Ngày hôm sau sau tiết đón xuân, theo lệ thường, vẫn không cần vào triều, ta lại tỉnh giấc hơi sớm.
Đêm qua ta với hắn vô cùng tỉnh táo mà hôn nhau, tuy rằng sau khi hôn xong, hai người đều trầm mặc trở về phòng ngủ, nhưng có cái gì lặng yên thay
đổi, cũng là chuyện thực tế không tránh nổi.
Ta nhìn Vô Mẫn Quân, muốn nhớ lại bản thân mình vì sao lại hôn môi với hắn tối hôm qua,
nhưng hồi tưởng thế nào cũng không hồi tưởng được tâm trạng lúc đó.
Có thể vì tâm trạng hôm qua rất tốt? Còn vì đèn lồng với đèn trong cung
đình rất nhiều, rất nhiều? Hoặc là vì tuyết rơi rất đẹp nên mới nhiễu
loạn lòng của ta?
Ta lấy chăn trùm đầu, cảm thấy có chút không
thể hiểu nổi, ta với Vô Mẫn Quân biết nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần
uống rượu đó, cùng với lần vì nước an thần nữa, hai người chưa từng có
hành động gì đi quá giới hạn, nhưng nụ hôn tối hôm qua lại tự nhiên như
vậy, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi thôi, nhưng cũng không hề giống với nụ hôn trước kia.
Bởi vì không liên quan gì đến uống rượu, không liên quan đến dược vật mà là nụ hôn phát ra từ nội tâm.
Ta sờ sờ môi, nhất thời có chút hoảng hốt.
Mãi cho đến khi bàn tay của Vô Mẫn Quân kéo ta xuống, ta hoảng sợ bị lôi ké nghiêng người ngã xuống cái gối, đối mặt với Vô Mẫn Quân, tuy rằng đó
là mặt ta nhưng cứ nghĩ đến đằng sau ánh mắt kia chính là Vô Mẫn Quân,
ta thật ngượng ngùng.
Ta nói: “Ngươi… Ngươi tỉnh rồi sao.”
Vô Mẫn Quân nhoẻn miệng cười: “Ừ, ta không ngủ mà trợn tròn mắt.”
Ta: “…”
Kết quả vẫn là không có gì thay đổi! Sáng sớm tỉnh lại là tranh cãi với ta!
Ta bực mình nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi…”
Nói còn chưa nói xong, Vô Mẫn Quân nắm lấy cằm ta, vươn người qua hôn một cái.
Ta: “…”
Sau khi Vô Mẫn Quân hôn một cái xong lại rời đi, ta ngơ ngác nhìn hắn, Vô
Mẫn Quân sầu khổ nhìn ta, sau đó bỗng nhiên dùng cái trán hung hăng đụng vào đầu ta.
Ta đau thiếu chút nữa rơi lệ, nổi giận nói: “Ngươi làm sao…”
Vô Mẫn Quân cũng xoa xoa đầu, nói: “Ai, vốn tưởng có thể đụng một cái là quay trở lại hay không.”
Ta nói: “… Làm sao có thể, sẽ không dễ dàng như vậy …”
Vô Mẫn Quân thở dài, nhìn ta nói: “Thật sự không thể xuống tay đối với mặt mình được… Hoán đổi lại sớm một chút thì tốt.”
Ta rốt cục nghe ra ý tại ngôn ngoại của Vô Mẫn Quân, nhỏ giọng nói: “Vậy không cần xuống tay …”
Vô Mẫn Quân nở nụ cười, nói: “Chờ hoán đổi trở lại nhất định phải… ừm, thực hiện vợ chồng chi lễ cùng nàng”
Ta xấu hổ rụt lui: “Ngươi… nói cái này làm gì.”
Vô Mẫn Quân một chút mất tự nhiên cũng không thấy, nói: “Đã sớm thành hôn rồi, không phải sao?”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu đã là hoàng hậu Tây Ương quốc, vậy cứ như vậy đi.”
Ta hỏi: “Cái gì?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Cứ như vậy cả đời đi.”
Hắn vẫn nhìn ta, trong nháy mắt ánh mắt xuất hiện sự ấm áp ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Ta bị những lời này ánh mắt cùng của hắn khiến cho trở tay không kịp, lắp bắp nói: “Cả một đời?”
Vô Mẫn Quân cười như không cười trêu ta: “Không thì sao? Danh phận là của ta, tâm cũng là của ta…”
Ta đang định biện giải “Ai nói tâm ta là của ngươi “, Vô Mẫn Quân lại tiếp theo cảm thán: “Đáng tiếc tạm thời không có cách nào khác chứng thực
hoàn toàn.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân nhẹ nhàng cười rộ lên,
vươn tay định ôm lấy ta, nhưng bất hạnh là nhỏ hơn ta cho nên không có
biện pháp đành phải chấp nhận một chút, lui vào trong lòng ta.
Ta: “…”
Bị hành động của hắn làm cho cười rộ lên, ta nói: “Làm gì vậy, lại còn ngây thơ như vậy.”
Vô Mẫn Quân cười nói: “Hiện tại chỉ có thể như vậy , tương lai hoán đổi trở về…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, ta ngượng ngùng nói: “Được rồi, đổi trở về rồi nói sau.”
Vô Mẫn Quân cười mà không nói, không nói cái gì nữa.
Nhưng… Ta thật sự cảm thấy, ta đại khái không có cách nào khác mà có thể hiểu được.
Ta nhịn không được nói: “Ngươi chừng nào thì bắt đầu thích ta?”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Ta nói thích ngươi khi nào?”
Ta: “…”
Ly hôn! ! !
Vô Mẫn Quân đại khái thấy ta sắc mặt thực thối, cười ha ha , nói: “Ngươi hỏi ta như vậy, ta làm sao mà biết.”
Ta nói: “Làm sao có thể không biết!”
Vô Mẫn Quân nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết trước đi?”
Ta nói: ” Ta nói thích ngươi khi nào?”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta báo thù, tâm trạng sung sướng, nói: “Được rồi, không đùa ngươi… ừm,
được rồi, ngươi nói rất đúng, loại chuyện này quả thật không có cách nào khác nói ra thời gian chính xác được.”
Vô Mẫn Quân nói: “Không, ta có thể giúp ngươi nói ra thời gian cụ thể.”
Ta nghi hoặc nói: “Cái gì?”
Vô Mẫn Quân cười đê tiện nói: “Đêm hôm chúng ta thành thân…”
Ta: “…”
Ta cẩn thận hồi tưởng một chút, nói: “Không đúng, ta cũng biết ngươi chừng nào thì thích ta.”
Khóe miệng Vô Mẫn Quân khẽ nhếch, nói: “Sao?”
Ta nói: “Ngày ngươi tới tháng đó ha ha ha ha ha!”
Vô Mẫn Quân: “Việc này với chuyện kia có quan hệ gì…”
Ta nói: “Đương nhiên là có liên quan, ngươi quên ngày ấy Thái Hậu lôi kéo
tay ngươi nói ‘Hôm nay rốt cục ngươi đã là một nữ nhân chân chính’ sao?”
Vô Mẫn Quân: “…”
* * *
Quan hệ giữa ta với Vô Mẫn Quân được xác định từ hôm tiết đón xuân đó thật
sự khiến cho ta bất ngờ, dù sao ta nghĩ trái nghĩ phải hình như cũng
chưa từng nghe qua Vô Mẫn Quân nói cái gì “Ta yêu ngươi” hoặc là “Ta
thích ngươi” cho dù là mấy lời linh tinh “Ta để ý ngươi”, tuy rằng ý tứ
trong mấy lời nói của Vô Mẫn Quân cũng không sai biệt lắm, nhưng hắn nói vòng vo mấy vòng … Dù sao ta cũng không thể yêu cầu nhiều, hắn tốt xấu
còn nói linh tinh gì đó, ta… ta cái gì cũng chưa nói…
Tiết đón
xuân có tổng cộng hai ngày, tuy rằng ngày thứ hai cũng không phải lâm
triều nhưng đã lục tục bắt đầu làm việc , dù sao một tiết đón xuân cũng
có khả năng có rất nhiều chuyện xảy ra, ví dụ như thừa dịp phố xá đông
đúc mà xảy ra ẩu đả hoặc là lừa bán trẻ con, thậm chí còn có kẻ phóng
hỏa giết người… Tuy rằng so với bình thường mà nói, không phải là chuyện gì quá lớn, nhưng nếu không cần lâm triều, ta với Vô Mẫn Quân cũng hiểu biết mà đốc thúc phá án nhanh một chút.