Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -------------
Sân huấn luyện số 1 nằm ngay cạnh ký túc xá nhà gỗ nơi bọn họ sống, chỉ mất 5 phút đi bộ là ra đến nơi, thế nhưng tiếng còi thổi tập hợp đội ngũ hình vuông đến nửa ngày mà vẫn không thành hình, người ở ký túc xá vẫn đi ra liên tục, chậm rãi, nếu không phải kéo áo thì kéo quần, cho dù là nam sinh hay là nữ sinh, cho dù là đứng trong đội hay ngoài đội tất cả đều mềm oặt không có hình dáng gì.
Huấn luyện viên mặt đen Điền Trí Bác nhìn đồng hồ đeo tay, còn cách 10 giờ kém 1 phút nữa, anh cũng không giục đứng chờ các chàng trai cô gái đi từ từ đến.
Khương Nguyên là người cuối cùng nhập vào đội ngũ trước khi anh ta nổi bão lên, anh nhìn lướt qua và ngay lập tức nhìn thấy Lâm Gia đang bị phạt đứng bên cạnh Mao Tiểu Phương.
Anh biết mà.
Vì chuyến đi huấn luyện quân sự này đã được ấn định trước, mãi cho đến ngày hôm qua sắp xếp hành lý thì anh mới nhớ tới Lâm Gia là học sinh chuyển trường, chắc chắn không có trang phục huấn luyện, anh định nhắc cô phải mặc quần áo thoải mái và mang đồ dùng hàng ngày, không thì mặc đồng phục học sinh cũng được. Nhưng hôm qua bị chỉ số IQ của cô login làm cho tức giận, anh lại hồ đồ mà quên mất chuyện này.
Dì Trương đúng là biết rõ đi huấn luyện quân sự mà để cô mặc trang phục như vậy, váy ngắn như thế không thể chạy cũng không thể nhảy, nếu có vấn đề xảy ra thì ai chịu trách nhiệm.
Anh nghĩ đến đây hai mắt nhắm lại, thở dài thật muốn chết.
Thời gian trên đồng hồ đeo tay của Điền Trí Bác cho thấy thời gian đã đúng 10 giờ, anh ta hô cao giọng lên: “Tất cả đủ chưa! Dừng mọi hành động lại!”
Giọng nói này cất lên làm cho các học sinh đều sợ hãi, mọi người theo bản năng nghiêm lại, Một tiếng này bả các học sinh sợ đến, toàn thể theo bản năng nghiêm, lúc này một số người đang đi tới đội hình cũng không dám cử động nữa.
Điền Trí Bác liếc mắt từng người, hừ lạnh nói: “Những người bây giờ còn đứng bên ngoài, xin mời các anh chị với tốc dộ nhanh nhất sang bên bãi đất trống bên phải tôi, mỗi người hít đất chống đẩy 50 cái, Nhanh!”
“A! Không phải chứ!” Lời anh ta vừa nói xong, các học sinh đứng bên ngoài bắt đầu kêu rên, đại đa số trong đó là các bạn gái.
“Huấn luyện viên, năm mươi cái hít đất – chống đẩy, thầy dùng dao giết bọn em đi!”
“Đúng rồi, huấn luyện viên không nên như thế chứ!”
“Huấn luyện viên huấn luyện viên, lần sau chúng em không dám nữa đâu!”
Phương thức cầu xin tha thứ của các cô gái luôn luôn mềm mại, nũng nịu cho dù ai nghe xong cũng phải mềm mòng, nhưng hiển nhiên Điền Trí Bác không giống với những người khác, anh ta rống lên một tiếng: “Sáu mươi!”
“A!” Tiếng kêu rên càng lớn hơn.
“Bảy mươi!”Giọng nói của Điền Trí Bác càng lạnh lùng hơn
“... Dừng dừng dừng, huấn luyện viên đừng thêm nữa, chúng em làm đây!”
Điền Trí Bác: “Động tác nhanh lên!”
Có tổng cộng mười hai người đi trễ, năm nam sinh, bảy nữ sinh, bọn họ đành đi tới vị trí Điền Trí Bác chỉ định, mặt trời trên đầu bọn họ, chỉ cần đứng một lúc có người đã bắt đầu toát mồ hôi, chứ đừng nói đến chuyện chống đẩy – hít đất.
Lớp một là lớp đầu tiên đi ra tập hợp chiếm được vị trí ưu tiên, lúc này dù không phải buổi trưa nhưng ánh mặt trời rất độc vẫn có thể làm cho người ta muốn ngất xỉu. Điền Trí Bác coi như vẫn có chút dịu dàng, chiếm được vị trí chỗ bóng cây để các nữ sinh đợi dưới đó đương nhiên cái này trừ những người đến muộn.
Các lớp khác theo sau không có bóng râm để đứng, nhưng khi họ bước ra thấy người lớp một đang bị phạt chống đẩy – hít đất, ai cũng mang vẻ chế giếu còn có những người cười to truyền đi rất xa.
Điền Trí Bác không bị ảnh hưởng, anh ta cũng không để cho học sinh lớp 1 bị ảnh hưởng, lúc nói chuyện cố nói lớn lên, bất cứ ai đến gần cũng có thể bị sốc đến điếc tai.
“Ở trường, các anh chị là học sinh! Còn ở đây, các anh chị là tân binh! Tân binh phải tuân thủ theo một quy tắc duy nhất, mọi hành động phải theo chỉ huy! Tôi nói lúc nào tập hợp thì các anh chị không thể tới trễ dù chỉ một phút! Mười hai người ngày hôm nay là tấm gương cho các anh chị, lần sau cho dù có là ai thì phạt gấp đôi! Nghe rõ chưa!”
Anh nói một hồi làm cho mọi người sững sờ, cũng không biết do sợ hay là thực sự không có sức, mà ba chữ “Đã Hiểu” mọi người hét một cách yếu ớt.
Điền Trí Bác không hài lòng hét to hơn: “Giọng lớn hơn chút nữa! Hiểu chưa!”
“Đã hiểu!” Lần này miễn cưỡng được.
“Lớn hơn chút nữa!!”
“Đã hiểu!!”
“Tốt.” Đến khi mọi người hét đến đỏ cả mặt, cuối cùng Điền Trí Bác mới hài lòng “Tôi sẽ bắt đầu sắp xếp cho các bạn phía dưới.”
Lâm Gia đứng bên cạnh Mao Tiểu Phương, rụt rè nhìn đội ngũ điều chỉnh thành hình vuông, cô cũng muốn đi ra đứng nhưng huấn luyện viên nói nếu cô không thay quần áo sẽ không để cho cô tham gia. Cô giải thích với Mao Tiểu Phương rằng không ai nói cho cô ấy phải thay trang phục, Mao Tiểu Phương chỉ vào những người trong phòng của cô hỏi vì sao các bạn ấy biết phải mang theo hành lý mà cô lại không biết.
Lâm Gia cũng không biết tại sao mình lại không biết, theo bản năng cô muốn đi tìm Khương Nguyên, nhưng Mao Tiểu Phương phạt cô đứng ở đây không nhúc nhích, cô chưa từng bị phạt như này, tất cả mọi người đều cười cô mà Khương Nguyên có vẻ như không nhìn thấy cô.
Thật là xấu hổ quá.
Khương Nguyên không thích đổ mồ hôi, cho nên anh không thích tất cả các loại vận động chảy mồ hôi ở ngoài trời, như bây giờ đứng dưới ánh mặt trời càng làm anh khó chịu.
Thân hình anh cao lớn đến nhất định phải đứng hàng cuối cùng, nhưng mọi người bên cạnh còn chưa xác định được chỗ, trong khi mọi người đang trao đổi với nhau ánh mắt anh lại không khống chế được nhìn về hướng Lâm Gia.
Cô đang cúi đầu, hai tay chắp ở sau lưng, không biết đang nghĩ gì.
Giữa một đám mặc trang phục quân đội áo quần ngắn tay đội mũ, chỉ có Lâm Gia mặc chiếc váy màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng nõn của cô. Khuôn mặt mềm mại quả thực có thể bấm ra nước.
Khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Lâm Gia đứng cạnh Mao Tiểu Phương da ngăm đen thô ráp tạo thành tương phản mãnh liệt, cô tựa như gió mát mùa hè thổi tới mang theo mùi hương hoa quả ngọt ngào, làm dịu đi sự khô khan trong tâm trí của mọi người.
Điền Trí Bác điều chỉnh xong chỗ đứng hàng cuối cùng rồi bắt đầu ngược lên hàng thứ hai.
Khương Nguyên đứng thứ hai hàng cuối cùng đếm từ dưới lên, đứng thứ nhất là ủy viên thể dục Tương Cường, Cậu ta là học sinh thể dục, về môn nhảy cao, tay chân mảnh khảnh thon dài, cao gầy từ bóng lưng nhìn như giá treo quần áo, có biệt hiệu là “ Gậy tre“.
Thừa dịp Điền Trí Bác không ở đây, Tương Cường không chịu nổi sự yên lặng, nghiêng người nói với Khương Nguyên: “Cậu nói xem em gái mới chuyển đến kia có lai lịch gì nhỉ, xinh đẹp như vậy ở trường chúng ta cũng không nhiều.”
Khương Nguyên không trả lời, nhưng Phùng Tấn bên phải hắn lại nói tiếp: “Đúng thế, hơn nữa người ta còn đi Bentley tới, trong nhà chắc chắn rất giàu.”
Tương Cường giơ tay lên, khuỷu tay đặt trên vai Khương Nguyên, vuốt cằm nói: “Cậu nói cuộc sống này còn có công bằng hay không. Cậu nhìn Lâm Gia người ta đi, da thì trắng nõn này, chân dài thẳng này, nũng nịu này, rồi nhìn lại Mao Tiểu Phương đi, ôi một người trên trời một người dưới đất. Không cần nói đến Mao Tiểu Phương cậu chỉ cần nhìn lớp chúng ta đi...toàn dưa chuột nứt.” Cậu ta vừa nói vừa giơ tay lên che mắt ra vẻ tiếc hận, “Mình không đành lòng nhìn.”
Phùng Tấn bị cậu ta chọc cười, “Ha ha, Gậy Tre có phải cậu coi trọng Lâm Gia nhà người ta không! Cô ấy chỉ mới đến thôi, cậu hạ thủ lưu tình đi!”
“Cút.” Tương Cường tay dài vòng qua Khương Nguyên đánh vào đầu Phùng Tấn “Anh đây là đang thưởng thức, thưởng thức chú hiểu không! Yêu cái đẹp thì ai cũng có, đúng không Khương Nguyên.”
Khương Nguyên nhún vai đẩy tay cậu ta từ trên vai xuống dưới, ánh mắt nhìn về hướng của Lâm Gia, lạnh lùng nói: “Cho dù tốt thì thế nào, cũng ngu ngốc.”
Điền Trí Bác giành một phần tư thời gian để chỉnh lại hàng ngũ cho trật tự, nhìn rõ được đội ngũ hình vuông anh mới hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu huấn luyện từ hàng thứ nhất đến hàng thứ tư.
Anh rất nghiêm khắc làm cho mọi người đều đau khổ.
Lâm Gia quan sát mọi người huấn luyện, trong lòng cũng muốn được đi nhưng Mao Tiểu Phương đứng cạnh cô bất động như một tác phẩm điêu khắc, cô cũng chỉ đành bất động theo, nhưng mà chân mỏi quá.
“Tốt, buổi sáng huấn luyện dừng ở đây, nhớ kỹ động tác vừa rồi tôi dạy các bạn, chiều chúng ta lại tiếp tục.” Mười một rưỡi, Điền Trí Bác thông báo là có thể ăn cơm trưa, và nghỉ trưa đến tận ba giờ chiều.
Nghe thấy có được ba tiếng rưỡi để nghĩ ngơi, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Sau khi đội ngũ giải tán Mao Tiểu Phương giáo dục Lâm Gia một lần nữa: “Thời gian học buổi chiều giao bản kiểm điểm 800 chữ cho tôi.”
Lâm Gia không biết viết kiểm điểm như nào, huống hồ cô vốn không biết mình bị sao mà phải viết kiểm điểm “Huấn luyện viên Tiểu Phương...”
“Không được gọi tôi là Tiểu Phương! Tám trăm từ, một chữ cũng không thể thiếu” Ngay cả khi nhìn thấy Lâm Gia nghi hoặc nhưng Mao Tiểu Phương cũng không muốn nghe cô giải thích thêm mà hình như còn tức giận hơn, cô ta chỉnh lại mũ xoay người rời “Đi ăn cơm.”
Tháng tám là thời kì đỉnh cao cho các trường tổ chức huấn luyên quân sự, vì vậy trong cơ sở giáo dục bây giờ có rất nhiều người, tất cả mọi người đến từ các trường trung học khác nhau từ lớp mười hoặc lớp 11, tập huấn lớp 11 hình như chỉ có trường trung học 14. Cho dù là ở sân huấn luyện hay ở căn tin đều có thể thấy sự pha trộn giữa “ Thiếu niên” và “ Học sinh tiểu học“.
Sáng sớm Lâm Gia đã ăn một miếng bánh mì, nhưng đứng hơn một tiếng đồng hồ toát mồ hôi. Lúc này đói đến mức ngực dán vào lưng..
Hoàng Nhất Lâm vốn định đi ăn cùng cô, nhưng Khúc Mộng Oánh người ngồi cùng bàn lại lôi cô về ký túc xá thay quần áo trước. Cho nên cô chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Gia đi một mình đến căng tin.
Trong căn cứ có hai căn tin, một cái ở trong, một cái ở ngoài, điều hòa ở bên trong nhưng chỗ ngồi không nhiều lắm, cơm nước cũng có hạn, bình thường phải đi sớm để ngồi vào bên trong.
Lúc Lâm Gia tới, người trong phòng ăn đã xếp hàng tới tận cửa lớn bên ngoài, cô nhìn quanh thấy tình hình chật kín người, do dự một chút đi ra chỗ căn tin ngoài trời.
Mặc dù có điều hòa thì tốt nhưng không có đồ ăn cũng không làm được gì.
Căn tin bên ngoài là để ứng phó với số lượng người ăn quá đông, là một nhà kho bằng sắt đặt trên bãi đất trống, không có bàn bên trong chỉ có mấy chiếc ghế nhựa nhỏ. Vốn một người thì ghế nhỏ cũng không đủ dùng, mà bây giờ hai người một cái, mỗi người một chỗ bé.
Sau cuộc huấn luyện buổi sáng, các học sinh đều như sói đói, Lâm Gia đi qua một đám mãnh thú vùi đầu ăn cơm, chỉ còn lại một chút canh trong trong cái nồi sắt lớn.
Lâm Gia quan sát thấy vẫn còn một ít rau xanh trong món canh, hình như không còn gì bên trong cái nồi đỏ thẫm đấy, chỉ còn một chút đen thùi lùi như thể vẫn còn nhưng cô không dám ăn.
Cô do dự mà lấy đồ ăn, chắc đầu bếp vào lấy đồ ăn mới nên chưa quay lại, Lâm Gia không biết cũng không thấy ai nhắc mình, nên cô cho rằng đây là ăn buffet. cũng rất hối hận vì đã đến muộn, cô cầm một cái muôi to lên xúc cơm vào trong bát.
Chậu cơm bên cạnh rất đầy, nhưng lại không có thức ăn, cô chỉ cảm thấy rất đói nên cầm cái muỗi lớn như vậy múc cơm lên xuống ba lần, cho đến khi đầy thì cô mới dừng tay.
Không có chỗ ngồi, Lâm Gia chỉ có thể đứng ăn. Lần đầu tiên cô đứng ăn như này cũng là lần đầu tiên cô ăn cơm mà không có đồ ăn, nhưng cũng may là món canh này hương vị khá tốt.
Trong cái bát chỉ có cơm, ít muối, ít dầu mỡ bột ngọt, hương vị không có gì mà ngon. Nhưng lần đầu tiên Lâm Gia ăn như vậy cảm thấy rất mới mẻ, mà cô lại rất đói cho nên ăn ngon lành.
Khương Nguyên gặp may, thoải mái cơm nước xong xuôi bên trong phòng ăn rồi đi ra, Tương Cường đột nhiên muốn đến quầy tạp hóa mua nước, anh muốn quay lại phong ăn chờ nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Lâm Gia đang đứng ăn cách đó không xa, trong bát chỉ có màu trắng của cơm tẻ, thậm chí cả món ăn cũng không có.
Lông mày không tự giác mà cau lại.
Tương Cường mua nước xong quay lại cửa phòng ăn thì buồn bực vì không thấy Khương Nguyên đâu, Ngụy Tiểu Tần cùng phòng với bọn họ cũng cơm nước xong xuôi đang ngoắc gọi cậu ta về phòng ngủ “Gậy tre!”
Tương Cường chạy tới.
“Cậu có nhìn thấy Khương Nguyên không?” Tương Cường nói, “Lạ thật, bảo chờ mình mà đi mua nước về đã không thấy tăm hơi đâu, luyện thuấn di* à?”
*Dịch chuyển thời gian
Nam sinh đoạt lấy chai nước lạnh từ trong tay cậu ta uống hai ngụm: “A, đằng nào thì cũng cùng một phòng hay chúng ta cứ quay về phòng trước. Đi nhanh lên về nằm điều hòa. Ăn cơm xong toát hết mồ hôi, nóng muốn chết!”
Tương Cường cướp lại chai nước: “Uống ít thôi! Ai cho cậu đi chậm. Nhưng căn tin làm gì có chỗ nào mát mẻ chứ, quá nhiều người.”
Nam sinh ôm lấy vai cậu ta vừa đi vừa nói: “Cậu nghĩ rằng mình muốn thế à, huấn luyện viên muốn mình viết danh sách lớp cho anh ta cho nên mình mới đến trễ chứ, may mà vẫn ăn được cơm nóng.”
Hai mắt Tương Cường sáng lên: “Có gì hay không? Cậu nói xem bạn Lâm Gia dễ thương? Ở đâu! Chỉ cho mình xem nào!”
Nam sinh thấy thế cười gian nắm lấy gáy cậu ta: “Nhìn cậu như này! Có phải coi trọng người ta không, nói!”
Tương Cường tránh cậu ta ra: “Cút.”
Nam sinh nhìn xung quanh nói: “Ôi chao, vừa rồi còn nhìn thấy cô ấy cầm một chén cơm đứng ở đây, giờ đã không thấy tăm hơi rồi, không phải cô ấy cũng thuấn di chứ.”
Tương Cường nghe thấy vậy bóp vào cổ nam sinh, “Được đấy cái đồ Ngụy Tiểu Tần, dám trêu chọc ông nội đây à!”
“Hụ Hụ, bóp chết bóp chết!”
...
Mà người cũng thuấn di trong miệng Ngụy Tiểu Tần, Lâm Gia đang ngồi trên sân cỏ cạnh sân huấn luyện, cười híp mắt ăn đồ ăn trong tay, có bắp cải chiên, trứng cà chua cùng thịt kho tàu.
Mà trong mắt cô chính là người mà Tương Cường vừa tìm luyện qua thuấn di – Khương Nguyên.
Sân huấn luyện này ngoài lúc huấn luyện còn thời gian khác rất ít người tới đây, dưới bóng cây mát mẻ, tiếng ve kêu râm ran, nếu như không phải trước mặt có một kẻ ngu ngốc đang nhìn mình cười khúc khích thì Khương Nguyên nghĩ đây thật sự là một nơi thích hợp để lười biếng.
Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi mình ở trong phòng ăn nhờ đến n người đứng xếp hàng, lại để cho dì căn tin sờ tay để đổi lấy cơm nước trong tay Lâm Gia, nên lúc nói chuyện Khương Nguyên có chút nóng nẩy: “Câu ăn nhanh lên một chút, không có chỗ rồi không kịp ăn tôi mặc kệ cậu đấy.”
Đổi thành trước đây, Lâm Gia nhất định sẽ bị lời nói và giọng điệu của anh hù dọa, rồi cúi đầu nhẹ nhàng nói đã biết, nhưng hôm nay lại khác, cô không những không cúi đầu mà lại còn cười vui vẻ hơn, đôi mắt như lưỡi liềm đầy ý cười nhìn anh, xoáy nhỏ bên khóe môi còn ngọt hơn kẹo.
Cô nói: “Khương Nguyên cậu thật tốt.”
Khương Nguyên đang dựa trên thân cây sửng sốt, sau đó cảm thấy không được tự nhiên quay đi, trên khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ khả nghi “Không cho cười, ăn nhanh lên. Tôi còn phải về nghỉ ngơi.”
“Được!” Lâm gia ngoan ngoãn trả lời, cô cắn một miếng thịt kho tàu rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện “Khương Nguyên, cậu có biết viết bản kiểm điểm như nào không?”
“Kiểm điểm?” Chống lại đôi mắt ngây thơ ướt át của cô, trong lòng Khương Nguyên nhất thời sinh ra dự cảm không tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: Bản kiểm điểm viết như nào thì tôi không biết, nhưng tôi tin rằng sẽ biết ngay bây giờ.:)