Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: đim qua định 12h đêm đăng cho ae mà cúi cùng lại ngủ quên, tui chán tui gheeee
- -------------
Lúc ăn cơm trưa xong, Lâm Gia nhanh chóng trở về phòng ngủ để chuẩn bị ngủ trưa.
Phòng ở đây rất nhỏ, không có giường tầng mà là một chiếc giường lớn, ba người ngủ một chiếc, mỗi người cách nhau không đến một cánh tay.
Khi Lâm Gia quay về thì mọi người đã ở trong phòng, Một số người đang ngồi trên giường Cao Kỳ buôn chuyện, nghe thấy tiếng động, năm người cùng đồng loạt quay lại nhìn Lâm Gia.
“Mọi người khỏe chứ?” Lâm Gia đóng cửa lại, híp mắt cười chào hỏi các bạn rồi chuẩn bị quay về giường mình đi nghỉ.
Cô chào hỏi như vậy khiến cho mọi người cảm thấy hơi buồn cười nhất là Cao Kỳ, sáng sớm đã hô to gọi nhỏ với Khương Nguyên.
Cô ta chuyển sang giường Lâm Gia vẫy tay, như đang gọi một chú cún con, “Này, bạn học mới, qua đây chúng ta trò chuyện với nhau.”
Lâm Gia có thói quen nghỉ trưa, mà đặc biệt bây giờ vừa ăn cơm no xong, lúc mà điều hòa thổi cũng là lúc mệt rã rời, cô lắc đầu chuẩn bị đi ngủ “Mình buồn ngủ quá, chờ mình tỉnh dậy chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Ở trong phòng này, ngoại trừ Lâm Gia mới tới, còn những người khác đều đã học cùng nhau một năm, trước đó đã rất quen thuộc, trong nhận thức của họ, bạn học mới đến không muốn có quan hệ tốt với bọn họ nên mới từ chối lời mời như thế, thật đúng là không coi ai ra gì.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều thống nhất đặt lên người Cao Kỳ.
Tướng mạo của Cao Kỳ không tệ, cô ta còn từng tập nhảy, tư thái cũng tốt, bình thường nhân duyên trong lớp cũng tạm được, chỉ là tính cách cô ta hơi mạnh mẽ, người như vậy đi đến đâu cũng muốn thành tâm điểm của đám đông.
Mà cô ta bây giờ là tâm điểm của phòng số 2.
Sau khi tiếp nhận ánh mắt bất mãn của mọi người, cô ta gật nhẹ ý bảo mọi người yên tâm đừng nóng vội, rồi đi tới gần Lâm Gia “Ôi chao, Lâm Gia, cậu tên là Lâm Gia đúng không?”
Lâm Gia vừa chạm vào gối sắp ngủ đến nơi lại bị người ta hỏi, đành phải dụi mắt mơ màng mà trả lời: “Ừ, mình là Lâm Gia.”
Giọng nói của Lâm Gia lúc nào cũng như trẻ con, ngây thơ hồn nhiên làm cho người ta yêu thích. Nhưng vào trong lỗ tai mấy nữ sinh trung học này, lại cực kỳ khinh thường, lúc này ở trong mắt mọi người Lâm Gia chính là đang giả vờ.
Cao Kỳ thấy mình hỏi như vậy mà cũng không thấy cô có ý ngồi dậy, nụ cười trên mặt có hơi lúng túng “Tôi muốn hỏi cậu sao lại không có trang phục huấn luyện, chẳng lẽ chiều mà cậu vẫn muốn bị phạt à?”
Nói đến trang phục huấn luyện, đầu óc Lâm Gia hơi thanh tỉnh một chút, cái tên chuẩn bị thốt ra cũng cố gắng nuốt xuống “Khương... Cậu ấy sẽ giúp mình nghĩ biện pháp.”
“Ai giúp cậu nghĩ biện pháp?” Cao Kỳ buồn cười, cô ấy mới chuyển đến, chưa quen ai hơn nữa điện thoại cũng đã bị tịch thu, mà chủ nhiệm lớp lại không có ở đây, ai sẽ giúp cô ấy? Thấy Lâm Gia ấp úng không nói lời nào, cô ta hỏi lại, “Huấn luyện viên Mao nói à?”
Lâm Gia không biết trả lời như thế nào, liền im lặng không lên tiếng.
Cao Kỳ thấy cô không nói thậm chí còn không nhìn vào mình, cảm thấy mất hứng. Phải biết rằng trong lớp chỉ có người khác xin chơi cùng cô ta, chứ không có chuyện cô ta phải xin nói chuyện với người khác. Người mới nhìn ngu ngơ ngốc nghếch này còn chưa tỉnh, bây giờ lại ỷ vào trong nhà có tiền dùng thái độ như vậy đối với cô ta.
Cảm xúc trong lòng cô ta thay đổi lên xuống, cuối cùng vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười “Lâm Gia, tôi nói thẳng cậu đừng để bụng nhé, ở đây toàn là con gái với nhau. Cậu cũng biết huấn luyện một ngày một đêm nên mọi người chắc chắn ai cũng mồ hôi đầm đìa, cho dù không huấn luyện thì với thời tiết nóng như vậy, cả một ngày không thay quần áo mình cũng không chịu được.”
Lâm Gia nghĩ có thể mình đang mệt mỏi rã rời, đầu óc không được minh mẫn, nghe Cao Kỳ nói vậy cô nghe không hiểu lắm nên xoay người ngồi thẳng dậy, mày hơi nhăn lại, “Ý cậu là gì?”
Liễu Hân Lâm đang cuốn khăn đứng phía sau Cao Kỳ nói: “Đó là, huấn luyện sẽ phải đổ mồ hôi, cậu mà không thay quần áo thì trên người sẽ hơi có mùi!”
Cha mẹ của Liễu Hân Lâm đều là người phương Bắc, mặc dù sống ở phương Nam từ bé nhưng nói chung vẫn mang theo sự hào sảng của người phương Bắc.
Lời của cô nàng thì Lâm Gia nghe hiểu, cúi đầu ngửi mùi trên người minh, lúc ngẩng đầu lên cô mỉm cười nói, “Mình không có mùi.”
Cô ngây thơ thẳng thắn nói ra như vậy lại làm cho Liễu Hân Lâm không nói được gì.
Cao Kỳ thấy thế cười to nói: “Không phải nói cậu thối, mà hôm nay mới ngày đầu tiên thôi, cậu lại không phải huấn luyện cho nên chắc chắc sẽ không có mùi. Chỉ là tôi lo lắng cho cậu, cậu nghĩ xem ngày nào cũng đổ mồ hôi mà không thể thay quần áo, trong khi đó quần áo kia được mặc trên người có tắm cũng không sạch được. Hơn nữa không tính đến áo ngoài còn có đồ lót v..v.. dù sao cậu cũng phải thay chứ?”
Lâm Gia nghĩ về những gì Cao Kỳ nói hình như cũng đúng, nhưng mà cô không mang theo quần áo thì phải làm sao bây giờ? “Nhưng mình không mang theo gì...” Nói xong cô chú ý tới bên cạnh Cao Kỳ có chiếc túi vải màu hồng nhạt cực lớn, Lâm Gia chợt nghĩ ra điều gì đó, xoáy nhỏ hiện lên “Cao Kỳ, cậu muốn cho mình mượn quần áo đúng không? Cậu tốt quá!”
“Mượn quần áo?” Cao Kỳ bị sốc bởi tư duy logic của cô ấy, mặc dù cô ta đã mua hai bộ đồ lót mới cho cuộc sống sinh hoạt tập thể lần này, nhưng cô ta chưa mặc lần nào đâu, huống chi loại đồ vật riêng tư như này làm sao cho người khác mượn được “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn cho cậu mượn.”
“Tại sao chứ?” Lâm Gia nghĩ là cô ta lo lắng mình sẽ làm hỏng quần áo của cô ta, nhanh chóng giải thích: “Cậu yên tâm mình sẽ trả lại cho cậu rất nhiều, rất nhiều quần áo mới.”
“Rất nhiều rất nhiều” trong khái niệm của Lâm Gia cũng không phải nói quá, dù sao ở nhà cô có một phòng riêng để quần áo nhưng Cao Kỳ lại nghe “rất nhiều rất nhiều” này không chỉ khoe khoang mà còn cố tình khoe khoang.
“A, ha hả, thật không.” Vẻ mặt Cao Kỳ cứng lại, ngay cả đôi môi mỉm cười cũng hơi run “Nhưng tôi chưa nói sẽ cho cậu mượn, ý tôi là bạn có thể đi ra ngoài và mua nó.”
“Mua ở đâu?” Lâm Gia lắng nghe rồi chợt nhớ tới anh cả từng nói với cô, mọi thứ trên đời này đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như có thể mua được quần áo thì không chừng cũng có thể mua được đồng phục quân sự “Đồng phục quân huấn cũng mua được sao?”
Cao Kỳ cười, gật đầu nói một cách ý vị: “Đương nhiên được.”
Khi kết thúc nghỉ trưa, đang chuẩn bị đến thời gian huấn luyện thì trời đột nhiên mưa to xối xả, các học sinh vừa bước ra cửa phòng lại bị mưa to buộc quay trở lại. Sau những tiếng reo hò, mọi người lại rảnh rỗi ngồi nói chuyện với nhau.
Hoàng Nhất Lâm ban đầu muốn đến tìm Lâm Gia chơi nhưng Thư Mẫn bạn cùng phòng với cô nói Lâm Gia đã bị Mao Tiểu Phương gọi đi, nói là mang theo bản kiểm điểm cho nên cô cũng đành quay về.
Buổi trưa Lâm Gia hỏi Khương Nguyên viết bản kiểm điểm như thế nào, Khương Nguyên nghĩ bản kiểm điểm ngày hôm nay có một phần là lỗi của anh, mặt khác lại muốn Lâm Gia nâng cao chỉ số IQ của mình nên giáo dục suốt cả giờ nghỉ trưa. Vì vậy toàn bộ quá trình là anh nói, cô viết ngay cả dấu chấm câu cũng là anh nói từng chữ “ Dầu phẩy“..” Dấu Chấm”
Có đầu óc của Khương Nguyên làm hộ, Mao Tiểu Phương tất nhiên không có ý kiến gì về bản kiểm điểm này.
Cô vỗ vào bản kiểm điểm trên bàn nói với Lâm Gia: “Như vậy, tôi đã nói với hậu cần tìm đồng phục quân sự của em trong kho hàng, nhưng năm nay nhiều người, tìm được hay không còn chưa biết. Trước tiên em nghĩ cách mượn bạn học một bộ quần áo thể thao, áo phông quần rộng. Để ứng phó trước.”
Lâm Gia lắng nghe rồi tủm tỉm nói: “Em đã có biện pháp ạ.”
Mao Tiểu Phương ngạc nhiên, ho nhẹ hai tiếng nói: “Được rồi, có biện pháp là tốt rồi. Đi về trước đi.”
Thật khó hiểu khi khí trời mùa hạ không khác gì mùa đông đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng hôm nay trời đã mưa to hơn hai tiếng, đến khi mọi người lấy ô đi đến nhà ăn mới phát hiện bên ngoài vẫn còn mặt trời.
Khương Nguyên trong phòng ăn không nhìn thấy Lâm Gia, mà nhà kho bên kia cũng không nhìn thấy cô đâu, đang buồn bực nghĩ sao cô không ăn cơm, mấy người bạn Cao Kỳ cùng phòng với cô đều đã đến hết rồi.
Thấy Khương Nguyên, mấy nữ sinh cười trộm đẩy Cao Kỳ đang vặn vẹo đến trước mặt Khương Nguyên “Này, Khương Nguyên, trùng hợp như vậy.”
Cao Kỳ thích Khương Nguyên, chuyện này cả lớp đều biết.
Lúc này vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo của Khương Ngyên, cô ta đã coi những người khác thành không khí, giả vờ xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Khương Nguyên, thật khéo.”
Khương Nguyên ừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Toàn bộ canteen đều đúng lúc.”
Trên mặt Cao Kỳ cứng lại.
Khương Nguyên mặc kệ cô ta, trên mặt vẫn lạnh lùng, vừa định quay người về nhà ăn, chợt nhớ tới chuyện gì quay đầu lại hỏi: “Các bạn đều cùng một phòng đúng không? Chỉ có năm người?”
Cao Kỳ không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, nhưng chỉ cần có thể nói thêm với anh được một câu là tốt rồi, “Không phải, bọn mình có sáu người, nhưng bạn học mới nói không đói nên không đi ăn cơm.”
Bạn học mới, là Lâm Gia.
“À.” Vẻ mặt Khương Nguyên vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, ngu ngốc, lúc này không đói không muốn ăn nhưng đến khuya mà đói bụng thì không có đồ mà ăn đâu.
Anh xoay người vào nhà ăn, Cao Kỳ đi sát phía sau anh, trong phòng ăn rất ồn ào cho nên lúc nói chuyện phải tăng thêm âm lượng.
“Thật ra mình có rủ bạn học mới đi cùng nhưng cô ấy hình như không hòa đồng lắm, mình đã nghĩ biện pháp để cho cô ấy nhanh chóng hòa nhập với tập thể.”
Cao Kỳ nói như vậy, muốn thể hiện sự thân thiện của mình với bạn học trước mặt Khương Nguyên, cô ta muốn bằng cách này để giành được chút hảo cảm nhưng cô ta lại không nghĩ tới Khương Nguyên lại đột nhiên quay đầu, nói với cô ta: “Cô ấy không cùng loại người như các cậu. Không cần nghĩ cách để cho cô ấy hòa nhập, cậu muốn ăn ở đâu thì đi đi, tôi qua bên này.”
Giọng của anh lạnh lùng và trong trẻo, như dòng nước trong vắt giữa ồn ào trong canteen, Cao Kỳ không biết nên đắm chìm thưởng thức giọng nói của anh hay nên tức giận vì câu nói kia.
Cô ấy không cùng loại người như các cậu.
Cô ấy là loại người gì, mà các cô là loại người gì?
Lúc này Lâm Gia đang nằm trên giường, cầm một tấm thiệp mỏng trên tay. Cười khanh khách như đứa trẻ trong căn phòng không người.
Quả thực buổi trưa cô ăn quá nhiều, nhưng tâm tình cô lúc này không suy nghĩ về bữa tối, mà đang nghĩ đến việc mua vài bộ quần áo khi ra ngoài, còn có đồng phục quân huấn một bộ có đủ không, cô cũng muốn mua gì đó cho Khương Nguyên vì buổi trưa anh mời cô ăn cơm.
Trong sự mong đợi của cô, màn đêm rất nhanh phủ xuống.
——————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: Viết hộ bản kiểm điểm chuyên nghiệp, dấu chấm câu đều nghĩ giúp bạn, giá cả vừa phải có thương lượng, có ý định xin liên lạc: 131********