“Thượng Thư Đại nhân!”
Một tiếng tang thương thống khổ, hai bóng người bổ nhào vào trước kiệu. Kiệu
phu đã vén màn kiệu, Hách Liên Du xoay người đi vội, nghe vậy không khỏi sững
người lại. Hộ vệ sớm đã xông lên ngăn cản hai người, mới thấy là một đôi vợ
chồng già tóc bạc, chỉ nghe ông lão bị cản ở ngoài tường khóc rống chảy nước
mắt: “Đại nhân, chỉ cần người thả con ta, táng gia bại sản ta cũng đồng ý, nhà
của ta chỉ có một người nỗi dõi này, nếu hắn đi rồi, Cát gia ta sẽ vô hậu... Ta
có gia sản bạc vạn, nguyện ý dâng toàn bộ... Đại nhân...”
Bà lão khóc phụ họa: “Ngàn sai vạn sai là chúng ta sai, chỉ cầu Đại nhân tha
cho con ta...”
Hách Liên Du không khỏi nhíu mày, mắt đảo qua: “Đã xảy ra chuyện gì?” Một nam
tử gầy trơ cả xương bên cạnh vội bước nhanh qua, ở trước mặt vợ chồng đằng kia
lặng lẽ cười: “Cát lão trượng, con trai các ngươi đốt giết đánh cướp không có
chuyện nào nào không làm, Đại nhân chúng ta phán hắn tội chết, đó là theo lẽ
công bằng chấp pháp, huống hồ đã đồng ý cho các ngươi gặp hắn, đã khoan dung
ngoài vòng pháp luật, lại vẫn không biết đủ, đến nơi đây làm ồn, còn không mau
xuống dưới, đừng làm chậm trễ thời gian Đại nhân chúng ta tiến cung!”
Ông lão chỉ thấy một đôi mắt nhỏ như đậu đen của hắn, quay tít không ngừng, hai
mảnh râu đen trên môi động đậy, thật xấu xí như con chuột, cả kinh cơ hồ nghẹn
ngào. Bọn hộ vệ thấy hắn phản ứng thái quá, nhịn không được chỉ cười. Bà lão
nhìn thấy khe hở vội bước đến đoạt lấy kiếm hộ vệ, cố gắng đưa lên trên cổ, tóc
tai bù xù, nghiêm nghị quát: “Nếu người không đồng ý thả con ta, ta lấy máu
nhuộm phủ Thượng Thư!”
Ông lão thấy bà như thế, sợ tới mức vội gọi: “Phu nhân!”
Bà lão không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm Hách Liên Du, cắn răng dùng hết sức
cứa cổ mình. Hộ vệ chung quanh thấy tình hình này sợ ngây người, cũng không dám
tùy tiện tiến lên.
Hách Liên Du lúc này mới quay đầu, tia nắng ban mai sạch sẽ, chiếu lên hình
dáng ngũ quan thanh tú của hắn thật rõ ràng. Ánh sáng mặt trời vốn là nhu hòa,
ngược lại làm nổi bật lên ánh mắt sâu không lường của hắn. Tròng mắt hắn cứ như
một loại bảo thạch màu lam, càng phát ra cảm giác xa cách lạnh lùng. Bà lão kia
lần đầu thấy hắn, vẻ ngoài tuấn mỹ vô song như vậy, lập tức ngẩn ngơ, đao trong
tay liền cũng nới lỏng. Hộ vệ bước nhanh đoạt binh khí bén trong tay bà, lúc
này bà lão mới hoàn hồn, đột nhiên giao tiếp với ánh mắt Hách Liên Du, như bỗng
chốc chạm phải ác khí trên lưỡi kiếm sắc lạnh, bỗng nhiên run một cái, chỉ nghe
thanh âm lạnh lùng của hắn: “Nuôi không dạy, là lỗi cha mẹ, trở về trấn tỉnh
lại đi.” Không nhìn nữa, khom người quay vào kiệu, bà lão vẫn còn khiếp sợ. Ông
lão quỳ trên mặt đất lại lập tức hai mắt trợn lên, toàn thân run rẩy. Bà lão
lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cố tránh sự kìm giữ của đám hộ vệ bò qua,
nghẹn ngào kêu lên: “Lão gia!”
Miệng ông lão sùi bọt mép, cánh tay run rẩy chỉ hướng cỗ kiệu: “Trên đời sao
có... người... vô tình thế này!” bà lão nghe vậy, chỉ biết ôm ông lão khóc thảm
thiết: “Lão gia...”
Cỗ kiệu sớm đi xa.
Người gầy lúc nãy cũng không đi theo, nhìn qua một hai ông bà già chỉ là mời
đến hộ vệ: “Thật sự là khó coi, mau mau tìm đại phu...”
Một tiếng roi thanh thuý vang lên, ngự hoa viên cánh hoa tuôn rơi, người rảnh
rỗi lảng tránh, cả vườn yên tĩnh không tiếng động.
Dương xa (xe dê) tinh xảo hoa lệ, là do Hoàng đế vì Chiêu Dương Công chúa mà
làm. Dương xa chính là cách gọi của tiền triều, đến triều đại này, Hoàng đế
ngại dê không oai, lại bởi vì để nữ tử dùng, liền cho người tìm hai con ngựa
nhỏ đỏ thẫm để đổi. Dương xa không cột buồm, giường sắt sơn đỏ, bày hương án
lại dùng cái ô màu đỏ che nắng, bởi vậy trên xe không chỉ có thư thái thoải
mái, phong cảnh ven đường cũng nhìn rõ không sót gì. Chiêu Dương mừng rỡ, tự
mình chọn lựa mười tám người điều khiển vẻ ngoài thanh tú, vui vui vẻ theo hầu,
mỗi lần xuất hành, đều ngồi dương xa, hôm nay đi ngự hoa viên, đương nhiên
không ngoại lệ.
Chỉ nghe tiếng đàn sáo vang xa, bánh xe khảm bạc lấp lóa, chiếc quạt lông vũ
quét bạc ẩn hiện, cách cái ô đỏ bay múa theo gió, phía trên dương xa sắc màu
rực rỡ, châu ngọc trên tóc cung nữ rung động, áo tơ như khói như sương. Dương
xa chạy qua, tiếng cười nữ tử nghe như oanh hót, cùng với tiếng nói trầm thấp
của nam tử, một loạt ân thanh nghe như cầm tiêu hợp tấu.
Lại không biết ở đâu vang lên tiếng chuông nhỏ, “Đinh đinh” “Đinh đinh” dồn dập
lại trầm ổn từng tiếng xuyên thấu hơi sương mỏng, càng phá vỡ thanh âm cầm tiêu
hợp tấu, thanh thúy làm cho nhóm người điều khiển xe đều nghển cổ nghe. Hách
Liên Du mặc áo vàng quần xanh trên giường đỏ nhàn rỗi ngồi ngay ngắn, không đếm
xỉa tới nâng cái cằm lên, bóng vỡ rơi xuống trên hình dáng thanh nhã của hắn,
thần sắc như thể nghe đến xuất thần. Thượng Quan Chiêu mặc hoa phục bên cạnh
hắn, dung nhan diễm lệ khuynh thành, thấy thế thoáng nhìn đại cung nữ mặc cung
trang tím nhạt sau lưng. Đại cung nữ vội hơi cúi người, xoay người lặng yên
xuống đài, ống tay áo bị gió phất phát ra tiếng động. Hách Liên Du như cảm thấy
điều gì, ánh mắt nhàn nhạt quét tới. Đôi mày diễm lệ của Thượng Quan Chiêu phút
chốc khẽ cong, thoáng nhìn trở lại, đã là vẻ kiều mỵ nhu tình như nước.
Tiếng chuông dường như càng ngày càng gần.
Sáng sớm ngự hoa viên bao phủ một tầng sương, cánh hoa tươi tốt ánh vàng tràn
ngập, cuối đường lại giống như tầng tầng màn lụa, sương mù lúc có lúc không
nhìn thật mờ ảo. Trong ngự hoa viên hương hoa bốn phía, trong sương mù trắng ẩn
có mỹ nhân lả lướt đi tới, áo lông chim trắng như tuyết, tóc đen như mực, quần
áo tỏa hương trong gió, tư thái như ngọc cốt tạo thành, da thịt sáng bóng. Mọi
người thấy vậy không khỏi ngây người, nhất thời như người trời hư hư thực
thực.Người điều khiển lại cũng không tự giác ngừng xe, nghỉ chân mà trông.
Bởi vì Chiêu Dương thích màu đỏ, trong nội cung nhiều hoa phục màu sặc sỡ, bỗng
nhiên trông thấy mỹ nhân áo tơ trắng, cảm giác tươi mát sảng khoái, càng gây sự
chú ý. Bởi vậy cũng không người nào tiến lên ngăn cản nàng. Đợi nàng đi đến
gần, đại cung nữ vừa rồi hồi được thần trí, trầm tức quát khẽ: “Nô tỳ lớn mật,
dám ngăn ngọc giá của Công chúa.” Lại thấy mỗi người đều như mất hồn, lập tức
trợn mắt nhìn: “Thất thần làm cái gì, còn không kéo nàng ta xuống!”
Con mắt Thượng Quan Mạn lạnh lùng đảo qua, người điều khiển lại nhất thời do
dự, nàng đã cúi đầu chậm rãi thi lễ: “Tỷ tỷ kim an.”
Thượng Quan Chiêu sững sờ, phần đông tỷ muội trong nội cung, đa số nhận ra
nàng, nàng cũng không nhận ra người khác, tình huống này lâu nay đã thành thói
quen, chỉ nhẹ gật đầu, lại có phần không vui với việc Thượng Quan Mạn chặn
đường, đang muốn thét bảo nàng xuống dưới, đã thấy Thượng
Quan Mạn không hỏi nàng, đưa mắt lên thẳng tắp nhìn về phía Hách Liên Du bên
người. Mặt của hắn ẩn chứa tâm tình khó hiểu, con mắt xanh thẳm thâm trầm tựa
như bóng đêm trực tiếp nhìn xuống. Hắn vốn cao ngạo, vừa ngồi trên xe vua, càng
phát ra cảm giác trên cao nhìn xuống, một khắc hắn nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau
chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn sắc bén như điện, trong lòng nàng rung động, như
gặp ma, lại cảm thấy trước mắt mờ mịt.
Nàng rõ ràng đang nhìn hắn, hoảng hốt lại cảm thấy không phải, giống như là
nhiều năm trước, nàng vẫn là Công chúa vô danh rất ngây thơ, ở trong vườn hoa
nhìn thấy hắn, phong tư lười biếng trác tuyệt hơn cả ngọc đẹp, con mắt hồ mị mà
mê ly ngừng trên mặt nàng, cười khẽ gọi nàng “Mỹ nhân hoa”.
Con mắt nàng trầm tĩnh giống như nước sâu, như ngọc đen đẫm nước, ẩn có hàn ý
thoát ra, nữ tử nhìn hắn, ai cũng thẹn thùng, không e dè như thế lại là số ít.
Hắn bất giác có hứng thú có chút cong môi, nàng lại nhẹ nhàng chuyển mắt, thong
thả cười nói: “Lâm Quan có chuyện quan trọng thỉnh giáo Đại nhân, không biết
Đại nhân có thể dừng một chút để nói chuyện.”