Chương 41 : Khuynh thành chi chiến [ Trung ] .
Nguyên Thương thấp giọng hỏi Cố Nghiên bên cạnh , đang mang mặt nạ giả trang thành thống lĩnh Thanh Lang kỵ binh : “ Đây là Trần Dĩ Hằng ? “
“ Vâng ! “ Cổ Nghiên nói , “ Hắn là em vợ của Sở vương ; dưới trướng của Sở vương , bản lãnh của hắn kém cỏi nhất ! Hơn nữa , hắn chưa bao giờ gặp qua Trưởng Công chúa , tuyệt đối không nhìn ra sơ hở ! “
Nguyên Thương “ Ừ “ một tiếng , giục ngựa tiến lên vài bước , đứng từ xa , mắt lạnh nhìn Trần Dĩ Hằng trên tường thành . Phe cánh Sở binh lặng ngắt như tờ , bên ngoài tường thành một mảnh reo hò , cùng bên này hoàn toàn đối lập .
Trần Dĩ Hằng thấy trường đao kia “ Xoát “ giơ lên , ngân quang của lưỡi đao vụt qua hai mắt hắn , khiến hắn nhất thời không thể mở mắt . Người nọ đứng dưới thành một khoảng cực xa , vì sao hắn lại có loại ảo giác lưỡi đao đó gần trong gang tấc ?
Cổ nhân không hiểu , Nguyên Thương dùng là , tâm lý chiến . Vào lúc này , Sở quân xung quanh ngừng thở , một mảnh im lặng , hoàn cảnh này khiến trong lòng Trần Dĩ Hằng áp lực thật lớn . Nàng không phải Trưởng Công chúa , mà vẫn có thể khiến cho người ở nơi đây cảm thấy áp lực thật sâu , đó là bởi vì bọn họ sợ hãi không phải bộ dáng hiện tại nàng dịch dung , mà là danh tiếng được tích lũy qua năm tháng của Cố Thường Y .
Trần Dĩ Hằng nhìn thanh đao kia chỉ vào hai mắt mình , nhịn không được lui về phía sau hai bước , lẩm bẩm nói : “ Trưởng Công chúa Điện hạ ... Vì sao lại ở chỗ này ? “
Thanh âm lạnh lùng sắc bén chậm rãi nói : “ Ngươi cũng biết , trường đao này của bổn soái , đã giết qua người nào ? “
Nguyên Thương dùng kỹ xảo kiếp trước cải biến thanh đới , đè thấp tiếng nói , thanh âm kia hơi khàn khàn , nếu không phải là người cùng Trưởng công chúa quen thuộc cực kỳ , tuyệt đối không thể nghe ra khác biệt .
Trần Dĩ Hằng run như cầy sấy , lại tỏ vẻ trấn định , ngoài cười nhưng trong không cười nói : “ Trưởng Công chúa Điện hạ , kẻ hèn này không rõ lắm ! “
“ Bổn soái mười tám tuổi dẫn binh đi Bắc thượng , hai mươi tuổi cùng Hung Nô giao chiến , hai mươi mốt tuổi bắt giữ Lục vương tử Hung Nô , hai mươi ba tuổi chém đứt cánh tay trái của Khôn Cao Hung Nô . Ngươi , so với Lục vương tử Hung Nô cùng Khôn Cao của Hung Nô thì như thế nào ? “
Trần Dĩ Hằng mấp máy môi , nói không ra lời .
Cặp mắt sắc bén kia nhìn quét một vòng đám Sở binh đang cầm trường thương khẩn trương không thôi trên tường thành , nói : “ Các ngươi , so với thiết kỵ Kim Trướng của Hung Nô vương , thì như thế nào ? “
Kỳ thật Cố Thường Y có thể đả bại thiết kỵ của Hung Nô vương , ngoài kỵ binh lợi hại , trọng yếu hơn là có mấy vạn bộ binh phụ trợ , ngoài ra còn lợi dụng địa hình , mưu lược thích đáng . Kỵ binh chỉ có ở thảo nguyên đất trống mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất , nhưng ở bên trong hoàng thành ngược lại không bằng bộ binh . Nguyên Thương làm động tác này ; Thứ nhất , là vì làm ra một loại tư thái tất thắng , khiến cho quân dân trong ngoài thành có lòng tin ; Thứ hai , là vì lấy Thanh Lang kỵ làm lực uy hiếp đe dọa tên nhát gan Trần Dĩ Hằng .Chỉ cần tướng quân có chút kinh nghiệm , là có thể hiểu được điểm này . Nhưng Trần Dĩ Hằng kinh nghiệm tác chiến không đủ , lại bởi vì áp lực do mưu nghịch và đoạt vị , trong đầu trống rỗng , tình huống nhất thời không còn kiểm soát trong tay , hắn liền không biết làm sao cho phải . Sở vương dùng hắn , bởi vì hắn trung tâm , còn có chút năng lực phòng thủ . Chân chính cầm lái , chính là phó thủ của hắn .
Phó tướng kia thấy Trần Dĩ Hằng hoảng loạn , chạy nhanh đến lớn tiếng nói : “ Trưởng Công chúa Điện hạ , nói vậy hiện tại hoàng cung đã bị Sở vương nắm giữ , ngài không đi hoàng cung nhìn xem ? “
Nguyên Thương gật đầu nói : “ Hai năm qua ngươi làm tốt lắm ! Hiện tại chém Trần Dĩ Hằng , trở về bên cạnh bổn tướng , lập tức thăng làm thượng phủ Quả Nghị Đô Úy , lập làm Trung hầu ! “
Trần Dĩ Hằng da đầu run lên , sau lưng băng hàn một mảnh , đột nhiên quay đầu nhìn phó tướng bên cạnh : “ Ngươi lá gan thật lớn ! “
Phó tướng kia còn chưa kịp nói chuyện , Nguyên Thương đã quát : “ Còn chậm chạp cái gì ? Lập tức chém Trần Dĩ Hằng ! “
“ Tướng quân , ngài ... “ Phó tướng kia chưa kịp giải thích , kinh hoàng sợ hãi nhìn Trần Dĩ Hằng rút đao bổ tới . Phó tướng liên tục lui về phía sau . Thân vệ của phó tướng vội vàng tiến lên bảo vệ hắn , cùng Trần Dĩ Hằng đao kiếm tương giao . Trần Dĩ Hằng thấy thế , quát to : “ Giết bọn họ ! “
Trần Dĩ Hằng là em vợ của Sở vương , vị bị Trần Dĩ Hằng hoài nghi chỉ là một tên phó tướng , binh lính đương nhiên là nghe Trần Dĩ Hằng phân phó , bọn họ không dám cùng hắc kỵ binh trước mắt giao chiến , nhưng rõ ràng nếu là ' nội tặc ' thì có gì mà không dám , huống chi vị phó tướng này trước giờ đối với bọn họ yêu cầu hà khắc , thân vệ phó tướng cũng là một đám cao ngạo , bọn họ đương nhiên vui vẻ tiện tay báo thù .
Trong lúc hỗn loạn , một ám khí thật nhỏ từ trong tay áo Nguyên Thương bắn ra , Trần Dĩ Hằng kêu lên thảm thiết . Nguyên Thương quát lớn : “ Tốt ! Làm tốt lắm ! Ngươi bây giờ chính là Trung Võ Hầu ! Còn không mau bắt hắn ? “
Thân vệ Trần Dĩ Hằng thấy thế , người này xem ra thật sự là gian tế , vì thế cả bầy xông lên , đem phó tướng loạn đao chém chết . Trần Dĩ Hằng trúng ám khí có độc , ngã trên mặt đất , được nhóm thân vệ nâng đỡ đứng lên , hấp hối .
Nguyên Thương nói : “ Lập tức đầu hàng ! Ta cho ngươi giải dược , miễn cho ngươi tội chết ! “
Trần Dĩ Hằng chỉ vào nàng nói : “ Ngươi ... ngươi phóng ám khí đả thương người ... “ Lời nói càng về sau , ngay cả nói cũng không nói nên lời .
Nguyên Thương không để ý đến hắn , chậm rãi nói : “ Cơ hội đầu hàng , ta chỉ cho một lần . “ Bỗng nhiên lớn tiếng hỏi : “ Các huynh đệ , Thanh Lang kỵ trên thảo nguyên có từng lưu lại tù binh ? “
Trăm kỵ binh phía sau hô lớn : “ Giết sạch Hung Nô , không chừa một tên ! Giết sạch Hung Nô , không chừa một tên ! Giết sạch Hung Nô , không chừa một tên ! “
Nguyên Thương tay trái giơ lên , tiếng hô phía sau lập tức ngừng lại .
Nguyên Thương chậm rãi nói : “ Thanh Lang thiết kỵ , không lưu tù binh . Trước đó , bởi vì bị giết là người Hung Nô ; Nay , các ngươi đều là con dân Đại Yến , cho nên bổn tướng cho các ngươi một cơ hội sống sót ! Chỉ cần hiện tại buông binh khí , bổn tướng bảo đảm , chuyện cũ sẽ bỏ qua ! “Trường đao thanh lãnh chỉ vào một tên tướng lãnh cấp thấp , nói : “ Hàng hay không hàng ? “
Mắt thấy Sở tướng do dự , Nguyên Thương quát mạnh một tiếng : “ Thanh Lang thiết kỵ ! “
Trăm kỵ binh độ đội đặc chủng phía sau nhất thời cao giọng :
“ Vô địch ! “
“ Vô địch ! “
“ Vô địch ! “
Từng tiếng hô ' Vô địch ' tại địa phương nhỏ hẹp này lặp lại nhiều lần , đánh sâu vào màng nhĩ , rung động mặt đất , cuối cùng mang theo sát khí tận trời . Người bị trường đao Nguyên Thương chỉ vào , rốt cục nhịn không được bỏ xuống vũ khí , quỳ rạp xuống đất , hô lớn : “ Trưởng Công chúa , chúng ta cũng không muốn tạo phản , đều là Sở vương phản tặc này dùng thân nhân bức bách chúng ta , Trưởng Công chúa tha mạng a ! “
Chỉ cần có người mở đầu , tướng sĩ còn lại liền không khó lựa chọn , một đám quỳ xuống đất đầu hàng . Nguyên Thương vung tay về phía trước , khí thế ngất trời :
“ Mở cửa Nam ! “
Thị vệ phủ Phò mã một đám kích động không thôi , may mắn có mặt nạ đen che , nhìn không ra biểu tình , nếu không , nói không chừng đám binh sĩ đã đầu hàng này sẽ lập tức cầm vũ khí lên phản kháng .
Tất cả mọi người rất ngạc nhiên : Nguyên tiểu thư - sư tỷ của Phò mã gia , thật sự giống như thần tiên , phẫn thành Trưởng Công chúa , không mất một người mà có thể giành lại quyền khống chế cửa Nam !
Ngoài cửa Nam , Cố Duệ đã sớm chờ lâu , cười ha ha , nói : “ Tốt tốt tốt ! Mau , vào thành ! “
Hai ngàn Thành vệ binh lập tức vọt vào hoàng thành , tiếp nhận cửa thành .
“ Trong biệt viện của ta ở Bạch Mã trấn cất chứa khôi giáp này nọ đều là của phụ hoàng tặng ! “ Cố Duệ nhìn một trăm kỵ binh này , nói , “ Nguyên Thập Tam đâu ? Sao không thấy nàng ? “
“ Nguyên tiểu thư đã rời khỏi ! “ Cổ Nghiên nhìn thoáng qua trăm tên kỵ binh bên cạnh , nói , “ Nguyên tiểu thư đi tìm Thần Cơ Tử tiền bối , Phò mã gia cũng trước một bước đi hoàng cung . Điện hạ , Sở vương là hoàng thất chính thống , chi bằng người mang theo binh mã tiến đến uy hiếp , ngăn chặn Sở vương , chúng ta cùng Phò mã lặng lẽ tiến vào hoàng cung , nghĩ cách cứu viện Công chúa ! “
“ Được ! “ Cố Duệ lập tức dặn dò thống lĩnh đóng quân đại doanh thành Nam , nói , “ Các ngươi ổn thủ cửa thành , không thể sơ suất ! “ Lại đối với Long Võ Quân tả thống lĩnh nói : “ Điểm binh , xuất phát ! “ Vị Hoàng tử này luôn lăn lộn trong giang hồ , ở thời điểm nguy cấp , cũng không thể không gánh trách nhiệm , lãnh binh cứu giá . Thái tử huynh trưởng của hắn , đồng bào muội muội của hắn , đều đang ở trong hoàng thành tràn ngập nguy cơ kia .
Bốn vị thống lĩnh bốn cửa thành đại doanh , do chính phụ hoàng tự mình tuyển chọn , người người trung dũng có thừa . Kinh thành Đại Yến có hai bộ quân đội , một bộ phân là Cấm quân : chia làm Vũ Lâm quân , Long Võ Quân , cùng với Phi Hoàng ; Một bộ khác chính là Tứ vệ quân ngoài cửa thành , có hai ngàn binh . Hoàng đế thân chinh , mang đi Vũ Lâm quân cùng Phi Hoàng , và một nửa Long Võ Quân . Còn lại một nửa Long Võ Quân ở ngoài cửa Bắc . Thân cận nhất với Minh Huy Công chúa , Long võ tướng quân - Mục Thắng đã bị Hoàng đế sung quân đến Tây Bắc đại doanh , Long Võ Quân còn lại Cố Nguyệt Mẫn không thể chi phối , cho nên chậm chạp không có tới . Hiện tại cửa Nam được mở , Long Võ Quân liền lập tức vào thành ; Thành vệ quân - Tây môn , Bắc môn đi theo sau Long Võ Quân , dũng mãnh vào hoàng thành . Sáu ngàn binh mã , hướng về phía hoàng cung đi tới .------------------------
✤ Trên tường thành hoàng cung . ✤
Cố Nguyệt Mẫn đứng trên tường thành , trường kiếm theo nàng huy động , tóc dài tung bay . Phía dưới hỏa nỏ gào thét , lại không người nào dám hướng về phía nàng bắn .
Chúng Sở quân trong tiềm thức đều thầm nghĩ : Lúc trước vị Hoàng tôn kia nhục mạ Minh Huy Công chúa liền bị Trưởng công chúa treo ở trên cây đánh , nếu mình làm bị thương Minh Huy Công chúa , Trưởng Công chúa chẳng phải đem mình thiên đao vạn quả ? Dù sao cửa cung này sớm muộn cũng sẽ bị công phá , hà tất gì phải bắn tên trúng Công chúa ?
Cho nên , Minh Huy Công chúa và bọn thị vệ cùng nhau chiến đấu , bên người đao như rừng , tên như mưa , lại lông tóc vô thương . Nhưng bọn thị vệ bên cạnh nàng , những binh sĩ đại doanh ở thành Đông , lại một đám ngã xuống .
Tường thành hoàng cung không thể so sánh với tường thành hoàng thành , Sở tướng quân bắt thang đánh vào tường cung đơn giản hơn nhiều . Đám Sở binh cuồn cuộn không dứt tiến lên tường cung , máu tươi nhiễm trên tường thành , trên cả võ phục viền kim sắc của Minh Huy Công chúa , đỏ tươi chói mắt .
Mắt thấy tường cung từng bước bị chiếm đóng , càng ngày càng nhiều Sở binh chiếm cứ tường cung , nhưng bởi vì Minh Huy Công chúa , nhóm cao thủ Trúc Ngữ trấn giữ , chậm chạp không thể đánh hạ hoàng cung .
Sở vương ở dưới nhìn , mắng : “ Xú nha đầu Minh Huy này từ khi nào thì thân thủ tốt như vậy ? “ Chỉ vào Minh Huy nói với đám hắc y nhân phía sau : “ Bắt giữ nàng ! “
Vài tên hắc y nhân lập tức bay vọt lên từ lưng ngựa , điểm một chút lên thang gỗ ngoài tường cung , phi thân lên tường thành . Giờ phút này thủ vệ hoàng cung cùng binh sĩ đã không còn đủ tên , chỉ có linh tinh vài mũi bắn tới , đều bị bọn họ chặn lại .
Nhóm hắc y nhân vừa đáp xuống tường thành , liền vây công Minh Huy Công chúa . Minh Huy quát một tiếng , cùng mấy người chiến thành một đoàn . Bên cạnh thị nữ Công chúa phủ thấy thế , lập tức tiến đến cứu viện . Nhưng vài tên hắc y nhân tựa hồ luyện một loại võ công hợp kích , xếp thành một vòng , công phòng vững chắc , đám người Trúc Ngữ tuy rằng sốt ruột , thế nhưng cũng khó đến gần Công chúa .
Minh Huy vốn bị thương , kiên cường chống ở đầu tường , hiệp trợ thủ thành từ lâu đã mệt , lúc này bị vây công , lập tức hiện ra mệt mỏi , bên hông ẩn ẩn chảy ra máu tươi . Hắc y nhân nhìn thấy sơ hở , lập tức gia tăng công kích . Cao thủ bắn tên bảo hộ bên cạnh Sở vương giương cung lên bắn , tên sắt mang theo khí thế sắc bén bay vụt tới , thẳng hướng Minh Huy .
Minh Huy bị vây công , không thể thoát thân , Trúc Ngữ bên cạnh thấy thế , mặc kệ trường đao bên cạnh , phi thân ngăn trở tên dài . Tên sắt bắn trúng ngực của nàng , xuyên thủng qua ngực , đính tại bên sườn Minh Huy .
Minh Huy thân mình lung lay , hai thanh trường đao lập tức đặt ở trên cổ của nàng .
Minh Huy Công chúa che bên hông , một gối quỳ xuống , nhìn Trúc Ngữ không biết còn sống hay đã chết , cắn chặt răng , không nói được một lời .Sở vương cười ha ha , nói : “ Minh Huy ! Ngươi cũng có hôm nay ? “
Lời còn chưa dứt , phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa nặng nề , như động đất rung chuyển , giống như tiếng sấm cuồn cuộn , từ xa đến gần , mỗi một thanh âm đều giống như đạp trong lồng ngực . Không thấy thân ảnh , chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa , nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được , đó là kỵ binh .
Trên tường cung Hạ Tử Hàm hô : “ Thanh Lang kỵ của Trưởng Công chúa đến đây ! Giết phản tặc , cứu Công chúa ! “
Chúng binh sĩ nhất thời giống như ăn thuốc kích thích , không để ý thương thế phấn khích giết địch . Mà Sở binh lại tương phản , trở nên thất kinh , trong lúc nhất thời ở trên tường cung từng bước thất thế .
Sở vương trong lòng lo lắng , đang muốn la lên , bỗng nhiên cung thủ hắc y bên cạnh tiến lên quát khẽ nói : “ Vương gia cẩn thận ! “ Đang nói chuyện lập tức bay vọt lên . Sở vương nghe tiếng ngẩng đầu , nhìn thấy từ trên không ở phía sau một bóng người hướng mình bay xuống , cung thủ hắc y lao mạnh lên , hai người ở không trung đập một chưởng , cung thủ rơi xuống mặt đất , lui nhanh hai bước . Đối diện thích khách , vững vàng rơi xuống mặt đất . Người này râu tóc bạc trắng , đúng là Thần Cơ Tử .
Thần Cơ Tử nhìn khăn che mặt của cung thủ hắc y rơi xuống , lộ ra gương mặt khoảng năm mươi tuổi , giậm chân kêu lên : “ Hoàng cá chạch ! Là ngươi ! Ngươi chạy tới Trung Nguyên làm gì ? “
“ Lão độc y ! Chính là ta ! Năm lão già các ngươi làm được quốc y , danh thủ quốc gia , ta lại không thể làm Quốc sư tân triều sao ? “ Cung thủ hắc y lau máu trên miệng , nói , “ Năm đó ngươi không phải cùng Thái tổ Hoàng đế lập hạ lời thề , sẽ không xuống tay với Cố thị hoàng tộc sao , Sở vương Điện hạ cũng là người Cố gia , chẳng lẽ ngươi muốn phá lời thề ? “
Thần Cơ Tử hắc hắc cười nói : “ Ai nói là ta động thủ ? “
Cung thủ hắc y mắt phải khẽ giật , trong lòng không rõ cảm giác gì tuôn trào , chợt quay đầu lại , nhìn thấy Sở vương ngồi thẳng , cúi đầu , nhìn một thanh trường kiếm từ bụng trái đâm vào xuyên qua bên phải , sững sờ , giống như khó có thể tin .
Hắc y nhân quát to một tiếng , muốn tiến lên cứu , Thần Cơ Tử lại ngăn trước người không cho hắn tiến lên . Hắc y nhân mắng : “ Ngươi đây là già mồm át lẽ phải ! Hiệp trợ người bên ngoài ám sát , đều là đối nghịch với Cố thị ! “
Thần Cơ Tử hì hì cười nói : “ Sư mệnh không thể trái ! Huống chi , nàng không phải ngoại nhân , mà là Phò mã của Minh Huy Công chúa ! “
Trường kiếm này chiều rộng chỉ có một ngón tay , mũi kiếm cực mỏng , dùng để giao thủ không được , ám sát lại là thánh khí .
Sở vương nhìn xuống thiếu niên cầm kiếm bên người , thấy hắn bộ mặt thanh tú , thần sắc lạnh nhạt , chính là trong ánh mắt lạnh lùng không nói rõ .
Sở vương gặp qua hắn một lần , ở hôn lễ của Công chúa .
Sở vương chỉ vào hắn , nói : “ Ngươi ... Phò mã của Minh Huy ... “
Nguyên Thương “ Roẹt “ một tiếng rút ra trường kiếm , Sở vương hướng về phía nàng ngã xuống ngựa , bên hông miệng vết thương thật nhỏ máu tươi chảy róc rách . Nguyên Thương tay phải cầm kiếm , tay trái giữ lấy hắn , trường kiếm đặt trên cổ hắn , quát : “ Tất cả dừng tay cho ta ! Nếu không Sở vương của các ngươi muốn sống không thể , muốn chết cũng không xong ! “
Trên tường cung Minh Huy Công chúa nhìn bóng người kia lặng lẽ tiếp cận , nhìn nàng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn đến bên cạnh con ngựa của Sở vương , nhìn trường kiếm của nàng đâm vào bụng dưới của Sở vương , nhìn nàng dẫn theo Sở vương , ánh mắt lại nhìn về phía mình .
Nước mắt mơ hồ bên trong , vốn không thấy rõ bóng người , vì sao lại có thể thấy được quan tâm cùng lo lắng ẩn giấu trong ánh mắt lạnh lùng của nàng ?
Nửa năm không gặp , Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy so với mười mấy năm sống của mình còn dài hơn . Trong nửa năm , Nguyên Thập Tam cùng Tô Kì hai cái tên này không ngừng tra tấn nàng , giống như mộng yểm .
Dần dần , nàng bỗng nhiên phát hiện , Phò mã cùng Nguyên Thập Tam có rất nhiều trùng hợp , bọn họ có rất nhiều điểm tương tự .
Thời gian nửa năm , rất dài , dài dằng dặc đủ để nàng có thể đem mọi chuyện lúc trước , từng chuyện nghĩ rõ ràng , nghĩ cẩn thận , nghĩ thông suốt .
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến từng chỗ tương tự của Nguyên Thập Tam và Phò mã , nghĩ đến một người nhìn như lạnh nhạt , kì thực mỗi cử động đều bận lòng , nghĩ đến mỗi một lần gặp nạn , nàng đều dũng cảm quên mình như vậy . Rõ ràng muốn từ bên người mình chạy trốn , rõ ràng muốn thoát khỏi thân phận Phò mã , nhưng mỗi một lần đều không chút do dự trở về .
Giống như hiện tại , ở dưới tường thành , nàng lại trở về .
-------------------------------------
P/S : Không edit được nhanh đâu mọi người !