Công Chúa Đại Phúc

Chương 20: Chương 20: Bàng Long, là ngươi ép ta ra tay




Cảnh Vĩnh Phúc đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng binh khí đánh nhau mãnh liệt, nàng vội bật dậy, Tiểu Thúy cùng Nhược phu nhân ở gần phòng nàng, cũng đã chạy đến.

Thủy tỷ đang dùng thiết thương mà đấu. Đầu bếp cùng A Căn lặng yên xuất hiện bên cạnh Cảnh Vĩnh Phúc.

Người tới đúng là Bàng Long. Hắn tóc râu bạc trắng, khuôn mặt gầy phong độ, thêm thân thủ mạnh mẽ, xem bề ngoài thật đúng là tiên phong đạo cốt, xuất trần bất phàm. Chỉ có đôi mắt tinh quang nhấp nháy là bán đứng dã tâm của hắn.

Tuy rằng trên tay hắn chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nhưng với khả năng của Bàng Long thì cho dù trên tay chỉ là 1 thanh kiếm gỗ cũng sẽ trở thành vũ khí lợi hại. Chỉ thấy đường kiếm vung lên nhẹ nhàng tự nhiên, mặc dù Thủy tỷ dùng thiết thương rất nặng chống đỡ với hắn mà hắn vẫn giữ được phong thái tiêu sái thong dong.

Cảnh Vĩnh Phúc không thấy rõ hai người giao thủ như thế nào nhưng xem sắc mặt Thủy tỷ ngưng trọng mà Bàng Long thì khí định thần di, nàng cũng phân định được rõ ràng cao thấp. Chỉ e lợi thế của Thủy tỷ là binh khí nặng mà trở ngại cũng là binh khí nặng. Thiết thương nặng ngàn quân, có tính bá đạo, nhưng cũng làm Thủy tỷ kém nhạy bén, đặc biệt lại là đấu với với thiên hạ nổi danh đại kiếm sư, bị thua chỉ còn là thời gian.

Nhưng điều nàng lo lắng không phải chuyện Bàng Long đánh bại Thủy tỷ, nàng chuyển ánh mắt về đầu bếp, hắn cũng đang lo lắng.

Tiểu Thúy lén tiến lên từng bước, Bàng Long liền mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, đừng hành động thiếu suy nghĩ, lão phu không phải đến để giết người!"

Tiểu Thúy dừng lại, Cảnh Vĩnh Phúc hỏi: "Tiên sinh tại sao đến?"

Bàng Long vẫn đánh không ngừng, nói: "Chỉ muốn biết đại tỷ nhà ngươi, mấy tháng không gặp, tiến bộ bao nhiêu."

Hiển nhiên đây là câu nói suông, Cảnh Vĩnh Phúc biết hắn sẽ không nói ra ý đồ, mắt nhìn Thủy tỷ dần dần yếu thế, càng thấy lo lắng. Chợt thấy bên người một làn gió nhẹ, đầu bếp đã không chịu nổi, ra tay tương trợ.

"Cẩn thận!" Thủy tỷ quát một tiếng. Đầu bếp nghiêng người, trên mặt đã trúng 1 kiếm, máu chảy đầm đìa, hắn lại ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, chưởng thế càng hung hiểm hơn.

A Căn run lên, hắn tập võ mấy năm, tự nhiên là nhìn ra thế trận trong sân hiểm ác.

Rất nhanh, đầu bếp bị thêm nhiều vết thương. Bàng Long giống như động sát khí, hướng đánh kiếm tụ hết vào người đầu bếp.

"Lui về phía sau!" Thủy tỷ hét lớn. Mũi kiếm của Bàng Long đã đến trước mắt hắn, thiết thương cấp tốc đuổi tới, đỡ kiếm. Một tiếng nổ, Thủy tỷ tiếp được mũi kiếm giết người của Bàng Long, tay nàng bị chấn động mạnh, dường như không còn cầm nổi thiết thương. Đầu bếp muốn giúp đỡ nàng lại thấy nàng đỡ kiếm cho hắn mà bị thương, miệng nàng hé ra, phun ra bụm máu.

Cảnh Vĩnh Phúc kinh hãi, rốt cục hiểu rõ ý đồ của Bàng Long, hắn muốn đánh trọng thương Thủy tỷ.

Tiểu Thúy lấy ra bình sứ nhỏ muốn cho Thủy tỷ uống, lại bị Bàng Long giựt lấy, bỏ vào tay áo, cười nói: "Cái này Hỉ vương nhận."

"Ngươi đê tiện!" Tiểu Thúy nhịn không được mắng, "Cái gì mà đại kiếm sư? Ngươi chỉ là đồ tiểu nhân!"

Bàng Long mỉm cười: "Lão phu không so đo với tiểu nha đầu." Rồi nhìn Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Bình cô nương, không thể ngờ hai đồ nhi của ta đều cùng ngươi hữu duyên. Chỉ là ngươi nặng nhẹ không phân, đưa Địch vương bức tranh, lại đưa Hỉ vương độc dược. Xin khuyên cô nương một câu, tâm tư Lý Phỉ kia, ngay cả lão phu làm sư phó hắn nhiều năm cũng không thể nhìn thấu, ngươi nếu được thì nên tránh hắn cho xa."

Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Không cần ngươi nhọc lòng lo lắng."

Bàng Long vẫn mỉm cười, lại quay sang đầu bếp nói: "Ngươi hẳn là họ Dương? Là Địch vương tâm phúc, làm chuyện gì cũng nghĩ tới chủ tử. Nể mặt chủ tử ngươi, lần này lão phu tạm thời tha cho ngươi, nhưng lần sau sẽ không như vậy, nhớ lấy!"

Tiểu Thúy chạy đến Thủy tỷ, lo trị thương, nghe Thủy tỷ nói: "Đừng vội, có người tới..."

Lúc này mọi người mới hiểu được, Bàng Long vì sao bỏ qua cho đầu bếp. Là hắn sợ trong lúc nhất thời không giết được đầu bếp mà lại bị người ta nhận ra.

Trong chốc lát, ngoài cửa đã truyền đến tiếng vó ngựa. Tiếng đánh nhau giữa Thủy tỷ cùng Bàng Long rất vang, tới tận chỗ đóng quân coi giữ kinh thành.

Mọi người cùng chăm chú nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, nàng nói: "Mẫu thân, ngươi cùng Tiểu Thúy tạm thời về phòng, Thủy tỷ, các ngươi ở trong viện chớ ra, để ta ứng phó."

Tiếng đập cửa vang lên.

Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt tay: "Cái này là bọn hắn ép ta!"

"Mở cửa! Mở cửa!"

Cảnh Vĩnh Phúc cửa mở, đối diện là một đội quân sĩ chỉnh tề. Có người lớn tiếng hỏi: "Quá nửa đêm rồi, nhà các ngươi làm cái gì mà ồn vậy?"

Nàng nhìn người cưỡi ngựa phía sau hắn, thi lễ nói: "Mời tướng quân vào nhà."

Tướng sĩ kia hồ nghi xuống ngựa, dẫn một đội binh lính theo sau Cảnh Vĩnh Phúc vào nhà.

Thủy tỷ sắc mặt tái nhợt tay cầm thiết thương, gắng đứng cạnh đầu bếp. Đầu bếp ngồi trên bậc thang, đang xé áo để băng vế thương, A Căn cắn răng một bên tương trợ.

Tướng sĩ nhìn đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại Thủy tỷ."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc bi phẫn nói: "Tướng quân cũng thấy, đại tỷ cùng tỷ phu của ta trên người đều có thương tích. Là có người đang đêm đánh vào nhà ta. Có lẽ chỉ khi đại tỷ cùng tỷ phu ta đầu quân mới có thể an toàn được." Nếu Bàng Long muốn ngăn Thủy tỷ vào lính, Thủy tỷ nhất định sẽ phải gia nhập lính tiên phong.

Tướng sĩ ngẩn ra, lập tức cả giận nói: "Kinh thành địa giới, sao lại có kẻ dám làm chuyện xằng bậy? Cô nương, ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, phải bị tội gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc oán hận nói: "Ta chỉ là suy đoán, nhưng tướng quân cứ xem vết thương của họ sẽ rõ."

Thủy tỷ cắn răng, ném thiết thương đi, tướng sĩ kia bắt lấy, ôm vào ngực lại rút lui từng bước.

Hắn sắc mặt cả kinh: "Vị đại tỷ này có binh khí và thân thủ thật là lợi hại!"

Hắn có thân thủ nổi tiếng trong đám quân sĩ, nhưng dạng thiết thương này hắn lại không thể sử dụng, mà Thủy tỷ bị thương nặng hết sức, còn có thể tung thiết thương, chắc chắn không phải nữ tử bình thường.

Binh lính cùng đi đều sửng sốt, án mắt có phần kính trọng.

Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Khế tặc không biết từ đâu biết được, đại tỷ ta thân thủ bất phàm lại dùng thiết thương, nếu đại tỷ ta đầu quân thì Cảnh quân khác nào hổ thêm cánh. Vì thế Khế tặc phái sát thủ võ nghệ cao cường đang đêm đột kích nhà ta, anh rể ta liều mình cứu giúp nên bọn chúng mới không thực hiện được âm mưu."

Tướng sĩ kia thấy Thủy tỷ đỡ đầu bếp trên vai, đầu bếp người còn đang run lên, nàng lại còn vỗ nhẹ lên vai đầu bếp, không khỏi cảm khái: "Tình nghĩa phu thê đáng quý, là bản tướng đa nghi!"

Cảnh Vĩnh Phúc hỏi tính danh tướng sĩ kia, hắn đúng là thượng tướng bộ binh, thủ vệ kinh đô, tướng quân Đoạn Bác.

Đoạn Bác tiếc nuối nói: "Nay lệnh tỷ bị thương nặng, không biết bản tướng có thể giúp gì cho các ngươi?"

Cảnh Vĩnh Phúc chưa đáp, Thủy tỷ đã lạnh lùng nói: "Ta trọng thương làm sao đầu quân? Nếu được, ta nhất định đầu quân cho đội quân đã thất thủ mười ba quận!"

Đầu bếp đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc khẽ biến, cúi đầu nói: "Người nọ... Những người đó sẽ không dễ dàng để ngươi bắc tiến."

"Hắn giết được ta cũng không thể giết hết người nước Cảnh." Thủy tỷ nhìn Cảnh Vĩnh Phúc thật sâu, nói, "Bình cô, ngươi cũng nên quyết đoán! Mạng ngươi không phải của một mình ngươi, phần ta thì nước chảy bèo trôi, nhưng ba người kia rất đáng quan tâm."

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn nàng, trong lòng đấu tranh dữ dội. Đêm nay Thủy tỷ bị Bàng Long bức đến đường cùng, đã quyết định đầu quân.

Đoạn Bác nhìn hai người, vẻ mặt nghi hoặc.

Thủy tỷ lại nói: "Đoạn tướng quân, mời ngươi về trước. Ta phải cùng với muội tử thương nghị, chậm nhất ba ngày nữa sẽ đến quân doanh."

Đoạn Bác thi lễ theo nghi thức quân đội với Thủy tỷ rồi mang theo thủ hạ rời đi. A Căn tiễn Đoạn Bác, quay lại thì thấy Cảnh Vĩnh Phúc vẫn đang đối diện với Thủy tỷ.

Cảnh Vĩnh Phúc vẫn không nói gì.

Nhược phu nhân cùng Tiểu Thúy đi tới, vẻ mặt kích động nói: "Ta đã nghe hết. Phúc Nhi, con không cần phải vì ta, hãy cùng Thủy tỷ đi đi!"

"Mẫu thân!" Cảnh Vĩnh Phúc do dự lắc đầu.

Nhược phu nhân để tay lên vai nàng nói: "Là mẫu thân liên lụy con, con của ta, mẫu thân biết con muốn cho mẫu thân yên vui mà sống, nhưng mẫu thân càng biết con nghĩ gì! Mẫu thân không sao cả, thật sự không sao..."

"Mẫu thân, người không cần..."

Thủy tỷ ngắt lời nàng: "Đoạn Bác để lại ngoài cửa một số thủ hạ."

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra.

Có một số việc đã tự vận hành.

Giờ khắc này, nàng tin lời Thủy tỷ, mệnh nàng không phải chỉ là của nàng.

Đoạn Bác để lại quân sĩ nói là bảo hộ Thủy tỷ, thực ra hắn đã nhận thấy lời nói của Cảnh Vĩnh Phúc nửa thật nửa giả, hắn càng tin Thủy tỷ quả thật là nhân tài khó tìm. Cảnh Vĩnh Phúc dĩ nhiên đoán được hắn không thể bỏ qua cơ hội này.

Mọi người đang trầm mặc, Cảnh Vĩnh Phúc bỗng cười rộ lên: "Bàng Long, thật không hiểu là ngươi sai hay ta sai."

Bàng Long bức bọn nàng đến kinh thành nhưng hắn không biết nàng vì không muốn trốn tránh nữa mà tới kinh thành. Bàng Long không biết hắn cứ như vậy là bức Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ đến chuyện gặp lại phụ thân.

Có lẽ trong mắt người khác, chỗ an toàn cho Nhược phu nhân thì không đâu hơn hoàng cung nước Cảnh, nếu ở lại bên người Cảnh Thân Mậu thì lại càng an toàn.

Buồn cười là năm đó Cảnh Vĩnh Phúc kiệt lực muốn chạy trốn, càng đáng châm chọc là năm đó nàng mang theo mẫu thân trốn tránh phụ thân.

Bàng Long không biết thân phận Cảnh Vĩnh Phúc, nếu hắn biết, nàng đã sớm đi gặp diêm vương. Bàng Long tuyệt đối không để một công chúa nước Cảnh như vậy sống trên đời, phá hư chuyện tốt của thầy trò hắn.

Tiếc là hiện tại không như hắn nghĩ, Cảnh Vĩnh Phúc đang muốn một thân phận để có thể quang minh chính đại làm những chuyện nàng muốn làm.

Nhược phu nhân ôm Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng, thì thầm: "Không sao, mẫu thân không muốn liên lụy đến con, mẫu thân không muốn, thật sự một chút cũng không muốn..."

Thủy tỷ bỗng nhiên quỳ xuống trước Nhược phu nhân, nhưng nàng đang trọng thương không thể quỳ lâu nên nói đúng phải là phục xuống.

Hôm sau, có ngự y cung đình đến, ngự y đi rồi, quân sĩ ở cửa càng nhiều.

Đến chạng vạng, có ý chỉ của Dự đế đưa đến, đặc biệt chuẩn y cho Lưu Ký Thủy tòng quân, tứ phong là tứ phẩm phó tướng, sau khi lành bệnh sẽ chiến đấu dưới trướng của tướng quân phụ trách chiến trường phía Bắc.

Sau khi Cảnh Vĩnh Phúc tạ ơn, tiểu công công truyền chỉ lại gọi nàng: "Bình cô nương, Hoàng Thượng khẩu dụ, triệu cô nương tiến cung diện thánh."

Nàng ngẩn ra.

Công công cười nói: "Hoàng Thượng nghe nói Lưu Ký Thủy còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày, không tiện vào cung, cho nên triệu cô nương vào cung lạy tạ thay. Chúc mừng cô nương!"

Cảnh Vĩnh Phúc đưa cho hắn 1 đĩnh bạc, lại hỏi: "Đi ngay sao?"

Công công càng cười: "Đúng vậy."

Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Để ta thay y phục." Lại hỏi, "Là công công đưa ta vào cung?"

"Đúng, là ta."

"Phiền công công chờ ta một chút, xin mời vào phòng trong, Bình cô sẽ gọi người pha trà." Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười, "Còn có một thứ muốn mời công công thưởng thức."

Lát sau, Cảnh Vĩnh Phúc mặc bộ y phục màu xanh biếc theo công công lên xe ngựa.

A Căn đưa nàng tới cửa, lo lắng nhìn theo xe ngựa xa dần.

Trong xe ngựa, Tiểu Thúy giả dạng thành tiểu công công cũng lo lắng nhìn nàng, nếu Bàng Long đích thân tới, đừng nói Tiểu Thúy, đến Thủy tỷ lúc chưa bị thương cũng không phải đối thủ của hắn.

Cảnh Vĩnh Phúc cho rằng Bàng Long tạm thời chưa muốn lấy mạng của nàng.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời, tình huống trước mắt rất khó đoán.

Qua vài câu đối thoại với công công, Cảnh Vĩnh Phúc liền nhìn ra hiện trạng, Cảnh Thân Mậu làm đế vương, nghe Đoạn Bác đề cử, chỉ biết tứ phong chứ không cần gặp mặt, triệu kiến cũng không phải Thủy tỷ.

Xe ngựa đi qua ngọn núi nhỏ xanh thẳm ở ngoại thành, cách đó không xa đã thấy quân doanh. Nhưng hướng này tuyệt không phải vào hoàng cung. Cảnh Vĩnh Phúc lặng im chờ đợi.

Qua quân doanh, xe ngựa vẫn không nhanh không chậm tiến tới, sau nửa canh giờ thì ngừng lại.

Một tiếng cười vang lên ngoài xe: "Đến rồi."

— đáng tiếc không phải Cảnh Thân Uẩn. Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ.

Tiểu Thúy kêu nhỏ một tiếng, giả bộ ngã trong xe.

"Cô nương sao phải làm khó một tiểu công công?"

Cảnh Vĩnh Phúc vén rèm lên, thấy một khuôn mặt xa lạ. Phía sau hắn là một tòa phủ đệ xa hoa.

"Đây là đâu? Ngươi là ai? Vì sao gạt ta tới đây?" Cảnh Vĩnh Phúc hỏi.

"Đây là nhà của cô nương, ta là hạ nhân của cô nương." Người nọ cung kính nói, "Cô nương có thể gọi ta là Thương Thủy."

Cảnh Vĩnh Phúc cẩn thận đánh giá người này, "Ngươi là... người của Hỉ vương?"

Thương Thủy nói: "Khó trách Hỉ vương vẫn khen cô nương thông minh. Thương Thủy có thể hầu hạ cô nương là phúc của Thương Thủy, mời cô nương xuống xe, vào trong nhà nói chuyện."

"Hỉ vương ở đâu, gọi hắn gặp ta." Cảnh Vĩnh Phúc kéo dài thời gian.

Thương Thủy đáp: "Hỉ vương không ở đây nhưng hắn đã phân phó Thương Thủy nhất định phải chăm sóc cô nương chu đáo."

Cảnh Vĩnh Phúc lại cùng hắn nói thêm vài câu, hắn mặc dù vẫn cười nhưng sắc mặt đã thay đổi."Cô nương, vẫn là vào bên trong nói chuyện đi!"

Thương Thủy tiến lên, mở cửa xe. Cảnh Vĩnh Phúc trừng mắt, trong tay nắm cây dao phòng thân.

"Cái chuôi dao này nhìn như của người Khế Liệt Tát?" Thương Thủy trào phúng nói, "Chỉ là, con dao nhỏ như vậy cũng chỉ có thể giết tiểu hoạn quan mà thôi?"

Hắn túm lấy nàng, không đề phòng Tiểu Thúy ở bên cạnh bất ngờ vung tay lên, một đạo hàn quang bay vào mặt hắn. Trong lúc nguy cấp, hắn né sang một bên, tránh được độc khí. Tiếp theo, hắn vội vàng rút lui ba bước, độc khó Tiểu Thúy bắn ra đã bị hắn tránh được hết. Cùng lúc đó, độc khí tràn ra ngoài xe, phụ cận thị vệ từng tên một đều ngã xuống.

"Dùng độc rất giỏi, tiểu nha đầu!" Thương Thủy biến sắc, thận trọng lấy ra một cái khăn, che miệng mũi lại, "Khó trách ngay cả Hỉ vương cũng thiếu chút nữa chết trong tay ngươi!"

Tiểu Thúy đứng lên che trước người Cảnh Vĩnh Phúc. Vừa lên xe ngựa Tiểu Thúy đã bố trí đủ thứ, chỉ cần không ra khỏi xe, các nàng sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng kỳ quái là hỗn hợp độc dược có thể hạ độc phụ cận thị vệ mà Thương Thủy lại vô sự. Cảnh Vĩnh Phúc lờ mờ đoán ra nguyên nhân ngày đó Cảnh Thân Uẩn không bị trúng độc mà chết.

"Đến đây!" Tiểu Thúy ngoắc Thương Thủy.

Thương Thủy chau mày, bỗng nói: "Không ổn!" rồi xoay người chạy. Phía sau, hơn mười mũi tên nhọn nhắm hắn phóng tới. Đoạn Bác mang theo rất đông người ngựa đang chạy tới. Quan binh vòng qua xe ngựa, tiếng vó ngựa gào thét bên tai.

Cảnh Vĩnh Phúc thò đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy một màu đen của quân giáp, lại thở dài, đáng tiếc lần này ra tay với nàng không phải Cảnh Thân Uẩn, bất quá Cảnh Thân Uẩn cần phải khôn khéo hơn so với Thương Thủy.

Tiếng thở dài của nàng chưa dứt đã nghe tiếng nói từ xa vang tới: "Cô nương giải độc trước, trẫm ở đây chờ ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.