Chiêu Dương đi dạo cùng
Hách Liên Du, lại cũng chỉ lưu luyến giữa vườn hoa. Lúc trước Hà hoàng hậu đã
từng dặn dò, sau một lúc nhất định phải dẫn hắn đến chỗ Thượng Quan Mạn bị phạt
quỳ, nếu như hắn không có ý cứu giúp, đó chính là vô tình với Thượng Quan Mạn,
nàng cũng có thể vô tư, nếu như hắn cố tình cứu giúp...
Khi đó ngữ khí của Hà hoàng hậu dừng lại, nàng khẩn trương bật thốt lên hỏi ra:
“Nếu thật là như vậy, thì nên như thế nào?”
Chỉ thấy trên khuôn mặt Hà hoàng hậu tràn đầy sự dịu dàng xinh đẹp và tươi
cười, ngữ khí cũng ôn nhu: “Mẹ con hai người, không giữ lại được.” Lướt qua Hà
hoàng hậu bảo nàng thử hắn thử một lần không nói, nhưng có thể cùng hắn một chỗ
lâu như vậy, nghĩ tới đều cảm thấy ngọt ngào.
Nàng mặc một bộ áo dài đỏ tươi thêu chỉ vàng, váy gấm tơ vàng thêu mây trắng
như hoa quỳnh ngậm sương, áo choàng gấm vàng tung bay theo gió, tóc đen búi
thành búi tóc mây, nhẹ nhàng qua lại như con thoi giữa những đoá hoa khoe sắc,
giống như một đôi bướm tươi đẹp. Hách Liên Du mỉm cười đi dạo, tản bộ theo,
nâng ngón tay ngắt một đoá mẫu đơn mới nở, không đếm xỉa tới mà vò nát, đóa hoa
diễm lệ nháy mắt điêu tàn.
Đúng lúc này Chiêu Dương đem một đóa hoa cắm ở bên tóc mai, ngoái đầu nhìn lại
cười với hắn: “Đại nhân cảm thấy như thế nào.”
Hách Liên Du nheo mắt cong môi: “Công chúa xinh đẹp rực rỡ, tất nhiên là người
đẹp hơn hoa.”
Chiêu Dương xấu hổ oán trách: “Thiếp không tin chàng, chỉ sợ chàng đối với
người nào cũng nói như vậy.” Cho là tiếp theo hắn sẽ nói chỉ một mình nàng vân
vân, vội quay đầu đi chỗ khác nhìn chằm chằm vào cành hoa mím môi, chỉ còn chờ
hắn nói ra, đợi đã lâu nhưng không thấy hắn lên tiếng, tức giận xoay mặt, đã
thấy hắn chắp tay đứng ở đường mòn giữa vườn hoa, chìm đắm trong suy nghĩ.
Thân hình tuấn lãng cao cao, giống như là thần, là cả bầu trời của nàng, là tất
cả của nàng, nháy mắt tức giận tan thành mây khói, cũng chỉ còn lại sự hâm mộ
thật lâu không tiêu tan, sắc mặt Chiêu Dương đỏ bừng tiến đến kéo tay áo hắn:
“Đại nhân.”
Hách Liên Du hoàn hồn, liền thấy Chiêu Dương rặng mây đỏ đầy mặt ẩn tình nhìn
hắn, sóng mắt lưu chuyển, hào quang diễm lệ như gấm hoa tỏa ra bốn phía. Hắn
không khỏi vươn tay ra nâng cái cằm trắng nõn của nàng lên. Chiêu Dương càng
xấu hổ, chỉ cảm thấy hắn muốn cúi người hôn xuống, lập tức tai đỏ lên, tim đập
như hươu chạy, hô hấp cũng thấy ngắn ngủi, kìm lòng không được nhắm đôi mắt
lại.
Trong đầu hắn lại phút chốc hiện lên một khuôn mặt khác, đôi mắt trắng đen rõ
ràng, sâu kín lạnh lùng, như ngọc nhúng nước, một mực nhìn tới chỗ sâu trong
lòng người.
Nháy mắt lại bừng tỉnh, sao lại nhớ đến nàng.
Nhìn qua cặp môi đỏ mọng có chút hé ra của Chiêu Dương, vẫn cong môi mỉm cười,
thật sự là không thú vị.
Đợi đã lâu cũng không thấy hắn có hành động gì, trợn mắt đã thấy Hách Liên Du
sớm đi xa, băng qua những cành hoa đang héo úa, chỉ thấy bóng lưng lãnh ngạo
cao cao của hắn, như một bức tranh vẩy mực một nét bút màu mực đậm.
Chiêu Dương oán hận cắn môi, nhìn hồi lâu cũng không thấy hắn quay đầu lại đợi
nàng, thân ảnh màu lam đã từ từ xuyên qua cửa tròn, mất hút ở chỗ rẽ, lúc này
mới u oán theo sau.
Búng tay một cái, tuỳ tùng Thuận Tử khom người lấn đến gần. Hắn cúi đầu chậm
rãi để ý tay áo bị Chiêu Dương nắm qua, trầm thấp mở miệng: “Thượng Quan Chiêu
sẽ không vô duyên vô cớ ngăn chặn ta, đi tra xem là chuyện gì.”
Thuận Tử yên lặng vái chào, không tiếng động lui xuống dưới. Chỉ sau một khắc
thời gian, Thuận Tử lặng yên hồi bẩm: “Đại nhân, Lâm Quan Đế Cơ bị phạt ở
Phượng Tê cung, đã sắp được một canh giờ.”
Hắn không dễ dàng phát giác nhíu mày: “Lâm Quan?”
Thuận Tử cho là hắn đã không nhớ rõ, ngắn gọn nhắc nhở: “Chính là người đã cầu
cứu Đại nhân.”
Trên mặt hắn lại giống như cười mà không phải cười. Thuận Tử lo sợ suy đoán hắn
là ý gì, đã thấy hắn chậm rãi khoát tay cho lui, chỉ cúi đầu thi lễ, không
tiếng động lui ra.
Chiêu Dương đã đuổi tới, cẩm bào uốn lượn, bước đi nhanh không nghỉ, sớm đã đổ
mồ hôi, thấy hắn chắp tay đứng ở trước, điều chỉnh hơi thở tiến lên. Thuở nhỏ
nàng quen nhìn thấy thủ đoạn phi tần tranh thủ tình cảm, sao không hiểu được
đắn đo đúng mực, vừa rồi tuy là xấu hổ, thực sự sửa không được, chỉ đành phải
nói: “Mấy ngày trước mẫu hậu còn trách Đại nhân sao không đến Phượng Tê cung,
trong phủ nội vụ đã chọn một vài đồ mới lạ dâng lên, muốn cho Đại nhân đánh
giá.”
Ngữ khí Hách Liên Du thường thường: “Làm phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm.”
Chiêu Dương thấy hắn tuy hữu lễ, chẳng biết tại sao đột nhiên càng thêm vài
phần xa lạ, sâu kín liếc nhìn hắn một cái, đành phải dẫn hắn đi về phía trước.
Đã từng cảm thán thời gian qua nhanh, hôm nay hai canh giờ lại giống như cả
ngàn năm.
Trong điện hai tay Cố Tiệp Dư run như lá rụng, nắm quả ô liu ướp đá trong tay
lại như củ khoai tây nóng, nắm cũng nắm không được. Mặt trời nhô lên cao, cho
dù chưa tới mùa hè chói chang, nhưng hai canh giờ này làm sao chịu đựng được.
Bà liên tiếp liếc mắt ra ngoài điện, thân ảnh thon dài sớm đã lảo đảo sắp ngã,
lại cố tình quật cường không chịu cúi đầu, người thân thấy vậy, ai cũng đau
lòng.
Nhưng bà không thể, nếu như mở miệng, tôn nghiêm nữ nhi bà cố gắng duy trì liền
hóa thành bọt nước trong nháy mắt.
Đem trái cây ngậm vào trong miệng, Hà hoàng hậu hàm chứa ý cười hỏi: “Ngọt
không?”
Cố Tiệp Dư mỉm cười, nặng nề gật đầu. Ngọt, ngọt chết đi được, rốt cuộc vẫn
không cảm thấy mùi vị gì.
Thời gian dằng dặc trôi qua, đầu gối đã không còn cảm giác, giống như linh hồn
đã bay cao, chỉ cảm thấy đau đớn, rốt cuộc bản thân đang ở đâu cũng không rõ
ràng lắm, mặt trời thật chói mắt, trắng lóa như tuyết rơi.
Lại nhớ đến một ít chuyện không liên quan. Đầu năm mới, Đế Cơ trong nội cung
đều mang lụa hoa đủ màu, phần quà tự nhiên không đến được lãnh cung. Khi đó chỉ
vừa qua tuổi dậy thì, còn là tuổi thích đẹp, thích thú gạt mẫu thân một mình
leo cây đi hái mai vàng, hái được một đống mà đã dính đầy bụi đất, nhưng lại
không biết làm sao để leo xuống cây.
Bị hoàng tử Đế Cơ gặp được, tất nhiên là bị cười nhạo mấy lần, có hoàng tử chạy
đến lén lấy nắm tuyết quăng lên, vèo sát qua gò má, cực lạnh. Nàng lảo đảo một
cái thiếu chút nữa rớt xuống, gấp gáp ôm lấy thân cây, chỉ nghe hoàng tử Đế Cơ
dưới tàng cây cười ha ha.
Cũng không biết đã ôm cây không nhúc nhích mất bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân
không có tri giác, như bị đông lạnh đến tê rần, chợt nghe một cái thanh âm vô
cùng dễ nghe của thiếu niên “Ngươi ở trên đó không lạnh sao?”
Nàng nhìn xuống, một người khoác áo lông trắng đứng ở dưới cây ngửa mặt xem
nàng, môi hồng răng trắng lại cực kỳ xinh đẹp.
Nàng lại nghiêng đầu, không để ý tới hắn.
Thiếu niên hiển nhiên chưa từng chịu lạnh nhạt như vậy, liền cũng tức: “Này,
ngươi ở trong nội cung nào?”
Nàng ít có xiêm y tốt để mặc, vật liệu may mặc cũng không tốt, đương nhiên bị
nhận nhầm thành cung nữ. Trong nội tâm nàng càng tức, lại động càng không dám
động, hắn nhìn ra nàng quẫn bách, cười hì hì: “Nếu ngươi nói cho ta biết tên
của ngươi, ta liền giúp ngươi xuống.”
Nàng chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, như nghĩ thử xem cây cao bao nhiêu. Hắn
lại đột nhiên đỏ mặt, không được tự nhiên giang hai cánh tay, cong môi nói:
“Thì ra là muốn ta đón lấy ngươi, ta cố mà giúp ngươi một lần là được.” Bên tai
còn chưa thanh tịnh, chợt nghe hắn còn nói: “Ngươi rốt cuộc là trong nội cung
nào, ta..., ta đến xin ngươi.” (#Ami: xin tỷ ấy qua cung huynh ấy =] ])
Tiếng gió quá lớn, nàng chưa nghe rõ câu tiếp theo, liếc nhìn hắn một cái, lại
cố gắng dằn lòng sợ hãi, từ trên cây nhảy xuống.
Thiếu niên hiển nhiên sợ hãi, luống cuống tay chân tới xem xét hai chân của
nàng, hỏi: “Ngươi không sao chứ.” Nàng lại hung hăng cắn lên bàn tay của hắn
đang đưa qua.
Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm. Nàng thừa dịp hắn chưa có hoàn hồn, khập khiễng
chạy đi...
Thân thể phút chốc bừng tỉnh, như hồn về chỗ cũ. Nàng mờ mịt nhìn chung quanh,
đã thấy trên hành lang một người đang chậm rãi đi đến, thường phục tơ màu lam,
mặt mày thâm thúy, bạn bên người, tất nhiên là Chiêu Dương.
Nàng nhìn thẳng phía trước, không nhìn hắn nữa.
Hắn xa xa lạnh lùng thoáng nhìn, cũng chỉ liếc, nói nhỏ cùng Chiêu Dương vài
câu, nhìn cũng không nhìn cùng Chiêu Dương sóng vai mà qua.
Hai người vừa quẹo qua, thực sự không biết Chiêu Dương nói gì đó. Hách Liên Du
đột nhiên để nàng lên hành lang bóng râm, nơi khác khó có thể thấy, duy chỗ
Thượng Quan Mạn có thể nhìn rõ. Chiêu Dương rặng mây đỏ đầy mặt. Hắn nghiêng
đầu, cúi người áp vào bên tai nàng...
Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trong nội tâm hình như một dây cung đang căng,
thoáng chốc ầm ầm sụp đổ.
Nàng hờ hững nhắm mắt.
Hơi thở như đùa nghịch bên tai, Chiêu Dương đỏ mặt tới mang tai, đau đớn trên
cổ tay lại làm cho nàng nhíu mày: “Đại nhân, chàng... Chàng làm đau thiếp.”
Hách Liên Du ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt nhẹ nhàng lạnh như băng thật sâu:
“Nếu Điện hạ là vì chuyện nhàm chán này mà tuyên thần tiến cung, xin thứ cho vi
thần không phụng bồi.” Hắn đẩy nàng ra liền bỏ đi, Chiêu Dương vội kéo ống tay
áo hắn: “Đại nhân, thiếp... Là mẫu hậu bảo thiếp thử chàng.”
Hắn lạnh lùng giãy ra. Chiêu Dương càng thêm ăn nói khép nép: “Đại nhân, xin
tha thứ Chiêu Dương vô lễ, thiếp... Thiếp cũng chỉ là...” Hắn nhưng lại đi xa,
Chiêu Dương nhìn qua bóng lưng của hắn, chỉ biết dậm chân.
Người ngoài nhìn thấy, lại giống như cảnh giận dỗi tự nhiên của các cặp tình
nhân, người xa xa thấy, đều cười trộm.
Mới ra khỏi Phượng Tê cung, Thuận Tử sớm đã chờ bên ngoài từ sớm, sai người
buông kiệu dìu hắn lên, hắn lại đột ngột chau mày, hỏi: “Hôm nay thái tử có đến
Phượng tê cung thỉnh an không?”
Thuận Tử kinh ngạc, cười nói: “Đại nhân cũng không phải không biết, thái tử
cũng không thỉnh an hoàng hậu, sao có thể tới Phượng Tê cung...” Hắn nghĩ lại,
kinh ngạc: “Chẳng lẽ Đại nhân thay đổi chủ ý?” Giương mắt đụng với một cái ánh
mắt rét lạnh của Hách Liên Du, Thuận Tử bỗng dưng rùng mình một cái, giống như
đóng băng ba thước, chỉ nghe một tiếng “Khởi kiệu ——” kiệu vững vàng khởi hành,
dần dần biến mất ở đường cung.