Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 136: Chương 136: Ti tiện




Một tháng sau trôi qua rất nhanh, trong lúc bận rộn cũng không nhận ra thời gian trôi đi.

Việc hoàng đế nhường ngôi cho Thái Tôn tiến triển rất thuận lợi, tuy rằng chư vương và quần thần đều có chút không thể tin được, nhưng hoàng đế trước đó đã cùng chung nhận thức với đám người thừa tướng. Lúc sau lại có người đưa ra dị nghị, cũng không cần hoàng đế nói cái gì, đều có thừa tướng bọn họ hỗ trợ chu toàn.

Cũng chỉ có ba ngày, Lễ Bộ vội vàng chuẩn bị điển lễ, Thái Tôn còn mặc tang phục, ngây thơ bị đẩy lên đại vị. Thậm chí mãi đến giờ phút này, rất nhiều người mới chân chính gặp được tân quân. Tuy là niên thiếu tạm nhìn không ra tài năng, nhưng trên người tân quân mơ hồ còn có bóng dáng của tiên Thái Tử, cái này làm cho không ít đại thần ký thác kỳ vọng cao với hắn.

Sau khi tân quân đăng cơ, Sở Vương quả nhiên được phục tước, trở thành đối tượng đầu tiên được tiểu hoàng đế ban ân.

Tạm thời không biết Sở Vương có mang ơn đội nghĩa tiểu hoàng đế hay không, nhưng Tề Vương và Ngụy Vương mấy ngày nay lại thực sự buồn bực phẫn hận. Thân là hoàng tử, bọn họ sao có thể không có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, thậm chí ngay khi hoàng đế và Thái Tử đều bị ám sát, bọn họ còn có cơ hội tốt có một không hai. Nhưng mà lên lên xuống xuống cũng chỉ được một ngày mà thôi, vừa quay đầu bọn họ lại phải chào hỏi cúi đầu với chất nhi còn nhỏ tuổi.

Chịu phục sao? Sao có thể! Bọn họ không thể tưởng được, trưởng tôn còn có ưu thế nào khác trừ việc là nhi tử của Thái Tử đâu. Thậm chí bản thân hắn cũng là con vợ lẽ như bọn họ, luận đích luận trưởng luận hiền đều không tới phiên hắn, sao có thể khiến người tin phục!

Lão hoàng đế trước tiên nhường ngôi là đúng, bằng không nếu hắn nhắm mắt xuôi tay, thúc vương không phục lập tức có thể nháo ra chuyện.

Vạn hạnh, quá trình nhường ngôi rất thuận lợi, Đám người Tề Vương cũng không dám ở thời điểm mấu chốt này nháo ra động tĩnh. Lão hoàng đế sau khi nhường ngôi cũng không có lập tức băng hà, hắn chống đỡ hơi thở cuối cùng để đưa tôn nhi thượng vị, còn muốn làm chỗ dựa và chiếu cố hắn.

Mãi đến một tháng sau, địa vị của tân quân dần dần củng cố, lão hoàng đế cường ngạnh chống đỡ, không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, xuôi tay rời đi.

Trước khi xuân về hoa nở, Lương Quốc nghênh đón quốc tang.

Mọi người đối sớm có chuẩn bị cho chuyện này, nhưng mà khi ngày này thật sự đến, người khóc vẫn nhiều vô số kể. Túc trực bên linh cữu khóc tang mấy ngày có lẽ là giả dối, nhưng nước mắt và những tiếng bi thương lúc ban đầu lại đều là sự thật.

Về công, lão hoàng đế và chúng thần mấy chục năm quân thần tương đắc. Về tư, hắn trước sau là sức mạnh để các hoàng tử và công chúa dựa vào. Đối với bá tánh khắp thiên hạ mà nói, hắn càng là người đã tạo ra Lương Quốc thái bình thịnh thế như hiện giờ. Đối với bất cứ ai, việc hắn ly thế đều là một đả kích, mà khi tin tức hoàng đế băng hà truyền khắp tứ hải, những âm thanh bi thương cũng đều vang lên khắp mọi nơi.

Kỳ Dương liên tiếp mất đi huynh trưởng và phụ thân, bi thương đến mức không thể nhẫn nại được nữa, khóc lóc thảm thiết trước linh cữu của lão hoàng đế. Nàng túc trực bên linh cữu liên tiếp mấy ngày, chưa từng một lần vắng mặt, thậm chí cũng đều chưa từng quay về công chúa phủ một lần nào, cả người nhanh chóng tiều tụy gầy ốm.

Lỗ Vương nhìn Kỳ Dương khóc đến tình ý chân thành, rồi lại nhìn đến mấy hoàng tử và hoàng nữ kia ở trước linh đường còn làm mấy hành động mờ ám, trong lòng hắn thở dài một tiếng, trước hết nhìn không được. Hắn khuyên Kỳ Dương hai lần cũng không thấy hiệu quả, quay đầu lại oán trách đến phò mã. Nói nàng ngày thường nhìn cơ linh, cùng Kỳ Dương cũng thật là ân ái, sao tới thời điểm mấu chốt rồi lại không biết khuyên công chúa một chút?

Lục Khải Phái nghe vậy thì cười khổ, cũng không giải thích cái gì, cúi đầu tùy ý Lỗ Vương trách mắng.

Nàng lại có thể nói cái gì đây? Hiện tại trong lòng Kỳ Dương đang khó chịu, e là càng không muốn nhìn thấy nàng, nàng xuất hiện ở trước mặt nàng ấy cũng chỉ là khiến đối phương ngột ngạt chướng mắt thôi.

May mà tang sự của tiên đế được thực hiện nhanh chóng, dưới tình huống sớm có chuẩn bị, cho dù tiểu hoàng đế làm chủ sự còn có thiếu sót, nhưng mọi chuyện vẫn được tiến hành đâu vào đấy. Chờ tiên đế vào lăng tẩm, lễ tang đau buồn cũng liền đi qua.

Chỉ là Lục Khải Phái ở công chúa phủ đợi hai ngày, cũng chưa chờ được người trở về.

Kỳ Dương tạm thời lưu lại Cảnh Thần cung, bởi vì khoảng thời gian tiếp theo nàng rất bận rộn. Tuy tiểu hoàng đế đã đăng cơ hơn một tháng, nhưng lúc trước còn có tiên đế chiếu cố, hiện giờ tiên đế cũng đi, toàn bộ những chuyện đó đều bị đè ép lại đây.

Thừa tướng rất có năng lực, nhưng cần phải đề phòng hắn lộng quyền. Lỗ Vương rất có uy vọng, nhưng hắn đã nhiều năm không hỏi đến chính sự. Trấn Quốc tướng quân thì càng không cần nói nữa, trong xương cốt hắn chính là người vũ phu, hắn có thể lãnh binh đánh giặc, nhưng hắn thật sự không thể lý chính. Vì thế cuối cùng, sự tình vẫn là dừng ở trên người Kỳ Dương - người không có danh phận phụ chính, nhưng lại là người được tiên Thái Tử phó thác.

Chờ Kỳ Dương xử lý xong việc tang ma và chính vụ trong lúc đó đọng lại, cả người đều tiều tụy thêm ba phần.

Lục Khải Phái nhìn thấy đau lòng không thôi, lại không biết nên làm chút gì. Bởi vì ngày đầu tiên Kỳ Dương hồi phủ liền đã cự Lục Khải Phái ngoài cửa, nàng ấy lạnh lùng nói với nàng: “Ta phải vì phụ hoàng giữ đạo hiếu.”

Xưa nay vì phụ mẫu giữ đạo hiếu đều là ba năm, hay nói chính xác hơn là 27 tháng. Trong lúc đó không uống rượu, không mua vui, không gả cưới, không được yến, phu thê cùng phòng đương nhiên cũng là không được. Không thể cãi lại lý do của Kỳ Dương, Lục Khải Phái bất đắc dĩ cũng chỉ phải đồng ý phân giường.

Đồ vật của Lục Khải Phái rất nhanh đã bị dời đến thư phòng, phòng ngủ vốn thuộc về hai người tức khắc trống trải hơn rất nhiều.

- --

Vào ban đêm, Lục Khải Phái đứng ở trước cửa phòng ngủ do dự thật lâu, Kỳ Dương nằm ở trên giường rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng thật lâu sau cũng vô pháp đi vào giấc ngủ. Không phải tối nay nàng mới không ngủ được, kỳ thật khoảng thời gian gần đây nàng đều có chút mất ngủ.

Một mặt là vì phụ hoàng và huynh trưởng ly thế, mặt khác là vì suy nghĩ quá nhiều chuyện nặng nề, mà quan trọng nhất vẫn là thiếu độ ấm và hơi thở quen thuộc bên người, khiến nàng luôn cảm thấy bất an. Cho dù đã ngủ rồi, nàng cũng sẽ bị ác mộng rồi bừng tỉnh. Khi thì mơ thấy kiếp trước cầu mà không được, khi thì mơ thấy việc ám sát bị tra ra, liên luỵ Lục Khải Phái bị bêu đầu thị chúng...

Mấy ngày này, từng hồi ác mộng ập xuống, cơ hồ làm Kỳ Dương thất thần, cũng không trách nàng sao lại tiều tụy như thế.

Hiện giờ thật vất vả mới hồi phủ, ngay khi nhìn thấy Lục Khải Phái, Kỳ Dương kỳ thật rất muốn nhào vào trong lòng nàng ấy, tham luyến hơi ấm của nàng ấy. Nhưng chuyện tới trước mắt lại nghĩ tới Thái Tử và hoàng đế chết thảm, đáy lòng nàng không biết vì sao lại nhói lên.

Chuyện ám sát kỳ thật cũng không có liên quan đến Lục Khải Phái, nhưng lòng người chính là phức tạp như thế, trút giận lên người khác cũng không cần có lý do gì.

Kỳ Dương ngủ không được, nàng giơ tay che lại đôi mắt hơi hơi nhức mỏi, trong lòng cảm thấy chính mình ti tiện. Người khác giận chó đánh mèo không có lý do gì, nhưng nàng giận chó đánh mèo là có lý do, bởi vì chột dạ cũng bởi vì ảo não.

Một tháng cũng đủ để nàng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Nàng có thể suy nghĩ rõ, trong chuyện này Lục Khải Phái vô tội, tất nhiên cũng có thể nghĩ đến bản thân bất lực trong chuyện này. Rốt cuộc chuyện gì Lục Khải Phái cũng không giấu diếm được nàng, ngày đầu năm Tề bá đặc biệt dẫn Lục Khải Phái đến gặp, hai người đều đã nhận ra dị thường trong đó, nhưng các nàng cũng không có ai thật sự coi trọng việc này.

Kỳ Dương hiện giờ nghĩ lại, liền cảm thấy đó chính là dấu hiệu. Nếu khi đó nàng để bụng một chút, có phải kết quả sẽ khác hay không?

Lục Khải Phái cũng đã từng suy nghĩ như vậy, nếu như nàng ảo não, thì Kỳ Dương lại hối hận. Nhưng người luôn có chút thói hư tật xấu, đó là không muốn thừa nhận sai lầm của chính mình, mà muốn đem hết thảy sai lầm đều quy về nhân thân của nàng.

Kỳ Dương không phải thánh nhân, cho nên nàng lựa chọn giận chó đánh mèo. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng nàng lại minh bạch như vậy là không công bằng với Lục Khải Phái. Nàng lưu lại trong cung bận rộn cũng là muốn trốn tránh, mãi đến hôm nay lại lần nữa nhìn thấy người nọ, nàng rốt cuộc không thể không thừa nhận bản thân ti tiện.

Có nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đôi mắt bị che lại chua xót mà đau nhức...

Kỳ Dương yên lặng nghẹn ngào, không biết làm sao để đối mặt với Lục Khải Phái, lại nên làm sao để đối mặt với chính mình.

Lục Khải Phái ở ngoài cửa, nàng vài lần duỗi tay muốn gõ cửa, nhưng cuối cùng lại đều từ bỏ. Nàng uể oải rũ tay xuống, nhìn cửa phòng rồi thở dài thườn thượt, rốt cuộc nản lòng xoay người đi đến thư phòng.

Trong phòng ngủ hoàn toàn tối đen, nhưng ở hành lang lại có ngọn đèn dầu chiếu rọi, phản chiếu rõ ràng bóng của nàng trên cửa sổ.

Kỳ Dương vốn che mắt khóc thút thít, nhưng giờ phút này nàng hình như cảm giác được gì đó. Nàng ngồi dậy, buông xuống bàn tay đang che lại đôi mắt, thông qua đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn bóng người dần dần đi xa, trong lòng càng là ngũ vị tạp trần.

Nàng không có đuổi theo Lục Khải Phái, chỉ ngồi trên giường và vùi đầu thật sâu. Chờ thêm mấy ngày nữa, qua mấy ngày nàng sẽ đem tất cả tâm sự đều nói cho A Phái. Tựa như nàng cũng không gạt mình cái gì, chính mình cũng không nên gạt nàng.

Kỳ Dương hạ quyết tâm, trên chiếc giường tràn ngập hơi thở của Lục Khải Phái, rốt cuộc nàng dần dần ngủ thiếp đi.

Một đêm không lắm an ổn, nhưng cũng không có ác mộng quấy nhiễu.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Dương thức dậy gọi người đến, nhưng người đi vào lại không phải Chỉ Đinh hoặc là thị nữ, mà là Lục Khải Phái đang bưng theo đồ vật dùng để rửa mặt. Nàng có vẻ có chút thật cẩn thận, nhìn Kỳ Dương đang sững sờ, sợ hãi kêu một tiếng: “A Ninh.”

Kỳ Dương chớp mắt rồi thu hồi ánh mắt, nhất thời cũng không biết nên lấy tư thái nào đối mặt với Lục Khải Phái, liền chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Lục Khải Phái thấy nàng không có bài xích nên nhẹ nhàng thở ra, khi thuận thế buông đồ vật trong tay thì lại lén nhìn Kỳ Dương, rất nhanh liền phát hiện hai mắt đối phương hơi hơi sưng đỏ. Nàng cho rằng Kỳ Dương còn vì cái chết của hoàng đế mà thương tâm, muốn khuyên nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách, cuối cùng cũng chỉ đến vắt khăn rồi thật cẩn thận đưa qua: “A Ninh, nàng đừng quá thương tâm, bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy nàng như thế.”

Kỳ Dương nghe vậy thì không nói gì, chỉ giương mắt nhìn nàng, đôi mắt sưng đỏ không còn phong tình lưu chuyển như ngày xưa, lại làm người nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.

Lục Khải Phái thấy nàng không tiếp khăn của mình, ánh mắt nàng hơi có chút không được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến một tháng nay hai người lãnh đạm xa cách, nàng lại có chút hoảng hốt, vì thế dứt khoát hạ quyết tâm, tự mình cầm khăn nhẹ nhàng đắp ở trên mắt Kỳ Dương.

Đầu mùa xuân là thời điểm lúc ấm lúc lạnh, sáng sớm muốn rửa mặt tất nhiên phải dùng nước ấm, nhưng khăn được vắt khô lại trì hoãn trong chốc lát, rất nhanh đã trở nên lạnh lẽo. Khi Lục Khải Phái đắp nó lên mắt, lành lạnh làm cho đôi mắt chua xót của Kỳ Dương giảm đau hơn rất nhiều.

Kỳ Dương giơ tay, đè lại bàn tay Lục Khải Phái đang che mắt nàng.

Tim Lục Khải Phái đập nhanh hai phần, hoảng hốt lại cảm giác thấp thỏm rung động khi hai người mới quen nhau. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng thực mau lại quay về hiện thực, ý thức được giữa hai người còn có ngăn cách không biết nên làm sao để phá vỡ.

Trái tim vừa nâng lên lại chìm xuống, Lục Khải Phái cho rằng Kỳ Dương vẫn không muốn thân cận với mình, nàng nhấp môi dự định rút lại tay. Kết quả lại phát hiện bàn tay đang ấn tay mình rất có lực, hơn nữa là ấn chứ không phải lấy ra, đại biểu ý nghĩa rõ ràng là khác nhau.

Lục Khải Phái ngoài ý muốn, lại vì ý nghĩ vừa xuất hiện mà có chút kinh hỉ, giọng nàng khẽ cao lên, lại gọi một tiếng: “A Ninh?”

Kỳ Dương không nhúc nhích, nàng ấn bàn tay đang che lại đôi mắt, tại trong bóng tối ngắn ngủi dần dần cảm thấy bình tĩnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Cái gọi là mối thù giết cha, cha thiếu nợ thì con trả, ở cổ đại đều phải bị oán trách cho tới khi chết đi, tội liên đới cũng rất nhiều. Hơn nữa nói đến cùng, Tề bá vẫn là thủ hạ của Lục Khải Phái, cho nên Kỳ Dương giận chó đánh mèo Lục Khải Phái mới là bình thường. Ngược lại, nàng cảm thấy chính mình giận chó đánh mèo là ti tiện, đó là vì nàng thật sự yêu Lục Khải Phái đến tận xương tủy, người bình thường đối mặt với tình huống này không có kêu đánh kêu giết, thì cũng tuyệt đối là ân đoạn nghĩa tuyệt... Bất công mà nhìn, hai người này cũng không có ngược, yên tâm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.