CINDER GIẬT MÌNH KHI NGHE THẤY GIỌNG BÍ ẨN KIA CẤT lên, yêu cầu lấy thêm một mẫu máu nữa từ con cừu bị hiến tế - là cô. Cô giận dữ giương mắt nhìn chằm chằm vào gương, trong khi con android tất bật chuẩn bị mũi kim mới.
Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. “Tôi còn phải đợi bao lâu nữa mới được tiêm thứ thuốc giải không có thật kia?”
Cô chờ đợi, nhưng không có tiếng trả lời. Con android quặp cái càng kim loại lên cổ tay cô, làm cô rùng mình trước cái lạnh đột ngột, sau đó lạnh lùng đâm mũi kim vào khuỷu tay cô.
Vết bầm này sẽ còn kéo dài trong vài ngày.
Và ngày mai có lẽ cô sẽ chết. Hoặc hấp hối.
Giống như Peony.
Trái tim Cinder quặn thắt. Có lẽ bà Adri nói đúng. Có lẽ như thế lại tốt hơn, cho cô và cho tất cả mọi người.
Không, cô không muốn chết. Biết đâu thuốc giải lại có tác dụng.
Cô gồng người bên dưới sợi dây trói.
Há miệng hít một hơi thật sâu, cô dần lấy lại bình tĩnh, và nằm theo dõi biểu đồ cơ thể cô trên màn hình đối diện. Hai chấm nhỏ màu xanh lá cây đang nhấp nháy ở cổ chân phải cô.
Con android rút kim tiêm ra và dùng một miếng bông rịt vào vết thương. Cái lọ nhỏ đựng đầy máu của Cinder được đặt vào trong chiếc hộp sắt gắn trên tường.
“Tôi đang hỏi các người. Thuốc giải đâu? Bao giờ mới có? Ít nhất các người cũng phải thử một lần chứ?”
“Máy!” - Tiếng một người phụ nữ vang lên. Cinder quay ngoắt đầu sang nhìn vào gương - “Ngắt kết nối bệnh nhân với các máy theo dõi và đưa cô ta đến phòng thí nghiệm 4D.”
Cinder bấm chặt các đầu ngón tay xuống mặt đệm bên dưới. Phòng thí nghiệm 4D. Liệu đó có phải là nơi họ chuyển bệnh nhân tới để quan sát cái chết từ từ của họ hay không?
Con android đóng cái nắp sau gáy của cô lại rồi tháo mấy sợi dây gắn trên ngực cô ra. Máy đo nhịp tim phát ra một tiếng tút dài, và đường gợn sóng trên màn hình nhanh chóng chuyển thành một đường thẳng băng.
“Có ai ngoài đó không?” - Cinder gọi to - “Ai đó làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thế?”
Không có tiếng trả lời. Đèn cảm biến màu xanh của con android nhấp nháy và cửa phòng cách ly mở ra. Cinder được đẩy ra khỏi phòng, bên ngoài hành lang vắng tanh không một bóng người. Mùi thuốc tẩy và thuốc khử trùng thoảng trong không khí.
Cinder nghển cổ bắt chuyện: “Trong chân tôi hình như còn ít dầu đấy, có cần tôi sửa cái bánh xe cho đỡ kêu không?”
Con android vẫn tiếp tục im lặng.
Cinder mím chặt môi. Các cánh cửa trắng được đánh số lướt qua mắt họ. “Trong phòng thí nghiệm 4D có cái gì?”
Im lặng.
Cinder nghe thấy tiếng người văng vẳng từ đằng xa, có lẽ là ở một hành lang khác. Đâu đó vang lên những tiếng thét thất thanh, vọng ra từ phía sau những chiếc cửa đóng kín. Và rồi xe của cô dừng lại trước cánh cửa có dòng chữ 4D màu đen. Con android đẩy cô vào trong phòng. Căn phòng giống y hệt như căn phòng lúc trước, chỉ có điều không có gương theo dõi.
Cinder được đẩy tới bên cạnh chiếc bàn khám, phía trên là đôi giày ống và đôi găng tay quen thuộc. Còng tay và cùng chân cô đột nhiên mở ra, trong sự ngỡ ngàng của Cinder.
Cô rụt vội tay và chân ra khỏi mấy cái vòng kim loại, trước khi con android phát hiện ra và trói cô trở lại. Có điều, nó chẳng hề phản ứng, chỉ lừ lừ đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Cinder run rẩy ngồi dậy và nhìn quanh phòng. Không thấy có cái máy quay hay tấm gương nào trong phòng, ngoài mấy cái máy đo nhịp tim, máy quét tỉ lệ, màn hình theo dõi, bàn khám bệnh. Và Cinder.
Cô nhoài người sang lấy giày ống và găng tay. Vừa buộc dây giày, cô vừa sực nhớ ra mấy món dụng cụ giấu ở cạnh đùi trước khi rời khỏi bãi phế liệu - mà cô có cảm tưởng như đã xảy ra cách đây hàng thiên niên kỷ. Cô sờ xuống đùi và thở phào khi thấy chúng vẫn còn nguyên, chưa hề bị lấy đi. Cô chọn lấy một cái cờ lê to nhất và nặng nhất rồi cúi xuống thắt nốt bên giày còn lại.
Sau khi đã che được phần cơ thể bị khiếm khuyết và có trong tay một món vũ khí, cô bỗng thấy tự tin hơn hẳn. Mặc dù vẫn có chút căng thẳng nhưng không đến nỗi tuyệt vọng như lúc trước.
Duy chỉ có một điều khiến Cinder không khỏi băn khoăn. Tại sao trả lại đồ cho cô khi mà sớm muộn gì cô cũng chết? Tại sao lại chuyển cô sang một phòng thí nghiệm mới?
Cô cọ cờ lê vào vết bầm ở khuỷu tay. Trông nó rất giống nốt phát ban của bệnh dịch. Cô dùng ngón tay ấn thử vào đó, và mừng rỡ khi cảm thấy đau, chứng tỏ không phải do bệnh.
Cinder lại ngoái đầu nhìn quanh phòng một lần nữa, xem có bóng dáng của con android y tế hay cái máy quay nào không nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra được điều gì.
Cô trượt xuống bàn, đi về phía cửa và thử mở cửa. Cửa đã bị khoá. Cinder giơ cổ tay quẹt qua cái máy quét gắn trên cửa nhưng đèn đỏ liên tục nhấp nháy, chứng tỏ nó đã được mã hoá, và chỉ dành cho một số người nhất định.
Sau vài lần thứ không thành công, cuối cùng Cinder đành chịu thua, quay lại bật màn hình vô tuyến lên xem. Vẫn là cái biểu đồ cô vừa nhìn thấy ở phòng bên kia.
Đột nhiên, cửa ra vào bật mở.
Cinder giật mình, giấu vội cái cờ lê sang bên cạnh.
Một người đàn ông lớn tuổi đội mũ newsboy màu xám đang đứng trước mặt cô, tay trái cầm bảng điều khiển, tay phải cầm hai ống nhỏ đựng đầy máu. Ông ta trông còn thấp hơn cả Cinder, chiếc áo bờ - lu trắng khoác hờ trên vai. Khuôn mặt ông đầy khắc khổ và mệt mỏi, như thể nhiều năm nay ông đã có quá nhiều điều quan trọng phải suy nghĩ. Có điều, đôi mắt ông xanh thẳm, còn xanh hơn cả bầu trời và tại thời điểm đó, chúng dường như đang mỉm cười.
Ông làm cô liên tưởng đến ánh mắt thòm thèm của một đứa trẻ khi đứng trước một đĩa bánh nướng thơm phức.
Cánh cửa khép lại sau lưng ông ta.
“Chào cô, cô Linh.”
Tay cô bấu chặt lấy cái cờ lê. Cô nhận ra giọng nói này. Chính là cái giọng kỳ quái lúc nãy.
“Tôi là bác sỹ Erland, người đứng đầu đội nghiên cứu bệnh letumosis của hoàng gia.”
Cinder cố tỏ ra bình tĩnh, cất giọng hỏi. “Sao ông không đeo khẩu trang?”
Lông mày của vị bác sỹ nhướn lên. “Để làm gì? Cô bị bệnh à?”
Cinder nghiến răng, ép chặt cái cờ lê vào cạnh đùi.
“Trước tiên chúng ta hãy ngồi xuống đã. Tôi có mấy việc quan trọng cần thảo luận với cô.”
“Ồ, giờ ông lại muốn nói chuyện cơ đấy.” - Cinder - “Tôi còn tưởng các người không thèm quan tâm tới suy nghĩ của đám chuột bạch chúng tôi.”
“Cô có chút khác biệt với những người tình nguyện khác.”
Cinder thẳng vào mắt ông bác sỹ già, thanh kim loại trong tay cô ấm dần lên. “Có lẽ bởi vì tôi không hề tình nguyện.”
Nói dứt lời, cô vung tay lên. Nhằm thẳng vào thái dương của ông bác sỹ. Trong đầu hiện lên cảnh ông ta đổ sụp xuống sàn.
Nhưng rồi cô khựng lại, hình ảnh tưởng tượng kia cũng vụt tan biến. Tim cô đập chậm lại, và cơn kích động dần qua đi, trước cả khi màn hình nơi đáy mắt kịp nháy đèn cảnh báo. Cô bối rối không biết phải làm sao. Trước mặt cô là một ông già rất đỗi bình thường. Nhỏ bé và vô hại. Với đôi mắt xanh ngây thơ và đáng yêu nhất cô từng thấy. Và cô không muốn làm hại tới ông ta.
Cánh tay cô run run.
Bóng đèn nhỏ màu da cam vụt sáng và Cinder buông cái cờ lê trên tay ra, trong sự ngỡ ngàng của bản thân.
Nãy giờ ông ấy còn chưa nói gì. Tại sao hệ thống lại cảnh báo là ông ấy đang nói dối?
Vị bác sỹ già không hề tỏ ra nao núng. Hai mắt ông sáng bừng lên, hài lòng trước phản ứng của Cinder. “Xin mời,“ - ông chỉ tay về phía chiếc bàn gần đó - “chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói tiếp.”