Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 156: Chương 156: Giết toàn bộ




Thần Tịch rút tay mình ra, “Cảnh Hạo, ta là công chúa, công chúa thì có việc nên làm có việc không nên làm. Yên tâm, cho tới bây giờ có rất nhiều người muốn giết ta, ta vẫn còn sống tốt không phải sao!”

Thấy biểu tình Hoàng Phủ Cảnh Hạo trầm trọng và đau lòng, cha mẹ của đứa nhỏ dường như cảm thấy bản thân mình không để ý tới người khác, vì đứa nhỏ của chính mình mà làm cho Hoàng Phủ tướng quân mất đi ái thê, hơn nữa, ái thê của người ta lại đường đường là công chúa điện hạ!

Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Phủ Cảnh Hạo khẽ lướt qua cha mẹ của đứa nhỏ một cái, đáy mắt có đau thương, cũng có trách cứ, cũng có một loại kinh sợ vì mất đi ái thê......

Nhiều tình cảm sâu nặng lẫn vào nhau, làm cho cha mẹ của đứa nhỏ cảm thấy thật áp lực...... Lại nhìn đứa nhỏ nhà mình thì liền đau khổ không thể nói buông tha được, bọn họ không phải tướng sĩ, ở trước chuyện trung quân ái quốc thì bọn họ càng yêu thân nhân.

Thần Tịch âm thầm đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo một ánh mắt, đưa tay ôm nhẹ lấy hắn, cười cười đi về hướng hắc y nhân cầm đầu, lúc đi tới chính giữa bỗng nhiên nàng dừng lại, nhìn người kia, “Thả bọn họ ra đi!”

Hắc y nhân lắc mình đi tới, chủy thủ đặt ở trên cổ nàng, hướng về những tên khác gật gật đầu, những hắc y nhân kia liền buông tha mấy đứa nhỏ, đạt được tự do bọn nhỏ liền kêu khóc chạy tới chỗ phụ mẫu nhà mình.

“Con ơi......”

“Nữ nhi -- không cần sợ, không cần sợ!”

......

Những cha mẹ kia ôm đứa nhỏ cứ như chim sợ cành cong vậy, lại sợ phải chịu tội một lần nữa, trong đó đã có hai ba người phụ thân của bọn nhỏ kêu ái thê mình mang con rời đi, bọn họ cũng đứng chỗ không xa không gần nhìn xem.

Hắc y nhân bắt được Thần Tịch đắc ý nở nụ cười, “Không thể nghĩ tới Xích Dương công chúa lại là một công chúa điện hạ yêu dân như con, nhưng thật đáng tiếc rồi! Biết sớm là như vậy, ta đã sớm bắt lấy vài người để uy hiếp cho công chúa tự mình đưa tới cửa, cũng không công lại đi hi sinh mất bao nhiêu huynh đệ rồi.”

“Ngươi là người của Hắc Long bang!” Thần Tịch thản nhiên nói một câu.

Trong lúc nhất thời ánh mắt Hoàng Phủ Cảnh Hạo âm trầm. Hắc Long bang, không diệt, thì hắn không phải Hoàng Phủ Cảnh Hạo!

Tất nhiên, ba chữ Hắc Long bang cũng rơi vào trong tai của những dân chúng đang đứng kia, bang phái giang hồ của Hạ quốc. Hắc Long bang lại ám sát quốc chủ Nhai Nữ quốc lần nữa, hôm nay lại còn dùng thủ đoạn ti bỉ như thế, thật sự khinh người quá đáng rồi!

“Ai. Kỳ thật bang chủ cũng không quá mức quả quyết, cái gì àm phải chờ thời cơ thích hợp chứ, theo ta nhìn. Phải không từ thủ đoạn mới đúng. Chỉ cần giết ngươi, sẽ có đống lớn vàng bạc châu báu”

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua rằng ta cũng có thể cho ngươi rất nhiều sao?”

“Nghĩ tới chứ, nhưng mà, những người bên cạnh công chúa có một chút phiền toái, vẫn là không lưu hậu hoạn về sau mới tốt!” Hắc y nhân nói xong liền đè cổ nàng kéo về phía sau, đắc ý nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi là thống soái của mười vạn tinh binh thì thế nào. Người được ngươi bảo hộ không phải là ta bắt như trở bàn tay sao! Ha ha ha --”

“Thả công chúa ra, ta có thể đồng ý với ngươi hai điều kiện!”

“Hừ, bây giờ nàng đã vào tay ta. Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách ra điều kiện với ta sao?”

Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo nháy mắt mấy cái, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chịu đựng tức giận. “Ngươi muốn thế nào hả?”

“Không cần nhiều lắm, trước hết chuẩn bị cho ta mười vạn ngân phiếu đi! Không, trăm vạn đi!”

“Một trăm vạn sẽ thả công chúa sao?”

“Cái này cũng không nhất định nha, dù sao ngươi đưa ta trước, ta có thể cam đoan với ngươi công chúa sẽ ít chịu khổ hơn, bằng không thôi...... Hắc hắc, trèo lên công chúa là tư vị àm các huynh đệ chưa từng được hưởng qua, có lẽ --” Hắn ta thật đáng khinh hướng trên mặt Thần Tịch sờ soạng một lần, nhất thời đáy mắt Thần Tịch hiện lên một chút sát ý.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo càng tức giận thêm, ánh mắt đều đỏ cả lên, “Nếu ngươi dám động công chúa dù chỉ một chút, ta sẽ làm cho ngươi không có chỗ chôn thân!”

Thần Tịch vẫn như trước đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo một ánh mắt, Hoàng Phủ Cảnh Hạo phẫn nộ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, “Không muốn chết thì cút hết cho bản tướng quân, cút càng xa càng tốt, bản tướng quân tuyệt không sẽ để cho công chúa vì bất luận kẻ nào lại tổn thương chính mình lần nữa!”

Những người xung quanh nghe thanh âm giống giận kia tâm can đều phát run, trong chớp mắt không còn bóng dáng nào, những nhà trên đường cái đều đóng hết cửa lại.

Nhìn thấy không còn ai, Thần Tịch thở một hơi, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn xử lý ta như thế nào, giết hay là giao cho người đứng sau các ngươi?”

“A, này à, giao người đi! Cố chủ (cố chủ là chỉ người ra tiền cho bọn sát thủ làm việc) nói, bắt sống thì tiền thưởng sẽ nhiều gấp đôi! Chỉ là, không được sống, thi thể cũng được!”

“Ha ha, vậy sao, nàng ta thật đúng là hận ý với ta ngập trời nha!”

“Đúng vậy, nữ nhân mà, không phải luôn ganh tị...... Hừ, muốn ta nói ra sao? Xích Dương công chúa, ngươi hãy nhận mệnh đi!”

Ngón tay Thần Tịch khẽ nhúc nhích, đột nhiên nam tử mặc hắc y liền cứng lại, chủy thủ cũng mạc danh kỳ diệu rơi xuống đất, toàn thân cũng có dấu hiệu trúng độc, không khỏi giận dữ, liều mạng dành chút sức lực cuối cùng đánh một chưởng ngoan lệ lên lưng Thần tịch—

“Tiện nhân, dám hại -- a --”

Thần Tịch giống như diều bị đứt dây bay về phía trước, Hoàng Phủ Cảnh Hạo xông lên đầu tiên dùng trường tiên quấn nàng lại kéo vào lòng mình, những hộ vệ lấy được ám hiệu đều đồng loạt xông lên đánh chết những hắc y nhân kia.

Trong nháy mắt loạn lên, còn có vết máu bay tán loạn bốn phía, những hắc y nhân kia thậm chí còn không biết phát sinh chuyện gì, thế cục vô cùng căng thẳng.

Chém giết một trận, hai mươi mấy hắc y nhân ngã xuống, bọn họ đều chết không nhắm mắt, thủ lĩnh hắc y nhân vẫn còn lăn lộn trên đất, tay hắn đau đớn giống như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, cảm nhận sâu sắc được vừa đau vừa nóng, trên người cũng không có chỗ nào không đau giống như bị thương, làm cho người luôn luôn âm ngoan như hắn cũng phải kêu thảm thiết không thôi......

Hoàng Phủ Cảnh Hạo ôm Thần Tịch lên xe ngựa sau đó lập tức vận công chữa thương cho nàng, không thể nghĩ tên công lực của tên kia lại cao như vậy, đã bị hạ độc còn có thể còn sức đủ để ra sát chiêu đánh một chưởng làm tâm mạch của Thần Tịch bị thương.

Sau khi giết hết hắc y xong, nhóm ám vệ nhanh chóng xử lý thi thể, hóa thi thủy cốt (nước thuốc rắc lên thi thể sẽ biến thành một vũng nước), chỉ để lại tổ tôn ba người kia và người cầm đầu. Sau đó bọn họ đều nhảy trở về chỗ tối, tám hộ vệ còn lại bao vây xung quanh bên ngoài xe ngựa.

Những dân chúng tránh cở trong nhà sau khi không nghe được tiếng động gì nữa thì cũng vụng trộm mở một hé cửa ra, thì nhìn thấy trên phố là những vết máu loang lổ, còn lưu lại một chút á máu loãng nữa, đã không thấy hắc y nhân đâu, chỉ thấy ba người còn lại.

Y quán bên cạnh xe ngựa cung mở cửa, chưởng quầy cố gắng kìm nén nỗi sợ đi ra, run giọng nói: “Nhà tranh đơn sơ, nếu các vị không chê, mời các vị đi vào nghỉ ngơi một chút rồi hãy rời đi!”

Thiên vừa thấy lão thì liếc mắt một cái, “Đa tạ chưởng quầy, vậy làm phiền chưởng quầy chuẩn bị cho chúng ta một chút nước ấm với thuốc trị thương để chữa trị cho các huynh đệ vậy!”

“Được, lão sẽ đi chuẩn bị ngay!” Chưởng quầy run rẩy phân phó người trong y quán làm việc, bận rộn một lúc cuối cùng cũng chuẩn bị thải đáng.

Ngay sau đó Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng kết thúc công việc, nhíu mày một chút vẫn quyết định ôm Thần Tịch đi vào, để Thần Tịch nghỉ ngơi ở phòng khách phía sau viênh, nhóm hộ vệ thay nhau bảo vệ.

Thiên vừa thấy mặt sắc Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghiêm nghị âm trầm cũng có chút sợ hãi, lần này công tử rất là tức giận, Hắc Long bang không diệt không được!

Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt nói: “Thiên Nhất, âm thầm phân phó xuống dưới, để cho người ở chỗ tối của chúng ta tiến hành ám sát Hắc Long bang, không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần huyết tẩy Hắc Long bang là được rồi, nửa tháng sau, ta muốn Hắc Long bang trở thành chuột chạy qua đường, là con chó không có chỗ ở!”

“Vâng, công tử yên tâm!” Thiên Nhất lặng yên rời đi, không lưu lại tiếng động.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lại nhìn thoáng qua bốn người đang bị trói dưới cây đại thụ trong viện, ánh mắt lóe tia sáng lạnh, lấy trường kiếm ra, người cầm đầu kia đã bị phế đi, gân tay bị đánh gãy, không lưu chút máu, “Hắc Long bang, ha ha, thật có cản đảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.