Editor: minhla1quaxoai
Hạ Tang thậm chí không chờ xe buýt, trực tiếp gọi một chiếc taxi từ cổng trường đến Quảng trường Thời đại.
Sau khi xuống xe, cô chạy bộ một đường, xuyên qua những khúc quanh ngoằn ngoèo, vội vã chạy đến Mật thất điều tra Bảy đêm.
Minh Tiêu đã đợi cô từ lâu, vừa thấy cô bước vào cửa, liền lấy trong tủ ra một lon Sprite, đưa cho: “Trời lạnh thế này còn mồ hôi nhễ nhại trên trán, chạy cái gì a, có ai đuổi phía sau em à?”
Hạ Tang thậm chí còn không có thời gian để uống Sprite, cô ấy kéo Minh Tiêu hỏi: “Tờ giấy ghi chú chị còn giữ đó, nhanh đưa em nhìn một chút!”
Thấy cô đối với chuyện này thật sự để tâm, Minh Tiêu có chút cảm động, nói: “Đi theo chị.”
Cô ấy dẫn cô đến khu đồ ngọt và đồ uống lạnh ở phía đông đại sảnh, chỉ vào bảng thông báo trên tường: “Chà, vẫn còn dán trên đó.”
Bảng tin đầy màu sắc với các tờ giấy ghi chú rực rỡ—
“Cơn ác mộng học đường yyds!”
“Thổ lộ với anh trai nhỏ NPC, anh ấy đẹp trai voãi!”
“Bị dọa sợ gần chết, cho hỏi khi nào sẽ có chủ đề mới đây?”
“Chu Cầm sẽ tham gia chủ đề mới ra mắt vào cuối năm chứ?”
“Muốn WeChat của Chu Cầm phải ngồi xổm cả đời đợi sao? Ai biết xin hãy để lại lời nhắn phía sau.”
Gần hai phần ba nội dung trong các ghi chú đó đều là nói về Chu Cầm.
Hạ Tang tìm thấy lời thổ lộ của Tống Thanh Ngữ từ bên trong một đống giấy ghi chú:
[ZQ, tớ thực sự rất thích cậu, là kiểu mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu nhất định phải là của tớ. ——SQY]
Nét chữ của Tống Thanh Ngữ rất tinh xảo, mặt sau còn cẩn thận vẽ một hình trái tim.
Lý Quyết như một cái cây già nhẹ nhàng đi đến, nói: “Nếu có tiểu mỹ nhân nào theo đuổi tôi như thế này, tôi nhất định sẽ đồng ý.”
Minh Tiêu trợn tròn mắt: “Không chiếm được liền hủy hoại tương lai của cậu, loại hình tiểu mỹ nhân cố chấp này, cậu đáp ứng rồi thử một chút xem, có lúc cậu sẽ phải khóc cho coi.”
“Có độc.”
Lý Quyết đi tới, thấy Hạ Tang đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhắn sau đó, liền lấy tay quơ quơ qua mắt của cô: “Hai mắt cậu đều trừng thẳng, chưa từng thấy thư tỏ tình sao?”
Minh Tiêu đoán được ý đồ của Hạ Tang, hỏi: “Em muốn bắt chước chữ viết của Chu Cầm, rồi ghi trên tờ giấy này sao?”
“Vâng.”
Lý Quyết cũng phản ứng lại: “Nếu viết một bức thư tỏ tình khác bằng chữ của Cầm ca e là hơi quá. Trả lời trên tờ giấy này là hoàn hảo! Cô gái ngoan ngoãn, cậu quá thông minh đi!”
“Đây chính là chênh lệch.” Minh Tiêu ghét bỏ nói với cậu ta, “Cậu còn coi thường người ta từ Nhất trung.”
“Nhất trung cũng luôn coi thường chúng tôi mà.”
Hạ Tang quay đầu lại nói với Minh Tiêu: “Chị có bút không?”
“Có.” Minh Tiêu lấy bút dạ từ hộp bút ra.
Hạ Tang suy nghĩ một chút, nói: “Có màu đen không ạ.”
“Có có.”
Minh Tiêu lại tìm ra một cây bút gel màu đen, rồi đưa nó cho cô.
Cô xé một tờ ghi chú mới, tiện tay viết vài chữ luyện tập ở trên, sau đó cẩn thận chuẩn bị để lại lời nhắn trên mẩu giấy tỏ tình kia.
Lý Quyết nhìn thấy bàn tay đang cầm bút của Hạ Tang không ngừng run rẩy, đầu bút cũng run lên.
Trong lòng cậu ta không khỏi hồi hộp cùng, nói: “Cậu... cậu cẩn thận một chút, đây là tờ duy nhất, viết không tốt liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
(Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.)
“Cần cậu nói sao.” Minh Tiêu vỗ đầu cậu ta: “Câm miệng đi, đừng tạo căng thẳng, để Tiểu Tang từ từ viết.”
Bàn tay của Hạ Tang run lên một hồi, sau đó đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu, nói: “Chu Cầm, cậu ấy... đúng là vô tội sao?”
Lý Quyết bất mãn nói: “Đều đến mức này rồi, cậu vẫn là không tin cậu ấy!”
Cô nheo mắt, nhìn tờ giấy: “Tôi không biết, tôi cùng cậu ấy không quen, mọi chuyện đều là nghe mọi người nói......”
“Thật ra thì trong lòng em đã có đáp án rồi.” Minh Tiêu nhìn khuôn mặt trong vắt của Hạ Tang, nói: “Ngay từ lúc bắt đầu, em đã tin cậu ấy rồi.”
Hạ Tang nghĩ đến nụ cười thuần túy và sạch sẽ của anh trên sân bóng rổ, nghĩ đến lúc anh đứng sau lưng cô trên xe buýt.
Khẽ cắn răng, cuối cùng đặt bút xuống tờ giấy ghi chú tiện lợi.
Lý Quyết và Minh Tiêu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào lúc Hạ Tang viết chữ, tim cũng nhảy lên cuống họng, đời này đều chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Sau vài giây, cô đặt bút xuống, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Minh Tiêu cẩn thận cầm mẩu giấy lên, như thể đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, nhìn vào phía trên tờ giấy nhắn—
[ZQ, tớ thực sự rất thích cậu, là kiểu mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu nhất định phải là của tớ. ——SQY]
[Tôi biết, nhưng tôi không xứng. ——ZQ]
Lý Quyết đưa đầu đến gần, nhìn mấy chữ cuối cùng, trợn to hai mắt, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Cmn!”
Lực sát thương của câu này quá đỉnh!
Minh Tiêu nhanh chóng lấy trong tủ ra một ít kinh nghiệm làm việc mà Chu Cầm đã viết trong quá khứ, mở ra so sánh một hồi.
Vài chữ này gần như giống hệt phong cách viết mạnh mẽ của Chu Cầm, hoàn toàn có thể lấy giả đánh tráo!
Minh Tiêu lắc đầu, nhìn Hạ Tang, cân nhắc thật lâu mới nặn ra được ba chữ: “Em... quá tuyệt.”
“Đừng nói là chữ viết, ngay cả giọng điệu cũng mẹ nó là truyền nhân của Cầm ca chúng tôi! Chỉ vài chữ này thôi, trong phút chốc não tôi sẽ dựng lên một vở kịch ngược luyến tàn tâm lớn!”, Lý Quyết xúc động nói: “Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ khóc đến chết! “
Hạ Tang cầm tờ giấy, cẩn thận dán nó trở lại vị trí ban đầu.
Những chữ này, xác thực là đủ sắc.
Đừng nói là Tống Thanh Ngữ, ngay cả cô là một người ngoài cuộc, khi nhìn thấy phần sau câu nói này, trong lòng cũng sẽ có chút khổ sở.
Ba chữ “Tôi không xứng” chứa đựng quá nhiều tiếc nuối cùng bất lực.
Hạ Tang lấy điện thoại ra, tách một tiếng, chụp ảnh toàn bộ bảng tin.
Điện thoại của cô có độ nét khá cao, chụp và phóng to, có thể nhìn thấy rõ hai dòng chữ trên ghi chú.
“Cô gái ngoan ngoãn, cậu đã thêm cô ta vào chưa?” Lý Quyết nóng lòng nói: “Mau gửi bức ảnh này cho cô ta!”
Hạ Tang nhìn cậu ta không nói nên lời: “Cậu đây là sợ người ta không biết “đội gây án” của chúng ta sao.”
Minh Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không thể cứ thế này gửi cho cô ta, phải nghĩ cách để cô ta tự mình phát hiện, như vậy độ tin cậy sẽ càng cao hơn.”
“Đơn giản thôi, đưa cô ta đến quán, không phải sẽ nhìn thấy sao?” Lý Quyết đề nghị.
“Chu Cầm trước đây từng làm việc ở đây, cô ta cũng không phải không biết, có thể có tâm trạng tới đây đi dạo sao?”
“Nếu như là cùng bạn bè đi dạo phố, tình cờ đi ngang qua, nhỡ muốn vào xem thử một chút thì sao?”
Minh Tiêu và Lý Quyết đồng thời nhìn Hạ Tang, Hạ Tang bất lực buông hai tay: “Đừng nhìn em, em không quen cậu ta.”
Không chỉ không quen, mà vì Đàm Cẩn, Tống Thanh Ngữ càng ghét Hạ Tang hơn, bình thường trong trường học thấy cô đều không cho sắc mặt tốt.
...
Sáng hôm sau vào tiết đọc bài sớm, Hạ Tang dùng đầu bút gõ vào Đoạn Khi Âm ở hàng ghế trước: “Âm Âm, cậu có thêm WeChat của Tống Thanh Ngữ không?”
“Không có a.” Đoạn Khi Âm cầm sách ngữ văn che mặt, quay đầu lại thì thào nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Cậu muốn thêm Tống Thanh Ngữ sao?”
“Không.” Hạ Tang dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Cậu có biết trong số những người chúng ta quen biết, có ai đã thêm cậu ta, và là bạn tốt trong vòng bằng hữu không?”
Đoạn Khi Âm suy nghĩ một chút, nói: “Hứa Thiến biết cậu ta, cả hai đều là thành viên đội cổ động, chắc đã thêm WeChat lẫn nhau.”
“Ây.”
Đối với Hạ Tang mà nói, Hứa Thiến chắc chắn không phải là một ứng cử viên lý tưởng.
Đoạn Khi Âm thấy vẻ mặt khó xử của Hạ Tang, lại nói: “Chắc hẳn có khá nhiều nữ sinh cùng lớp với Tống Thanh Ngữ đã thêm WeChat của cậu ta, nam sinh cũng nhiều.”
“Nhưng tớ cũng không biết ai trong số những người này.”
“Vậy thì chỉ có Hứa Thiến thôi.” Đoạn Khi Âm tò mò hỏi: “Nhưng mà cậu hỏi cái này để làm gì vậy, cậu muốn thêm WeChat của cậu ta sao?”
“Muốn làm quen với cậu ta.”
“Này thì dễ thui, WeChat của cậu ta rất dễ hỏi, tí nữa tan học tớ giúp cậu hỏi thăm.”
“Cảm ơn bảo bảo.” Hạ Tang cảm kích nói, “Nhưng mà vẫn là quên đi.”
Hạ Tang không thể giao chuyện này cho một người hoàn toàn xa lạ.
Đã làm đến bước này, nếu như bước cuối xảy ra sai sót, vậy thì là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hạ Tang nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có duy nhất Hứa Thiến.
Chuyện này giao cho Hứa Thiến đi làm mới tự nhiên nhất, cũng là dễ dàng để Tống Thanh Ngữ tin nhất.
Bởi vì Hứa Thiến là một người ngoài cuộc hoàn toàn không liên quan.
Sau khi tan học, Hạ Tang bước đến chỗ của Kỳ Tiêu, tùy ý nói: “Cuối tuần cậu có ra ngoài chơi không?”
Kỳ Tiêu đặt tập thơ cổ nhỏ xuống bàn, như cố ý làm nũng, giọng trầm nói: “Không đi.”
“Cậu không muốn chơi mật thất?”
Kỳ Tiêu liếc cô một cái, có chút oán hận nói: “Cậu bận việc xong chưa?”
“Ách, sắp kết thúc rồi.”
“Đợi xong việc của cậu, tôi sẽ xem có tâm trạng hay không.” Kỳ Tiêu vươn vai đầy kiêu hãnh, dài giọng nói, “Bổn thiếu gia đây... không phải ai muốn hẹn là được.”
“Vậy quên đi.” Hạ Tang xoay người trở về chỗ ngồi.
Kỳ Tiêu cúi đầu thầm mắng một câu, sau đó xoay người nói: “Cuối tuần đi mật thất sao?”
“Được, Mật thất điều tra bảy đêm.”
“Được rồi.” Kỳ Tiêu cười nhạt: “Cậu vẫn còn chưa đã nghiền sao.”
“Cảm ơn, Kỳ Tiêu.”
“Có gì mà cảm ơn chứ?”
“Đúng rồi.” Hạ Tang do dự một chút, sau đó thận trọng nói, “Có thể gọi mấy người Hứa Thiến không?”
“Gọi cậu ta?” Kỳ Tiêu có chút khó hiểu, cau mày nói: “Lần trước không phải là mất hứng sao, cậu còn muốn cùng cậu ta chơi mật thất?”
“Rủ thêm đi, dù sao cần nhiều người chơi mật thất mà.”
“Cậu thể gọi bạn thân của cậu.” Kỳ Tiêu nói, “Hai người ngồi cùng bàn đó.”
“Bọn họ không dám, cậu gọi thêm Hứa Thiến đi.” Hạ Tang nhấn mạnh: “Có thể không?
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Tang một lát, sau đó lười biếng cười: “Được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lúc Kỳ Tiêu xoay người, Hạ Tang cúi đầu, âm thầm thề rằng đây là lần cuối cùng.
Được ăn cả ngã về không, bất đắc dĩ mà thôi.
...
Sáng thứ bảy, sau khi luyện tập violin tại Trung tâm nghệ thuật Mora, Hạ Tang chặn Hứa Thiến đang bước ra khỏi thang máy, nói: “Chúng ta sẽ cùng chơi mật thất vào buổi chiều.”
Vẻ mặt Hứa Thiến không hề dễ chịu, còn cố tình khoe khoang: “Đúng đấy, Kỳ Tiêu đích thân đến gặp tôi, nói lần trước chơi rất vui vẻ, muốn hẹn tôi một lần nữa.”
Hạ Tang không phí lời với cô ta, nói thẳng: “Tôi có một thỉnh cầu, hi vọng cậu gọi thêm Tống Thanh Ngữ.”
Hứa Thiến cau mày, không hiểu hỏi: “Tại sao phải gọi cho cậu ta?”
“Tôi muốn gặp cậu ta.”
“Tại sao cậu muốn gặp cậu ta?”
Hạ Tang không muốn giải thích thêm, chỉ nói: “Cậu gọi Tống Thanh Ngữ thì vào đêm hội âm nhạc Giáng sinh cuối năm, tôi sẽ đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, còn cậu thì... đã sớm chuẩn bị trong hậu trường, thành thạo đánh được bản “Skylark“.”
Hai mắt Hứa Thiến trừng trừng, cả kinh nói không ra lời.
Một lúc sau, cô ta mới hiểu rõ ý tứ của cô: “Ý cậu là, cậu... đồng ý đưa cho tôi cơ hội tham gia buổi hòa nhạc Giáng sinh, dùng phương thức này để... tặng cho tôi?!”
Hạ Tang vẻ mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: “Tiền đề là chiều nay cậu có thể mang Tống Thanh Ngữ đến.”
“Nhưng mà tại sao?” Hứa Thiến thực sự không hiểu nổi, hỏi: “Nếu cậu muốn gặp cậu ta, cũng không đến nỗi đổi lấy một buổi hòa nhạc Giáng sinh, cậu phải biết cơ hội này...”
“Như tôi đã nói trước đây, tôi không quan tâm đến buổi hòa nhạc Giáng sinh. Nếu cậu quan tâm, tôi để cho cậu cũng không thành vấn đề.”
Hạ Tang biết Hứa Thiến muốn tham dự buổi hòa nhạc Giáng sinh đến mức nào, cơ hồ như trở thành nỗi chấp niệm, đố kị đến đỏ cả mắt.
“Vậy cậu quan tâm đến Tống Thanh Ngữ nhiều hơn sao?” Hứa Thiến cười: “Tôi làm, Hạ Tang, cậu sẽ không nói dối chứ?”
“Cậu nghĩ thế nào cũng được.” Hạ Tang thờ ơ nói, cầm dây đai của hộp đàn violin, “Muốn đổi hay không thì tùy cậu.”
“Được rồi, tôi nhất định có thể mang cậu ta đến.” Hứa Thiến châm chọc nói, “Nhưng về phía mẹ cậu, tôi có thể nghĩ đến việc bà ấy sẽ tức giận như thế nào.”
“Đó là việc của tôi, không cần cậu bận tâm.”
Hứa Thiến mỉm cười: “Buổi chiều, chờ xem.”
...
Hứa Thiến sải bước rời khỏi Trung tâm Nghệ thuật Mora, tính toán dùng lý do gì để gọi Tống Thanh Ngữ ra ngoài vào buổi chiều.
Hạ Tang lại chậm rãi đi đến sân bóng rổ ngoài trời ở Trung tâm nghệ thuật, trên sân vẫn còn có vài lớp học bóng rổ.
Thầy giáo dạy bóng rổ trẻ tuổi rất kiên nhẫn dạy các bạn nhỏ cách đập bóng, rê bóng.
Những người bạn nhỏ chạy theo thầy giáo, non nớt vỗ bóng.
Hạ Tang đứng bên ngoài tấm lưới, như lại nhìn thấy bóng dáng gầy gò của người thiếu niên.
Anh mặc chiếc áo màu xám, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề ưu ái các bạn nhỏ.
Anh quay đầu lại, liếc nhìn cô, đôi mắt đen nhánh thấy rõ tất cả ánh sáng trong lòng cô.
Mười bảy năm qua, Hạ Tang chưa bao giờ làm trái bất cứ yêu cầu nào của mẹ.
Theo mong đợi của bà, cô đã trở thành Hạ Tang của hiện tại.
Xuất sắc về nhiều mặt, lịch sự và nho nhã.
Chẳng khác nào một con rối trên một sợi dây.
Nhưng đối với chuyện này, Hạ Tang muốn nghe theo tiếng nói từ đáy lòng mình.
Không tiếc bất cứ giá nào.
- --------------------------
11.00 pm, Fri 10/06/22
2804 từ.
Hồi trước mình bảo off 2 tuần nhma mình off tận 4 tuần vì mình bận mày mò mấy cái wordpress ý. Wordpress sắp mở rùi nha, mn thích đọc ở Wattpad hay Wordpress hơn? Mình sẽ up ở cả 2 bên nhé, chắc là ở Wattpad sẽ update chương sớm hơn 1 xíu.