mà không khóc.
Trò chơi kết thúc, lần này tất cả người chơi đều có thể ra ngoài.
Mọi người đều có chút hưng phấn, sau khi bước ra khỏi mật thất còn chưa đã ngứa, tiếp tục thảo luận về tình tiết hồi nãy—
“Kỳ thật vẫn còn tốt, không đáng sợ đến vậy!”
“Đúng đấy, không có tuyến đơn thật tuyệt!”
“Không ngờ cuối cùng tất cả phản diện đều xuất hiện, hahaha, tuy rằng không có ma, nhưng cũng rất đáng sợ!”
Trong khi họ đang ngồi trên ghế sô pha, say sưa lắng nghe nhân viên giảng giải nội dung vở kịch, Hạ Tang một mình đi đến tủ đồ, lấy điện thoại di động của mình ra.
Có một tin nhắn từ Minh Tiêu trên điện thoại-
“Đừng cảm thấy quá áy náy, em đã cố gắng hết sức rồi, cùng bằng hữu chơi vui vẻ.”
Cô gần như không nghẹn được nước mắt.
-----------------------------2.50 pm, Wed 15/06/222800 từ.