Công Chúa Chạm Khắc

Chương 17: Chương 17: Hợp tác




Editor: minhla1quaxoai

Hạ Tang lại lật vài tờ giấy khen, phát hiện không chỉ có toán học mà còn có cả vật lý cùng khoa học, tất cả đều là những cuộc thi tương đối nặng ký trong lĩnh vực này.

Chu Cầm như vậy tuyệt đối là... đối thủ cạnh tranh mà cô bé Hạ Tang sợ gặp nhất.

Dù có nỗ lực đến đâu thì cũng không thể vượt qua người có thiên phú siêu việt.

Mầ tất cả những giấy khen của các cuộc thi này dường như đã ngưng hẳn cách đây 5 năm, đại khái là thời điểm mùng 1 và mùng 2 của năm mới.

“Tiểu Tang, em xem cái này có được không?” Minh Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lấy ra một cuốn vở vật lý ghi đầy công thức từ trên bàn.

Hạ Tang liếc nhìn, nói: “Tốt nhất là nhiều chữ Hán một chút.”

Nói xong, cô đặt lại xấp giấy khen thưởng ngay ngắn, liền nhìn thấy trên bàn một quyển vở ngữ văn.

Tùy tay lật xem, đây hẳn là những bài văn anh viết thử cho thi đại học, dày đặc những ký tự chữ nhỏ mà có lực.

“Cái này có thể.”

“Tuyệt vời.” Minh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Một quyển đủ rồi sao, còn muốn cái khác không?”

Hạ Tang lật từng trang, quyển vở dày này cơ hồ tràn ngập các bài viết văn.

“Đủ rồi ạ.”

Trước khi đi, Hạ Tang để ý thấy có một chiếc vòng bạc lá lông vũ treo trên giá mắc áo cạnh cửa, giống hệt chiếc vòng anh đeo trên cổ ngày đầu tiên cô thấy anh.

Cô cũng lấy đi chiếc vòng cổ lá lông vũ.

Trên xe buýt trở về nhà, Hạ Tang vẫn luôn vuốt ve chiếc vòng cổ lông vũ, chiếc lông vũ ước chừng dài bằng ngón tay trỏ, phiến lá tựa như lông trên cánh chim bồ câu, mặt ngoài sáng bóng ôn nhuận, hẳn là anh thường xuyên cầm ở trong tay thưởng thức.

Chiếc vòng cổ thực độc đáo.

Thấy Hạ Tang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, Minh Tiêu tò mò hỏi: “Em thích cái này à?”

“Không, em thấy cậu ấy thường xuyên đeo nó.”

“Cậu ấy à, hai năm trước ở chỗ chị nhận khoản tiền lương đầu tiên liền đi mua cái dây chuyền này.” Minh Tiêu cười nói, “Cũng vài trăm đấy, đây là lần đầu tiên cậu ấy bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cho mình thứ gì đó.”

Hạ Tang nghe vâỵ cũng cầm lòng không đậu mà cười: “Dùng tiền chính mình kiếm được mua thứ mình thích, khẳng định đặc biệt có cảm giác thành tựu.”

“Em không biết đâu, cậu ấy, cái người này, đặc biệt keo kiệt! Bọn chị đều cảm thấy cậu ấy từ chối lời tỏ tình của bao nhiêu cô gái chỉ vì một lý do: ngại tiêu tiền! Có một lần siêu ấn tượng, cậu ấy đi siêu thị mua cá, nhìn chằm chằm cái bụng trắng của con cá, đợi nó nửa chết nửa sống mới hạ thủ, buộc siêu thị trực tiếp phải giảm 50%.”

Minh Tiêu nói: “Cậu ấy có thể bỏ tiền ra mua những thứ nhỏ nhặt vô bổ này cũng là rất hiếm khi.”

Hạ Tang dừng lại, ngập ngừng nói: “Chị Minh Tiêu, nếu em tặng thứ này cho người khác, cậu ấy có... giận không?”

Minh Tiêu ngạc nhiên nói: “Sợi dây chuyền này cũng cũ lắm rồi. Em muốn tặng ai?”

“Tống Thanh Ngữ.”

Minh Tiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tang, hồi lâu mới phản ứng lại, dường như hiểu được ý đồ của cô.

Cô ấy nắm lấy tay Hạ Tang, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ! Em muốn dùng cái này để lừa cô ta sửa lời phản cung?”

“Chỉ có cài này thì chưa đủ.” Hạ Tang ôm cặp sách, nói: “Em còn cần một... bức thư tình do Chu Cầm tự tay viết.”

Đến lúc này, Minh Tiêu mới hoàn toàn minh bạch ý tứ của Hạ Tang.

Cô trước đây không muốn giúp bọn họ gọi Tống Thanh Ngữ ra ngoài vì một khi mấy chàng trai không kìm chế được tính khí của mình, uy hiếp Tống Thanh Ngữ, mọi thứ chỉ sợ sẽ còn tồi tệ hơn.

Nếu Chu Cầm vô tội, Tống Thanh Ngữ cắn anh như vậy, chẳng qua là cảm thấy mất mặt, cộng thêm thẹn quá hóa giận, ôm tâm lý bệnh hoạn “Không chiếm được thì liền hủy diệt“.

Vì vậy, cho dù người khác có cố gắng khuyên bảo Tống Thanh Ngữ như thế nào, thậm chí là tư vấn tâm lý, thì cũng khó mà thay đổi được thái độ của cô ta.

Ý tưởng này của Hạ Tang, e rằng chính là cách duy nhất.

Minh Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước chị đã nói, chỉ cần có thể cứu cậu ấy ra ngoài, đừng nói là sợi xích đứt đoạn này, cho dù em muốn cậu ấy cả đời này làm trâu làm ngựa, chị cũng sẽ làm chủ cho em.”

Hạ Tang cười nói: “Em không cần cậu ấy làm trâu làm ngựa, cậu ấy cũng sẽ không vui.”

“Cô gái nhỏ, trước giờ không có ai nói đùa với em sao?” Minh Tiêu nhìn hai má lúm đồng tiền trên má cô gái, cảm thấy cô quá đáng yêu, chọc chọc vào đầu cô: “Nói cái gì em cũng tin là thật.”

“Cuộc sống trước đây của em rất tẻ nhạt.”

“Quen chị rồi, sau này đến quán cho em chơi miễn phí!”

“Được ạ.”

Lúc này, xe buýt thông báo đến bến, Hạ Tang đứng dậy chào tạm biệt Minh Tiêu, Minh Tiêu đưa cô đến cửa xe, dùng sức nắm tay cô.

Hạ Tang biết cô ấy muốn nói gì.

Đây là cơ hội duy nhất, nhất định phải đưa cậu ấy ra ngoài.

...

Sau khi trở về vào đêm hôm đó, Minh Tiêu đã thêm Hạ Tang vào nhóm chat làm việc của quán Mật thất Bảy đêm.

Nhóm chat này kỳ thực là nơi mấy anh em Chu Cầm bọn họ hằng ngày tám chuyện sủi bọt mỗi ngày. Sau khi Minh Tiêu thêm Hạ Tang vào, tên nhóm đã được đổi thành—

“Tiểu đội giải cứu Chu Cầm”

Minh Tiêu đại khái nói một chút về kế hoạch, yêu cầu Lý Quyết bọn họ toàn lực phối hợp Hạ Tang hành động, kêu là phải đến, gọi là phải tiếp.

Kỳ thật, Lý Quyết không hề ưa Hạ Tang, cậu ta có thành kiến đối ​​với mấy nữ sinh ngoan ngoãn ở Nhất trung, cho rằng các cô vừa giả tạo còn kiêu căng, ngạo mạn.

Nhưng cô sẵn lòng giúp đỡ Chu Cầm nên Lý Quyết mới ôn tồn đáp ứng: “@Hạ Tang, về sau có chuyện gì, phân phó một tiếng là được, số điện thoại của tôi là 134xxxx9087.”

Hạ Tang: “Được.”

...

Ban đêm, Hạ Tang mở quyển vở văn của Chu Cầm ra, bắt chước nét chữ của anh từng chữ từng chữ một.

Nét chữ của Chu Cầm rất độc đáo, nói là chữ Khải nhỏ, nhưng đầu bút lại sắc bén, trông đầy sức sống.

Hạ Tang thực ra khá giỏi trong việc bắt chước chữ viết của người khác, cô đã từng bắt chước cách Đàm Cẩn ký tên, cơ hồ có thể đánh tráo thật giả. Vì vậy mới muốn giả chữ Chu Cầm, viết cho Tống Thanh Ngữ một bức “thư tình” cũng tốt, mà “thư xin lỗi” cũng được, hẳn là không phải chuyện quá khó.

Không nghĩ tới chữ viết của gia hỏa này lại khó viết đến như vậy.

Thử nhiều lần, thậm chí dùng giấy mỏng che lại, chép lại từng chữ một, nhưng cũng không viết ra được cảm xúc của Chu Cầm.

Hạ Tang nản lòng, vò đống giấy vụn ném vào thùng rác, cầm mấy bài văn của Chu Cầm đọc đi đọc lại, cân nhắc từng chữ một. Qua chữ viết, có cảm giác như thể anh đang bị mắc kẹt trong một nhà tù đầy chông gai, đang ra sức đấu tranh để thoát ra.

Nhìn chữ của anh, Hạ Tang bị mê hoặc xem đến nhập thần.

Kỳ quái là, cô thế mà có thể tìm thấy sự cộng hưởng từ trong chữ viết này.

Lưng dựa vách tường, không có đường lui.

Trong lúc Hạ Tang cầm lấy quyển vở để gần mắt hơn, quan sát kỹ lưỡng thì một tờ giấy mỏng trượt ra khỏi khe hở trên quyển vở, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Hạ Tang nhặt bức ảnh lên, phát hiện đó là một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ.

Người phụ nữ mặc quần áo tương đối lỗi thời, áo khoác vải nỉ với mái tóc uốn phồng, có khí chất quyến rũ khó tả, chỉ là bởi vì niên đại xa xưa nên ngũ quan thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng có thể cảm thấy bà ấy trông rất xinh đẹp.

Bà đứng ở Đài phun nước quảng trường âm nhạc ở trung tâm thành phố, ôm một cậu bé làn da trắng trẻo đẹp trai trong lòng ngực.

Cậu bé này hẳn chính là Chu Cầm.

Khi đó, trên mặt anh còn chưa có vết sẹo, anh tuấn mà xinh xắn.

Khi Hạ Tang đến nhà Chu Cầm thì không thấy mẹ anh đâu, chỉ có bố anh ngồi một mình cô độc trong tiệm tạp hóa xem TV.

Cô đoán có lẽ là một gia đình đã ly dị.

Từ độ mài mòn của bức ảnh, hẳn là anh đã thường xuyên lấy ra xem kỹ, rồi lại giấu cẩn thận như vậy, đại khái chắc là không muốn bị người khác dễ dàng phát hiện.

Hạ Tang cũng không cần đồng tình với anh, bởi vì gia đình cô cũng sẽ sớm tan vỡ.

Đây là cơn ác mộng chung của mọi đứa trẻ.

Trong cô bỗng nảy sinh một sự đồng bệnh tương liên nhất định với anh, cẩn thận đặt bức ảnh vào lại quyển vở, sau đó bắt đầu nghiêm túc bắt chước nét chữ của anh...

Dù có cần bỏ ra bao nhiêu công sức, cô cũng cần phải làm tốt chuyện này.

*

Hạ Tang bí mật mua một quả tạ tay nhỏ, hàng ngày ở trong phòng vừa nghe tiếng Anh vừa rèn luyện lực cánh tay phải.

Trước đây cô không vận động nhiều nên tay không có nhiều sức lực, dùng tạ tay tập mấy ngày, cuối cùng cô cũng bắt chước được phông chữ của Chu Cầm.

Cô tùy tay viết sáu từ trên giấy—

“Tớ là Chu Cầm, tớ thích cậu, tớ nhớ cậu.”

Chụp lại, gửi vào nhóm [Tiểu đội giải cứu Chu Cầm].

Lý Quyết: “????”

Lý Quyết: “Cầm ca viết cho cậu?”

Hạ Tang: “Đây là tôi viết.”

Lý Quyết: “Vãi chưởng! Mẹ nó, đây hoàn toàn là lấy giả đánh tráo! Đây là chữ của Cầm ca!”

Minh Tiêu: “Chị xem đến nỗi hormone đều chuyển động, hahahaha, Chu Cầm cả đời này đều không thể viết mấy lời này!”

Lý Quyết: “Dùng chữ Cầm ca viết một bức thư tình cảm động đất trời cho Tống Thanh Ngữ, tôi không tin cô ta kia sẽ thờ ơ!”

Hạ Tang: “Không đơn giản như vậy, Tống Thanh Ngữ lại không ngốc, sẽ không dễ dàng tin tưởng loại chuyện này.”

Minh Hiểu: “Tiểu Tang, em định làm gì?”

Hạ Tang nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người đều biết chuyện Tống Thanh Ngữ theo đuổi Chu Cầm sao?”

Lý Quyết: “Đương nhiên rồi, khi đó chúng tôi ở cạnh nhau suốt ngày, cô ta cũng rất điên cuồng, trận đấu nào cũng tới xem, thậm chí còn đuổi tới mật thất, một người bao tất, chỉ đích danh Cầm ca phục vụ cô ta.”

Minh Tiêu: “Cô ta theo đuổi rất quyết tâm, bọn chị còn nói giỡn rằng với từng này nghị lực, nếu đặt vào việc học, liền có thể tùy tiện thi Thanh Hoa Bắc Đại. Ngày ngày gặp gỡ Chu Cầm, không cảm giác gì thì thôi, đằng này bộ dáng cô ta thế nào cậu ấy còn không nhớ được, tiểu cô nương kia cũng rất chi kiên trì, mười phần nghị lực, còn

ở quán viết mấy tờ thông báo dán tiện lợi.”

Hạ Tang: “Cái tờ thông báo đó còn không?”

Minh Tiêu: “Còn a, bọn chị vẫn còn bảo tồn nó, không có việc gì làm liền lấy ra cười nhạo cậu ấy.”

Hạ Tang: “Chờ lúc nữa tan học, em qua lấy!”

Minh Tiêu: “Không cần cố ý lại đây, em muốn xem thì để chị chụp cho.”

...

Hạ Tang cũng biết rằng đây là một việc làm vô cùng thiếu đạo đức.

Nhưng nếu Chu Cầm trong sạch, như bậy Tống Thanh Ngữ vì trả thù riêng lại hủy diệt tiền đồ cả đời của người khác, vậy thì không phải là thiếu đạo đức, mà là hỏng rồi.

Lùi lại vạn bước, nếu Chu Cầm không vô tội, thì Tống Thanh Ngữ sẽ không có một phân một hào rung động khi nhìn thấy bức thư tình.

Cô ta cũng sẽ không tổn thất bất luận chuyện gì.

Sau khi tan học, Hạ Tang đeo cặp sách vội vàng chạy ra khỏi lớp, đi ngang qua bàn của Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu nắm lấy cặp sách kéo cô lại.

Theo quán tính, suýt chút nữa khiến cô ngã vào trong lòng cậu ta.

Các bạn học xung quanh ồn ào “Yo ~“.

Hạ Tang bất mãn đẩy cậu ta ra, đứng ở góc bàn, nhíi mày nói: “Cậu có...”

“Bệnh à,“ hai từ này suýt chút nữa bật ra.

Bất quá chút nữa còn có nhiều việc phải làm, Hạ Tang không muốn cãi nhau, vì thế chỉnh sửa quần áo của mình, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Kỳ Tiêu cười nói: “Tối nay mời cậu ăn cơm.”

“Không được, tôi phải về nhà ăn tối.”

“Vậy cùng nhau uống ly nước, hẳn là có thể đi.” Kỳ Tiêu vươn tay vén vài sợi tóc rối của cô ra sau tai.

Hạ Tang lui về phía sau, tránh đi động tác của cậu ta: “Không được, chút nữa còn có việc, tôi đi trước.”

“Cậu xác định hôm nay có chuyện?”

“Phải, buổi hòa nhạc Giáng sinh, cần luyện đàn.”

Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm hai mắt cô hồi lâu, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Được rồi, đi thôi, không quấy rầy cậu.”

“Tạm biệt.”

Hạ Tang xoay người, chạy ra khỏi phòng học.

Vẻ dịu dàng trong mắt Kỳ Tiêu biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương.

Bên cạnh, anh chàng mập mạp Từ Minh đi tới, vui tươi hớn hở nói: “Tiêu ca, sao lại bị Hạ Tang cự tuyệt vậy?”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, Kỳ Tiêu nặng nề đóng sầm cửa lớp, nghênh ngang bỏ đi.

Rõ ràng là đã gần như thành công.

Nhưng hiện tại......

Kỳ Tiêu đương nhiên biết vấn đề nằm ở đâu, tên kia, tốt nhất là vĩnh viễn đừng được thả ra.

- ----------------------------

1.15 pm, Mon 30/5/22

2582 chữ.

Hohoo mình trở lại rùi đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.