Thái Tử hoăng thệ khiến cho bầu khí trong điện càng thêm áp lực, mặc dù trong lòng Ngụy Vương mừng thầm, nhưng hắn lúc này cũng rũ mi rũ mắt, không dám lộ ra nửa phần manh mối. Ngược lại, hắn thường thường nhìn về phía cung thất của hoàng đế, ánh mắt lo lắng, giả bộ hiếu thuận.
Tạm không biết người khác có chú ý tới Ngụy Vương làm vẻ ta đây hay không, tóm lại Kỳ Dương và Lục Khải Phái đều không rảnh để ý tới hắn. Người trước vì Thái Tử ly thế, rốt cuộc không khỏi đau thương khóc đến không kìm chế được. Tâm tư của người sau tất nhiên cũng hoàn toàn đặt hết trên người trong lòng, chớ nói một tên Ngụy Vương không biết đau khổ, dù cho thế cục có hỗn loạn ra sao đi nữa, nàng cũng không có tâm tình để ý tới.
Kỳ Dương khóc nửa đêm, chờ đến khi bình minh, đôi mắt nàng đều sưng đỏ.
Lục Khải Phái nhìn thấy thì đau lòng không thôi, khuyên cũng khuyên không được, đành phải ôm nàng, để nàng ở trong lồng ngực mình mặc sức phát tiết. Mãi đến khi Kỳ Dương khóc mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ trong lòng nàng, nàng vẫn cảm thấy thương tiếc không thôi.
Một đêm đã trôi qua, hoàng đế còn không có tỉnh lại, nhưng cũng không thể mặc kệ đại sự đã phát sinh vào đêm qua. Đặc biệt, tối hôm qua Triêu Dương lâu nổ mạnh rồi cháy lớn, cơ hồ là xảy ra trước mắt bá tánh toàn thành. Lúc ấy, mọi người đều sợ tới mức bỏ chạy tứ tán, người bị giẫm chết hoặc bị giẫm bị thương lên gần trăm người, trải qua một đêm lên men, còn không biết nhân tâm trong kinh hoảng sợ cỡ nào.
Thừa tướng rốt cuộc không chờ được tới hừng đông, vội vàng ra cung triệu tập quần thần, đơn giản công đạo việc đêm qua một phen, rồi sau đó phong bế chín cửa, lại lệnh Kinh Triệu Doãn ra mặt trấn an dân tâm.
Bên trong hay bên ngoài cung đều là một đống cục diện rối rắm, Lục Khải Phái quản không được mà nàng cũng không muốn quản, thế nhưng buổi trưa Đại Lý Tự Khanh đã tới. Hôm qua, sau khi hắn phong bế cửa cung, bị Kỳ Dương vội vàng triệu vào cung để điều tra vụ án Triêu Dương lâu, thuận tiện cũng giúp thống lĩnh Vũ Lâm điều tra trong cung. Đến nỗi tín nhiệm? Hắn theo đế đảng, là người được hoàng đế tín nhiệm, thời điểm này cũng không cần hoài nghi lòng trung thành của hắn.
Lục Khải Phái lúc này mới đánh thức Kỳ Dương, để cho nàng cùng mọi người trong điện nghe Đại Lý Tự Khanh hội báo.
Một đêm chờ đợi làm mọi người đều có chút mệt mỏi. Kỳ Dương khóc lóc rồi hôn mê, về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng những người khác trông coi hoàng đế thì đều không có dám ngủ. Lúc này nghe được Đại Lý Tự Khanh điều tra có kết quả, mọi người đều xốc lại tinh thần để nghe.
Thái Tử hoăng thệ, Ngụy Vương chỉ cảm thấy ngọn núi lớn vẫn luôn đè lên đỉnh đầu rốt cuộc bị dời đi, đúng là thời điểm thỏa thuê đắc ý. Phảng phất việc đáng làm thì phải làm, hắn trước tiên ra mặt và hỏi: “Phụ hoàng bị ám sát, Đại Lý Tự điều tra có kết quả gì, mau mau nói đi!”
Đại Lý Tự Khanh liếc nhìn hắn một cái, thế nhưng không thèm để ý thái độ của Ngụy Vương, hắn hướng về phía mọi người, bẩm báo đâu ra đấy: “Đêm qua bệ hạ và Thái Tử lên lầu đốt đăng, trước khi lên lầu nửa khắc, Vũ Lâm cũng đã từng lên lầu để kiểm tra lần cuối, lúc đó vẫn chưa phát hiện ra thuốc nổ. Lúc sau Triêu Dương lâu liền có trọng binh trông coi, không thể nào giở trò ở trước mặt bao người...”
Ngụy Vương nghe đến đó liền bất mãn ngắt lời: “Tự Khanh lời này là có ý gì, chẳng lẽ là thuốc nổ từ không trung biến ra hay sao? Ngươi đừng nói cho bản vương, trên Triêu Dương lâu không có thuốc nổ, nổ mạnh cùng lửa lớn tất cả đều là do trời phạt!”
Hắn nói ra lời này, trong điện thoáng chốc yên tĩnh, không khí đều trở nên thêm quái dị.
Kỳ Dương lại một lần nữa chứng kiến Ngụy Vương ngu xuẩn, nàng muốn nói gì đó, thế nhưng lại phát hiện bản thân khóc lâu, giọng nói lại khô khốc đau đớn vô cùng. Vẫn là Lục Khải Phái tuỳ thời mang đến nước ấm đã chuẩn bị cho nàng, giúp nàng nói: “Ngụy Vương điện hạ nhiều lo lắng, ta nghĩ ý của Tự Khanh đại nhân chính là trong số những Vũ Lâm lên lầu kiểm tra đó có nội tặc. Còn có, lúc sau xuất hiện thích khách, tất nhiên là có người giúp hắn tiến cung rồi ẩn náu.”
Đại Lý Tự Khanh là người trực tiếp chỉ dẫn Lục Khải Phái, hai người mấy năm nay là đồng liêu, đều thập phần hiểu rõ nhau. Huống chi, người có đầu óc đều biết Đại Lý Tự Khanh nhất định sẽ còn nói thêm, cũng chỉ có Ngụy Vương sẽ đánh gãy lời hắn, còn nói tào lao cái gì mà là trời phạt.
Quả nhiên, Đại Lý Tự Khanh gật đầu đồng ý, Ngụy Vương nhất thời có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Lục Khải Phái cũng lạnh vài phần.
Lục Khải Phái mới không để ý tới hắn, chỉ nghe Đại Lý Tự Khanh từ từ kể ra những gì mà hắn tra được. Hắn chỉ có một đêm, nhưng có thể điều tra ra nhiều việc vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Từ Vũ Lâm cho đến nội thị, từ Tương Tác Giám cho đến hậu cung, mọi người cũng không biết đến tột cùng hắn làm sao tra được, trong một đêm thế nhưng tra ra gần trăm người. Không phải ai cũng đều tham dự lần ám sát này, nhưng chắc chắn hắn đã tìm hiểu được nguồn gốc, khai quật ra một thế lực tiềm tàng.
Ngụy Vương lúc này không nói, an tĩnh giống như một lần nữa biến trở về chim cút. Nguyên nhân đương nhiên là bị dọa, không chỉ là bởi vì trong hoàng cung ẩn giấu thế lực như thế, mà càng là vì trong cung mẫu phi hắn cũng có cung nhân liên lụy.
Trong lúc mẫn cảm, Ngụy Vương dù không có đầu óc nhưng cũng biết không thể dính vào án tử này, chỉ cần dính một chút cũng đủ để muốn mạng nhỏ của hắn!
Đại Lý Tự Khanh nói xong vụ án, trong cung điện vốn áp lực càng như chìm vào sự im lắng chết chóc. Hồi lâu sau vẫn là Kỳ Dương mở miệng, thanh âm hơi khàn: “Chắc chắn có kẻ chủ mưu sau lưng thế lực như vậy, còn thỉnh Tự Khanh tiếp tục điều tra.”
Nàng nói rất vân đạm phong khinh, Đại Lý Tự Khanh cũng đồng ý, nhưng Kỳ Dương lại có thể cảm giác được, bàn tay Lục Khải Phái đang đỡ nàng hơi nắm chặt lại.
- --
Khi chạng vạng, hoàng đế hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc tỉnh lại.
Tàn nhẫn lại vô tình, tuy rằng trên Triêu Dương lâu nổ mạnh, nhưng có Thái Tử lấy thân tương hộ, lúc sau có lửa lớn vẫn là khiến trên người hắn có nhiều chỗ bị bỏng. Ngự y tận lực cứu trị, nhưng mà ngay khi tỉnh lại, hoàng đế vẫn cảm giác đau đớn dữ dội.
Cũng đúng là bởi vì cơn đau nhức này, khiến cho hoàng đế hôn mê hồi lâu nhanh chóng tìm về suy nghĩ, hắn nhìn thấy ngự y xông lên thì trực tiếp hỏi: “Thái Tử đâu, Thái Tử còn ổn không?”
Hôn mê một hồi lâu nên giọng nói của hoàng đế khàn khàn suy yếu, rõ ràng không có uy thế như ngày thường, nhưng chính là vì câu hỏi này, cũng khiến cho ngự y da đầu căng thẳng. Ngự y cúi đầu không dám đáp lời, hoàng đế cũng không phải ngốc, vừa thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, trong lòng liền hiểu rõ hơn phân nửa. Ánh sáng vừa mới ngưng tụ trong mắt hắn thoáng chốc ảm đạm hơn phân nửa, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lăn đến dưới gối đầu.
Mọi người đang chờ ở ngoài điện rất nhanh đã có được tin tức, một đám người phần phật xông vào. Ngụy Vương vì biểu hiện hiếu tâm nên chạy ở đằng trước, mới vừa lớn tiếng hô một câu “phụ hoàng”, liền không biết bị ai bưng kín miệng.
Hiển nhiên, giờ phút này hoàng đế cần phải tĩnh dưỡng, chưa kể hắn đang rất bi thương bởi vì Thái Tử hoăng thệ.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Dương tiến đến đằng trước, nàng vốn định nắm lấy tay hoàng đế, nhưng nhìn tay hắn băng bó băng vải, lại không biết phải làm sao. Nàng chỉ phải nằm ở trước giường bệnh hắn, nhịn khóc rồi nức nở nói: “Phụ hoàng, ngài phải nhanh chóng khỏe lại.”
Hoàng đế nghe nữ nhi nói, trong lòng thở dài không thôi. Trước đó hắn đã trúng độc, thân thể vốn không bằng lúc trước, khi hắn dẫn Thái Tử lên lầu xem đăng, trong lòng thậm chí đã sinh ra ý niệm nhường ngôi. Hiện giờ lại trải qua quá nhiều chuyện, thân thể bị thương lại đại hỉ đại bi, không cần ngự y chẩn trị hắn cũng có thể cảm giác được, bản thân đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao còn có thể khỏe lại?
Nghĩ đến Thái Tử, trong lòng hoàng đế càng thêm bi thống, chỉ hận hắn không cần phải hiếu thuận như vậy. Lúc ấy thuốc nổ nổ mạnh, hắn đừng xông lên mới là tốt nhất. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đều chậm, hắn chỉ có thể nhịn xuống bi thống, hỏi: “Tình hình hiện giờ như thế nào?”
Sau khi Triêu Dương lâu xảy ra chuyện, Kỳ Dương và Lục Khải Phái là người sớm nhất dám vào cung, rất nhiều chuyện lúc sau đều là do nàng an bài. Vì vậy, những điều này vẫn là do Kỳ Dương bẩm báo, cuối cùng mới run giọng nói một câu: “Phụ hoàng, hoàng huynh hoăng, còn thỉnh phụ hoàng nén bi thương.”
Rốt cuộc vẫn là nghe được kết cục như vậy, cho dù trong lòng hoàng đế sớm có chín phần khẳng định, nhưng lúc này nghe được vẫn không khỏi cực kỳ bi ai. Cổ họng hắn chuyển động, bỗng nhiên nghiêng đầu “phốc” một tiếng phun ra máu, tức khắc khiến cho mọi người cả kinh, nhốn nháo.
Ngự y vội vàng tiến lên chẩn trị và thi châm, Kỳ Dương bị ép ra phía sau, Ngụy Vương lôi kéo xiêm y nàng, oán nàng làm cho hoàng đế tức đến hộc máu.
Lục Khải Phái tất nhiên tiến lên ngăn cản. Ngụy Vương không tiện động thủ với Kỳ Dương, thấy phò mã tiến lên, tất nhiên liền quay đầu vung nắm đấm về phía Lục Khải Phái. Thế nhưng Lục Khải Phái lắc mình tránh thoát, Ngụy Vương sau một hồi lảo đảo thì càng thêm buồn bực, hắn xông lên trước không thuận theo liền không buông tha, cuối cùng vẫn là mấy lão vương gia tông thất không thể nhìn nổi, khiến người kéo Ngụy Vương ra.
Trước giường bệnh nháo ra một trận gà bay chó sủa, tuy là hoàng đế bị thương nặng suy yếu, nhưng cũng đều thu hết vào đáy mắt.
Lúc này kỳ thật rất vi diệu, hoàng đế biết Thái Tử hoăng thệ cho nên bi thống, nhưng thấy được trò khôi hài trước mắt, trong lòng hắn tất nhiên là không vui. Mà cùng lúc đó, cũng bởi vì Thái Tử hoăng thệ và chính mình bị thương nặng, khiến cho hoàng đế không thể không một lần nữa cân nhắc vấn đề người thừa kế. Quốc đúng là cần một vị quân chủ lớn tuổi, nhưng hắn mới vừa sinh ra hai phần tâm tư, nhưng nhìn lại bộ dạng Ngụy Vương gắt gỏng lại không có đầu óc, loại người này sao có thể đáng tin?
Giờ phút này Ngụy Vương còn không biết, bởi vì chính mình nhất thời xúc động, cùng với áp lực ghen ghét Kỳ Dương nhiều năm qua bùng nổ, khiến cho bánh có nhân vốn có thể dừng ở đỉnh đầu hắn cứ như vậy mà bay đi.
Tâm hoàng đế lụi tàn hơn phân nửa, hắn nhắm mắt lại bắt đầu cân nhắc đến những nhi tử khác. Nhưng mà, người duy nhất còn sống tạm bợ như Ngụy Vương mà hắn đều chướng mắt, mấy nhi tử còn lại sớm đã phạm tội bị biếm hay ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng không tốt, tất nhiên là càng thêm chướng mắt.
Hắn suy nghĩ, thế nhưng phát hiện không có người nối nghiệp, nỗi lòng của hoàng đế phập phồng, suýt tí nữa thì phun ra máu.
Ngự y sợ tới mức bàn tay đang châm kim đều run, nhưng cũng may hoàng đế cũng minh bạch cục diện trước mắt, chính mình trăm triệu không thể cứ tắt thở như vậy. Vì thế hắn miễn cưỡng áp xuống khí huyết cuồn cuộn, đột nhiên hỏi: “Trương Kiệm đâu?”
Trương Kiệm đã chết, hắn tối hôm qua chắn đao cho hoàng đế, liền chết ở trước mặt hoàng đế.
Nhưng rốt cuộc Trương Kiệm không thể so với Thái Tử, hoàng đế nếu hỏi, liền có người nhỏ giọng đáp: “Trương công công hôm qua cứu giá, bất hạnh lâm nạn, Kỳ Dương điện hạ đã khiến người hậu táng hắn.”
Hoàng đế vừa nghe thì thương tâm vô cùng. Trương Kiệm là lão nhân đã theo hắn mấy chục năm, hắn biết rõ thánh tâm, hoàng đế cũng rất tin cậy hắn. Có một số việc Thái Tử không biết nhưng Trương Kiệm lại biết, có chút người hoàng đế chưa giao cho Thái Tử, nhưng lại có thể làm Trương Kiệm cắm một tay.
Mà hiện giờ Thái Tử qua đời, chư vương không đáng tin cậy, hoàng đế trái lo phải nghĩ khó tránh khỏi liền nghĩ tới trưởng tôn.
Trưởng tôn nhỏ tuổi, lại không có phụ thân dạy dỗ nâng đỡ, bản thân hoàng đế cũng không thể trụ thêm được bao lâu. Với quốc sự triều chính, hắn còn có thể phó thác trọng thần phụ tá, chuyện trong cung lại muốn giao cho Trương Kiệm, nhưng ai mà biết Trương Kiệm cũng không còn!
Cục diện hiện tại thật đúng là loạn thành một nồi cháo, hoàng đế tinh lực không còn, rốt cuộc không thể để ý tới quá nhiều việc.
Một lát sau, ngự y thi xong châm, hoàng đế cảm giác được ngực cuối cùng bớt đi ngột ngạt. Hắn lại mở mắt ra, âm thanh so với lúc nãy lớn hơn một chút, lại nói: “Kỳ Dương, thay trẫm tuyên quần thần vào cung.”
Kỳ Dương đang bị Ngụy Vương dây dưa đến không kiên nhẫn, nghe vậy thì lập tức đáp ứng, lại lo lắng nhìn quân phụ, sau đó đi ra ngoài truyền chỉ.
Ngụy Vương vẫn còn lưu tại trong điện, minh bạch hoàng đế lúc này triệu tập quần thần ước chừng là muốn công đạo hậu sự. Hắn vốn nên hưng phấn, nhưng loáng thoáng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mạc danh có hai phần hoảng hốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái: Người ngu ngốc liền không cần xuất hiện để mất thêm thể diện, cẩu nhặt bánh có nhân không tốt sao?
Ngụy Vương:...