Ai ngờ kia lão phụ nhân lại thối một hơi, hung tợn mắng: “Phi, công chúa cái gì, các ngươi chính là tặc nhân giết chết thượng quan của ta, còn cả hai đứa cháu ngoại của ta, nếu không phải vì trong tay lão thân có mật báo, các ngươi làm sao có thể lưu lại ba mạng của tổ tôn chúng ta? Các vị hương thân, bọn họ chính là ác tặc, thỉnh các hương thân thương tình chúng ta đáng thương, giúp tổ tôn chúng ta báo quan đi !”
Thiên Nhất nghe đến những lời này thì vui vẻ, “Nga, báo quan a? Đi a, ôi chao, các vị hương thân phụ lão phiền toái các ngươi hỗ trợ đi báo quan đi, để cho bộ khoái đến xem xem, đến tột cùng sao lại thế này.”
Này......
Dân chúng mơ hồ, rốt cuộc ai nói thật ai nói laó a?
“Đúng vậy, bọn họ chính là ác tặc!” Phía sau, vài tôi tớ trên người máu huyết đầm đìa đuổi tới, xuất hiện trong ánh mắt mọi người.
Nhìn thảm trạng của bọn họ liền khiến cho rất nhiều người đồng tình, Thần Tịch ý cười càng sâu, từng bước từng bước một, không biết bọn họ diễn vì mực đích gì a!
Xốc màn xe lên , nàng chậm rãi đi xuống đến, tư thái phiêu nhiên, “Tuy rằng bản công chúa đối với trò khôi hài vụng về của các ngươi có chút phiền chán nhưng mà, nếu đã để dân chúng Nhai Nữ quốc thấy được, bản công chúa liền lãng phí chút thời gian bồi cùng các ngươi, nhìn xem thế nào là bố trí hại người lại thnahf hại mình.”
Dứt lời nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Cảnh Hạo, đi, lột quần áo của mấy người kia, xem vết thương trên người bọn họ có bao nhiêu nghiêm trọng, như thế nào lại biến thành toàn thân đầy máu.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo mi giác trừu trừu, thực không nghĩ lãng phí bảo kiếm củ mình vào những việc này, bất quá giao cho hộ vệ làm lại lo lắng bọn họ giữ không đúng mực, trong lòng thở dàu, trường kiếm chợt lóe, vài đạo kiếm quang hiện lên, vài tôi tớ đến sau kia đều cảm thấy trên người lạnh lẽo, vội cuối đầu nhìn, nhất thời sắc mặt như tôm chín, bàn tay to không biết che làm sao.
Những dân chúng vây xem có vài thiếu nữ ngại ngùng vội che mắt lại bất quá vẫn là nhịn không được nhìn lén vài lần, tò mò thôi! Về phần nam nhân, tự nhiên là đỉnh đạc xem. Vừa thấy liền giật mình, oa, thịt trắng phấn nộn, so với bọn hắn thực sự là hơn rất nhiều.
Nhưng là bọn họ trên người chính là không có một chút vết thương nào, vậy huyết kia làm sao mà có, ngay cả vết bầm tím còn không có.
Không cần hỏi, nhất định là giả!
Nhất thời lúc này tất cả đều rõ ràng, “Không biết xấu hổ nhân, cư nhiên chính mình hắt cẩu huyết muốn hại người......”
“Chính là, chính là, còn muốn hại Xích Dương công chúa của Nhai Nữ quốc chúng ta . Thật sự là không biết xấu hổ......”
“Ha ha, tế da nộn thịt, đi làm tiểu quan kiếm tiền đi. So với làm ác nhân dễ kiếm tiền hơn nhiều!”
“......”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo động tác quá nhanh, mấy tôi tớ giả dạng kia cũng không phải không có võ công nhân. Nhưng là, bọn họ làm sao có thể so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nhất là Hoàng Phủ Cảnh Hạo còn được hai vị lão nhân giáo dục nửa năm , công lực thân thủ tất nhiên đã sớm vượt qua cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
Sắc mặt lão phụ nhân liền tái mét như động kinh, ti bỉ vô sỉ, quá ti bỉ vô sỉ, cư nhiên dùng chiêu thức hạ lưu như thế. Bà ta hành tẩu gâng hồ nhiều năm, lần đầu tiên gặp được vị công chúa không biết xấu hổ, “Ha ha ha -- Xích Dương công chúa, đủ ngoan, đủ độc, ta phi, đức hạnh của ngươi như thế cũng đượclàm công chúa, thế nhưng làm cho người ta......”
Thần Tịch mảnh khảnh ngón tay chu môi cười, “Làm sao vậy? Ta đây là vì muốn để mọi người thấy chân tướng, không lột quần áo, thấy thế nào được ? Nếu không ở trước mặt mọi người động thủ, ai sẽ tin là ta nói thật? Hoặc là, lão bà bà dạy một chút Thần Tịch nên làm thế nào để đối phó với đám sát thủ muốn ám sát ta?Chả lẽ lại mời các ngươi ngồi nghỉ ăn cơm, rồi lại nuôi các ngươi soa?”
“Giết bọn họ, giết kẻ xấu xa này đi!”
Mọi người nhất tề hô lên, về phần vị trước mắt này là Xích Dương công chúa bọn họ lại dường như quên mất.
Mấy người tôi tớ bị lọt quần áo, sắc mặt xấu hổ đến chết, nhưng bọn họ đi không được, bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo điểm huyệt định trụ a! Lần này thật sự là mất mặt quăng đến mỗ mỗ gia!
Ô ô, chủ tử vì sao muốn chọc nhân vật như vậy, thật sự là...... Ô ô, nghĩ đến mà bi thương!
Tiếng tiêu vang lên, một đám bóng đen xuyên qua đám người chạy đến, nhất tề hướng về phía Cung Thần Tịch.
Nhóm hộ vệ nhanh chóng tách ra đối phó kẻ địch, mà địch nhân càng ngày càng nhiều, dẫn tới đám ám vệ ẩn thân chỗ tối cũng phải đi ra bảo hộ công chúa, Thần Tịch xem liếc mắt một cái, giương giọng nói: “Mọi người nhanh đi đi, để ý đao kiếm không có mắt.”
“Ha ha, Xích Dương công chúa vẫn yêu dân chúng vô cùng nha! Thật là thú vị!
Không biết Xích Dương công chúa có nguyện ý hay không xả thân mấy hài tử vô tội này!”
Thanh âm sắc bén truyền ra, đến lúc này mọi người mới phát giác thấy bảy tám hắc y nhân đang giữ tiểu hài tử, người nhà bọn nhỏ thấy vậy sợ hãi quỳ xuống hướng hắc y nhân cầu thả người.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo phát ra sát ý trong mắt, đúng là một đám người ti bỉ!
Hắc y nhân cầm đầu thanh lãnh cười, “Đừng cầu ta, cầu Xích Dương công chúa của các ngươi đi, chỉ có nàng mới có thể cứu đứa nhỏ này, tám đaứ nhỏ đổi lấy tính mạng của nàng, tám mạng đổi một mạng nha!”
Cha mẹ mấy đứa nhỏ nghe vậy liền bi thương nhìn về phía Thần Tịch, trong lòng kinh hãi, công chúa làm sao có thể nguyện ý vì bọn họ mà hy sinh chính mình? Là bọn họ cũng không thể làm vậy!
Nghe hắc y nhân nói trong lòng bọn họ đã có chút tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể buông tha cho cơ hội cuối cùng cứu bọn trẻ, âu thân của bọn trẻ đều quỳ xuống,mặt đầm đìa nước mắt nhìn Thần Tịch, không tiếng động cầu xin.
Mà phụ thân bọn nhỏ đỏ mắt nhìn con chỉ chờ cơ hội xông đến mà cứu con.
Ý cuòi trên mặt Thần Tịch đã rút từ lâu, nàng không thể không nói những người này sử dụng mẹo nhỏ như vậy, nhưng lại có lực sát thương cực lớn, nếu nàng không cứu đứa nhỏ, như vậy,chỉ trong mấy ngày nữa tin tức truyền đi, dân chúng Nhai Nữ quốc sẽ phẫn nộ trước hành động của Xích Dương công chúa....
“Các ngươi bất quá chỉ được người thu mua giết bản công chúa mà thôi, tội gì liên lụy đến người vô tội?”
“Xuy, Xích Dương công chúa không cần nói lời vô nghĩa, một câu, đổi hay không đổi!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thân thủ giữ chặt nàng, “Công chúa --để ta đi đi”
“A, Hoàng Phủ tướng quân thật đúng là đối Xích Dương công chúa một mảnh thâm tình a, đáng tiếc, bản công tử hôm nay muốn nhân chính là Cung Thần Tịch, ngươi ta xem không hơn đâu!”
“A.. Được rồi, ta đổi, ngươi thả đứa nhỏ, ta đi theo ngươi!”
“Ta sợ công chúa nói không giữ lời !” Hắc y nhân bình tĩnh nhìn nàng, “Phiền toái công chúa đi lên mười bước, đi tới bên người ta!”
“Ta sợ ngươi nuốt lời không thả người!”
“Hừ, ta muốn tính mạng đâứu nhỏ này làm gì, chẳng qua là dùng đến uy hiếp công chúa ngươi thôi, chỉ cần ngươi lại đây, ta nhất định thả người! Đương nhiên, cũng phải để hộ vệ của ngươi lui ra sau.”
“Công chúa!” Đám hộ vệ nhất tề quỳ xuống, “Thỉnh công chúa không cần mạo hiểm, mấy đaứ nhỏ đó là vô tội, nếu liên lụy bọn họ chết, đám thuộc hạ nguyện một mạng đổi một mạng, theo đến âm phủ xin tạ lỗi, nhưng cầu công chúa không cần đi qua! ”
Phụ mẫu mấy đaứ nhỏ bị bắt nghe thấy sắc mặt trắng bệch vài phần, hộ về công chúa đều lấy cái chết tùy giá, tính mạng dân chúng như bọn họ lại càng không đáng giá....
Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, không có cái loại trung quân nghĩa đảm, bọn họ chỉ thủy chung muốn bảo hộ thân nhân của chính mình.
Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Ta đi đến giữa, các ngươi thả người, bằng không sẽ cá chết lưới rách.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo gắt gao giữ chặt tay nàng, lắc đầu, trong mắt là thỉnh cầu, hắn cho tới bây giờ vốn không có hy vọng nàng yêu dân như con, hắn chính là hy vọng nàng hảo hảo còn sống......