Ngụy Vương từ trước đến nay đều không thông minh, nhưng cảm giác của hắn vẫn luôn có vài phần chuẩn xác.
Một canh giờ sau, quan viên trong kinh từ tam phẩm trở lên đều bị truyền triệu vào cung. Ngoài ra, sau đó hoàng đế lại tuyên Tề Vương, Ngũ hoàng tử, cùng với con vợ cả của Ngô Vương vào cung. Ba người này đến, tức khắc liền đánh vỡ cục diện độc nhất của Ngụy Vương.
Hoàng đế nói muốn an bài hậu sự, nhưng kỳ thật thân thể hắn cũng không đến nông nỗi liền lập tức tắt thở. Có lẽ là khi hắn mới vừa biết Thái Tử hoăng thệ thì xác thật bị đả kích, không thể hòa hoãn lại. Nhưng lúc sau, vấn đề lớn như người thừa kế giang sơn nảy lên trong lòng, lại biết người phụ tá đắc lực của hắn - Trương Kiệm vì hộ giá mà không còn, tiếng lòng càng thêm căng chặt, ngược lại không có lòng dạ chết đi mà mạnh mẽ chống đỡ.
Trong lúc này, trước mặt văn võ cả triều, hoàng đế tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn cường ngạnh chống đỡ an bài từng chuyện. Đầu tiên, phương diện triều chính thì tạm thời giao thác cho thừa tướng xử lý thay, lại phong con vợ cả của Ngô Vương là thế tử, tròn mười hai tuổi liền kế tục vương vị. Tuy ngũ hoàng tử không được phục tước, nhưng nếu tuyên triệu hắn tới, thì đó là chưa quên hắn, cố ý làm tân quân ban ân.
Hoàng đế tổng cộng không có nhiều nhi tử, Ngô Vương đã chết, thế tử Ngô Vương là tôn bối mà lại nhỏ tuổi, đương nhiên không có gì uy hiếp. Ngũ hoàng tử cũng không có phục tước, kế tục đế vị tất nhiên không có phần hắn, ngược lại là Tề Vương lúc này bị gọi tới, trong lòng cũng không phải không có vài phần tham vọng.
Ngụy Vương đối mặt với cục diện này kỳ thật có chút hoảng, lại không dám nói cái gì, ánh mắt hắn trông mong nhìn hoàng đế.
Hoàng đế không để ý tới hai nhi tử này, hắn thở hổn hển, lại hướng về phía Kỳ Dương vẫy tay. Kỳ Dương thấy thế thì tiến lên, kết quả liền thấy hoàng đế lại lần nữa vẫy tay, lúc này ánh mắt lại nhìn về phía Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái trong lòng chần chờ, trên mặt lại không dám có nửa phần do dự, đi theo Kỳ Dương tiến lên mà gọi: “Phụ hoàng?”
Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt đảo qua nội thị bên người. Nội thị này chính là đồ đệ của Trương Kiệm, tuy không bằng Trương Kiệm có thể độc đến thánh tâm, nhưng đi theo sư phó nên cũng biết không ít chuyện. Hiện giờ Trương Kiệm không còn, hoàng đế liền để hắn tạm thay vị trí của Trương Kiệm, lúc nãy khi đang đợi các quần thần vào cung, hoàng đế đã lệnh hắn quay về Tuyên Thất Điện lấy một hộp gấm tới.
Mọi người đều thấy được nội thị mang tới hộp gấm, nhưng đều không biết bên trong hộp gấm có thứ gì, càng không biết hộp gấm này được mang tới cho ai. Mãi đến giờ phút này, trước mắt thấy hoàng đế ra hiệu, nội thị tức khắc ngầm hiểu, đem hộp gấm kia đưa cho phò mã.
Lục Khải Phái không hiểu ra sao. Sau khi nàng tiếp nhận hộp gấm, mở ra vừa thấy lại ngơ ngẩn.
Bên trong hộp gấm là một lệnh bài lẳng lặng nằm ở đó.
Giọng nói hoàng đế chợt vang lên: “Đây là lệnh bài điều động cấm quân. Thời buổi rối loạn, trong cung cũng không được an bình, trẫm đem khối lệnh bài này giao cho ngươi, mong rằng phò mã thay trẫm bảo vệ tốt sự thái bình trong cung.”
Ai cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, bao gồm chính bản thân Lục Khải Phái. Nàng cầm lệnh bài, biểu tình ngơ ngẩn, nhưng khi thấy Kỳ Dương quay đầu nhìn lại, lúc này mới hoàn hồn, hơi hơi khom người đáp: “Thần tuân chỉ, nhất định không phụ bệ hạ phó thác.”
Cấm quân Vũ Lâm luôn trung với đế vương, không chấp nhận người khác nhúng tay, hiện tại hoàng đế lại đem cấm quân giao cho Lục Khải Phái, đây rõ ràng là một tín hiệu. Không chỉ là quần thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều đã có suy đoán, mà dù cho Tề Vương cùng Ngụy Vương có ngu dốt thì cũng phát hiện sự tình không đúng. Hai huynh đệ không hẹn mà cùng tiến lên, vội vàng kêu: “Phụ hoàng.”
Hoàng đế vẫn không để ý tới hai người, rốt cuộc đã chuẩn bị xong xuôi, lời kế tiếp mới là trọng điểm: “Thái Tử vì hộ giá gặp nạn, lòng trẫm cực đau. Nhưng quốc không thể không có quân, nay trưởng tôn Thịnh Tề thân thiết lại tựa như phụ vương, từ nhỏ thông minh, phẩm tính nhân hậu, đặc biệt lập làm Thái Tôn...”
Tề Vương và Ngụy Vương nghe vậy thì đều ngây người, Ngụy Vương càng là nhịn không được mở miệng nói: “Phụ hoàng cân nhắc, trưởng tôn hiện giờ còn nhỏ tuổi!”
Hoàng đế phảng phất không nghe thấy, tiếp tục nói tiếp lời đang dang dở: “Thừa tướng làm thái phó của Thái Tôn, Trấn Quốc đại tướng quân làm thái sư, Lỗ Vương làm thái bảo. Trung Thư Lệnh tức khắc nghĩ chỉ, chiêu cáo thiên hạ.”
Chờ hoàng đế nói xong, Tề Vương và Ngụy Vương đều héo tàn, tam sư này phân lượng thật sự quá nặng. Thừa tướng đứng đầu và thống lĩnh tất cả quan lại, ở trong triều có bao nhiêu uy vọng càng không cần phải nói. Trấn Quốc đại tướng quân còn lại chính là võ tướng đứng đầu, cho dù nhiều năm chưa từng dẫn binh, nhưng uy vọng ở trong quân cũng không phải người khác có thể bằng được. Cuối cùng là Lỗ Vương, hắn là trưởng bối tông thất đức cao vọng trọng, Tề Vương cùng Ngụy Vương cũng không thể dễ dàng xen vào.
Chỉ nhìn vào tam sư được lựa chọn, liền biết hoàng đế giữ gìn và quyết tâm sắc lập Thái Tôn. Càng không cần nhắc đến còn có Kỳ Dương và phò mã, hai người tuy rằng không bị hoàng đế phá lệ sách phong, nhưng giao thác cấm quân thì có thể tầm thường sao?
Người thông minh cân nhắc vài lần liền có thể minh bạch, tam sư cơ bản chính là cố mệnh đại thần mà hoàng đế chuẩn bị cho Thái Tôn, mà Kỳ Dương và phò mã lại là đường lui mà hắn lưu lại cho Thái Tôn. Không đề cập tới thủ đoạn hai người này như thế nào, nhưng Kỳ Dương trước đó đã kiên định đứng về Thái Tử đảng, hiện giờ lại được Thái Tử phó thác, nàng và phò mã nhất định là toàn tâm toàn ý đối với Thái Tôn.
Vả lại, trong tay Kỳ Dương cũng không phải không có thế lực, Thái Tử đã qua đời, người đã từng phụ thuộc vào thế lực của Thái Tử trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên đều sẽ nằm ở trong tay nàng. Mà có nàng kiềm chế, cũng không sợ tam sư sau khi Thái Tôn đăng cơ thì ra sức bành trướng, ít nhất nàng cũng có thể che chở Thái Tôn thành niên rồi tự mình chấp chính.
Hoàng đế nếu đã an bài rõ ràng, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại ở trong lòng cân nhắc đến Thái Tôn còn chưa thấy qua hai lần kia.
Nhưng mà hoàng đế không chỉ an bài như vậy, hắn rốt cuộc liếc nhìn hai nhi tử mặt mày xám xịt, tiếp tục nói: “Tề Vương cùng Ngụy Vương trở thành thúc vương, sau khi tân quân đăng cơ thì lưu ở trong kinh phụ chính. Trước khi tân quân tự mình chấp chính thì không được ly kinh đến đất phong.”
Cái gọi là phụ chính, trong triều đều có tam sư, âm thầm thì có Kỳ Dương, nơi nào còn có chỗ cho nhị vương? Bọn họ vốn là bị Thái Tử chèn ép vô cùng, ở trong triều cũng không có bao nhiêu thế lực. Chờ đến khi thay đổi triều đại, bọn họ cũng mất đi ưu thế của hoàng tử, thủ hạ dưới trướng không đầu quân vào nơi khác đã là tốt lắm rồi, làm sao còn có thể làm nên trò trống?
Cho nên, nói là lưu lại trong kinh phụ chính, cũng là vì sợ bọn họ tới đất phong lại nháo ra thêm chuyện xấu!
Tề Vương và Ngụy Vương dù ngu ngốc cũng minh bạch điểm này, nhưng bọn họ lại có thể làm sao đây? Chỉ có thể nói là Thái Tử chết quá muộn, bọn họ ngay cả một chút cơ hội khuếch trương bản thân đều không có, không có căn cơ cũng liền vô pháp tranh đoạt.
Cuối cùng, khuôn mặt hai người cũng chỉ có thể trắng bệch, cắn răng nhận mệnh: “Nhi thần, tuân chỉ.”
- --
Sự hỗn loạn này kéo dài một ngày một đêm, chờ đến khi hoàng đế xốc lại tinh thần công đạo hết thảy, sắc trời ở bên ngoài sớm đã nhá nhem tối.
Rốt cuộc hoàng đế bị thương nặng, sau khi công đạo xong sự tình, hắn cũng không cường ngạnh xốc lại tinh thần được nữa. Cũng may hắn còn nhớ rõ mọi người đã trông coi hắn một ngày một đêm, liền hạ lệnh cho mọi người gác đêm đều đi trở về, ngược lại để Ngũ hoàng tử và thế tử Ngô Vương hầu bệnh.
Hai người có ít lợi ích liên quan, để cho bọn họ trông coi, hoàng đế cũng xem như an tâm.
Kỳ Dương và Lục Khải Phái rốt cuộc có thể ra cung về nhà, nhưng mà nửa ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đủ để khiến cho người kiệt sức. Kỳ Dương đi thẳng đến cửa cung, lúc này mới nhớ ra và hỏi: “Đúng rồi, A Sanh đâu, A Sanh đi chỗ nào rồi?”
Tối hôm qua một nhà ba người ở bên ngoài cửa cung xem náo nhiệt, sau đó Triêu Dương lâu lại xảy ra chuyện, Kỳ Dương không quan tâm gì nữa mà chạy vào cung, khi đó không kịp an bài Lục Sanh nên cũng ôm theo vào cung. Nhưng mà lúc sau các nàng vội vàng cứu trị hoàng đế và Thái Tử, bận rộn liệu lý thích khách, nhanh chóng xử lý giải quyết tốt hậu quả... Tiểu hài nhi an an tĩnh tĩnh đã sớm bị nàng ném ra sau đầu.
Giờ phút này nhớ tới, trong lòng Kỳ Dương chợt hoảng hốt, theo bản năng liền phải về cung đi tìm.
Lục Khải Phái vội kéo nàng lại, giải thích: “Tối hôm qua khi đám người Ngụy Vương vào cung, ta đã khiến người đưa nàng hồi phủ rồi. Trong khoảng thời gian này trong cung quá loạn, ta sợ nàng không có ai chăm sóc thì sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, lấy thân phận của nàng cũng không thích hợp lưu tại trong cung.”
“Vậy là tốt rồi, A Sanh không có việc gì liền tốt.” Kỳ Dương nghe vậy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc căng thẳng lâu nay cùng với sự kinh sợ giờ phút này khiến cho nàng sau khi thả lỏng, cả người đều có chút lơ mơ.
Vạn hạnh bên người nàng vẫn luôn có Lục Khải Phái, nàng ấy đỡ nàng đi đến xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Điện hạ một đêm chưa ngủ, hiện giờ thân thể mệt mỏi, vẫn là trước tiên về phủ hảo hảo ngủ một giấc đi. Nàng tạm thời đừng động tới những chuyện khác, hết thảy còn có ta.”
Tiếp theo còn có rất nhiều chuyện, không đề cập tới chuyện hoàng đế bị trọng thương, nhưng Thái Tử hoăng thệ, Kỳ Dương không thể không tham gia lễ tang, đến lúc đó lại là một việc lo lắng hao tâm tốn sức. Nếu là hoàng đế bị thương nặng không thể chống đỡ được, sau khi tang lễ của Thái Tử qua đi, chỉ sợ quốc tang sẽ theo sát sau đó, toàn bộ việc một ghé hai lui gom lại với nhau, chỉ sợ thân thể Kỳ Dương không thể chịu nổi.
Lục Khải Phái đau lòng, chỉ muốn để Kỳ Dương nhanh chóng nghỉ ngơi một phen, đừng bị những việc này kéo đến suy sụp thân mình.
Kỳ Dương tất nhiên hiểu rõ tâm ý của nàng, bi thương trong lòng cũng vì một câu “hết thảy còn có ta” mà trở nên ấm áp. Nàng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, được Lục Khải Phái đỡ lên xe ngựa hồi phủ, chờ đến sau khi ngồi xuống thật sự thả lỏng, nàng cũng cảm giác được thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Lục Khải Phái ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dương, Kỳ Dương vốn quen thẳng lưng, nhưng giờ phút này nàng liền thả lỏng, hơi hơi nghiêng đầu dựa vào trên vai Lục Khải Phái. Lục Khải Phái cảm giác được sức nặng trên đầu vai thì cũng hơi hơi điều chỉnh tư thế, đem người nửa ôm vào lòng, cũng để cho người mình yêu có thể dựa vào lòng mình thoải mái một chút.
Trong xe yên tĩnh, bầu không khí lại có vẻ ấm áp.
Mãi đến khi Kỳ Dương nhắm hai mắt, bỗng nhiên yếu ớt mở miệng: “A Phái, nàng biết những thích khách đó từ đâu tới sao?”
Thân mình Lục Khải Phái đông cứng, nàng biết Kỳ Dương có thể cảm giác được, có lẽ cũng đoán được cái gì đó. Nhưng nàng giờ phút này nhìn thấy đối phương cũng không nghiêm khắc chất vấn, lại chỉ cảm thấy á khẩu không trả lời được, một câu cũng nói không nên lời.
Kỳ Dương xác thật đoán được gì đó, khi Đại Lý Tự Khanh bẩm báo kết quả điều tra, nàng lập tức đã nhận ra Lục Khải Phái dị thường. Mà nếu không có chuyện này, nàng cũng không ngốc, có thể an bài và bố trí nhân thủ ở trong cung lặng yên không một tiếng động, ngoại trừ Tạ Viễn nàng cũng không thể nghĩ ra được người thứ hai. Chỉ tiếc những suy nghĩ này đều là mã hậu pháo [1], trước đó vô luận là nàng hay vẫn là Lục Khải Phái cũng chưa nghĩ đến Tạ Viễn còn có chuẩn bị ở phía sau như vậy.
[1] Mã hậu pháo: hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Rất lâu sau đó, Lục Khải Phái quay đầu đi, ách thanh nói: “Thực xin lỗi.”
Kỳ Dương nghe vậy lại vẫn nhắm hai mắt, dựa vào trong lồng ngực nàng, không nói gì cả... Mà nàng cũng không biết có thể nói cái gì nữa.
Trách móc Lục Khải Phái sao? Nàng và Tạ Viễn từ đầu đến cuối đều là hai người qua đường, ngoại trừ một chút liên hệ huyết mạch kia, nàng thật không biết còn có thể giận chó đánh mèo Lục Khải Phái cái gì. Cần phải nói thoải mái, khi việc này hoàn toàn không quan hệ với Lục Khải Phái, nhưng Kỳ Dương lại không có bất cẩn và tiêu sái như vậy.
Công chúa điện hạ mới vừa mất đi huynh trưởng mà nàng thân cận, có thể rất nhanh sẽ phải mất đi phụ thân luôn yêu thương nàng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể giữ tâm như ngày thường. Nàng tâm loạn như ma, rồi lại quyến luyến cái ôm ấm áp của Lục Khải Phái, cuối cùng vẫn chọn cách trầm mặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế (phó thác): Phò mã a, an nguy của trẫm và Thái Tôn đều giao thác cho ngươi!
Lục Khải Phái (ngây ra): May mà ta không có dã tâm, nếu không bệ hạ quả thực chính là dẫn sói vào nhà a!
Kỳ Dương (ho nhẹ): Sói con không phải sớm vào nhà rồi sao?