Chương 49 : Cố nhân gặp lại không quen biết .
Nguyên Thương lấy ra lệnh bài điều động binh của Giang Vương , thuận lợi ra khỏi cửa thành , theo hướng Bắc mà đi , đến thôn trang của Công chúa ở phía Bắc ngụy trang một phen , lấy hàng hóa đã tích trữ sẵn ở thôn trang , giả dạng thành thương đội xuất phát . Ba ngày sau đến Cổ Lan trấn ở phía Bắc Đại Yến .
Cổ Lan trấn là một cứ điểm của quân đội , tuy rằng phải đối mặt với tập kích của các dân tộc thiểu số như Hung Nô , Đột Quyết , nhưng vô cùng phồn hoa . Đoàn người Nguyên Thương đến Cổ Lan trấn , binh sĩ thủ thành vô cùng thuần thục việc kiểm tra hàng hóa , thu phí vào thành , thấy đoàn bọn họ khoảng bốn trăm người , rất ngạc nhiên hỏi : “ Các ngươi là người của thương đội nào ? Tại sao trước giờ chưa gặp qua ? “
Cổ Nghiên đem dây cương đưa cho thuộc hạ , mặt tươi cười tiêu sái đi đến , đối với binh sĩ thủ vệ nói : “ Chúng ta là Nguyên thị thương đội , lần đầu đi Bắc thượng làm chút buôn bán nhỏ . “ Nói xong lấy một thỏi bạc đưa qua .
Binh sĩ nhìn thoáng qua số ngân lượng , sắc mặt không thay đổi , nhưng cầm lấy rồi thoải mái nói : “ Các vị là lần đầu tiên đến ? Có công văn của bộ binh không ? Không có công văn bộ binh , thương đội không thể vào thành , bằng không thì phải gia nhập vào thương đội có công văn , những điều này chư vị biết rõ chứ ? “
“ Ha ha , đa tạ tiểu ca nhắc nhở . “ Cổ Nghiên dù sao cũng xuất thân con quan , bản thân cũng là thị vệ quan lục phẩm , mặc dù ở kinh thành không coi là cái gì , nhưng ở bên ngoài so với tri huyện cao hơn một cấp , hơn nữa , ở kinh thành , đứng trước cửa Tể tướng cũng là quan thất phẩm , hắn là thị vệ trưởng của phủ Công chúa , nịnh bợ hắn còn ít sao ? Quan trường giao tiếp đều thuận buồm xuôi gió , đạo lí đối nhân xử thế lại hiểu rõ , vì thế lặng lẽ thêm một thỏi bạc .
Binh sĩ kia thấp giọng nói : “ Ta thu bạc các ngươi , nên nhắc nhở các ngươi vài câu : Ba đại thương hành gần đây đều đang chuẩn bị xuất phát , thương đội các ngươi có thực lực như vậy , là đối tượng mà ba đại thương đội muốn mời chào , nên đợi nhìn tình thế hẳn quyết định . Bất quá , ta đề nghị các ngươi gia nhập Lam gia thương đội hoặc Tiếu gia thương đội . “
Hắn nói rất dễ hiểu , ý tứ rất rõ ràng , để cho người đi đường như mình đợi chào giá . Ba thương hành , duy chỉ không nói nhà sau cùng , thuyết minh chắc chắn có nội tình gì đó . Nhưng , hai thỏi bạc cũng chỉ có thể nói nhiêu đó , muốn nhiều hơn , tiểu binh này phỏng chừng cũng không dám tiết lộ .
Vì thế Cổ Nghiên tươi cười nói lời cảm tạ : “ Đa tạ đa tạ , chúng ta nhớ kỹ . “
Bốn trăm người dẫn ngựa , chậm rãi đi vào , lực lượng này thực sự không thể làm người khác coi nhẹ . Chọn lựa ra mười cao thủ tinh nhuệ nhất của phủ phò mã và phủ Công chúa làm thân vệ cho Cố Nguyệt Mẫn và Nguyên Thương , lúc này cũng phụ trách giúp Công chúa dẫn ngựa . Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn đi xa ở phía trước , nghe Cổ Nghiên nói tình báo mà Mặc Ngôn truyền đến :
“ Cổ Lan trấn là một trong những cứ điểm quân đội ở phương Bắc , thủ tướng nơi này là Đặng Tiên , từng là thuộc hạ của Tấn quốc công . “Vừa mới nói chưa được vài câu , bỗng nhiên sau lưng vang lên một thanh âm trung khí mười phần :“ Kì muội ! Kì muội ! “
Hai tiếng này xuất phát từ miệng một người có nội lực , ở trên đường cái hô lên , nhất thời những người qua đường đều nhìn về phía hắn . Cổ Lan là thị trấn quân sự trọng yếu , thương đội hay lui tới , so với những trấn ở phía Nam đều phồn hoa hơn , dân chúng trên ngã tư đường đa phần dáng vẻ bưu hãn , lòng cảnh giác cũng rất mạnh , ánh mắt đều tập trung về phía người đó , đủ để dọa người bình thường sợ đến nằm sấp xuống .
Nhưng khi bọn hắn thấy trang phục của người nọ , liền điềm nhiên xoay đầu đi như không có việc gì .
“ Nguyên lai là người Tiếu gia . “
“ Là người thương đội Tiếu gia ! “
Có mấy người nói thầm rồi bỏ đi .
Nguyên Thương và Cố Nguyệt Mẫn cũng không phải là người thích xen chuyện bao đồng , đều không để ý tới , tiếp tục đi về phía trước . Cổ Nghiên xoay người nhìn thoáng qua , phát hiện có hai con ngựa đang vội vàng hướng bên này chạy đến . Căn cứ theo tư liệu của Mạc Lan cung cấp , ở Cổ Lan trấn , người bình thường đều không được phép cưỡi ngựa , chỉ có binh sĩ truyền lệnh hoặc kỵ binh chuẩn bị xuất chiến mới có thể , nếu không đều bị binh tuần tra coi là dân nhiễu loạn bắt lại . Thế nhưng hai người này ở trên đường cái không chút kiêng kỵ phóng ngựa chạy nhanh , nhưng không bị chặn lại , như vậy , thân phận rõ ràng là không đơn giản .
“ Kì muội ! “ Thanh niên cầm đầu ước chừng hai mươi ba , hai mươi bốn tuổi , đầu đội khăn bằng vải đay , thân mặc cẩm bào , thắt lưng đeo trường kiếm , thoạt nhìn giống như võ lâm nhân sĩ , diện mạo tuấn tú , trên mặt lộ ra ngạo khí . Phía sau là một thiếu niên khoảng mười tám , mười chín tuổi , cũng mặc trường bào hoa lệ , trên mặt còn mang theo chút trẻ con , nhưng cũng rất trầm ổn .
Thanh niên ở cách đó không xa tung người xuống ngựa , hướng bên này chạy tới . Cổ Nghiên hét lớn một tiếng “ Bảo hộ Công tử gia ! “ , hai mươi cái thân vệ “ Xoát “ một tiếng , đồng loạt rút đao ở thắt lưng .
“ Lớn mật ! “
Trình Duyên dẫn đầu trong đội ngũ nhảy ra ngoài , mắng : “ Không có mắt , dám mạo phạm công tử chúng ta ! “
Thanh niên kia liếc mắt thấy tên đại hán mặt đen vọt ra , một quyền đánh tới , cũng không thèm nhìn , thân thủ đem quyền của hắn cuốn lấy nửa vòng , nhẹ nhàng khéo léo mượn lực đem hắn đẩy ra .
Trình Duyên lảo đảo một cái , giận dữ nói : “ Hảo tặc tử ! “ Rút đao muốn hướng phía sau thanh niên chém tới .
Cố Nguyệt Mẫn lúc này đã dừng bước , quay đầu dùng tay ra dấu , Trình Duyên hướng sau lưng hắn phun một ngụm nước miếng . Toàn bộ đội ngũ hơn bốn trăm người , đứng tại chỗ quan sát , tay đều đặt trên thắt lưng , chỉ đợi ra lệnh một tiếng , liền động thủ .
Nguyên Thương nhìn thanh niên kia , làm như nhớ tới cái gì , khẽ nhíu mày . Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười không gợn sóng không sợ hãi nhìn nàng một cái , Nguyên Thương vẻ mặt hờ hững , mắt nhìn mũi , mũi nhìn tâm , giống như không phát hiện ánh mắt Cố Nguyệt Mẫn , thật như đang quan sát mái hiên bên cạnh .Thanh niên cùng Nguyên Thương trong lúc đó còn cách thân vệ , nhìn Nguyên Thương khó dằn nổi nói : “ Kì muội ! Ta là lục sư ca a ! Ngươi không nhớ ta sao ? “
Nguyên Thương chuyển kiếp với gương mặt này , cũng chính là gương mặt Tô Kì , không thể so với Minh Huy Công chúa , nhưng cũng có vài phần tư sắc , tướng mạo nữ tử mười phần , nếu không cũng sẽ không bị nhóm người kinh thành cười nhạo là tiểu bạch kiểm . Nguyên Thương lúc này không có dịch dung , vẫn là bộ dáng của Tô Kì , chỉ là đuôi lông mày được vẽ phác thảo một chút , thoạt nhìn liền cải biến rất nhiều . Bình thường mà nói , không phải người quen thuộc cực kỳ thì sẽ không nhận ra . Điểm này Cố Nguyệt Mẫn cũng rõ ràng . Nhưng thanh niên này thoạt nhìn tựa hồ nhận ra Tô Kì là nữ tử giả trang , Cố Nguyệt Mẫn không biết Nguyên Thương cùng Tô Kì là hai cái linh hồn , nghĩ là bạn cũ của Nguyên Thương , ánh mắt kia tất nhiên không thể mềm mại .
Nguyên Thương lập tức mặt lạnh , nói : “ Vị huynh đài này , ngươi với ta có thù giết cha ? “
Thanh niên kia nhất thời không hiểu được chuyện gì xảy ra , theo lời Nguyên Thương đáp : “ Chuyện này là sao ? Ta ngươi ... “
“ Ngươi với ta có mối hận đoạt thê ? “
Thanh niên lại sốt ruột , đáp : “ Chuyện này sao có thể ? “
Nguyên Thương “ Xoát “ đem trường đao Kinh Lôi rút ra , quát : “ Ngươi với ta không có thù giết cha , lại không có mối hận đoạt thê , vì sao muốn nhục nhã ta ? Hôm nay nếu không nhận lỗi , đừng trách thiếu gia ta đao kiếm vô tình ! “
Thanh niên kinh ngạc nói : “ Ngươi , ngươi không biết ta sao ? “
Thiếu niên phía sau hắn rốt cuộc cũng kéo hắn lại , nói : “ Lục sư ca , ngươi nhận lầm rồi ! Đây không phải là tiểu sư muội ! “
Thanh niên lắp bắp nói : “ Như thế nào không phải là Kì muội ? Rõ ràng chính là ... “
“ Ai nha ! Người ta rõ ràng là một vị công tử ! “ Thiếu niên kia chắp tay nói , “ Thật sự xin lỗi , sư ca của ta vài ngày trước bị thương , đầu óc không rõ ràng , đem vị ... vị huynh đệ này nhận lầm , thỉnh thứ lỗi ! “
“ Ba ! “ Chiết phiến trong tay Cố Nguyệt Mẫn mở ra , tiến lên hai bước , nói , “ Tại hạ Nguyên Văn , người này là nhị đệ của ta Nguyên Phó * . Ta xem vị huynh đài này chắc là nhất thời sốt ruột nên nhận lầm người , sẽ không để ý . “
( * ) Dịch đúng là Nguyên Phụ , nhưng đọc kì quá ta tự sửa ! =]]
Thời đại này còn chưa có chiết phiến , đây là Nguyên Thương làm cho nàng , vì để cho Cố Nguyệt Mẫn chưa phẫn nam trang bao giờ nhìn giống nho sinh một chút , hơn nữa chuôi phiến được làm bằng thép , bên trong có trang bị ám khí , dùng để phòng thân không thể tốt hơn . Cũng không nghĩ đến Cố Nguyệt Mẫn chẳng những là người giỏi mưu kế , cũng có đầu óc thương nhân , lập tức dùng bồ câu đưa tin để cho Mặc Ngôn tìm một nhóm người bắt đầu thực hiện vụ làm ăn này . Đây là cây quạt đầu tiên Nguyên Thương làm , Cố Nguyệt Mẫn luôn mang theo bên mình , ngắn ngủn mấy ngày , đã thành thói quen .
Nếu Cố Nguyệt Mẫn trừng mắt tức giận quát lớn , nói không chừng vị thanh niên có chút ngạo khí này sẽ còn cùng nàng tranh chấp xung đột , nhưng hai sư huynh đệ này thấy Cố Nguyệt Mẫn tuấn tú tiêu sái , lại khoan dung , trong lòng không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ , khiến vị thanh niên ngạo khí này cũng khó có thể phát hỏa .
Hai vị thị vệ trưởng Cổ Nghiên và Mộ Sính thấy thế , trong lòng đối với Công chúa khâm phục không thôi . Chủ tử như vậy đáng giá để đi theo .
Thiếu niên kia thừa dịp thanh niên còn không có phản ứng lại , lôi kéo hắn chạy nhanh đi . Thanh niên đi hai bước mới phản ứng lại , giãy dụa xoay người nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Nguyên Thương , thiếu niên ghé vào lỗ tai hắn nói : “ Đi về trước , bàn bạc kỹ hơn ! Nơi này nhiều cao thủ , chúng ta không phải đối thủ ! “
Thanh niên biến sắc , tựa hồ lúc này mới phát hiện tình thế xung quanh , nóng vội cũng dần dần bình tĩnh lại , nhìn lướt qua thương đội Nguyên Thị của phủ Phò mã phủ Công chúa , ánh mắt có chút khinh thường , từ xa nhìn thoáng qua Nguyên Thương , ánh mắt không nỡ , thẳng đến khi thiếu niên lôi kéo hắn đi xa .
“ Đại công tử , nhị công tử , có muốn thuộc hạ đuổi theo hay không ... “ Trình Duyên đi tới , ở bên cạnh hai người Nguyên Thương Cố Nguyệt Mẫn thấp giọng nói .
Đại công tử là chỉ Cố Nguyệt Mẫn , nhị công tử là chỉ Nguyên Thương . Cố Nguyệt Mẫn mười bảy tuổi , còn Nguyên Thương mới mười sáu , so với Cố Nguyệt Mẫn nhỏ hơn một tuổi , hoá trang sau , phối hợp biểu tình trên mặt , thấy thế nào cũng giống một ca ca tiêu sái cùng một đệ đệ trầm mặc , khó tính . Nhìn bộ dáng các nàng , ngay cả Phong Lão Nhị càn quấy nhất cũng ngoan ngoãn thừa nhận - Công chúa Điện hạ là lão đại , Phò mã gia chỉ có thể là lão nhị , cuối cùng còn thở dài : “ Ôi , thảm , gia của chúng ta vừa thấy đã biết là sợ vợ , về sau chúng ta muốn đè đầu phủ Công chúa , thì phải nhờ vào công phu , gia không giúp được chúng ta ! “ Nói xong nhận lấy cái coi thường của ba vị thủ lĩnh .
Bao một cái khách điếm , biết rõ Nguyên Thương là nữ tử nên Cổ Nghiên lập tức đối với huynh đệ mình đánh một cái ánh mắt , cách Công chúa Phò mã rất xa ; Thấy sắc mặt Cổ Nghiên , Mộ Sính và lão trinh sát Phong Lão Nhị - có trực giác nguy cơ vượt xa người thường , cũng lôi kéo các huynh đệ của mình đi ra , chỉ có mười thân vệ đứng ở chỗ trọng yếu cách xa đó .
Trong phòng có trường ghế , Cố Nguyệt Mẫn cầm chiết phiến quạt quạt lười biếng dựa vào ghế , nửa híp mắt , chân ngọc thon dài đặt trên tay vịn , một chân hơi cong , không nói một lời .
Nguyên Thương ngồi ở bàn bên cạnh cách đó không xa lẳng lặng uống trà , chỉ cảm thấy đây là yên lặng trước bão táp .
----------------------------
P/S : Ngắn nhỉ !
Cuối tuần vui vẻ ^-^ !