Chương 48 : Tình càng sâu càng lo được mất .
Tám người này , Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đều rất quen thuộc , đúng là thị vệ trưởng cùng đầu lĩnh mà chính mình đã chọn .
Bốn người bên trái đại sảnh , là thị vệ trưởng và ba đầu lĩnh của phủ Công chúa , theo thứ tự là Cổ Nghiên , Trình Duyên , Lục Minh , Trương Hoa . Bốn người bên kia , là thị vệ trưởng của phủ Phò mã Mộ Sính , cùng với Phong Lão Nhị , Chu Đại Phong , Vương Hoài . Mộ Sính là một trong hai mươi ngự tiền cao thủ của Hoàng đế , sinh ra ở Mộ gia , Mộ lão gia tử cũng là thuộc hạ cũ của Triệu quốc công Tô Phong , bản thân hắn cũng coi như là người Tô môn , cho nên hai mươi cao thủ cùng lão binh đều nguyện ý nghe lệnh hắn . Nửa năm huấn luyện này , hắn trợ giúp Công chúa chủ trì , rất có uy vọng . Mặt khác , Chu Đại Phong cũng là ngự tiền cao thủ . Phong Lão Nhị cùng Vương Hoài xuất thân từ Tô binh .
Từ xa , Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương nghe thấy âm thanh Chu Đại Phong : “ Ngươi xuất thân là ngự tiền , chúng ta chẳng lẽ không phải ? Đứng ở đây , ai không phải từng là ngự tiền , còn từng trong rừng đao Bắc cương lăn lộn . Đi Bắc Cương , địch nhân là Hung Nô , chúng ta phủ Phò mã đối với Bắc cương quen thuộc hơn nhiều so với các ngươi , đương nhiên phải để phủ Phò mã làm chủ . “
“ Lời này sai rồi ! “ Lục Minh không chút hoang mang nói , “ Lần này đi Bắc thượng không phải là đi đánh giặc , mà là hộ tống Công chúa đến doanh trại Trấn Bắc đại tướng quân của Trưởng Công chúa . Chuyện đánh giặc , đến doanh trại , tự có Trưởng Công chúa an bài . Trên đường đi , chủ yếu vẫn là bảo vệ Công chúa và Phò mã , chúng ta là hộ vệ của Công chúa , làm hộ vệ hoàng gia nhiều năm , các ngươi phần lớn đến từ trong quân , nửa năm trước vẫn còn là hán tử rong ruổi sa trường , đối với việc bảo hộ , so với chúng ta vẫn còn kém . “
Trình Duyên đại hán mặt đen này vỗ thật mạnh trên vai Lục Minh một cái , cười hắc hắc nói : “ Lục tú tài , cũng là ngươi biết ăn nói ! “
Vương Hoài nghe hắn hạ thấp lão binh Tô gia , lập tức châm chọc nói : “ Ồ , đã huấn luyện nửa năm , còn không biết ai thua ai đâu ! “
Trình Duyên mặt đen lập tức hung tợn tới gần : “ Ngươi nói cái gì ? Có phải muốn cùng lão Trình ta so quyền cước một chút không ? “
Vương Hoài bản lĩnh đều từ trong quân đội luyện ra cả , từng làm thân binh hộ vệ cho Tô Sách , cơ thể giống như sắt đá , không chút nào yếu thế nói : “ Như thế nào , muốn so chiêu ? “
Lục Minh vội ngăn Trình Duyên lại . Nhao nhao nói không quan trọng , phủ Công chúa , phủ Phò mã đều là người một nhà . Nếu đánh nhau , sẽ phạm vào điều cấm kỵ nội đấu giữa hai phủ , dựa theo quy củ Công chúa đặt ra , đánh ba mươi trượng , muốn đi Bắc Cương cũng không có phần nữa .
Lão Trình cũng không phải đứa ngốc, tuy rằng hay nóng nảy , lại biết nặng nhẹ , Lục Minh cản lại , hắn liền thuận thế nhịn xuống .
Lục Minh nói : “ Mọi người , cũng nên theo thứ tự trước sau đi ? Theo ta biết , đến bây giờ , Phò mã gia cũng chưa đồng ý cho các ngươi đi Bắc thượng , vậy sao có thể tranh vị trí thống lĩnh ? “” Tại sao không thể ? Đi Bắc Cương , đương nhiên có phần chúng ta , Phò mã không có khả năng không mang theo chúng ta , các ngươi chỉ là nhận được lệnh từ Công chúa trước thôi ! Hành binh đánh trận là dựa vào bản lĩnh thật sự , chưa từng nghe nói qua cái gì thứ tự trước sau ! “ Phong Lão Nhị nói xong lấy cùi chỏ huých vào người Mộ Sính , nói : “ Mộ thủ lĩnh , sao ngươi không nói a ! “
Mộ Sính cùng Cổ Nghiên ở đối diện giống nhau , lẳng lặng đứng không lên tiếng . Hai người đều là thị vệ trưởng đứng đầu phủ , đương nhiên sẽ không gào thét tranh giành .
Phong Lão Nhị ở phía sau đập hắn một cái , thấp giọng nói : “ Mộ thủ lĩnh , sao ngươi không nói lời nào ? Phủ Phò mã chúng ta không thể yếu thế hơn ! “
Mộ Sính thản nhiên nói : “ Chờ Phò mã gia phán quyết đi ! “
Phong Lão Nhị nói : “ Mặc kệ Phò mã gia phán quyết như thế nào , ngươi phải đem kiêu ngạo của đối phương đè xuống ! “
Mộ Sính quay đầu trừng hắn , nói : “ Ta là thủ lĩnh , ta quyết định ! Ngươi cho rằng làm thị vệ trưởng đơn giản như vậy ? “
“ Đúng đúng ! Làm thị vệ trưởng quả thật rất khó ! “ Phong Lão Nhị vẻ mặt đồng ý gật đầu , “ Thủ lĩnh , để ngươi làm thủ lĩnh đúng là làm khó ngươi , không bằng ngươi thoái vị nhường cho người tài , để cho ta tới làm thị vệ trưởng đi ! “
Mộ Sính lập tức một cước đem hắn đá văng trên đất , hung hăng ở trên người hắn đạp , “ Ta cho ngươi làm thị vệ trưởng ! Ta cho ngươi soán quyền ! Ta cho ngươi tiêu tan ý nghĩ muốn làm thị vệ trưởng ! “
Phong Lão Nhị một phen nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ , nhưng Mộ Sính cũng không quan tâm , tiếp tục đánh .
Phong Lão Nhị xuất thân trinh sát , là một trong những lão binh láu cá cũng kiên nghị nhất . Vì để có được tình báo , hắn có thể một ngày không ăn không uống ở phụ cận địch doanh quan sát tình hình , nhưng một khi bị bắt , hắn lập tức khóc cha gọi nãi nãi [ bà nội ] cầu xin tha thứ , sau đó thừa dịp đối phương lơi lỏng chạy trốn . Người như vậy , ở đời sau , có thể bồi dưỡng thành nhân viên tình báo ưu tú .
Sáu người bên cạnh đều lui ra , miễn cho người vô tội bị vạ lây , sáu người vây quanh một chỗ , coi như hai người không tồn tại , tự mình thương nghị , giống như đã tập mãi thành thói quen .
Chu Đại Phong của phủ Phò mã mỉm cười nói : “ Ai làm thống lĩnh , do Phò mã định đoạt , chúng ta nói cũng không tính . “
Lục tú tài cũng mỉm cười , nói : “ Phò mã nghe lời Công chúa , ai làm thống lĩnh , đương nhiên là Công chúa định đoạt . “
Chu Đại Phong cười có thâm ý khác , nói : “ Cũng không nhất định là vậy . Công chúa tuy rằng cao quý , nhưng dưới màn phù dung * cũng không biết ai định đoạt ! “
-----------------------
( * ) Dưới màn phù dung : Chỉ chuyện chăn gối , xuất xứ từ câu thơ : Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu ( Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân ) .___Trong bài Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị . ___
-----------------------
Lục Minh phản kích nói : “ Trong kinh thành ai không biết Phò mã sợ vợ , vì Công chúa tự mình xuống bếp . “
Chu Đại Phong còn muốn nói chuyện , ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh .
“ Công chúa Điện hạ ! “
“ Phò mã gia ! “
“ Gia ! “
Mộ Sính dừng lại quyền cước , Phong Lão Nhị cũng trở mình đứng lên , vẻ mặt chính trực , một chút cũng không nhìn ra là người vừa rồi nói lời tục tĩu . Tám người quy củ khom mình hành lễ . Quy củ của phủ Công chúa cùng phủ Phò mã đều do Cố Nguyệt Mẫn định ra , lấy quân quy trị gia , không chút qua loa , nếu không , hơn hai trăm thị vệ cùng năm trăm Thành vệ binh làm sao ngăn được công kích của ba ngàn binh mã Sở vương ở cửa cung ?
Nguyên Thương mặt lạnh , cùng Công chúa Điện hạ ý cười trong suốt bên cạnh vô cùng đối lập . Nguyên Thương vừa mới phá thân , lần đầu đã miệt mài quá độ , hiện tại cả người đau nhức , có thể không mặt lạnh sao ? Còn có trên cánh tay , vị Công chúa Điện hạ này cầm tinh con chó mà , dấu răng trên cánh tay này có trị tốt cũng sẽ lưu lại vết tích suốt đời .
“ Đi chuẩn bị một chút , hôm nay xuất phát đi Bắc thượng . “
Tuy rằng bốn người biết hơn phân nửa không có vấn đề - Công chúa đi Bắc thượng , Phò mã nào có đạo lý không đi theo hộ tống ? Nhưng chân chính nghe thấy mệnh lệnh , bốn người vẫn là vẻ mặt kinh hỉ đáp : “ Vâng ! “
“ Đúng rồi ! “ Nguyên Thương nói , “ Ta giao cho các ngươi những thứ như , mai phục ám sát thích hợp , sa trường chỉ huy , Cổ Nghiên đã theo Công chúa học qua , biết được nhiều hơn một chút , liền để hắn thống lĩnh . Thị vệ phủ Phò mã và phủ Công chúa đều tập hợp ở phủ Công chúa chuẩn bị nhân mã , lập tức xuất phát ! “
Cổ Nghiên không gợn sóng không sợ hãi chắp tay nói : “ Vâng ! “ Mộ Sính cũng không nhiều lời , mang theo ba người vội trở về báo tin tức .
Nửa canh giờ sau , đại môn của phủ Phò mã Công chúa đóng lại , thị vệ hai phủ thân đeo vũ khí , tinh thần phấn chấn , tất cả mọi người đều đã trải qua sinh tử chi chiến , sát khí tận trời .
Đợi nửa ngày , bọn thị vệ chỉ thấy có hai công tử thiếu niên đi ra cửa . Một người quen thuộc là Phò mã gia , còn người kia ... thì ra là Công chúa . Công chúa xuất môn , vì để thuận tiện , cũng mặc nam trang . Hậu duệ hoàng tộc , khí phách bất phàm , trường bào trắng viền kim sắc , mão bạc ngọc trai , phối với thanh kiếm nhìn không có gì đặc biệt , đây là đoạn bảo kiếm bị gãy lưỡi mà Trưởng công chúa Cố Thường Y tặng cho nàng . Có thuật hóa trang của Nguyên Thương , người bình thường nhìn không ra nàng là nữ tử .
Nguyên Thương trên lưng đeo kiếm thích khách , bên hông là trường đao rộng khoảng hai ba ngón tay , mô phỏng theo Đường đao . Thế giới này chưa có Đường đao , là Nguyên Thương cùng thần y lăn lộn trong giang hồ tìm được một môn phái chế đao , dựa vào giao tình với Thần Cơ Tử liền lừa gạt được thanh bảo đao này , được chế tạo từ huyền thiết , độc nhất vô nhị . Nguyên Thương tinh thông cách thức ám sát , bình thường dùng là kiếm thích khách , uy lực của thanh đao này còn chưa thể hiện qua . Lần này đi Bắc thượng , vừa lúc dùng tới .Kiếp trước thanh Đường đao của đại tỷ , giá trị trăm ngàn đô la mỹ , là thanh đao cứng rắn sắc bén nhất của kiếp trước , gọi là ' Minh Hồng ' , ý là thiên nga khinh minh , nhất phi trùng thiên ngạo thị thiên hạ [ thiên nga nhẹ nhàng , một bước bay vọt lên trời , ngạo nghễ nhìn thiên hạ ] . Thanh đao này của Nguyên Thương , xuất phát từ đại sư đúc đao đệ nhất thiên hạ , kết hợp với một ít phương pháp chế tạo trong trí nhớ của Nguyên Thương , đây là thanh đao cứng cỏi sắc bén nhất ở thế giới này , gặp người giết người , gặp thần giết thần , bởi vì khi đúc cần lôi điện rèn thành , vì thế Nguyên Thương gọi nó là ' Kinh Lôi ' .
Hai người đi ra , còn chưa tuyên bố khởi hành , phía sau đại môn một thân ảnh nhỏ chạy ra , phía sau là nha hoàn , người hầu gọi : “ Tiểu quận chúa ! “ Tô Hinh là trưởng nữ của Cố Nguyệt Mẫn , có lẽ Hoàng đế bệ hạ nhìn Nguyên Thương thân thể nhỏ yếu cũng ' sinh ' không được , Tô Hinh về sau coi như là trưởng nữ , vì thế lúc Nguyên Thương không có đây , đã phong Tô Hinh làm Quận chúa . Tô Hinh còn chưa lớn , đã có bổng lộc , đất phong cùng trang viên được ngự ban .
“ Phụ thân , mẫu thân ! “ Bé nắm lấy gấu quần của Cố Nguyệt Mẫn không buông .
Nguyên Thương đối với nhi nữ càng ngày càng hoạt bát này đau đầu vô cùng . Lúc trước thấy nàng an tĩnh , nhu thuận mới cứu về , kết quả không nghĩ tới so với lúc trước một chút cũng không giống , ngược lại lanh lợi hết sức y như bản sao Cố Nguyệt Mẫn . Sớm biết phiền phức như vậy lúc đó nên để nàng tại sơn trang không quan tâm tới .
Nguyên Thương hừ một tiếng , trừng mắt liếc nàng một cái . Tô Hinh run run một chút , vẫn như cũ nắm lấy gấu quần Cố Nguyệt Mẫn không buông tay , có chút sợ hãi cong môi gọi : “ Mẫu thân ... “
Cố Nguyệt Mẫn khom mình , nắm tay nàng , ôn nhu nói : “ Tâm nhi ngoan , phụ thân và mẫu thân phải ra ngoài làm việc , ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ , theo Trúc di cùng Ấm thúc đọc sách , luyện võ . “
Tô Hinh hai mắt rưng rưng , nói : “ Phụ thân cùng mẫu thân đừng đi . “
Cố Nguyệt Mẫn sờ mặt nàng , nói : “ Phụ thân mẫu thân có chuyện quan trọng phải xuất môn , ngươi ngoan ngoãn đọc sách , tập võ , chờ phụ thân mẫu thân trở về . “
Tô Hinh nghe thấy Cố Nguyệt Mẫn nói chuyện dịu dàng , ánh mắt yêu thương trìu mến , ngược lại khóc lên , nói : “ Phụ thân phải đi , có phải bởi vì Tâm nhi không có cao tới thềm cửa sổ không ? “
Cố Nguyệt Mẫn nghe lời này , nhịn không được trong lòng đau xót .
Nửa năm trước , Nguyên Thương rời đi , nàng hỏi Nguyên Thương khi nào thì trở về , Cố Nguyệt Mẫn nói , chờ nàng cao đến thềm cửa sổ , Nguyên Thương sẽ về . Cố Nguyệt Mẫn khi đó còn không biết Nguyên Thương là nữ tử , nghĩ rằng Nguyên Thương bởi vì nghe thấy lời nói của nàng và Trần thần y nên nản lòng thoái chí một lòng muốn thoát đi , đi rồi hẳn sẽ không trở lại , chờ đến khi Tô Hinh cao đến thềm cửa sổ có lẽ cũng đã sáu bảy tuổi , có thể hiểu được Nguyên Thương sẽ không trở về , sẽ không hỏi lại vấn đề này . Không ngờ Tô Hinh lại nhớ rõ ràng như vậy .Tiểu hài tử trí nhớ rất tốt , hơn nữa trong thế giới đứa nhỏ , sự vật rất đơn giản , chuyện tiếp xúc cũng rất ít , đối với bọn chúng chuyện gì trọng yếu sẽ nhớ đặc biệt rõ ràng , đặc biệt lâu dài .
Cố Nguyệt Mẫn tuy tâm cơ thâm trầm , quyền mưu quyết đoán không do dự , nhưng ở chuyện tư tình nhi nữ , dù sao vẫn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi , tuổi mới biết yêu , dễ dàng động tình , nếu không cũng sẽ không dễ dàng đối với Nguyên Thương tình cảm sâu đậm như vậy . Các nàng nếu gặp nhau ở mười năm sau , khi phát sinh chuyện ở Bạch Mã Tự , Cố Nguyệt Mẫn nhất định sẽ không chút do dự giết Nguyên Thương , Nguyên Thương cũng sẽ không vì kìm lòng không đặng nhảy sông trở về .
Cố Nguyệt Mẫn nhìn Tô Hinh vẻ mặt như bị vứt bỏ , không đành lòng , nhất thời vị Công chúa cơ trí lại có chút luống cuống , quay đầu nhìn Nguyên Thương .
Nguyên Thương thấy Tô Hinh mặt đầy nước mắt , thản nhiên nói : “ Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì ? “ Nhớ ban đầu , khi nàng lớn như vầy , đã bắt đầu ở doanh sát thủ nhận huấn luyện tàn khốc , làm sao còn khóc nháo ? Thậm chí còn trăm phương nghìn kế lấy lòng huấn luyện viên để có cơm ăn . Nàng nhìn Tô Hinh , gằn từng chữ nói : “ Người ta nói lệ của nam nhi không dễ rơi , ngươi nếu là nữ nhi của ta , thì phải so với nam nhi còn kiên cường hơn , vì chút việc nhỏ , sao lại rơi lệ ? “
Tô Hinh đối với lời nàng nói không phải hiểu rõ lắm , nhưng cũng biết được bảy tám phần , biết Nguyên Thương không thích nàng khóc nháo . Nhưng tiểu hài tử khóc không thể một chốc là ngưng được ? Nên nhỏ giọng nức nở .
Cố Nguyệt Mẫn đem Tô Hinh ôm vào trong ngực , liếc mắt trách cứ nhìn Nguyên Thương . Nguyên Thương tiến lên một bước , chỉ vào một gốc cây đại thụ bên đường nói : “ Ngươi đọc sách tập võ thật tốt , chờ ta trở lại sẽ kiểm tra [ Ngôn Ký ] của ngươi . Nếu ngươi có thể chém đứt cây đại thụ kia , chúng ta lần sau sẽ mang ngươi xuất môn . “
Tô Hinh ánh mắt sáng lên một chút , nói : “ Thật sự ? “
Nguyên Thương gật đầu .
Tô Hinh lập tức hướng phía sau hô : “ Vĩnh Đình ! “
Một nữ hài tử mười một mười hai tuổi từ phía sau chạy lên , trong tay cầm một thanh bảo kiếm điêu khắc bằng vàng , đúng là một thanh kiếm tốt trong kho vũ khí của Cố Nguyệt Mẫn . Nguyên Thương từng đi vào kho vũ khí của Cố Nguyệt Mẫn mấy lần , mỗi một kiện binh khí đều nhớ rõ ràng .
Tô Hinh chỉ vào cái cây Nguyên Thương nói , nói : “ Ngươi chém nó cho ta ! “
Nữ hài tử gọi là Vĩnh Đình nói : “ Vâng , Quận chúa ! “ Sau đó cầm bảo kiếm vọt tới . Nguyên Thương kỳ quái nhìn Tô Hinh . Cố Nguyệt Mẫn nói : “ Đó là thư đồng của Tâm nhi . “
Trong khi đó Vĩnh Đình rút kiếm , một kiếm chém về phía trước , mũi kiếm xuyên vào một phần ba đại thụ thì bị kẹp lấy , Vĩnh Đình hai tay rút ra , lại chém xuống kiếm thứ hai , kiếm thứ hai lại chém vào sâu thêm một chút , tiếp tục rút ra , lặp lại năm sáu lần như thế , cuối cùng cũng chém đứt đại thụ . Thanh bảo kiếm hoàng gia này , giá trị ngàn kim , vậy mà lại trở thành đao chặt cây .Tô Hinh ngửa đầu , vui vẻ nói : “Phụ thân , đại thụ con đã chém đứt . “
Nguyên Thương từ lúc thấy nàng gọi Vĩnh Đình ra liền biết nàng giở trò , nhưng cũng không ngăn cản , chờ nàng cho rằng đã hoàn thành , lúc này mới lên tiếng : “ Ta là bảo ngươi tự mình chặt đứt , người khác ai cũng không được ! “
Tô Hinh vội la lên : “ Vì sao không được ? Nàng là thư đồng của con ! Con đi chỗ nào , nàng đi chỗ đó , đời này đều đi theo con . “
Nguyên Thương lạnh lùng nói : “ Ta khảo giáo ngươi nàng có thể thay thế sao ? Hoàng gia gia khảo giáo ngươi nàng cũng có thể thay sao ? Nàng có thể thay ngươi làm Quận chúa sao ? “
Tô Hinh từ nhỏ thông tuệ , tự cho là có vài phần khôn vặt , thêm nữa được phong là Quận chúa , nửa năm qua dần dần dưỡng thành bệnh Quận chúa , nhìn nàng đối với thư đồng vênh mặt hất hàm sai khiến thì biết . Nguyên Thương là muốn áp chế khôn vặt của nàng . Đây cũng là vì tốt cho nàng , hoàng thành là nơi nguy hiểm , còn nhỏ thì không có gì , lớn thêm vài tuổi , ai dám chắc sẽ không đưa đến họa sát thân .
Mấy câu nói xong làm Tô Hinh sửng sốt . Tô Hinh không phải là Quận chúa chân chính , nàng biết , toàn bộ hạ nhân của phủ cũng đều biết , tuy rằng phủ Công chúa quy củ nghiêm ngặt , hạ nhân không dám nói huyên thuyên , nhưng Tô Hinh là một đứa nhỏ sâu sắc , ánh mắt người bên ngoài cũng làm cho nàng hiểu được chút ít . Cho nên một câu cuối cùng của Nguyên Thương , nói đến chỗ đau của nàng - nếu Nguyên Thương có thể nhặt nàng về , cũng có thể ném nàng đi , nàng dù sao cũng không phải là con ruột của Nguyên Thương .
Cố Nguyệt Mẫn là một người tinh tế , thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hinh thoáng chốc trắng bệch , lập tức hiểu được tại sao , ôm Tô Hinh an ủi nói : “ Phụ thân không phải không thích ngươi , chỉ là hy vọng ngươi kiên cường hơn , muốn ngươi về sau mọi chuyện không cần ỷ lại vào người khác . “
Tiểu quận chúa ngoan ngoãn gật đầu , tinh thần cũng không còn như trước .
Cố Nguyệt Mẫn lại nhìn Nguyên Thương , Nguyên Thương nghĩ mình ngữ khí quá nặng , dọa sợ Tô Hinh , liền mềm giọng nói : “ Mặc di vài ngày nữa sẽ trở về với ngươi , ngươi ngoan ngoãn nghe lời , chờ chúng ta mang lễ vật về cho ngươi . Nếu bản thân có thể chém đứt cây đại thụ như vậy , về sau đi đâu đều mang theo ngươi . “
Tô Hinh thất hồn lạc phách gật đầu , nhìn Nguyên Thương và Cố Nguyệt Mẫn lên ngựa rời đi . Vĩnh Đình đẩy nha hoàn người hầu vây quanh Tô Hinh ra đến gần bên nàng , hỏi : “ Quận chúa , là nô tỳ làm không tốt sao ? “
Tô Hinh mắt đỏ hồng lắc đầu , đối với Vĩnh Đình cùng nhóm nữ đồng tuổi không chênh lệch lắm nói : “ Các ngươi về sau đừng gọi ta là Quận chúa , gọi ta là Tô Hinh hay Tâm nhi đều được . “ Nàng đối với những lời Nguyên Thương nói lòng vẫn còn sợ hãi , khuôn mặt nhỏ nhắn thương tâm thầm nghĩ : Ta là đứa nhỏ được nhặt về , tính là Quận chúa cái gì chứ ?
Xa xa Cố Nguyệt Mẫn nói : “ Phò mã , ngươi làm tổn thương lòng nàng . “
Nguyên Thương lại lắc đầu nói : “ Thế giới này không thích hợp với người ngây thơ . Có thứ , vốn không thuộc về mình , chỉ có tranh đoạt chém giết , mới có thể có được , nếu không , chỉ có hai bàn tay trắng ... Giá ! “ Nói xong kẹp bụng ngựa , phóng ngựa về phía trước .
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng đau xót .
Nguyên Thương nói câu đó , không giống như đang nói Tô Hinh , ngược lại như nói chính nàng . Chẳng lẽ , nàng đối với những thứ mình có , cũng lo được lo mất như vậy ? Đêm qua nàng ở trên giường điên cuồng như vậy , lại chết cũng không kêu ra tiếng , thậm chí giống như cấp bách muốn hiến thân , có phải hay không bởi vì , trong lòng nàng vẫn lo lắng mất đi mình , mất đi thứ hiện tại có được ?
Thập Tam , rõ ràng ở dưới ánh mặt trời ngươi tự tin như thế , mạnh mẽ như thế , vì sao trong đêm tối lại trở nên lo được lo mất như vậy ?
--------------------------------
P/S : Tô Hinh tội nghiệp quá , càng sâu sắc , càng hiểu chuyện , càng dễ tổn thương !!!! ~ o ~