Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 14: Chương 14: Giấc Mơ Xa Vời




Chỉ Ni nhận lấy những gói thuốc của Lưu Thuận rồi quay về lều trại của mình.

Trong thư gửi về Chỉ Ni đã nói rõ tình trạng của Lê Dực Định và nhờ Lưu Thuận kê đơn thuốc giúp. Quả thật là đơn thuốc mà Lưu Thuận kê giống với thuốc mà Chỉ Ni đã bốc bấy lâu nay. Chỉ có điều còn thiếu đi một loại thảo dược để bồi dưỡng thể chất.

Không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhân tiện vẫn còn sớm, Chỉ Ni vội lấy chiếc gùi đeo lên lưng rồi đi ra ngoài. Vẫn như mọi lần, cứ nói đi hái thuốc thì Chỉ Ni sẽ được tự do ra vào doanh trại.

Ngước mắt xa xa nhìn thấy Lê Ngọc Thiền đang dắt đội quân đến thao trường thì Chỉ Ni lại mỉm cười nhẹ. Gần đây thì nàng ấy đã an phận hơn, không một mực muốn ra chiến trường như những ngày vừa đến nữa.

Thôi không nhìn theo, Chỉ Ni đi một mạch đến bờ sông để hái một số thảo dược. Tình trạng của Lê Dực Định mới là thứ đáng quan tâm hơn hết.

- Lưu cô nương!

Vừa bước được vài bước đã nghe tiếng gọi. Chỉ Ni không khỏi thắc mắc mà quay đầu nhìn lại xem là ai.

Trực Hoành bước đến gần Chỉ Ni, sắc mặt lúc này có phần e dè đôi chút.

Mỉm cười tươi tắn, Chỉ Ni cất lời:

- Tả tiên phong, người tìm dân nữ có chuyện gì sao?

Trông thấy Chỉ Ni đối với mình vẫn dịu dàng như thường lệ, Trực Hoành không khỏi ái ngại trong lòng, ấp úng nói:

- Ta muốn đến đây mong Lưu cô nương thứ lỗi, ngày hôm đó là ta đã không kềm chế được mình.

- Ngài đừng nghĩ nhiều như vậy. Dân nữ biết ngài rất lo lắng cho nguyên soái nên không để tâm chuyện gì đâu. Ngày hôm đó dân nữ cũng không còn nhớ đến nữa.

Chỉ Ni vẫn cứ nhẹ nhàng như cánh hoa bay lơ lửng theo làn gió. Đối với nàng thì những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để bận tâm. Huống hồ chi trước giờ họ vẫn còn hoài nghi nàng là gian tế.

- Vậy ta không vướng bận cô nữa. Sau này có việc gì cần nhờ vả thì cứ đến tìm ta.

- Dân nữ cảm tạ tả tiên phong! Xin phép cho dân nữ được cáo từ.

Chỉ Ni cẩn trọng lùi lại vài bước rồi rời đi. Trực Hoành nhìn theo một lúc thì cũng quay lưng đi vào doanh trại.

Ngay tối hôm qua, sau khi nghỉ ngơi xong thì Lê Dực Định đã triệu Trực Hoành vào mắng cho một trận té tát. Hắn cũng biết được máu mang màu đen kì lạ mà Lê Dực Định nôn ra chính là loại độc đang bị tống ra ngoài. Tuy rằng đã nôn nhiều như thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ hẳn.

- Động lòng rồi à?

Bỗng có một tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Trong ánh mắt của Trực Hoành có đôi chút dao động nhưng rồi lại dửng dưng như thường ngày.

- Hàm hồ!

- Chẳng phải thế sao? Nữ nhân đó đừng có dại mà trêu chọc.

Dương Hựu từ một bên lều trại bước ra rồi đi cạnh Trực Hoành.

Theo như Dương Hựu biết thì Lê Dực Định là một người rất khó đoán, không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm gì. Nếu như là những người khác, chỉ cần hoài nghi là gian tế thôi cũng đủ để tống vào thiên lao chờ tra xét, nhưng đối với nữ nhân này thì lại nhẫn nại một cách đầy khó hiểu.

Có hai chiều hướng mà Dương Hựu đang nghĩ tới. Đầu tiên là Lê Dực Định đang ngấm ngầm tính toán dựa trên thân phận của Chỉ Ni. Thứ hai là do ở trong quân doanh toàn là nam nhân, quanh năm suốt tháng cứ hết huấn luyện rồi lại dẫn binh xuất chiến nên lúc bấy giờ có sự xuất hiện của nữ nhân như đã mang đến một bầu không khí lạ, trong lòng cũng đã chớm nở hoa.

Trực Hoành xua tay bác bỏ:

- Làm sao lại không được trêu chọc? May là nguyên soái độ lượng, bằng không thì nàng ta đã sớm không giữ được cái mạng nhỏ rồi.

Nhìn nét mặt của Trực Hoành bỗng chốc ánh mắt của Dương Hựu ánh lên vài tia bài xích. Cái tên này đúng là làm gì cũng bộp chộp, lòng dạ dễ thay.

- Mấu chốt là cái đó! Chính là Nguyên soái đã quá độ lượng.

Dương Hựu nheo hai mắt bí hiểm rồi lại bước đi trước, bỏ mặc Trực Hoành với gương mặt ngờ nghệch ở phía sau. Hắn vẫn chưa hiểu được câu nói của Dương Hựu là có ý gì.

Nói đúng hơn là Trực Hoành lòng thẳng còn hơn ruột ngựa, còn Dương Hựu lại có cái tánh đa nghi, suy viễn mọi chuyện theo rất nhiều chiều hướng.

Đến chiều, lúc này Lê Dực Định vừa mới dắt đội quân ở thao trường trở về. Dẫu rằng trước đó đã được dặn dò kỹ lưỡng là phải nghỉ ngơi, làm những việc nhẹ, không để lao lực quá sức. Nhưng với một nguyên soái nắm trong tay binh quyền như hắn thì không thể mắt nhắm mắt mở, qua loa, không chú tâm đến việc thao luyện cho binh lính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.