Đám người Cảnh Vĩnh Phúc ở kinh thành không biết tình
hình chiến đấu ở phía Bắc hiện như thế nào, chỉ nghe dân chúng xôn xao, nói đã
có mười ba quận thất thủ, nhưng cũng không nói gì tới chuyện quân Cảnh thắng
trận.
Mỗi ngày đầu bếp đều ra ngoài mua bán và tìm hiểu tin
tức. Mặc dù hắn võ công không bằng Thủy tỷ nhưng đã từng làm cho Dương thị gia
tộc, được Địch vương rèn luyện khả năng làm mật thám nên thủ đoạn ẩn thân, theo
dõi có phần hơn so với Thủy tỷ. Một ngày kia, hắn trở về nói với Cảnh Vĩnh Phúc
một tin bất ngờ:
"Hỉ vương không chết!"
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
"Ngay cả chính ta cũng không thể tin được, nhưng
hắn quả thật còn sống." Đầu bếp nói, "Ta điều tra ra hắn chỉ về đến
kinh thành sau chúng ta ba ngày."
Tiểu Thúy kinh hãi: "Độc được của ta không độc
hắn chết sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Đệ tử Bàng Long,
quả nhiên không dễ chọc!"
A Căn chà xát hai tay nói: "Sớm biết vậy ngày đó
cho hắn thêm một đao!" Cảnh Vĩnh Phúc than thở, hắn đã tắt thở, ai còn
nghĩ chém hắn làm gì?
Thủy tỷ lạnh lùng hỏi: "Sao hắn bỗng nhiên không
đuổi theo chúng ta?"
Cảnh Vĩnh Phúc đoán: "Có rất nhiều khả năng,
chẳng hạn ngày ấy hắn mặc dù không chết nhưng cũng đã bị thương hoặc là hắn sớm
biết tin Khế Liệt Tát chuẩn bị gây chiến, không rảnh truy đuổi ta..."
Thủy tỷ hoài nghi: "Hắn chẳng lẽ là một Vương gia
yêu nước và trung thành?"
Cảnh Vĩnh Phúc cười lạnh nói: "Tuyệt đối không
phải."
Xét hắn mà nói, sẽ không bỏ qua nàng, nhưng là hắn sẽ
tự mình tiếp cận mà sẽ xin Cảnh Thân Mậu vời nàng.
Ngược lại nàng nghĩ đến một khả năng khác, vì thế nàng
ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng đầu bếp.
"Làm sao để liên hệ với chủ tử ngươi?"
Đầu bếp cúi đầu thấp giọng nói: "Hắn đã về nước,
hơn nữa hắn vị tất đã chịu gặp cô nương..."
"Ta không phải muốn gặp hắn!" Cảnh Vĩnh Phúc
lập tức giãy nảy.
Có lẽ thanh âm hơi lớn, ngay cả A Căn cũng giật mình
nhìn nàng.
"Cô nương muốn hỏi cái gì?"
Nàng cân nhắc nửa ngày, chung quy nói: "Quên đi.
Chuyện này chưa kịp tới tai hắn thì có thể đã bị kẻ khác nhận ra..."
Thủy tỷ cười trêu nói: "Có chuyện gì không muốn
người khác biết?"
"Đâu có, chỉ là bọn hắn đều là đệ tử Bàng Long,
Lý Phỉ lo lắng về Cảnh Thân Uẩn, Cảnh Thân Uẩn có thể yên tâm về hắn sao?"
Nhược phu nhân nói: "Vậy ngươi viết mật thư chỉ
cho Địch vương đọc, người khác xem không hiểu."
"Hả?"
Nhược phu nhân hòa ái mỉm cười, trong nháy mắt Cảnh
Vĩnh Phúc đã hiểu ý tứ của mẫu thân. Nàng kiên trì nói: "Phúc Nhi hiểu
rồi."
Ý của Nhược phu nhân là kêu nàng vẽ tranh. Cảnh Vĩnh
Phúc thấy mẫu thân nàng còn ngại nàng không đủ dọa người.
###
Trước mặt Cảnh Vĩnh Phúc là trang giấy trắng Tuyên
Thành, trên tay là bút lông cừu cao cấp, A Căn nói: "Cho nàng ta thuốc
màu? Lãng phí!"
Mọi người tò mò vây quanh bàn, tay nàng run lên, một
giọt mực rơi xuống giấy, lại một giọt.
Tiểu Thúy chăm chú nhìn nàng hỏi: "Từng giọt
chồng lên nhau?"
Nàng thối một cái, hạ bút, dùng sức vẽ, "Tiếp
giấy!"
Đầu bếp đặt thêm giấy vào, nàng lại vẽ tiếp như thế.
Cứ vậy đã vẽ mất mười mấy tờ giấy, nàng rốt cục vẽ xong rồi, có vẻ vừa lòng,
cười nói: "Tốt lắm, bảo đảm chỉ có hắn xem mới biết!"
Tiểu Thúy kinh ngạc hỏi: "Tối om om vậy là cái
gì?"
A Căn lắc đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Nhược phu nhân suy tư một lát sau hỏi: "Phúc Nhi,
con vẽ con trùng sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc định nói lại thôi, bất quá cách mẫu
thân nàng nói, cũng coi như có vẻ tiếp cận được vấn đề.
Kỳ thật nàng vẽ con rồng, nàng muốn hỏi Lý Phỉ chủ ý
của Bàng Long là gì.
Bất quá nàng có thể vẽ ra con rồng mới là lạ.
Trên thực tế, nước Cảnh cũng chưa tới bước đường cùng,
ngay cả sưu cao thuế nặng có ép dân chúng tới cuộc sống khốn khổ, ngay cả ác
quan tham quan có ăn mòn nước Cảnh, nhưng nước Cảnh vẫn là một nước lớn, không
thể diệt vong chỉ trong 1 ngày.
Thủy tỷ sau khi từ quân doanh trở về thì càng thêm
trầm mặc, ngay cả A Căn cùng Tiểu Thúy cũng đứng ngồi không yên. Thân là người
nước Cảnh, mọi người đều muốn vì nước chiến đấu, quốc gia nguy nan, người dân
sao có thể an cư?
Cảnh Vĩnh Phúc biết Thủy tỷ muốn vì ra sức vì nước,
nàng làm sao không nghĩ? Chính là nàng có nhiều chuyện khó xử, chỉ sợ đã vào
quân doanh sẽ không thể thoát ra được nữa.
Hồi âm của Lý Phỉ rốt cục đã đến, như Cảnh Vĩnh Phúc
đoán trước, cũng một bức tranh. Tranh phong cảnh. Gió cuốn cát bụi mù mịt, thật
là hoang vu. Cát và Tát là đồng âm (trong tiếng Trung Hoa). Nàng đoán: thầy trò
Bàng Long cấu kết ngoại bang, nội ứng ngoại hợp mới khiến mười ba quận rơi vào
tay Khế Liệt Tát nhanh như vậy. Lấy thời gian suy đoán, đúng là sau sự kiện ở
Cô Vân thành, Cảnh Thân Uẩn không rảnh truy bắt nàng, chuyển hướng về chiến
trường phía Bắc nước Cảnh.
"Thật giận Cảnh Thân Uẩn kia, thân là Hỉ vương
nhưng lại thông đồng với địch bán nước!" Cảnh Vĩnh Phúc kìm lòng không đậu
đập tay xuống mặt bàn, bức tranh của Lý Phỉ bay lên phất phơ, nhờ đó nàng thấy
sau lưng bức tranh có 1 chữ nhỏ.
Bình!
Tim nàng liền đập nhanh, sau khi hòa hoãn tâm tình,
nàng không khỏi thở dài, chỉ một chữ này kêu nàng phải hiểu thế nào?
Một chữ "Bình" có đến 3 ý. Bình Đại Phúc,
Bình gia, bình an. Lý Phỉ đem tất cả tấm lòng bỏ vào một chữ, cũng đem tình cảm
của nàng cột vào chữ ấy.
Đêm đó Cảnh Vĩnh Phúc lăn qua lộn lại, trằn trọc liên
miên.
Là Lý Phỉ đang hỏi nàng, Bình Đại Phúc ngươi muốn đi
đâu? Đem Bình gia đến chỗ ta được không? Ngươi đi dẹp yên chiến sự, vì nước góp
sức chi bằng tìm một nơi bình an đi?