Vật này vốn là thứ hắn vì Cửu Nhi mà chuẩn bị, vẫn luôn mang ở trên người, nhưng khổ nỗi lại không có thời điểm tốt để đưa ra.
Hôm nay xem có đúng là có hi vọng.
Nhắc tới Bùi Nguyên Tu cũng thật không dễ dàng, muốn đưa vật gì cho người yêu, mà cũng phải vắt hết óc, suy đi tính lại.
“Là vật gì vậy? Cũng để cho ta xem một chút đi?” Thái tử Lý Long Hựu thấy vẻ mặt yêu thích không buông của Lung Nguyệt, suy nghĩ, nếu không phải vật gì quan trọng, lấy giúp muội ấy là được rồi, coi như là an ủi muội ấy. Hôm nay bị cầu hôn đường đột, hẳn là con bé bị dọa sợ rồi.
Lý Long Hựu cầm Hổ phách trong vuốt qua vuốt lại hai cái, chỉ nghe hắn nói: “Đây thật sự là vật tốt!”
Bùi Nguyên Tu nói: “Chỉ là đồ chơi thôi, nếu thái tử thích thì cầm lấy thưởng thức đi!”
“Nếu đã như vậy, ta liền cầm nhé?” Lý Long Hựu cười, bỏ vật này vào tay Lung Nguyệt.
Bất kỳ vật nào truyền tay nhau giữa nam và nữ đều bị coi là tư tình, nhưng Lý Long Hựu làm vậy, qua tay mình rồi đưa cho Lung Nguyệt cũng không còn ý nghĩa kia nữa.
Lung Nguyệt cầm Hổ Phách xoa xoa trong tay, yêu thích xuất phát từ trong lòng. Còn Lý Long Hựu với Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt vui vẻ, trong lòng cũng yêu thích như vậy.
Chỉ tiếc Thái tử gia vốn quen khôn khéo cẩn thận lại nhất thời vô ý, bị Bùi Nguyên Tu lợi dụng còn không tự biết.
Lung Nguyệt ăn xong thịt thỏ, cầm Hổ phách lấy từ chỗ Bùi Nguyên Tu, tâm tình vô cùng tốt muốn trở về doanh trướng, chợt thấy một bóng người thoáng qua!
“Ai?” Anh Lạc cô cô ở bên cạnh quát lên: “Nếu không ra ta lên gọi thị vệ!”
Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy Bát công chúa Hóa Diên từ trong bóng tối đi ra.
“Bát tỷ tỷ? Sao tỷ lại ở chỗ này? Đám người Sương Nhi đâu? Sao lại chỉ có một mình tỷ?” Lung Nguyệt kinh ngạc liên tiếp hỏi.
“Ta...chuyện này...” Hóa Diên ấp a ấp úng.
Lung Nguyệt thấy vậy, liền kéo nàng ấy vào trong doanh trướng, cho mọi người lui, cẩn thận hỏi.
Mới đầu Hóa Diên ấp úng không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt tra xét sáng quắc của Lung Nguyệt, đành phải nói thật toàn bộ.
Nàng lén lút gặp mặt với con tin Đông Liêu quốc.
Điều này thực sự làm Lung Nguyệt cả kinh.
Cũng không phải Lung Nguyệt cảm thấy chuyện gặp gỡ riêng tư như thế có gì không ổn, dù sao nàng cũng là người hiện đại chuyển kiếp mà đến. Chẳng qua Bát tỷ tỷ là người ít khi xuất cung, làm thế nào mà quen biết với con tin Đông Liêu?
Thì ra toàn bộ đều liên quan đến Lung Nguyệt. Hóa Diên từng có một cùng đi Hoàng Giác tự với Lung Nguyệt, nói gặp gỡ một người có một bên mắt vô cùng xấu xí, người nọ chính là thiếp thân tùy tùng của con tin Đông Liêu. Hôm đó Hóa Diên cũng không nói thật với Lung Nguyệt, nàng đã cứu con tin Đông Liêu bị thương.
Rồi sau đó, mỗi lần Hóa Diên cùng Lung Nguyệt tới Hoàng Giác tự thì cũng sẽ thỉnh thoảng gặp mặt người này một lần, lại thỉnh thoảng chỉ gật đầu một cái, lại thỉnh thoảng lại nói hai câu. Cũng không có chỗ nào thất lễ. Nhưng cũng chính từ những chuyện như vậy, qua một hai lần liền thành quen thuộc. Nam nữ mới biết yêu tất nhiên là sẽ dễ động tâm.
Về phần tối nay lại bị Lung Nguyệt bắt gặp, đều là bởi vì con tin Đông Liêu bị Ban Đạt dẫn dắt, lặng lẽ tìm Hóa Diên, nói rõ với nàng, đợi nàng sau khi cập kê sẽ cầu hôn.
Hắn nói như vậy, cũng làm tinh thần Hóa Diên luống cuống.
Hôm nay nói với Lung Nguyệt, nàng lại cảm thấy an tâm, mong Lung Nguyệt cho nàng một chủ ý nào đó.
“Bát tỷ tỷ, hai người chúng ta đều không biết tình huống bên trong Đông Liêu quốc như thế nào, bây giờ ở Đại Chiêu thì hắn là con tin, nhưng sau khi về nước chúng ta cũng không biết như thế nào. Huống chi mới gặp mặt vài lần, tính tình hắn ra sao tỷ và muội đều không rõ, nhỡ mơ hồ hứa hẹn sai lầm đánh mất tâm, nhận lầm phu quân thì sao!”
Sau khi nghe xong mọi chuyện Hóa Diên gật đầu liên tục, chỉ tính trước tiên đặt việc này sang bên cạnh, không đáp lại, huống chi, nàng là nữ nhi gia, hôn sự đều nghe lệnh cha mẹ, cũng không thể mặt dày đến mức đáp lại.
Ngược lại Lung Nguyệt lại lưu tâm, tính toán ngày khác tìm Lý Long Triệt len lén tìm hiểu, rồi tính toán sau.
Sáng sớm hôm sau, Thuận Khải Đế liền lệnh Minh Thức đưa sứ đoàn Minh Kim quốc rời kinh. Nói là hộ tống, cũng chỉ là nghe cho xuôi tai thôi, không khác gì áp giải.
Rồi sau đó, ngự giá cùng mấy quan viên đi theo nấn ná mấy ngày ở Đông Lĩnh, Thuận Khải Đế đem mấy vật săn được phát cho mọi người, lấy lý do là khen thưởng. Rồi sau đó mới bãi giá hồi kinh.
Việc Thụy Mẫn công chúa đấu trí thắng sứ đoàn phiên bang cũng truyền trên phố phường.
Thuận Khải Đế càng thêm cao hứng, sau khi hồi cung mở khố phòng, tự mình dẫn Lung Nguyệt vào bên trong chọn đồ chơi.
Bây giờ có chuyện cao hứng, cũng có chuyện phiền lòng.
Sau khi hồi kinh ba ngày, Thuận Khải Đế ngồi trong ngự thư phòng, mở rộng bản đồ trên long thư án, bàn tay gõ nhẹ trên đó, cau mày.
Chợt nghe Cát An vào hồi bảm: “Tĩnh Bắc Vương nhận lệnh vào cung yết kiến!”
“Tuyến!” Thuận Khải Đế dứt lời, lệnh cho Cát An thu dọn bản đồ.
Sau khi thấy Bùi Nguyên Tu đi vào cung cung kính kính hành lễ xong, Thuận Khải Đế đột nhiên hỏi: “Trong hai năm qua giao tình giữa Nhận Chi và Quận Vương phủ sơn không tệ?”
Câu hỏi này, chỉ làm Bùi Nguyên Tu sửng sốt, rồi sau đó đáp lại chi tiết: “Coi như hòa hợp! Bách địa Bắc Cương bỏ hoang đợi đứng dậy, cần rất nhiều thứ, thần tổ chức thương thuyền mượn hải cảng của Quận Vương phủ sơn.”
“Ừ! Nghe nói Quận Vương phủ sơn muốn gả nữ nhi cho Nhận Chi?” Thuận Khải Đế dùng ánh mắt sáng quắc khóa trên mặt Bùi Nguyên Tu.
“Thần không dám lừa gạt thánh thượng, Quận Vương phủ sơn thật sự có ý đó!” Bùi Nguyên Tu cung kính hồi bẩm.
“Ừ! Khanh ngược quán rồi cũng nên suy nghĩ đến chuyện này! Khanh thấy quận quân kia thế nào? Chớ có phí thời gian của cô nương nhà người ta mới được!” Ánh mắt Thuận Khải Đế sáng rõ.
“Chuyện này...” Bùi Nguyên Tu có hơi do dự, sau đó nói: “Một ngày Bắc Cương chưa ổn định, thần không có tâm tư nghĩ chuyện riêng!”
Bùi Nguyên Tu nói xong.
Mắt Thuận Khải Đế vẫn khóa trên người hắn, một lúc sau rồi mới nói: “Minh Kim quốc kia tiếp giáp với biên giới của khanh, vậy thì trẫm liền toàn quyền giao cho khanh đi làm! Sợ bên kia sinh sự, trẫm cũng không lưu khanh ở lại trong kinh mừng năm mới nữa.”
“Xin Thánh thượng yên tâm, thần nhất định sẽ không cô phụ thánh tâm!”
“Ừ!” Thuận Khải Đế gật đầu, rồi sau đó lệnh người kia đi xuống.
Đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu đi ra ngoài, Thuận Khải Đế lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
Vừa nãy vẻ do dự khi Bùi Nguyên Tu nói đến hôn sự, cộng thêm việc kéo dài khi nói “Chuyện này...” chôn sâu vào trong lòng Thuận Khải Đế, làm ông không thể không suy tư, Bùi Nguyên Tu này hữu tình với nữ nhi Quận Vương phủ sơn, nhưng lại ngại liên hôn song phương khiến trẫm nghi kỵ nên không nói gì? Hay là vì lợi ích nhất thời nên không dám trở mặt cự hôn với Quận Vương phủ sơn?
Thuận Khải Đế cầm tấu chương trên bàn, nhìn lại một lần. Thừa Quận Vương này đã trình lên năm tấu chương, lấy lý do nhớ con thỉnh thả con tin để gặp mặt hắn một lần. Thả hay không thả?
Thừa Quận Vương này trải qua năm lần nỗi đau mất con, hôm nay bệnh nặng nằm trên giường, chỉ nói nhớ nhi tử nên muốn gặp một lần, nếu không thả thì quá vô nhân tình, nhưng nếu thả...
Nói đến việc năm đứa con này của Thừa Quận Vương đột nhiên qua đời, bị chết kỳ lạ, trong đó còn có âm mưu.
Mà Quận Vương phủ sơn cùng Thừa Quận Vương đồng khí liên chi (1), Vương phi là thân tỷ ruột, trong lúc đất phong kia bị Bắc Cương của Bùi Nguyên Tu ngăn cách, nếu như...
(1) cùng suy nghĩ cùng hành động.
Ngón trỏ của Thuận Khải Đế xẹt qua từ bên trái qua bên phải bản đồ, nếu ba phần kia nối thành một mảnh, Đại Chiêu chẳng phải là....
Nặng nề vuốt vuốt mi tâm, lúc này Thuận Khải Đế vô cùng nhức đầu.
Nhưng đây lại chính là những điều mà Bùi Nguyên Tu đang suy nghĩ trong lòng. Không làm Thuận Khải nhức đầu, kiêng kị, thì hắn làm sao có thể khiến Hoàng thượng bất đắc dĩ, rồi gả nữ nhi bảo bối cho hắn đây?
Từ trong cung ra ngoài, tự nhiên Bùi Nguyên Tu bắt tay vào dọn dẹp hành trang, chuẩn bị lên đường trở về Bắc Cương.
Không biết lần này Minh Kim quốc có tính toán gì, hắn nhất định phải có phòng bị.
Nhưng, hơn năm nữa Cửu Nhi sẽ cập kê, hắn cần bố trí tốt mọi chuyện, bố trí tốt bẫy rập rồi chuẩn bị thu lưới. Chỉ là thu lưới lại cũng cần cẩn thận, cần suy nghĩ tốt một phen.
Bùi Nguyên Tu ở nơi này chuẩn bị trở về Bắc Cương, còn Bùi lão phu nhân nhận được tin tức lại thở phào nhẹ nhõm một phen. Chuyện đồ cưới của mẫu thân Bùi Nguyên Tu giống như tảng đá lớn đè nặng trên ngực bà ta mấy ngày qua, khiến bà ta ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ Bùi Nguyên Tu sẽ tìm bà ta để đòi.
Mà cô nàng Trần Liên Bích kia càng thêm vô dụng, mà ngay cả bên cạnh Bùi Nguyên Tu cũng không lại gần được.
Hôm nay, Bùi Nguyên Tu rời kinh, trở về lần nữa cũng không biết là ngày tháng năm nào, sao bà ta lại không thở phào một hơi lớn cơ chứ?
Nhưng, bà ta không biết, lần tới Bùi Nguyên Tu tìm bà ta đòi đồ cưới cũng không dễ dàng nói chuyện như vậy!