Kỳ Dương và Lục Khải Phái dịu dàng thắm thiết không có kéo dài được bao lâu, thậm chí Lục Khải Phái còn không kịp chờ Kỳ Dương buông tay ra, bầu không khí dần dần ấm lại đã bị Chỉ Đinh vội vàng mà đến đánh vỡ.
Nếu là bình thường, Chỉ Đinh thấy hai người thân mật thì sẽ tự tránh đi, nhưng hôm nay nàng hiển nhiên có chút sốt ruột, bởi vậy cũng không lo lắng chuyện khác, liền nói: “Điện hạ, không tốt, trong cung tựa hồ xảy ra chuyện, bệ hạ thỉnh ngài và phò mã mau chóng vào cung!”
Hiện giờ bệ hạ đã là tiểu hoàng đế. Hắn tuy thông minh, nhưng rốt cuộc chưa bao giờ chân chính tiếp xúc đến triều chính, hắn được Thái Tử nhanh chóng dạy dỗ mấy tháng, nhưng cũng chỉ biết được sơ sài. Cho nên, hết thảy chính vụ gần đây hắn cũng không nhúng tay, chỉ tùy ý Kỳ Dương và vài vị đại thần phụ chính thương thảo, hắn chỉ ở một bên yên lặng nghe, học, không hiểu thì lén hỏi lại Kỳ Dương.
Kỳ Dương cũng làm theo những gì mà ngày đó nàng bảo đảm với tiên Thái Tử, hiện giờ tận tâm tận lực với tiểu hoàng đế. Đột nhiên nghe được trong cung xảy ra chuyện, tiểu hoàng đế triệu kiến cấp bách, nàng cũng không quan tâm đến những chuyện khác, xốc lên khăn đắp mắt liền muốn đi.
Lục Khải Phái một tay kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: “Từ từ điện hạ, nàng trước tiên thu thập một chút rồi hẵng vào cung.”
Kỳ Dương nghe vậy thì cúi đầu nhìn lại, lúc này mới nhớ ra mình mới vừa tỉnh dậy, lúc nãy Lục Khải Phái vẫn còn đưa nước ấm cho nàng rửa mặt. Lúc này không khỏi có chút xấu hổ, nàng cầm cái khăn đã lạnh thấu, cũng không biết nên phản ứng ra sao mới phải.
Lục Khải Phái thấy thế ánh mắt nhu hòa một chút, sự cẩn trọng lúc nãy cũng dần dần tan đi. Nàng đẩy Kỳ Dương đến trước bàn trang điểm, còn mình một mặt vắt khăn giúp Kỳ Dương lau mặt, một mặt phân phó Chỉ Đinh truyền lời xong thì trang điểm cho Kỳ Dương.
Kỳ Dương ngồi ngây ngốc, tùy ý hai người làm, cũng không gọi thêm thị nữ khác. Hai người rất nhanh đã chỉnh lý thỏa đáng giúp nàng, Lục Khải Phái còn thay nàng chuẩn bị tốt một thân váy dài trắng thuần. Thúc giục nàng ấy đi thay y phục, bản thân nàng cũng bước nhanh trở về thư phòng thay đổi xiêm y để ra ngoài, trước sau cũng chỉ mất mười lăm phút, hai người đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể ra cửa.
Khi ra phủ, Lục Khải Phái thuận tay buộc một túi tiền ở bên hông Kỳ Dương, ôn tồn dặn dò nàng: “Mấy ngày nay công việc trong cung bề bộn, ta cũng không biết nàng có dùng bữa đúng giờ hay không. Trong túi tiền có một ít thịt khô, nàng nếu bỏ bữa mà lại đói bụng, ăn hai khối cũng có thể chống được cơn đói.”
Đây là thói quen của rất nhiều đại thần trong triều, đặc biệt là những người đảm nhiệm chức vụ ở Đại Lý Tự như Lục Khải Phái, vội lên liền không để yên, chuẩn bị chút thức ăn bên người là rất cần thiết. Dĩ vãng, đều là Kỳ Dương treo túi tiền lên eo Lục Khải Phái, sau đó dặn dò nàng, hôm nay lại hoàn toàn trái ngược... Lục Khải Phái tự mình làm còn tính thuận tay, Kỳ Dương lại không khỏi nhìn nàng nhiều hơn.
Chỉ là một ánh mắt thôi, Lục Khải Phái lại tựa như ngầm hiểu, cười rồi chỉ chỉ bên hông của mình: “Ta cũng có.”
Tiên đế băng hà, ấu đế niên thiếu, trong cung không có người tọa trấn nên khó tránh khỏi có nhiều việc. Từ sau khi tiên đế mất đi, Lục Khải Phái cũng rất quan tâm về tuần phòng trong cung, trước khi tân thống lĩnh Vũ Lâm được chọn ra, cơ hồ là nàng tự tay làm công việc của Vũ Lâm. Hơn nữa, nàng còn phải thỉnh thoảng xuất hiện ở Đại Lý Tự bên kia. Trong mấy ngày này, Lục Khải Phái kỳ thật một chút cũng không thoải mái.
Kỳ Dương nhìn túi tiền của hai người có cùng kiểu dáng, trong lòng bỗng dưng mềm một chút. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, vẻ lạnh lùng giữa mày tan đi một chút, rốt cuộc lại hướng về phía người trong lòng lộ ra vẻ mềm mại: “Vậy là tốt rồi, nàng cũng phải để ý thân thể.”
Lục Khải Phái tất nhiên có thể nhận thấy được thái độ Kỳ Dương sáng nay có chuyển biến, nàng không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ. Nàng cho rằng Kỳ Dương sẽ tức giận lâu hơn, nào biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, thái độ của nàng ấy lại hòa hoãn.
Khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười, khiến cho cảnh xuân tươi đẹp càng thêm xán lạn: “Được, chúng ta hiện tại liền tiến cung thôi.”
- --
Tâm tình khó được tốt lên, nhưng có người lại luôn nghĩ cách phá hư. Lục Khải Phái và Kỳ Dương vừa tiến vào Tuyên Thất Điện liền thấy Ngụy Vương đang hùng hổ, tam sư và các lão thần, cùng với tiểu hoàng đế ở một bên có chút vô thố.
Tiểu hoàng đế nhìn thấy Kỳ Dương và Lục Khải Phái vào cung, đôi mắt tức khắc sáng ngời, kêu: “Cô mẫu, cô phụ!”
Kỳ Dương và Lục Khải Phái trước tiên hành lễ với tiểu hoàng đế, lại nhìn tới Ngụy Vương - người rõ ràng không có ý tốt, lúc này mới hỏi: “Bệ hạ cấp bách triệu ta với phò mã vào cung, không biết là vì chuyện gì?”
Có Kỳ Dương và Lục Khải Phái ở đây, tiểu hoàng đế tựa hồ cũng có thêm vài phần tự tin, lại không có dáng vẻ vô thố như lúc nãy. Hắn nhìn Kỳ Dương, lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: “Mấy ngày nay, cô mẫu vì chất nhi mà làm việc vất vả vô cùng, hôm qua mới trở về trong phủ nghỉ ngơi, ta... trẫm vốn không muốn quấy rầy. Nhưng Ngụy Vương thúc hôm nay vào cung, hùng hổ muốn vấn tội cô phụ, trẫm bất đắc dĩ mới tuyên cô mẫu và cô phụ vào cung.”
Nghe được hai chữ “vấn tội”, trong lòng Kỳ Dương hồi hộp, thật sự là trên người Lục Khải Phái có quá nhiều bí mật không thể để cho người biết đến. Nào là mối quan hệ giữa nàng và Tạ Viễn, bí mật thân nữ nhi, còn có một án Triêu Dương lâu cơ hồ đã kết thúc, việc nào bại lộ cũng đều là việc lớn.
Tuy trong lòng không bình tĩnh nhưng trên mặt Kỳ Dương lại không lộ ra mảy may, ánh mắt nàng nhìn Ngụy Vương còn mang theo hai phần trào phúng: “A? Ta đây cũng muốn nghe xem, phò mã của ta phạm vào chuyện gì, cần đến Ngụy Vương huynh tới vấn tội?”
Ngụy Vương bị ánh mắt sắc bén của nàng đâm một chút, khí thế vốn tăng vọt dường như cũng yếu đi hai phần.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Ngụy Vương nhớ tới việc mình hôm nay muốn vạch trần, lại không khỏi đắc ý thêm, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương ngược lại còn thương hại: “Kỳ Dương, ngươi đừng chấp mê bất ngộ, vi huynh hôm nay tới đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”
Kỳ Dương không muốn để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía tiểu hoàng đế: “Không biết phò mã đã phạm phải chuyện gì, còn thỉnh bệ hạ bảo cho.”
Tiểu hoàng đế nhìn Kỳ Dương rồi lại nhìn Ngụy Vương, ho nhẹ một tiếng, cũng là bất công: “Hôm nay, Ngụy Vương thúc bỗng nhiên tiến cung, cáo trạng Lục phò mã bụng dạ khó lường, là mật thám của Vinh Quốc.” Nói xong, hắn hơi dừng lại, trầm giọng nói thêm: “Còn liên quan đến vụ ám sát Triêu Dương lâu.”
Kỳ Dương nghe tiểu hoàng đế nói xong, tâm tình cũng trở nên bất ổn, nhất thời không rõ Ngụy Vương rốt cuộc tra được những gì mà dám chạy tới trước mặt hoàng đế cáo trạng. Thế nhưng, thừa nhận đương nhiên là không thể thừa nhận, dù cho bằng chứng có nhiều như núi nàng cũng phải biện giải một lần, vì thế nàng cười nhạo, nói: “Ngụy Vương huynh thật đúng là người lấy oán trả ơn, sớm biết như thế, ngày đó ở khu vực săn bắn phò mã không nên cứu ngươi.”
Ngụy Vương bị lời nàng nói làm cho xấu hổ, lúc này hắn cũng nhớ tới lúc trước Thu Thú hắn bị ngã ngựa xuống sườn núi, vẫn là được Lục Khải Phái tìm thấy rồi cứu trở về. Nhưng chuyện này vẫn không xóa bỏ mục đích hôm nay hắn tới, hắn lập tức mất tự nhiên quay đầu, nói: “Nói chính sự, ngươi đừng vội kéo qua việc khác.”
Kỳ Dương hoàn toàn không cho Lục Khải Phái có cơ hội phản bác, bản thân nàng xông pha ra phía trước. Nàng liếc Ngụy Vương, muốn từ thần sắc của hắn đoán ra cái gì đó, ngoài miệng lại tiếp tục trào phúng nói: “Đúng vậy, mật thám Vinh Quốc không muốn thấy ngươi chết, có thể thấy được Ngụy Vương huynh và Vinh Quốc cấu kết thâm hậu.”
Trấn Quốc tướng quân ở một bên xem náo nhiệt không khỏi cười ra tiếng, lại vội vàng ngậm miệng tiếp tục nhịn cười.
Ngụy Vương nghe vậy lại như con mèo bị dẫm đuôi, hắn lập tức nhảy dựng lên: “Kỳ Dương ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì chứ? Bản vương chính là hoàng tử, hiện giờ cũng là thân vương của Đại Lương, sao có thể cấu kết với bọn man di kia? Ngươi đây là vô cớ bôi nhọ sự trong sạch của người khác!”
Kỳ Dương nhẹ giọng nói một câu: “Vậy ngươi không phải đang vô cớ bôi nhọ phò mã của ta sao?”
Ngụy Vương tức khắc chỉ vào Lục Khải Phái, giận dữ: “Ta nơi nào là bôi nhọ? Các ngươi nhìn kỹ gương mặt họ Lục này đi, năm đó nàng giống với tiểu tử tới từ bắc Vinh kia, ai ai cũng đều nhìn thấy. Hiện giờ các ngươi nhìn lại bức họa của Tạ Viễn bắc Vinh, có phải càng giống với nàng hay không? Nàng rõ ràng chính là con cháu của Tạ Viễn kia, sửa tên đổi họ tới Đại Lương ta để mưu đồ gây rối!”
Khi nói chuyện, Ngụy Vương cầm lấy một quyển trục từ trên ngự án bên cạnh rồi mở ra. Nam tử trong tranh theo đó hiển lộ trước mặt mọi người, nhìn xem tướng mạo và khí chất, quả thật có tới sáu đến bảy phần giống với Lục Khải Phái, chỉ có điều khuôn mặt hắn càng ngạnh lãng chút, lại có thêm vài sợi râu ngắn thôi.
Kỳ thật, Kỳ Dương và Lục Khải Phái cũng chưa từng gặp qua Tạ Viễn, những năm gần đây mưu hoa tính kế, cũng hoàn toàn không có dư thừa tinh lực để ý diện mạo của hắn rốt cuộc ra sao. Hiện giờ nghe nói trong tay Ngụy Vương có bức họa của Tạ Viễn, hai người kỳ thật đều khá tò mò, đồng loạt tiến lên xem. Nhưng mà sau khi xem qua lại đều không khỏi nhíu mày, luôn cảm thấy bức họa này nhìn kỳ quái, nhưng lại không nói được là kỳ quái chỗ nào.
Nhưng mặc kệ nơi nào kỳ quái, Kỳ Dương cũng không có khả năng thừa nhận cái gì, liền khinh thường nói: “Ngụy Vương huynh tùy tiện tìm người họa ra bức tranh, liền nói đây là Tạ Viễn, còn nói là chứng cứ, không cảm thấy quá mức qua loa sao?”
Ngụy Vương nghe vậy thì muốn phản bác, nhưng Kỳ Dương lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, lại nói: “Tạ Viễn ở bắc Vinh hơn hai mươi năm, ta đều chưa từng thấy qua dung mạo của hắn, vả lại hắn hiện giờ cũng đã chết, muốn chứng thực càng là khó càng thêm khó, lời nói tất nhiên tùy hoàng huynh nói. Nếu không nữa thì lui một bước, hoàng huynh nói chính là sự thật, phò mã và Tạ Viễn sinh ra rất giống nhau, nhưng trong thiên hạ rộng lớn này, người lớn lên tương tự chẳng lẽ ít sao?”
Kỳ Dương nói, liếc Ngụy Vương một cái, nhẹ nhàng nói một câu: “Hoàng huynh có tin hay không, nếu là đem bức họa của ngươi đưa đến châu phủ, không cần đến một tháng cũng có thể tìm ra ba đến năm người tương tự như ngươi. Kia đều là huyết mạch hoàng thất ta lưu lạc bên ngoài hay sao?”
Thừa tướng vẫn như cũ, trong mắt Lỗ Vương hiện lên ý cười, Trấn Quốc tướng quân đã trực tiếp xoay lưng mỉm cười.
Hai mắt tiểu hoàng đế sáng ngời, nhìn cô mẫu khiến cho Ngụy Vương gây chuyện tức giận đến á khẩu không trả lời được. Tiểu hoàng đế kỳ thật rất thông minh, hắn có thể nhìn ra mục đích hôm nay của Ngụy Vương. Mặt ngoài là nhằm vào phò mã, kỳ thật sao lại không phải nhằm vào Kỳ Dương? Mà Kỳ Dương và phò mã lại là chỗ dựa lớn nhất của tiểu hoàng đế hiện giờ, một khi hai người có sai lầm, tình cảnh của tiểu hoàng đế cũng sẽ bấp bênh.
Tam sư sở dĩ hoàn toàn không nhúng tay, cũng là vì đã nhìn thấu được những chuyện này. Hiện giờ ba người vừa mới tiếp nhận chức vụ phụ chính, thật vất vả mới khiến thế cục trong triều ổn định, thật không muốn bồi Ngụy Vương nháo ra chuyện xấu gì.
Ngụy Vương bị Kỳ Dương làm cho tức giận vô cùng, nhưng mà hắn nói không lại nàng. Vả lại, kỳ thật trong lòng hắn cũng minh bạch, nếu muốn bằng một bức bức họa vặn ngã Lục Khải Phái, trừ phi tiểu hoàng đế và tam sư vốn có rạn nứt với nàng. Tựa như Tạ Viễn lúc trước, nếu Vinh Đế sớm không sinh hiềm khích và nổi lên sát tâm với hắn, một bộ thi thể giả căn bản không chứng minh được cái gì, Tạ Viễn cũng hoàn toàn có thể bằng vào tài ăn nói của mình mà thoát tội.
Cho nên nói, có chút người phải chịu tội, căn bản chỉ là vì ý niệm của người tại thượng mà thôi.
Mà hiện giờ thời cơ chưa tới, bức họa nói đến cùng cũng chỉ là ngòi nổ. Ngụy Vương ở điểm này nói không lại Kỳ Dương, cũng tạm thời buông tha, hắn oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Dương một cái, sau đó hất cằm nói: “Không nói đến bức họa, liền nói đến vụ án Triêu Dương lâu vậy, ta đây có nhân chứng!”
Lời này khiến cho mọi người chú ý. Lục Khải Phái nhìn Kỳ Dương oán hận người cả buổi, rốt cuộc có cơ hội đứng ra nói câu đầu tiên: “Vậy thì thỉnh nhân chứng của Ngụy Vương điện hạ vào điện, vừa lúc đối chất với Lục mỗ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (dỗi người): Phò mã của ta chỉ có ta mới có thể khi dễ, người khác không được!
Lục Khải Phái (hưng phấn): Điện hạ uy vũ, tức chết hắn!
Trong nháy mắt, công chúa điện hạ từ không được tự nhiên trút giận lên người khác biến thành nhất trí đối đầu với người ngoài, một giây sau biến thân thành hộ thê cuồng ma...