Thái tử vừa ra khỏi Đông
cung, trước mặt một nội thị mặc áo màu nghệ vàng vụt đến. Thái tử nhíu mày.
Người hầu sau lưng đạp qua một cước: “Cẩu nô tài ở đâu!” Nội thị cúi đầu khom
lưng cầu xin tha thứ: “Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng...”
Thái tử cũng không thèm nhìn hắn, tấu chương Lại bộ trình lên như núi đang chờ
hắn phê duyệt, hắn nào có tâm tư để ý nô tài kia, lại nghe trong miệng nô tài
lẩm bẩm nói: “Nô tài da dày thịt béo, bị người đạp cho một cước cũng không là
cái gì.” Hắn liên tục thở dài: “Đáng thương Lâm Quan Đế Cơ, vết thương chồng
chất còn phải quỳ ở Phượng Tê cung hai canh giờ...”
Hắn phút chốc quay trở lại, nhấc bổng nội thị lên hai chân cách mặt đất: “Ngươi
mới vừa nói cái gì? Lâm Quan... Lâm Quan làm sao vậy?”
Nội thị lắp bắp: “Hồi... Hồi Điện hạ, Lâm Quan Đế Cơ... Phượng Tê cung...” Hà
hoàng hậu làm, hắn từ trước đến nay đều biết rõ, vài từ ngữ liên tiếp như thế,
trong nội tâm lập tức khiếp sợ. Thái tử vung tay đẩy hắn ngã trên mặt đất, đi
nhanh.
Người hầu sau lưng vội gọi: “Điện hạ!” Không quên hỏi nội thị kia: “Ngươi tên
là gì, trong nội cung nào.”
Nội thị vội dập đầu xuống, khóe môi không chú ý cong lên cao: “Nô tài Thuận
Tử.”
Xa xa liền thấy một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt lẳng lặng quỳ trên nền gạch đá,
đình viện tĩnh mịch trống trải, chỉ có nàng đơn bạc một mình, dường như nhẹ hơn
cả gió. Hai vai gầy yếu kia như chịu không được bất cứ sức nặng gì, đường cong
trên cổ lại quật cường giữ thẳng tắp, làm cho lòng người bỗng dưng tê rần.
Thái tử một tay nắm lấy cổ tay của nàng liền kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất.
Hai đầu gối sớm đã chết lặng. Thân thể nàng phút chốc ngã xuống. Tay kia của
thái tử chặn khuỷu tay nàng, tức giận cắn răng: “Bảo muội quỳ muội liền quỳ,
lúc này sao nghe lời như vậy!”
Một đôi con ngươi đen của nàng nặng nề, chậm rãi dời qua khuôn mặt hắn, ý thức
mới từ không trung quay trở lại. Ánh nắng trắng sáng chiếu trên mặt hắn, chỉ
vọng lại hình dáng mơ hồ, bộ dạng nổi giận đùng đùng, cảm giác tuấn lãng vô
song. Nàng giật mình, mới nhận ra là thái tử. Lúc này thái tử đã nhìn thấy vết
băng trắng dày trên mặt nàng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Mặt của muội đã
xảy ra chuyện gì?” Nghĩ lại liền cắn răng: “Nhất định lại là bà ta.” Liền xoay
mặt phân phó: “Đi chuẩn bị kiệu cho Đế Cơ.” Người hầu vội đồng ý.
Nội thị giám hình (xem người ta chịu phạt) ngoài điện thấy thái tử muốn mang
Thượng Quan Mạn rời đi, bước nhanh tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, không có ý chỉ
của Hoàng hậu nương nương, ngài không thể mang Đế Cơ đi.” Thái tử tức giận quát:
“Cút ngay.” Nội thị sợ tới mức run một cái, trong mắt bọn họ, ngược lại Hà
hoàng hậu càng đáng sợ hơn, lại tiến lên ôm lấy hai chân thái tử cầu khẩn:
“Điện hạ, ngài mang Lâm Quan Đế Cơ đi, chính là muốn lấy mạng của nô tài.”
Thái tử nghe vậy lạnh lùng cười: “Bọn cẩu nô tài các ngươi vẽ đường cho hươu
chạy này, chết không có gì đáng tiếc.”
“Nói gì vậy, vậy tóm lại ai là hổ trong miệng thái tử?”
Sau lưng vang lên một tiếng cười nhạo, nội thị sớm đã đi vào thông bẩm. Hà
hoàng hậu mang theo chúng tần đứng ở sau lưng, mũ phượng chín đuôi trên tóc
rung động. Hà hoàng hậu không vui nhìn hắn: “Lâm Quan phạm sai lầm, Bổn cung
trừng phạt nho nhỏ, nô tài dưới trướng lập tức liền bị mắng như hổ vồ mồi.” Ý
lạnh trong hai tròng mắt nàng cực mạnh, đảo qua trên mặt Lâm Quan: “Bổn cung
xem thái tử, thân là thái tử một quốc gia trong mắt lại không có cung quy, sao
có thể làm tấm gương cho thiên triều ta, hoàng tử Đế Cơ phía dưới chẳng phải sẽ
làm theo sao?” Thái tử này tuy trên danh nghĩa là con của bà, nhưng lúc hoàng
hậu trước băng hà, thái tử đã gần hai mươi, hai người tự nhiên không có thân
cận, thời gian càng lâu, nhìn đều cảm thấy ghét, hôm nay nghe hắn mắng nàng là
ác nhân, ngữ khí tự nhiên không tốt.
Thái tử “Xì” một tiếng, thích thú cười nói: “Hai chữ ‘Tấm gương’ này nhi thần
không đảm đương nổi.” Hắn ác độc liếc nhìn bà một cái: “Ngược lại mẫu hậu, vô
cùng phù hợp.”
Hà hoàng hậu lập tức bị ánh mắt kia làm kinh động khó có thể nhúc nhích. Thái
tử lại không hề nhìn bà, chỉ đỡ Thượng Quan Mạn lên kiệu. Cố Tiệp Dư thấy
Thượng Quan Mạn, lảo đảo sắp ngã, trên mặt thái tử rầu rĩ đưa tay đỡ bà, biết
bà không thể nói, chỉ nói: “Mẫu phi trước tiên nên đưa thập nhị muội trở về
đi.” Cố Tiệp Dư đâu còn chú ý đến Hà hoàng hậu, liền theo kiệu đi. Hai tay Cố
Tiệp Dư xoa bóp hai đầu gối Thượng Quan Mạn, trên mặt nàng mới dần dần có vài
phần huyết sắc, không khỏi ngoái đầu nhìn lại về phía thái tử. Hắn trên người
mặc thường phục đỏ thắm, cung điện nguy nga chiếu đến thân ảnh cao cao của hắn,
không khỏi nghĩ: hắn lại vì nàng, phá vỡ thể diện của Hà hoàng hậu.
Trong nội tâm nhất thời không biết làm sao, nhưng không còn có khí lực suy
nghĩ, chỉ nghiêng người qua trên kiệu.
Hà hoàng hậu nghiêm nghị mở miệng: “Thái tử, trong mắt ngươi còn có Bổn cung vị
hoàng hậu này không?”
Thái tử vẫn cười: “Mẫu hậu nói đùa, nhi thần nào dám không đem mẫu hậu để vào
mắt.” Hắn không bao giờ nhìn bà nữa, lại mang theo bọn người Thượng Quan Mạn
nghênh ngang rời đi.
Hà hoàng hậu tức giận sắc mặt tái nhợt, rống lên: “Phản, phản rồi!” Chúng tần
nghe vậy, càng không dám nói gì.
Thái tử cùng Hà hoàng hậu đại náo một hồi, trong nội cung tin đồn xôn xao nhanh
chóng lan truyền ra ngoài cung. Hách Liên Du đang chuyên chú cho những con cá
sặc sỡ trong hồ ăn. Cá này không giống cá chép bình thường, đầu tròn trịa, vảy
cá sáng lên năm màu, hàm răng sắc nhọn, ăn thập phần hung mãnh, một khi phát
hiện con mồi, thường hợp nhau tấn công. Nghe nói trong một phút đồng hồ có thể
đem một con bò sống ăn chỉ còn lại xương trắng, liền bị gọi là cá ăn thịt
người. Nhưng Hách Liên Du cố ý tìm từ nước láng giềng đem về nuôi trong ao.
Ngày bình thường cũng không cho chúng nó ăn, đợi đói lâu, mới rắc mồi câu
xuống, bởi vậy tình cảnh tranh nhau giành ăn, tựa như sắc màu rực rỡ tách ra
khỏi làn nước trong xanh.
Đỗ Minh ở một bên hắc hắc cười: “Thái tử này cũng ngộ, lại vì một Đế Cơ đại náo
với Hà hoàng hậu một hồi, thật làm cho người ta không nghĩ ra.” Thanh Thụy từ
trước đến nay thích yên lặng, không tiếng động đứng ở sau lưng Hách Liên Du. Đỗ
Minh chỉ dám hỏi thăm Thanh Thuỵ hay yên lặng: “Nghe nói Lâm Quan Đế Cơ hủy
dung, có thật vậy không?”
Thanh Thụy nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không đáp lời.
Đỗ Minh chậc chậc thành tiếng: “Đáng tiếc.” Một đôi mắt nhỏ lấp lánh của hắn
liếc về phía Hách Liên Du, thanh âm hơi nhỏ hơn, nhưng làm cho người ở chỗ này
nghe được không sót một chữ: “Lâm Quan khí chất phi phàm, một người như nước
trong veo, hôm nay dung nhan bị hủy, xấu xí không chịu nổi, nghĩ đến mà xót xa.
Ta nghe nói nàng cả người thương tích, tình nguyện bị phạt cũng không hèn mọn
quỳ gối trước Hà hoàng hậu, hay cho một nữ tử quật cường đến mức làm cho người
đau lòng...”
Đầu ngón tay thon dài của Hách Liên Du đột ngột dừng lại, thức ăn cho cá trong
tay lập tức như mưa rơi vào trong ao, làm cho đám cá ăn thịt người như điên khùng
tuôn đi qua, quẫy tung bọt nước mãnh liệt, giống như tâm tình khó có thể bình
tĩnh của một người. Hắn ngước mắt quét về phía Đỗ Minh, thanh âm thường thường:
“Ngươi hôm nay nói nhiều quá.”
Đỗ Minh lập tức co rụt cổ, hắc hắc trốn đến sau lưng Bàn Tử, nịnh nọt cười nói:
“Ngài cũng không phải không biết miệng ta đây, chính là đòi đánh.” Nói rồi nhẹ
nhàng tự mình vả miệng một cái.
Hách Liên Du không nhìn hắn nữa, vỗ tay phủi mảnh vụn trong lòng bàn tay, nhàn
nhạt mở miệng: “Đi gọi thánh dược cổ quái đến đây.”
“Thánh dược!” Đỗ Minh la hét: “Gọi hắn làm cái gì?” Thanh Thụy không khỏi xoay
đầu lại lạnh lùng chằm chằm hắn. Đỗ Minh ngượng ngùng: “Ta đi ngay.”