Chương 42 : Khuynh thành chi chiến [ Hạ ] .
Vừa thấy Vương gia nhà mình bị bắt , vốn đang hoảng sợ , Sở binh càng liên tục lui về sau .
Lúc này , Cố Duệ mang theo Long Võ Quân đuổi tới , lập tức đem Sở quân vây quanh dưới tường thành . Hạ Tử Hàm mang theo binh sĩ xông lên , chỉ khoảng nửa khắc đem mấy trăm Sở binh tứ cố vô thân * chém giết tan nát .
( * ) Tứ cố vô thân : Không nơi nương tựa .
Nguyên Thương gác kiếm trên cổ Sở vương , đối với hắc y nhân trên tường thành hô : “ Còn không mau cút xuống ! Nếu không lập tức cho Sở vương các ngươi mệnh tang hoàng tuyền * ! “
( * ) Mệnh tang hoàng tuyền : Mất mạng .
Trên tường cung , hắc y nhân kiềm giữ Minh Huy Công chúa không biết làm thế nào cho phải .
Ai ngờ Sở vương bị bắt giữ còn cứng cổ lớn tiếng phẫn nộ mắng : “ Ai cũng không được phép đầu hàng ! “
Nguyên Thương trường kiếm tránh động mạch , rạch ở cổ hắn , âm trầm uy hiếp nói : “ Sở vương Điện hạ , mời ngươi hạ lệnh , để bọn họ buông binh khí ! “ Nguyên Thương biết cấu tạo cơ thể , tránh để động mạch chảy máu , đem thịt trên cổ hắn cắt khoảng nửa tấc , máu tươi chảy ròng ròng , nhưng không thương tổn tánh mạng .
“ Thúi lắm ! “ Sở vương bụng cùng cổ tràn đầy máu tươi , lại không chút nào sợ hãi , “ Không cho thả ! Có Minh Huy trong tay , hắn còn có thể cố kỵ một hai , thả Minh Huy , bên ta cũng chỉ có thể mặc cho chúng xâm lược ! Không thể thả ! Ai cũng không cho thả ! “
Cố Duệ ngồi trên lưng ngựa hô : “ Nhị ca , ta trước mặt mọi người ở đây thề , chỉ cần ngươi thả Minh Huy , ta sẽ cho ngươi rời đi , tuyệt không ngăn cản ! “
“ Cút ngay ! Tiểu mao tử còn chưa dứt sữa như ngươi , có tư cách gì ở trước mặt bổn vương bảo đảm ? Để cho Trưởng Công chúa đến ! Để cho Cố Thường Y đến thề ! “
Sở vương biết Cố Thường Y đến đây , biết nơi này do Cố Thường Y định đoạt . Nhưng Cố Thường Y là giả , người giả trang đang kiềm giữ hắn đấy , đến chỗ nào tìm Cố Thường Y tới cho hắn ? Cho dù tìm đến đây , Nguyên Thương tuy rằng phẫn [ giả ] có mấy phần tương tự , nhưng dù sao cũng chưa gặp qua người thật Cố Thường Y , khác biệt không nhỏ , Sở vương quen thuộc Cố Thường Y như vậy khẳng định có thể nhìn ra sơ hở .
Cho nên Cố Duệ chỉ có thể cười lạnh nói : “ Ai có thể làm cho cô cô cúi đầu ? Trên đời này người duy nhất có thể khiến cho cô cô cúi đầu đã mất rồi ! Ngươi muốn sống , tốt nhất thừa dịp cô cô còn chưa đến , mau cút nhanh đi ! Nếu không , dựa theo thủ đoạn của cô cô , sẽ khiến ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên ! “
Sở vương lại nhìn xa xa thấy đã xuất hiện hơn trăm kỵ binh , cười ha ha , trong tiếng cười tràn ngập thê lương của anh hùng mạt lộ * , nói : “ Cố Thường Y sao còn chưa tới ? Nàng biết Minh Huy xảy ra chuyện , còn có thể không xuất hiện ? Ta xem , Cố Thường Y là giả , Thanh Lang kỵ cũng là giả ! “( * ) Anh hùng mạt lộ : Người anh hùng gặp lúc khốn cùng , không còn lối thoát .
Sở vương xuất thân quân đội , tuy rằng công phu không cao , nhưng có mưu lược , gan dạ sáng suốt , ánh mắt cũng là nhất đẳng , năm đó cũng từng gặp qua Thanh Lang kỵ , vừa thấy thiết kỵ kia , chỉ biết không phải Thanh Lang kỵ thấy ban đầu .
Sở vương nhìn Cố Duệ nói : “ Không thể tưởng được , kết quả , lại bị đám mao đầu tử các ngươi phá hư ! Đến a , giết ta a ! Được làm vua thua làm giặc , ta không sao cả ! Để cho Minh Huy bồi ta cùng chết cũng tốt lắm ! “
“ Mạng của ngươi sao có thể sánh với mạng nàng ? “ Nguyên Thương cười lạnh một tiếng , ghé vào lỗ tai hắn nói , “ Ta nhớ rõ ngươi có một muội muội - Trường Nhạc Công chúa , nhu thuận đáng yêu , được Hoàng Thượng cùng mẫu phi ngươi yêu thích ? Nếu Minh Huy có việc , ta sẽ không giết ngươi , mà còn thả ngươi ! Nhưng mà , ta muốn đem mẫu phi cùng muội muội ngươi đưa đến Hung Nô , để cho Hung Nô man di nếm thử tư vị các nàng ! Ngươi không phải có ba đứa con trai sao ? Ta thiến bọn họ , đưa đến Tần quốc , ở trong hoàng cung hậu Tần triều làm thái giám , nói không chừng Tần đế sẽ rất thích ! Bốn nữ nhi của ngươi , khẳng định đều là tiểu mỹ nhân đi , nếu đưa đến thanh lâu ở phía Đông Lữ đế , vài năm sau tất nhiên sẽ được vạn người hâm mộ ! “
Sở vương trừng mắt quay đầu nhìn nàng , “ Ngươi ... ngươi làm sao dám ? “ Tô Kì là người Tô gia , cho dù Cố Khoan làm phản , muội muội cùng nữ nhân Cố Khoan vẫn là người Hoàng tộc Cố thị , mẫu phi hắn cũng là phi tử của Hoàng đế Cố Kiến Khôn , Hoàng đế có lẽ sẽ nhốt bọn họ , giết bọn họ , nhưng tuyệt sẽ không vũ nhục bọn họ . Tô Kì nếu dám làm như vậy , khiến Cố thị hoàng tộc hổ thẹn , Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn .
Nhưng hắn nhìn vào mắt Nguyên Thương , thấy quyết tuyệt không hề che giấu , giọng nói khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo :
“ Kiếp này ta vốn hai bàn tay trắng , duy nhất trọng yếu chỉ có một mình nàng , ai dám động nàng , ta sẽ khiến cho người đó thống khổ hơn ta một ngàn lần , một vạn lần ! “
Sở vương có chút sững sờ . Hắn ở trong mắt , ở trong giọng nói của Nguyên Thương không phát hiện ra có chút giả dối nào , hắn thậm chí có thể cảm giác được , Minh Huy nếu có gì không hay xảy ra , Tô Kì nhất định sẽ làm được chuyện như vậy ! Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy vị Phò mã này , sao lại điên cuồng như vậy ? Hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng thị huyết của Nguyên Thương , lẩm bẩm nói : “ Ngươi , ngươi là người điên ... “
Nguyên Thương cười lạnh : “ Có thể khiến người ta nổi điên , không phải chỉ có ngôi vị Hoàng đế ! “
Trong lúc Sở vương sững sờ , trên tường thành vốn nằm trên mặt đất , sinh tử không rõ - Trúc Ngữ bỗng nhiên nhảy dựng lên , một kiếm đâm về phía tên hắc y đang kiềm giữ Công chúa .
Nàng vốn ở phía sau mấy tên hắc y nhân , mọi người thấy nàng toàn thân đều là máu , còn tưởng rằng đã chết , hoàn toàn không dự đoán được nàng có thể đột nhiên cầm kiếm nhào lên . Một tên hắc y nhân bị Trúc Ngữ dùng trường kiếm đâm xuyên ngực .Nhóm hắc y nhân bất thình lình bị một kiếm làm đình trệ , nhất thời không kịp phản ứng , Minh Huy Công chúa ngửa đầu về phía sau lộn người , đồng thời thuận tay nhặt thanh trường kiếm trên đất , lật tay ngăn trở mũi kiếm truy kích .
Một tên thuộc hạ mắt đỏ ngầu nhìn Trúc Ngữ , nói : “ Giết ngươi ! “ , rồi vung kiếm tiến tới . Trúc Ngữ mất máu quá nhiều mặt sớm tái nhợt , vừa mới đâm ra một kiếm đã muốn dùng hết toàn bộ khí lực của nàng , chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập quyết liệt nhìn thẳng trường kiếm đẫm máu sắp sửa lấy đi tính mạng của nàng .
Bên cạnh một thân ảnh thấp bé bỗng nhiên nhào tới , chặn lại thanh kiếm . Trúc Ngữ sắc mặt tái nhợt , lung lay sắp đổ , nhưng như trước cắn răng mắng : “ Ai muốn ngươi tới cứu ! “
Tô Ấm một bên cùng địch nhân dây dưa , một bên nói : “ Ai muốn cứu ngươi ? Ta đây là giết địch ! “
Phía dưới tường Sở vương chợt thấy cổ áo căng chặt , thân thể bay lên . Sắp đến tường cung , bị người phía sau dùng sức ném một cái .
“ Cầm lấy Sở vương đi ! “
Hắc y nhân đang cùng Tô Ấm , Minh Huy Công chúa dây dưa thấy thế , nhanh chóng phi thân chạy đến , tiếp được Sở vương từ trên không .
Nguyên Thương vững vàng dừng ở bên cạnh Minh Huy Công chúa , một tay đem Minh Huy Công chúa yếu ớt ôm vào trong ngực .
Lúc này , dưới thành dị thường huyên náo , thì ra là nhóm binh lính của Sở vương ở Đông môn , Tây Môn cùng Bắc môn chạy đến . Trong đó một tên tướng lãnh hô : “ Vương gia ! Đông môn Bắc môn còn ở trong tay quân ta , Vương gia đi mau ! “
Cung thủ hắc y vội vàng chạy qua chữa thương giúp Sở vương , Thần Cơ Tử cũng không ngăn trở . Hắn từng thề , sẽ không thương tổn người Cố gia , cho dù người nọ là bại hoại của Cố gia , cũng không phải do hắn xử lý .
Nhóm Sở binh cùng Long Võ Quân hỗn chiến một chỗ , cao thủ hắc y che chở Sở vương từ trong vòng vây lao ra . Sở vương trước khi đi chợt có cảm giác , quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Thương trên tường thành , nhưng thấy cặp mắt kia tối đen sâu thẳm nhìn mình , lạnh lùng không gợn sóng , lại có chứa sát khí ý vị thâm trường , giống như đang nói :
Cố Khoan, ngươi trốn đi ! Người trong lòng ta máu tươi chảy , ta muốn đem máu tươi trong lòng ngươi đến bồi thường !
Cố Duệ dưới sự bảo vệ của thuộc hạ áo xám dần dần lui đến bên tường cung , được hơn mười tinh binh Long Võ Quân bao quanh che chở . Long Võ Quân tướng quân ra lệnh , hắn cũng không can thiệp . Hắn biết , thân là Hoàng tử con vợ cả hắn chỉ cần cưỡi ngựa đứng ở chỗ này , như vậy là đủ rồi .
Nguyên Thương một tay ôm Cố Nguyệt Mẫn , một tay tìm thuốc ở trong ngực . Cố Nguyệt Mẫn giữ chặt cánh tay của nàng , cảm giác nàng đang khẽ run .
“ Phò mã , ngươi trấn tĩnh chút , đỡ ta hồi cung ! “
Nguyên Thương không nói một lời , xuất ra một bao thuốc bột , dùng răng xé mở , rắc vào miệng vết thương bên hông Cố Nguyệt Mẫn . Thắt lưng nàng vẫn còn cắm mũi tên sắt . Nguyên Thương hướng Cổ Nghiên dưới tường cung hô : “ Cổ Nghiên , lập tức lấy bình rượu mạnh đến đây cho ta ! “Cổ Nghiên nghe vậy , lập tức làm theo . Hơn trăm kỵ binh của phủ Phò mã cũng đi theo Cổ Nghiên vọt vào hoàng cung . Thị vệ phủ Công chúa cùng thị vệ phủ Phò mã , trong tiềm thức đều đem đối phương trở thành người một nhà , bọn thị vệ phủ Phò mã cởi khôi giáp đặt trên ngựa , sau đó đều tiến lên hỗ trợ đem người bị thương của phủ Công chúa hoặc đỡ hoặc cõng tiến vào đại điện chữa thương .
Tô Ấm lưng mang Trúc Ngữ đang hôn mê , ở phía sau Nguyên Thương kêu lên : “ Thiếu gia ! “
Nguyên Thương giống như không có nghe thấy , ôm Minh Huy đi thẳng vào sâu bên trong đại điện , Cổ Nghiên cầm bình rượu đi theo phía sau các nàng .
“ Đừng gọi ! Chủ tử nhà ngươi hiện tại không nghe ngươi nói đâu ! “ Thần Cơ Tử không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh hắn , nói , “ Đem người cõng đến sau điện đi ! Ta nhanh chóng trị cho nàng ! “
Hạ Tử Hàm kinh ngạc nhìn Nguyên Thương ôm Minh Huy Công chúa rời đi , phó tướng bên cạnh thầm than một tiếng , nói : “ Tướng quân , đi thôi ! Đừng nhìn ! “
Hạ Tử Hàm nắm chặt quyền , bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng ra , quát to một tiếng , vọt vào trận doanh của Sở quân , đại sát tứ phương .
Cố Nguyệt Mẫn vùi ở trong lòng Nguyên Thương , liền giống như lúc ở Bạch Mã Tự . Chỉ là , tâm tình lúc này đây , cùng với lần đó hoàn toàn không giống .
Lần trước sau khi được cứu là thấy cảm động cùng may mắn , lúc này đây , là ấm áp . Cố Nguyệt Mẫn để cho Nguyên Thương ôm , khóe miệng khẽ cong , chỉ cảm thấy , vĩnh viễn như vậy thật tốt biết bao ?
Thấy nàng gương mặt tái nhợt cười như hoa đào , sáng lạn động lòng người , giữ chặt vạt áo Nguyên Thương vô cùng thân thiết nói : “ Phò mã , người rốt cục chịu trở lại ? Thiếp thân đã chờ người thật lâu . “
Nguyên Thương thấy nàng tươi cười , chợt cảm thấy chính mình ôm không phải là Công chúa yếu nhược , mà là con cọp mẹ đang lười biếng , thích thú ở trong lòng nàng đánh một giấc .
Nguyên Thương đối mặt tình cảnh tất sát của thích khách Hung Nô , trước nỏ tên cùng cao thủ Hung Nô chưa từng có sợ hãi ; một mình đối mặt với rừng mưa tiễn của Sở quân ở cửa Nam kia , chỉ cần Trần Dĩ Hằng có chút can đảm , hạ lệnh cho cung thủ bắn tên , nàng liền vạn tiễn xuyên tâm mà chết , nhưng nàng vẫn như trước không có sợ hãi ; vậy mà khi nghe Minh Huy Công chúa không dùng tự xưng “ bổn cung “ , không dùng tự xưng “ ta “ , mà cười tủm tỉm nói ra hai chữ “ thiếp thân “ , Nguyên Thương chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà , một cảm giác lành lạnh từ sau lưng truyền đến .
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn hai người đều là Thái Sơn mặt lạnh không đổi sắc , nhưng Cố Nguyệt Mẫn là người thông minh tỉ mỉ ra sao ? Một khi suy nghĩ cẩn thận , biết Phò mã là Nguyên Thập Tam , biết Nguyên Thương đối với nàng một lòng chân thành , mọi thứ liền tự giác nằm ở trong lòng bàn tay nàng .
--------------------------
Tác giả :
Đoạn về Trần Dĩ Hằng , 13 thừa dịp hỗn loạn bắn ra ám tiễn , nếu không có nhóm thân vệ bảo vệ , 13 khó có thể bắn trúng Trần Dĩ Hằng . 13 nội lực mạnh mẽ , trang bị công kích bắn ám khí cũng rất mạnh , có thể bắn rất xa , nhưng mà uy lực rất nhỏ , dù sao cũng là ngân châm , mặc dù có độc , nhưng bắn trúng người một chốc cũng chết không được . Hơn nữa , một hai người chết đối với đại đội binh mã không có tác dụng gì lớn , giết chủ soái còn có phó soái , giết phó soái còn có một đống giáo úy . Chỉ có ở dưới tình huống phản loạn đặc thù , sau khi chủ soái phó soái bị thương lực ảnh hưởng mới lớn .
Sở vương không phải không có hộ vệ , nhóm hộ vệ hắc y nhân của hắn , cũng có cao thủ bắn tên , cung thủ kia so với Thần Cơ Tử chỉ kém hơn một chút . Chỉ là Minh Huy Công chúa võ nghệ vượt quá dự đoán của hắn , hắn vội vã muốn thắng , vì thế phái ra cao thủ thân vệ của mình , cung thủ cũng bị Thần Cơ Tử ngăn trở . Lúc này “ Trưởng công chúa “ đã sắp tới , tiếng vó ngựa của “ Thanh Lang kỵ “ phía sau đều có thể nghe thấy , trong lúc sinh tử tồn vong , nhóm thân vệ cũng đã ở trên tường cung .
Sở vương bị ám toán , nhưng cũng không uất ức . Hắn là một chủ soái , cũng không nói chủ soái nhất định phải đấu tranh anh dũng . Hắn chỉ cần mưu lược tốt , cùng gan dạ siêu cường . Ngươi xem , hắn mang binh hành quân trong đêm , lặng yên không một tiếng động đi vào hoàng thành , trước khi vào thành ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng không có phát hiện , chẳng những cần tố chất nhà binh, càng cần có nội ứng an bài thích đáng . Có thể thấy được hắn mưu lược phi thường . Hắn gan dạ sáng suốt , tuy rằng bị 13 kèm giữ trong tay , nhưng chưa từng cầu xin tha thứ ? Chỉ là hắn võ nghệ không cao , ở trước mặt võ lâm cao thủ phản ứng tương đối chậm một chút là chuyện bình thường .
--------------------------
P/S : Thập Tam nói câu nào sến câu nấy . (づ ̄ ³ ̄)づ