Vô Mẫn Quân nói: “Đương nhiên không phải dùng ta… Ngươi đi lấy mấy thứ tới đây sau đó đào.”
Trên bầu trời vẫn còn đại tuyết rơi xuống, ta tức không đánh được hắn, nói:
“Cho dù hiện tại đào thì trong chốc lát cũng bị tuyết lấp kín.”
Vô Mẫn Quân có chút suy nghĩ nói: “Nói cũng đúng… Ừ, ngươi đi mang chút nước lại đây, rồi đào lấy cái hố nhỏ trước.”
Tình nguyện chịu thua, ta chỉ có thể nhận mệnh lén lút tìm đem cái xẻng, đào ra một cái hố nhỏ nhưng rất sâu, sau đó đem nước ở chỗ ao tới đây, lúc
đầu Vô Mẫn Quân ở bên cạnh nhàn rỗi nhìn, cuối cùng thấy ta mệt chết đi
cũng đến hỗ trợ… Ta thật không biết hắn định làm cái này làm gì…
Sau khi làm xong, ta rất mệt mỏi, nghĩ buổi tối còn phải cùng các đại thần
điên điên khùng khùng suốt đêm, vì thế đành phải đi về phòng ngủ bù
trước, Vô Mẫn Quân cũng có chút mệt, liền đi cùng, hai người ngủ thẳng
cẳng tới lúc sắc trời tối dần, cũng là lúc tới thời gian dùng bữa.
Bọn cung nữ thái giám sớm ở bên ngoài đã nhiều việc lu bù hết lên, đem mọi
thứ đi tổ chức diễn tập điệu đón xuân, điệu đón xuân này có chút xa hoa, chỉ được dùng trong tiết đón xuân hoặc đại hôn của hoàng đế, hơn nữa
còn dùng rất nhiều người cho nên vô cùng tráng lệ, chỉ liếc mắt nhìn một cái là biết tiêu phí một nguồn lớn nhân lực vật lực.
Các đại
thần lục tục tới, mang theo thê nhi nữ quyến, theo lời Vô Mẫn Quân nói,
trước kia tiết đón xuân đối với các đại thần và hoàng đế cũng chỉ là để
cho hoàng đế gặp gỡ các nữ nhi đại thần, thậm chí là để cho các công tử
tiểu thư xem mắt, tóm lại xem như là một tác dụng ẩn ý. Dù sao trải qua
việc Liễu Á lần trước, lần này chỉ sợ không ai dám đến “Câu dẫn” ta , ta vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
Canh giờ vừa đến, ta với Vô Mẫn Quân dẫn đầu đi vào, ngồi ở chính giữa – chỗ khác biệt giữa tiết đón xuân và lúc khác là bình thường Hoàng thượng sẽ ngồi ở trên cao một bậc thang,
biểu hiện quân vương cùng thần tử bất đồng, biểu thị cho quân vương cao
cao tại thượng , nhưng lần này ngồi ăn cùng mọi người, chẳng qua hoàng
đế và hoàng hậu giống nhau ngồi ở chỗ đầu mà thôi.
Bình Dương và Lã Dẫn cũng đến đây, an vị ở một bên chúng ta, bên còn lại là Thái Sư.
Trên sàn trải thảm đỏ dày, xung quanh là kỳ lân vàng ngọc nặng, mà trong
miệng kỳ lân có những hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra tựa như sương mù ở
giữa tiên giới, trên thảm đỏ day có bầy một chiếc bàn bạch ngọc. Trên
mặt bàn còn đặt một lư hương Toan Nghê cũng đang nhẹ nhàng tỏa ra làn
khói nhè nhẹ.
Trong toàn bộ điện đều có mùi hương tràn bên trong.
Ban đầu có ca cơ vũ cơ đi lên, những dải lúc uốn lượn trên tay. Khúc vũ này cầu mong cho năm sau mưa thuận gió hoà, hoa mầu đại phong, lê dân không cực không nghèo, cuộc sống dân chúng an khang.
Dáng người ca cơ
vũ cơ đều nổi bật, tựa như linh xà, kỹ thuật nhảy linh động, động tác vô cùng duyên dáng. Ngẫu nhiên có hai vũ cơ hướng về phía ta, thân thể mềm mại như bạch ngọc nhẹ nhàng đung đưa, dưới ánh sáng của ngọn nến, cho
dù ta là nữ nhân cũng vào cảm thán, vụng trộm nhìn thoáng qua Vô Mẫn
Quân, chỉ thấy thần thái hắn tự nhiên, khóa miệng cười ảm đạo, uống trà
xem xét vũ đạo.
Trong điện, không khí ca múa bỗng nhiên trở nên
dồn dập, tuy rằng Vô Mẫn Quân thoạt nhìn vẫn có chút không gần gũi,
nhưng hiện tại ta mới là hoàng đế, mọi người tuy rằng cũng kiêng kị
hoàng hậu, nhưng chủ yếu vẫn là xem sắc mặt hoàng đế, thấy vẻ mặt ta ôn
hoà , liền trở nên lớn mật hơn một chút, toàn bộ điện ăn uống linh đình, tiếng hoan hô cười đùa âm, chạm cốc vang lên không ngừng.
Thái
Sư là nguyên lão tam triều, ta mang một chén rượu tới kính ông ta, nói:
“Thái Sư vì Tây Ương ta dốc hết tâm huyết, hoàng thiên hậu thổ cộng
giám, có Thái Sư là vinh dự của Tây Ương, cũng vinh dự của trẫm.”
Cả điện hoan hô, khóe mắt Thái Sư trở nên hơi ướt, hào khí uống rượu, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng! Khụ…”
Nữ quyến bên cạnh ông nhanh chống vỗ lưng, hóa ra là uống quá nhanh, bị sặc .
Ta dở khóc dở cười, Thái Sư lúng túng nói: “Giờ đã già rồi, trước kia… Ai, không nói nữa.”
Mọi người cười ha ha, không khí càng trở nên náo nhiệt.
Chén thứ hai ta kính Khâm tướng quân: “Ttướng quân vì Tây Ương ta đông chinh bắc thảo, định quốc an bang, thật là trung thần lương tướng!”
Khâm tướng quân cũng kích động nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cả điện ồ lên trầm trồ khen ngợi.
Ta đem rượu kính những ai có thể kính, cuối cùng đem chén rượu kia tới x
trước mặt chi hạnh: “Chén rượu cuối cùng, kính hoàng hậu.”
Không
nói thêm cái gì, ta trực tiếp nâng cốc uống hết, Vô Mẫn Quân cười cười,
cũng uống cạn rượu trong chén, sau đó nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hắn nhìn ta cười, ta nghĩ ta đại khái biết vì sao khi vũ cơ liếc mắt đưa
tình về phía chúng ta, phô bày cả bộ ngực ra, một chút phản ứng hắn cũng không có , bởi vì chẳng phải do hiện tại hắn đang ở trong thân mình ta, ánh mắt kia của hắn sáng lấp lánh, nếu nói là ánh mắt vũ cơ là ánh sáng ngọn lửa thì ánh mắt của Vô Mẫn Quân có thể ví như ánh trăng mỏng, chỉ
là ngọn lửa sao có thể tranh huy hoàng cùng nhật nguyệt được?
Ta bị ý nghĩ của chính mình khiến cho có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cúi đầu, lại uống một ngụm rượu.
Ca múa đã xong, đã đến liệc yến tiêc, một mâm các đồ ăn theo quy củ được
bưng lên, mỗi loại đồ ăn đều là sắc hương vị câu toàn, tản mát ra làm
cho người ta ngón trỏ đại động mùi, ánh sáng màu sắc trong vắt xinh đẹp, cắn một cái lại lưu lại mùi hương thơm ngát trong miệng.
Ăn
trong chốc lát, mọi người bắt đầu tửu lệnh, xét thấy trình độ văn hóa
của ta không cao, ta tỏ vẻ không tham gia, hôm nay để hoàng hậu thay ta
“Xuất chinh”, chúng thần tử ngay từ đầu không đáp ứng, nhưng thấy Vô Mẫn Quân ra trận, liền tỏ vẻ có thể đồng ý.
Vô Mẫn Quân ra trận, tự
nhiên không nói, người này cũng thật là biến thái, nhìn bộ dáng hắn
giống như không học vấn không nghề nghiệp, nhưng võ công cao cường, văn
hóa cũng cao, làm thi ngâm đối, dẫn chứng phong phú, quả thực là hạ bút
thành văn. Tóm lại, không một lần phải uống rượu.
Chẳng qua là
hắn không muốn nhưng ta muốn uống rượu, cho nên ta có chút bất mãn, âm
thầm nói cho hắn có thể không cần tranh cường háo thắng như vậy, hoàn
toàn có thể thua một hai phen, ta rất nguyện ý uống rượu .
Vô Mẫn Quân liếc ta một cái xem thường.
Dùng bữa xong, thời gian đã hơi trễ, tuy rằng trên trời vầng trăng đang tỏa
sáng nhưng mà so với mặt đất toàn là tuyết trắng, ánh trăng có vẻ loãng
hơn, toàn bộ trong cung Tây Ương đều đã đốt đèn, tỏa ra áng sáng trên
nền tuyết trắng tạo nên một chút sắc màu ấm áp.
Ăn xong đã đến
lúc thả đèn, mọi người lấy đèn từ trong tay bọn hạ nhân, ta lấy đèn mà
Nguyên Úc đưa tới, châm lên, xung quanh toàn mùi tùng thơm, là mùi mà Vô Mẫn Quân không thích, nhíu nhíu mày đầu, rồi bịt mũi châm đèn ở trên
tay hắn, chiếc đèn trên tay hắn là chiếc đèn sáu cánh, ở mỗi cánh đều có treo chuỗi ngọc lưu ly, sau khi đốt lên do bị gió thổi mà phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.
Sau khi trong cung đốt đèn xong, ở dân gian
cũng được phép đốt đèn theo, vì thế sau khi thấy đèn của chúng ta bay
càng ngày càng cao, vô số đèn lồng ngoài cùng cũng dần dần bay cao lên ở bên ngoài trời tối đen như mực, những ánh sáng này hội tụ trên bầu trời đêm tựa như những vì sao, đồng loạt đốt sáng lên màn đêm có chút lạnh
như băng.
Tuyết dần dần nhỏ đi nhiều, tựa hồ không nhìn thấy, mọi người đều một tay cầm lò sưởi một tay cầm đèn lồng đi trong cung, ngoại trừ hậu cung là chỗ cấm địa ra ( kỳ thật hiện tại cũng không tính, dù
sao một phi tử ta cũng không có, duy nhất có hoàng hậu còn đang ở bên
cạnh, còn những công chúa khác thì đã sớm chạy đi chơi với nhau ), với
cả tẩm cung của hoàng đế hoàng hậu là chỗ vô cùng tư mật không thể đi,
những chỗ còn lại cơ bản có thể đi lại, đương nhiên, tốt nhất vẫn nên đi theo hoàng đế — đây là kết luận ta thấy tất cả mọi người đi theo ta mà
đoán ra.
Không cần phải nói, Vô Mẫn Quân cũng luôn luôn ở bên
cạnh ta, hắn là hoàng hậu, cho dù hành động tự do vẫn nên đi theo hoàng
đế, vì vậy cái đám công chúa líu ríu kai cũng đi theo Vô Mẫn Quân, dù
sao chính là mọi người đều đi theo ta.
Ta đi đến một chỗ trống
trải, chung quanh không có cỏ cây gì, chỉ có tuyết đọng lại, bên bờ
tường có mấy nhánh mai mọc ra, mà sắc trời đã tối nên nhìn không rõ ràng lắm, cho dù có mang theo đèn lồng cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Ta
ngẩng đầu, mắt nhìn đèn khắp bầu trời, trong lòng sung sướng, vì thế
cười hì hì buông đèn lồng, ra vẻ đứng đắn nói: “Không biết các vị có
biết một trò chơi này không.”
Mọi người đều có vẻ mặt nghi hoặc,
khóe miệng Vô Mẫn Quân run rẩy, nhỏ giọng nói bên tai ta: “Tốt nhất là
ngươi không nên khác người…”
Ta không để ý tới hắn, nói: “Cái trò chơi này chính là —— “
Ta cúi người, vốc một nắm tuyết, trực tiếp ném vào mặt Vô Mẫn Quân: “—— ném tuyết!”
Một ít tuyết trên mặt Vô Mẫn Quân rơi xuống, còn lại một ít vẫn còn dính ở trên mặt: “…”
Mọi người: “…”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, sau đó bộc phát ra tiếng cười kịch liệt: “Ha ha ha ha ha…”
Vô Mẫn Quân không nói hai lời, cũng vốc lên một nắm tuyết, không chút do
dự ném vào đầu ta, nhưng ta vừa mới xoay người bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu, một vốc tuyết lại ném vào mặt ta, ta nghe thấy tiếng cười độc đáo
của Bình Dương: “Ha ha ha, hoàng huynh, ai bảo huynh bắt nạt hoàng tẩu!”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân kiêu ngạo cười to: “Bình Dương, rất tốt! Không uổng công ngày thường hoàng tẩu muội đối xử với muội tốt như vậy!”
Ta: “… …” Thật không biết xấu hổ…
Lã Dẫn ở bên cạnh nói: “Bình Dương, không thể như thế!”
Ta vui mừng, Lã Dẫn vẫn rất tốt.
Lã Dẫn nói tiếp: “Thân thể nàng sao có thể chạm vào những thứ lạnh như băng được?”
Ta: “…”
Ô oa oa, tức chết ta …
Ta vốc một nắm tuyết nhưng nhớ tới Bình Dương đang mang thai, quả quyết
không dám xuống tay, vì thế ném vào người Lã Dẫn đang lải nhải, Lã Dẫn
run rẩy.
Bình Dương quay lưng về phía ta, không phát hiện ta đã
ném tuyết vào trong quần áo của Lã Dẫn, chỉ thấy hắn run run, vì thế khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
Lã Dẫn nói: “Hoàng huynh muôi… hình như đã ném tuyết vào người ta .”
Bình Dương hét lên một tiếng, ta cười ha ha, xem ra ném vào Lã Dẫn so với ném vào Bình Dương còn hay hơn.
Cười còn chưa dứt, một nắm tuyết chuẩn xác ném vào miệng ta, ta bị dọa vội
vàng nhổ ra, thấy là Vô Mẫn Quân, hắn nhìn ta mềm mại đáng yêu cười:
“Yên tâm đi Hoàng Thượng, thần thiếp là lấy ở trên nhánh cây xuống, tuy
rằng bẩn nhưng so với trên mặt đất vẫn sạch sẽ hơn, ha ha ha ha.”
Ta: “…”
Hoàng Thượng hoàng hậu cùng công chúa Phò mã đã dẫn đầu, những người khác
cũng to gan bắt đầu chơi, Thái Sư đứng ở bên cạnh, dở khóc dở cười: “Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!”
Dứt lời, xoay người một mình đi sang một góc đợi.
Cùng lúc đó, bốn năm vốc tuyết đồng thời ném trúng Thái Sư.
Thái Sư: “…”
Thái Sư rống giận: “Ai? !”
Mọi người đều cười to, Thái Sư liền xắn tay áo gia nhập cuộc chiến, lại thì thào: “Hiện tại đã già rồi! Hồi trước… Ai, không nói nữa!”
Sau đó quyết đoán vốc tuyết lên, gặp ai cũng ném, trả thù đại chúng.
Lưu Á khổ sở tiến về phía ta, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh, mắt sắc thoáng nhìn
thấy vì thế không chút do dự ném một quả cầu tuyết về phía nàng ta, quả
cầu tuyết cui vào trong quần áo nàng ta. Lưu Á hét lên một tiếng, nói:
“Ai? !”
Sau đó nàng quay người lại, liền thấy Vô Mẫn Quân cười gian xảo, trong tay còn nắm một vốc cầu.
Vô Mẫn Quân một chút không nương tay, vốc tuyết trong tay kia ném vào chính mặt Lưu Á.
Lưu Á: “…”
Vô Mẫn Quân cười nhạo nói: “Đến bắt ta đi.”
Dứt lời, xoay người bỏ chạy, Lưu Á thấy hôm nay mọi người vui vẻ như vậy
cũng thét chói tai “Đứng lại! ! !” Sau đó đang cầm tuyết ném loạn ra, ta không nói gì đi theo phía sau hai người, chỉ thấy Vô Mẫn Quân chạy vòng vo, Lưu Á khẩn trương đuổi theo, sau đó quyết đoán tiến vào vũng nước
ta với Vô Mẫn Quân chuẩn bị buổi chiều.
“A –! ! !” Lưu Á bộc phát ra một trận thét chói tai, đáng tiếc bị bao phủ trong tiếng cười của mọi người.
Vô Mẫn Quân cười ha ha, kéo nàng ta lên, sau đó bảo thị nữ bên cạnh mang
nàng đi thay quần áo uống trà gừng — Vô Mẫn Quân đã sớm chuẩn bị tốt ,
hơn nữa hắn còn nói: “Động tác nhanh chút nhé, ta chờ ngươi ~ “
Mặt Lưu Á vốn vì lạnh mà trắng bệnh lại đỏ lên.
Ta núp ở phía sau, cũng nhịn không được cười ha hả.
Trong đêm tiết hoa xuân toàn một màu trắng điên cuồng, toàn bộ hoàng cung
được ánh đèn chiếu ra ánh sáng màu da cam, trên bầu trời có vô vàn những ngọn đèn đang bay, đèn càng ngày càng nhiều, giống như bao phủ toàn bộ
không gian phía trên hoàng cung, giống như những đóm lửa tỏa sáng xinh
đẹp, mà tiếng hoan hô cười nói ở ngoài cung cũng phá vỡ những bức tường
dày bao phủ hoàng cung mà truyền đến chỗ chúng ta.
Ta sinh ra đã
mười sáu gần mười bảy năm, có thể do kiến thức quá ít, có thể do lúc
trước rất khổ, nhưng ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một mùa đông
tốt đẹp nhất từ trước tới nay, giống như ở Đông Nguyên quốc cũng không
thấy đại tuyết như lông ngỗng rơi trong không trung, không một tiếng
động rơi trên người ta khiến cho trái tim ta lại trở nên mềm mại trắng
như bông tuyết kia.
Mọi người đều chơi đến mệt rồi mới chào từ
giã, sau khi mỏi mệt thỏa mãn trở về phủ đệ của mình, ta với Vô Mẫn Quân cũng mệt mỏi quá mức, hai người cười chờ các đại thần đều trở về, trong cung liền nháy mắt lại trở nên an tĩnh.
Một trận tuyết lại bắt
đầu rơi xuống, ta với Vô Mẫn Quân đứng trong bóng đêm lại có ánh sáng
phát ra ở xung quanh, xung quanh hai người chúng ta là một đống tuyết
hỗn độn nhưng rất đáng yêu .
Ánh đèn lồng thay thế ánh trăng, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng, soi chúng ta trên nền tuyết xung quanh,
lúc này băng với lửa phảng phất như thể đang giao hòa với nhau, lâu dài
mà ấm áp.
Ta với Vô Mẫn Quân ở bên ngoài cung điện hôn nhau.
Ánh sáng phía sau không ngừng chuyển động, ánh tuyết trắng trẻo.