Sau khi Bùi Nguyên Tu trở lại Bắc Cương nửa tháng, liền nhận được tin tức, Thuận Khải Đế chuẩn tấu chương của Thừa Quận Vương. Lý Kiến Xương vẫn giống như kiếp trước, để thê thiếp nhi nữ ở lại trong kinh, một thân một mình trở về đất phong của Thừa Quận Vương.
Chỉ là kiếp này hắn muốn trở lại đất phong là không thể nào.
Kiếp trước, Thừa Quận Vương mất bảy trong chín đứa con, đứa nhỏ nhất còn chưa đủ 10 tuổi, cho nên Lý Kiến Xương lấy cớ thị tật trước giường, xử lý chuyện đất phong, cũng để thê thiếp nhi nữ trong kinh làm con tin, mấy năm mưu nghịch, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lén đưa bọn họ ra khỏi kinh. Một đám thê thiếp nhi nữ kia cuối cùng cũng chết trong lao của Tông Nhân phủ.
Hôm nay hai trưởng tử của Thừa Quận Vương vẫn ở đây, dù hắn vẫn được phụ thân hắn yêu thích, nhưng cũng sẽ không lấy cớ để lưu lại.
Lý Kiến Xương nấn ná trên đất phong hơn ba tháng, chuyện mờ ám trong khoảng thời gian này xảy ra không ngừng, trưởng tử Thừa Quận gặp nạn ba lần, may mà lần nào cũng được người của Bùi Nguyên Tu mai phục cứu giúp.
Mười lăm tháng hai, qua ngày trăm hoa đua nở, liền đến thời gian Lý Kiến Xương phải trở về kinh. Hắn tìm mọi cách không muốn dẫn theo đội vệ binh ra khỏi đất phong Thừa Quận Vương.
Năm ngày sau, Thuận Khải Đế cùng Thừa Quận Vương nhận được tin tức Lý Kiến Xương mất tích. Nhưng việc mất tích này vô cùng kỳ lạ, đội vệ binh không hề gặp tập kích, chỉ một mình Lý Kiến Xương cùng 12 thân vệ của hắn trong một đêm mất tung tích.
Vì Đế Vương là người có lòng nghi ngờ nặng, tình hình như thế, tự nhiên Thuận Khải Đế cho rằng Thừa Quận Vương cùng Lý Kiến Xương cố ý lừa bị, hẳn là nổi lên dị tâm.
Chỗ Thừa Quận Vương, ái tử vừa mất tích, ái thiếp ngày ngày tới trước mặt hắn than khóc, thân thể càng thêm lụn bại, nơi nào còn nghĩ được Thuận Khải Đế nghĩ như thế nào?
Về phần lúc này Lý Kiến Xương đang ở đâu?
Hắn sớm bị Bùi Nguyên Tu tự tay giết, thi thể của hắn cùng 12 thân vệ cùng bị ném vào trong núi nuôi sói.
Thừa Quận Vương vẫn muốn để lại thế tử vị cho Lý Kiến Xương, chỉ ngại vì danh bất chính, ngôn bất thuận, cho nên vẫn chậm chạp không lập thế tử, hôm nay hắn bị bệnh nặng, hai trưởng tử liền không chịu yên. Trưởng tử Lý Lộc do vương phi nguyên phối sinh, con thứ Lý Thọ cũng là do Kế Vương phi sinh.
Kế Vương phi chính là thân dì của Quận quân Lý Cảnh Nhan quận Phủ Sơn.
Hai trưởng tử tranh vị, Tĩnh Bắc Vương liền biến thành miếng mồi ngon. Lý Lộc biết Quận Vương phủ sơn muốn Bùi Nguyên Tu làm con rể, sao có thể để bọn họ được như ý, biến Bùi Nguyên Tu thành trợ lực cho Lý Thọ?
Suy nghĩ biện pháp đưa muội của thê tử vào Bắc Cương, một vị thân thích bắn đại bác cũng không tới trong nhà. Vị thân thích này chính là một vị trong đông đảo phụ tá của Bùi Nguyên Tu.
Tin tức này lập tức như ngồi gió, không tới hai ngày liền truyền vào đất phong Quận Vương phủ sơn.
Cao ngạo nuông chiều như Lý Cảnh Nhan, đã coi Bùi Nguyên Tu là vật trong túi, làm sao lại để cho người khác mơ ước hắn? Cho nên cũng vô cớ gây rối muốn đi Bắc Cương.
Sau khi xuy xét, tất nhiên Quận Vương phủ sơn đồng ý, để cho Lý Quảng Trạch dựa vào giao hảo đi trước bái phỏng Bùi Nguyên Tu, mà Lý Cảnh Nhan tất nhiên sẽ đi cùng.
Mọi chuyện diễn ra đều trong tính toán của Bùi Nguyên Tu, hắn ngồi trong thư phòng tất nhiên là sẽ cảm thấy hài lòng.
Nhưng Bùi Nguyên Tu hài lòng, Thuận Khải Đế ngồi trong ngự thư phòng trên kinh lại vô cùng không hài lòng.
Vì vậy Hoàng thượng chọn hai mỹ nhân thưởng cho nhi tử thứ xuất thứ hai Lý Chính Ninh của An Vương gia, cũng chính là biểu muội phu của Bùi Nguyên Tu. Khiến một nhà cữu Bùi Nguyên Tu trở nên vô cùng ngột ngạt, cũng coi như Thuận Khải Đế cho Bùi Nguyên Tu một cái gõ khẽ khàng.
Mặc dù con đường làm quan của một nhà ngoại tổ Bùi Nguyên Tu không quá nhiều thành tích, nhưng cũng lăn lộn nhiều năm trên quan trường, làm sao không biết động tĩnh của Bùi Nguyên Tu ở Bắc Cương ảnh hưởng tốt hay xấu tới bọn họ?
Ngày mỹ nhân vào phủ Lý Chính Ninh, cữu cữu Bùi Nguyên Tu liền viết một lá thư gửi đến Bắc Cương.
Bùi Nguyên Tu đọc thư xong thì vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng hắn có niềm tin, nhưng trong lòng Bùi Đại và Bùi Tiểu lại không thể bình thường nổi. Thầm nói: Thế cục hôm nay, gia đã khiến hoàng thượng kiêng kị rồi, sao lại còn giống như người không có chuyện gì thế kia? Theo như lời của hai huynh đệ bọn họ, sớm đưa hai nữ nhân vướng chân kia đi, cũng dứt khoát cắt đứt liên hệ với hai bên kia. Gia đối với hai người kia đều không đồng ý, còn giữ ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, bọn họ nhìn cũng phiền lòng. Cũng không biết gia nhà hắn đang nghĩ như thế nào.
Trong phụ tá cũng có mấy người đứng ra, khuyên can Bùi Nguyên Tu, lại chỉ nhận được nụ cười nhạt cùng một câu của hắn: “Không vội, nhìn thêm một chút nữa!”
Thẳng đến mức mọi người không hiểu ra sao.
Đoan Ngọ tháng năm đi qua, Lung Nguyệt trong kinh cũng có một chuyện sốt ruột.
Lão quốc chủ Đông Liêu quốc chết bất đắc kỳ tử! Hai vương tử trong nước tranh vị, chiến hỏa nổi lên bốn phía.
Phải nói, mặc dù chuyện này không liên quan chút nào tới Lung Nguyệt. Nhưng ở giữa lại ảnh hưởng tới một Hóa Diên, không phải sao?
Con tin Đông Liêu, cũng là Tam vương tử Kim Hoán Đông Liêu quốc, thỉnh cầu Thuận Khải Đế giúp hắn đoạt vị, cũng cầu hôn Bát công chúa Hóa Diên.
Theo Lung Nguyệt biết, từ trước tới nay, phàm là hôn nhân của nữ tử liên quan đến chính trị, không phải không có người không kết thúc bằng bi kịch, nhưng cũng là như phượng mao lân giác (1). Dựa vào tư tâm mà nói, nàng không muốn Bát tỷ tỷ trở thành công chúa liên hôn.
(1) vô cùng hiếm có.
Nhưng chuyện của đất nước...Lung Nguyệt hiểu được mình không có khả năng xen vào.
Triều thần tất nhiên sẽ cảm thấy chuyện này đối với Đại Chiêu trăm lợi không hại, lấy một nữ nhi không được cưng chiều đổi trăm năm hòa hảo với Đông Liêu Quốc.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Thuận Khải Đế lại không đồng ý, cũng không triệu đại thần bí mật nghị sự. Mà là để cho Lung Nguyệt đi hỏi Hóa Diên, hỏi nàng có nguyện ý không.
Chuyện này không khỏi khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Nhưng cũng khiến Hóa Diên vô cùng cảm động. Từ lúc nàng hiểu chuyện tới giờ, liền hiểu được sự tồn tại của mình là do thân mẫu Nghênh tần thiết kế mà đến, đúng là châm chọc uy nghiêm hoàng quyền của Thuận Khải Đế, đường đường là quân vương một nước, lại bị một nữ quan nho nhỏ đắc thủ.
Cho nên phụ hoàng vì chán ghét mà vứt bỏ mình thì cũng chỉ tự trách mình đầu thai không đúng lúc thôi.
Nhưng làm sao nàng lại không mong ngóng, không khát vọng tình thương của cha đây? Lúc còn bé, mỗi lần đi theo sau lưng Lung Nguyệt, thỉnh thoảng lấy được một ánh mắt của Thuận Khải Đế, cũng khiến nhịp tim của nàng tăng lên một lúc lâu, càng không bàn về việc được ban thưởng gì. Nhưng nàng cũng hiểu được, đây là dính chút ánh sáng của Cửu muội muội thôi.
Đối với Lung Nguyệt, không phải nàng chưa từng đố kỵ, không phải là nàng chưa từng hận. Nhưng khi nàng hiểu được hận và đố kỵ không thể làm mình tốt hơn, mà còn khiến mình trở nên xấu xí không chịu được, nàng liền lựa chọn lấy tâm bình tĩnh mà chờ đợi.
Đối với Lung Nguyệt, từ đầu là lợi dụng, dần dần chuyển thành thật lòng mà đợi. Rồi sau đó, nàng phát hiện, thì ra nàng có thể cùng vui vẻ bình thường với Lung Nguyệt.
Lúc này, quan sát muội muội trước mắt còn nhỏ hơn mình nửa năm, đang cực kỳ nghiêm túc bẻ ngón tay, vì tiền lệ đau khổ của liên hôn, khuyên nàng không nên gật đầu đồng ý.
Trong lòng Hóa Diên vẫn còn đang chần chừ giữa “gả” và “không gả”, trong lúc bất chợt liền xác định xong.
Gả! Nàng phải gả!
Cuộc sống hạnh phúc hay không không phải là người đã từng ra ngoài, không phải là trước khi lập gia đình lựa chọn ra được.
Lung Nguyệt vô cùng buồn bực với lựa chọn của Bát tỷ tỷ, trong khoảnh khắc Hóa Diên gật đầu, nàng hốt hoảng nhận ra rằng mình bị phụ thân lợi dụng, còn Bát tỷ tỷ thì bị phụ thân tính toán.
Hóa Diên không nói một lời nhìn Lung Nguyệt trong chốc lát, đột nhiên cười, nhẹ hỏi nàng: “Lúc này, nếu đổi lại là Cửu muội muội thì muội sẽ làm như thế nào?”
Sẽ như thế nào?
Như thế nào?
Lung Nguyệt hiểu được, mình sẽ đồng ý liên hôn không chút do dự. Đó là bởi vì nàng khôn thể không công mà nhận được cưng chiều trong nhiều năm, nàng nên vì người thân yêu của mình mà bỏ ra.
Nhưng còn Bát tỷ tỷ của nàng....
Lung Nguyệt cảm thấy, lúc này, nàng không còn nhìn thấu vị Bát tỷ tỷ này nữa rồi. Trong bụng bất đắc dĩ, chỉ than nhẹ một tiếng, ngưng mắt nhìn Hóa Diên, nghiêm mặt nói: “Nếu bát tỷ tỷ đã quyết định, vậy muội muội này sẽ không ngăn cản nữa. Chỉ là những điều muội muội nói hôm nay, mong Bát tỷ tỷ sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, đôi mắt phượng long lanh như nước của Lung Nguyệt khóa chặt trên mặt Hóa Diên, đợi sau khi nàng ấy thận trọng gật đầu mới nói: “Bát tỷ tỷ chỉ cần nhớ, tỷ chỉ là nữ nhi xuất giá, cũng không phải là bát nước hất đi. Dù tỷ ở chỗ nào, dù tỷ rơi vào tình cảnh nào, tỷ vẫn là công chúa tôn quý của Đại Chiêu quốc ta, Đại Chiêu quốc sẽ là hậu thuẫn kiên cố của tỷ. Nếu như có người dám phạm phải, Đại Chiêu sẽ trả lại gấy ngàn vạn lần!”
Từng câu từng chữ của Lung Nguyệt như khắc vào đá, nàng chỉ dừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Bát tỷ tỷ, đây phụ thân lệnh ta nói cho tỷ biết. Phụ thân nói, nếu Bát tỷ tỷ gật đầu, liền để cho ta nói thể cho tỷ nghe, cũng dặn tỷ nhớ rõ trong lòng...”
Lung Nguyệt nói câu cuối cùng này, khiến trái tim vốn bình thản mười năm của Hóa Diên bỗng sinh ra vết rách, không nhịn được khóc thất thanh.
Thì ra...thì ra trong lòng phụ hoàng nàng không phải là một trận gió, thổi qua một cái liền không còn dấu vết nữa.
Ngắm nhìn Hóa Diên luống cuống, Lung Nguyệt đỏ mắt lui ra ngoài.
Mùng một tháng sáu, Hóa Diên còn chưa cập kê đã vội vã đại hôn với Tam Vương tử Kim Hoán của Đông Liêu, rồi sau đó theo phu quân trở về Đông Liêu.
Lung Nguyệt đứng trên tường của Đức Thắng Môn, nhìn xa thật lâu.
Trải qua lần từ biệt này, không biết khi nào tỷ muội mới có thể gặp lại nhau.
21 tháng 6, sau lễ vạn thọ, Thuận Khải Đế vẫn làm theo ý mình, lại đưa cho Bùi Nguyên Tu một cái gõ, phát ngự sử đại phu xưa nay không hợp với võ tướng tới Bắc Cương giám quân.
Rồi sau đó, cuối tháng sáu, cữu cữu Bùi Nguyên Tu bởi vì từng tới Giang Nam nhậm chức, bị liên lụy vào án muối Lưỡng Giang, cách chức bắt giam.
Án muối, dù các triều đại thay đổi vẫn là án lớn, trọng án, liên quan đến mạch sống tài chính quốc gia.
Thân ở Bắc Cương, lại thời khắc quan tâm tới động tĩnh của Hoàng thượng, Bùi Nguyên Tu hiểu được, thời cơ đã chín muồi, là thời điểm nên xuất thủ rồi.
Ngoài mặt hắn như nóng nảy, cả đêm triệu tập phụ tá nghị sự.
Nếu như Bùi Nguyên Tu dự đoán, phụ tá sẽ giống như kiếp trước, nghĩ ra biện pháp cầu hôn công chúa.
Ở Đại Chiêu quốc, rất ít phò mã có thể có binh quyền. Bùi Nguyên Tu cầu hôn công chúa, đó chính là tỏ rõ với Thuận Khải Đế, hắn cũng không có dã tâm gì, nguyện giao bình quyền, cùng với sẽ trung thành.
Kiếp tước, thê tử nguyên phối của Bùi Nguyên Tu qua đời, lại có trắc phi, thiếp thất. Dù là phụ tá hay là bản thân hắn, đều cho rằng công chúa chân chính tuyệt đối không thể nào gả cho hắn làm kế thất. Nhưng công chúa chưa gả chỉ có một mình Lung Nguyệt, Thuận Khải Đế càng không chiu để cho tiểu nữ nhi mình sủng ái nhất làm kế thất người khác, còn lấy chồng ở xa. Theo tính toán, Hoàng thượng sẽ phong quý nữ là nào đó thành Quận chúa, gả vào Bắc Cương, cho nên mới ra kế sách.
Nhưng lại không ngờ, lại đưa Chân long thiên nữ này tới Bắc Cương.
Kiếp này, Bùi Nguyên Tu chưa thành thân, hậu trạch này không có ai. Nhưng Bắc Cương lại lạnh khủng khiếp, chắc chắn hoàng thượng sẽ không chịu gả Thụy Mẫn công chúa tới đây. Sau khi tự đánh giá, các phụ tá liền ra kế sách ngộ biến tùng quyền(2).
(2) phải dựa theo hoàn cảnh mà sử xự cho thích hợp.
Sau khi Bùi Nguyên Tu nghe phụ tá hiến kế, giả bộ do dự, cuối cùng lại thực giống như cực kỳ miễn cưỡng gật đầu.
Rồi sau đó, lại lấy thái độ bị làm khó, gặp Lý Quảng Trạch, bày tỏ thánh mệnh khó cưỡng, đành lui hôn sự, uyển chuyển đuổi hai huynh muội này đi.
Còn muội của thê tử Lý Lộc, Bùi Nguyên Tu hơi bày thủ đoạn, gả nàng cho dư nghiệt còn lại của Phiên Vương Bắc Cương trước kia, đến nay còn tự cho là ẩn nấp rất tốt, Vương đại nhân.
Khi tấu chương cầu hôn công chúa của Bùi Nguyên Tu đặt trước mặt Thuận Khải Đế.
Sắc mặt Thuận Khải Đế không cách nào lấy cầu vồng để hình dung được nữa.