Hách Liên Du chính là
hoàng tử dị quốc (nước
khác). Tuy là con tin của bổn quốc, lại quá
mức được lòng vua, phá tổ chế nắm giữ trọng trách trong triều, đã là phụ tá đắc
lực cho Thánh Thượng, lại là “Đệ nhất mỹ nam tử”. Nữ tử trong ngoài nội cung ai
cũng hướng tới. Hoàng đế từng ở trước mọi người mỉm cười nói: “Hận hắn không
phải là con trẫm”. Con trai thứ sáu của Hoàng đế vốn chết non, trải qua câu nói
này, mọi người liền đùa giỡn xưng hắn là Lục hoàng tử. Từ đó về sau, nữ tử
trong ngoài nội cung càng hao hết tâm tư tiếp cận hắn. Thượng Quan Chiêu ngày
thường vô cùng chán ghét những chuyện này, nghe Thượng Quan Mạn mở miệng, lập
tức tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lại không đợi Hách Liên Du tỏ vẻ thốt ra:
“Không cho phép!”
Thượng Quan Chiêu từ trước đến nay kiêu căng, trước mặt Hách Liên Du đã có phần
thu liễm lại, lời này vừa nói ra chỉ cảm thấy không ổn, lại nghe Hách Liên Du
thấp giọng cười, trầm giọng mở miệng: “Điện hạ cũng thấy rõ, vi thần và Chiêu
Dương Công chúa đi dạo ngự hoa viên, thật sự khó có thể phân thân.”
Thượng Quan Chiêu mím đôi môi tinh xảo, mắt thoáng nhìn mặt hắn, trong lúc vui
vẻ có đắc ý, như hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên, không hề cố kỵ nở rộ dưới ánh
mặt trời. Thượng Quan Mạn kéo váy lên, chân ngọc hơi lộ ra, trắng muốt sáng
long lanh, càng kéo càng cao, để da thịt lộ trước mặt người khác, lập tức mặt
đỏ tới mang tai, nhìn trộm xem xét Hách Liên Du thờ ơ lạnh nhạt, chỉ sợ hắn
cũng nhìn đến, phất tay áo trách mắng: “Còn không lui xuống!”
Hiển nhiên những người điều khiển cũng đã trông thấy, đều chuyển ánh mắt, ánh
mắt rời rạc, hơn phân nửa thân ảnh Hách Liên Du đều ẩn trong bóng mờ, ánh mắt
sáng quắc, nhất thời khó có thể nắm bắt.
Nàng biết hắn sẽ cự tuyệt, việc trong cung đình, ngoại thần đương nhiên không
muốn nhúng tay, hôm nay nàng mặc như thế, cơ trí như hắn, sớm đã đoán ra điều
bất thường, mặc dù hắn không muốn, nàng hết lần này tới lần khác muốn kéo hắn
vào bằng được. Ngẩng đầu, đôi lông mày dài rậm nhíu vào một chỗ, mang theo vài
phần xinh đẹp gợi cảm, thanh âm nàng thanh nhuận dễ nghe, vang bên tai tựa như
tiếng sáo: “Nếu ta nói chuyện quan trọng, liên quan tiền đồ của Đại nhân?”
Hắn nghe vậy nheo mắt, bình tĩnh nhìn về phía nàng.
Nàng cũng mỉm cười ngửa đầu nhìn lại, trong con ngươi sâu kín, có tất cả kiên
trì của nàng, chờ đợi, cùng với cuộc gặp gỡ nóng bỏng năm đó, nhưng dần dần
tràn ngập hơi nước, như làn sương đọng lại trên cành hoa, như nỗi buồn vô cớ
khi mới gặp gỡ đêm đó.
Mặt trời sớm đã lên, màn sương bị xua tan, bóng mờ từ từ tan đi, nếu không
nhanh chóng, chỉ sợ không kịp. Bỗng nhiên nắm chặt váy, trong lòng bàn tay lại
toát mồ hôi. Hắn là Hình bộ thượng thư, nhiều ít kỳ án đều do hắn phá án và bắt
giam, ánh mắt tất nhiên là sắc bén khác thường, hình như chỉ bằng một tay đã
có thể xé rách tầng lớp ngụy trang trùng trùng, không chút lưu tình nào bắt
được nàng, chỉ cảm thấy sắp không duy trì được, hắn lại ngó mặt đi chỗ khác nói
với Thượng Quan Chiêu: “Xin Công chúa chờ một lát.”
Thần sắc Thượng Quan Chiêu như oán giận, rõ ràng không muốn. Hắn cúi người hạ
giọng nói vài tiếng bên tai nàng, Thượng Quan Chiêu lập tức mây đỏ đầy mặt, hai
nắm tay loạn rủ xuống trước ngực hắn. Hắn hàm chứa ý cười nhẹ nhàng nắm tay
nàng. Thượng Quan Chiêu khẽ gắt một tiếng, rút tay về xoay mặt không để ý đến
hắn nữa, lại ra lệnh cho đàn sáo tấu lên.
Hách Liên Du xuống xe, xe vua chạy qua, cũng không đi xa, vẻn vẹn cách đó không
xa chờ hắn. Hắn toàn thân mặc thường phục màu lam chắp tay đứng ở phía trên nền
đá cẩm thạch, quần áo bay bồng bềnh, chỉ đứng tại đó liền khiến không người nào
có thể dời tầm mắt, nhưng khí thế của hắn quá mạnh mẽ, khiến cho nàng không dám
thân cận. Mặt hắn không vui giận, ngược lại như đàm luận công sự: “Điện hạ, vi
thần chỉ cho người thời gian nửa khắc đồng hồ.” Ánh mắt của hắn quét tới, hình
như có vài tia cảnh cáo: “Chuyện liên quan đến tiền đồ…, còn chưa muốn nói
sao.”
Bộ dạng nàng phục tùng thu mắt, cười nhạt: “Đại nhân sao biết điều ta muốn nói
với Đại nhân không quan hệ đến tiền đồ.”
Hắn hiển nhiên không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn bóng dáng cành hoa nhỏ vụn: “Thời
gian của người không nhiều lắm.”
Thượng Quan Mạn lấy lại bình tĩnh, cũng mỉm cười: “Ta mặc dù sống trong thâm
cung, nhưng việc triều đình cũng có biết đôi chút. Thái tử không thân cận với
phụ hoàng, tứ hoàng tử và thất hoàng tử lại nhiều lần được phụ hoàng phong
thưởng. Trong triều thậm chí truyền tin phụ hoàng có ý bỏ thái tử, thái tử cùng
hai vị hoàng tử chỉ thấy tranh đấu gay gắt, nhất định âm thầm lôi kéo Đại
nhân.” Nàng dừng một chút, nhẹ nhàng liếc hắn: “Theo tính tình Đại nhân, tự
nhiên sẽ không làm bạn cùng bọn họ, nhưng cái này cũng chắc chắn đắc tội hai vị
hoàng tử và thái tử đương triều, lúc này nếu Đại nhân cưới Chiêu Dương, chẳng
phải là cam nguyện cho mọi người chỉ trích?”
Đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, nhìn lại cảm giác mang theo ý lạnh, thanh âm
cực kỳ mềm ngọt, lọt vào tai chỉ cảm thấy dạt dào tình cảm. Những câu từ trong
môi nàng thoát ra, lại không khỏi làm cho người ta cam chịu, nàng nói: “Đại
nhân, ta và ngươi đều biết, cao xử bất thắng hàn (trên cao không tránh khỏi cô
đơn).”
Cẩn thận xem thần sắc hắn, mặt hắn vẫn không có biểu tình, vẫn đứng ở đó, khóe
môi cong lên một chút, ánh mắt lại nhìn xa xa. Trong nội tâm nàng hiểu được,
hắn đích thị là đã nghe lọt, càng cố hạ giọng: “Huống chi trong nội cung ai
không biết tâm tư Chiêu Dương ái mộ Đại nhân, phụ hoàng nếu là có tâm thành
toàn, sớm tứ hôn, vì sao không nói một câu đối với việc này? Ta nghĩ trong nội
tâm Đại nhân hiểu rõ hơn ta.”
Nghe nàng nói xong, hắn lại xoay mặt vỗ tay mà cười: “Điện hạ tuy là nữ tử,
nhưng cái nhìn lại sắc bén hơn đàn ông.” Hắn nhẹ nhàng nhíu lông mày, môi mỏng
mang ý cười hơi mở, trong lười biếng có vài phần hứng thú, lại như kiếm bén
trong mưa, hàn quang nhấp nháy, làm cho người ta sởn tóc gáy, hắn ngữ khí nhàn
rỗi: “Nói như vậy, Điện hạ có cao kiến gì?”
Những lời cuối cùng muốn nói, mấy chữ nghẹn lại trong cổ, tim như muốn nhảy ra
ngoài lồng ngực, nàng kéo váy khom người: “Xin Đại nhân cứu mẫu thân ta một
mạng.”
Ánh nhìn tán thưởng trong mắt hắn rõ ràng giảm đi vài phần, cũng không kinh
ngạc, giống như sớm đã hiểu rõ trong lòng, thần sắc hờ hững: “Việc trong cung
đình, thứ cho thần không có quyền nhúng tay.” Liếc mắt quét qua bóng mặt trời,
hắn nói: “Đến giờ rồi.” Không thêm một câu, xoay người liền đi.
Hắn lại quả thật thấy chết mà không cứu.
Nàng nhìn qua bóng lưng của hắn, bên môi tràn đầy cảm giác mất mát khôn cùng,
lớn tiếng kêu: “Đại nhân.” Bước nhanh đuổi theo.
Tiếng chuông dồn dập hỗn loạn vang lên, như mưa sắp rơi xuống, quấy rầy ao sen
yên tĩnh. Hắn rốt cuộc nhịn không được ngoái đầu nhìn lại, đã thấy mép váy nàng
tung bay, một đôi chân ngọc trắng muốt khéo léo như ẩn như hiện dưới váy lông
chim như khói như sương, từng điểm màu vàng ánh lên, nhỏ tí xíu, làm cho người
ta nhịn không được muốn nắm chặt, hắn đã không tự giác đem ánh mắt rơi xuống
dưới váy nàng.
Nàng chú ý tới ánh mắt của hắn, lại hô nhỏ một tiếng,
giống như bị xô ngã xuống. Áo trắng như tuyết, như cánh chim nhẹ chao rơi. Mái
tóc đen của nàng theo gió tung bay, như bay múa trong đêm, chỉ thấy dưới tóc là
dung nhan thanh tú xinh đẹp, con ngươi sáng trong như nước mùa thu, cặp môi đỏ
nóng bóng mà mê người, hòa quyện vào nhau, như một tấm lưới, toàn bộ nằm trong
tầm mắt thợ săn.
Nàng biết rõ, váy trắng rộng rãi theo gió tung bay,
nàng giống như bướm giương cánh, rõ ràng là cực đẹp.
Thân hình hắn dừng một chút, ánh mắt như mũi nhọn, cuối cùng tiến lên đón được
nàng. Nàng cố ý né tránh tay hắn đưa qua tới, chỉ nghe một mùi hương bạc hà
thoang thoảng xộc đến. Nàng mềm mại nhào vào trong lòng hắn, ánh mắt của hắn
quăng xuống, lại khiến nàng không dám ngước mắt nhìn lên.
Thân hình hắn ngăn trở tầm mắt xa xa của Chiêu Dương, tất nhiên là nhìn không
được tình hình lúc này ra sao. Nàng không khỏi âm thầm nghi hoặc, là hắn sớm đã
ngờ tới, hay là hắn vô ý. Không cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng giương cánh tay
nắm chặt lấy vạt áo hắn, rủ con mắt xuống, chỉ thấy hàng lông mi dài rậm rung
động, đôi môi no đủ phấn nộn, nàng thẹn thùng nói nhỏ: “Đại nhân nếu cứu mẹ ta,
là sẽ có được...” Chỉ thấy tay của hắn dừng lại ở bờ vai, đốt ngón tay thon dài
mà trắng nõn, mang theo quý khí thanh bạch, không thể không thừa nhận, trong
nội tâm ngượng ngùng khó có thể mở miệng, trên mặt bỗng đỏ bừng, cuối cùng nói:
“…Ta.”
Hắn nghe vậy lại bật ra tiếng cười trầm trầm, thanh âm kia từ lồng ngực hắn
truyền tới, làm cho chân tay của nàng đều run lên. Hắn mỉm cười dò xét nàng:
“Vẻ đẹp của Điện hạ không thể so với Chiêu Dương, làm sao lại tự tin có thể làm
cho vi thần bỏ nàng chọn người.”
Sắc mặt nàng trong nháy mắt chuyển trắng, thần sắc cơ
hồ sụp đổ. Nàng không ngờ, hắn lại không chút thương tiếc nói thẳng ra đánh tan
tôn nghiêm của nàng, không một chút lưu tình nào. Không. Nàng không thể yếu
thế, nếu hôm nay nàng trong cơn tức giận phẩy tay áo bỏ đi... Nàng không dám
nghĩ nữa, mím chặt khóe môi, dứt ra khỏi lồng ngực của hắn, xoay người đưa lưng
về phía hắn.
Hắn khinh thường nàng, nàng lại thêm dây dưa càng không phần thắng, đơn giản
lấy lui làm tiến, làm cho hắn cảm thấy mất mát, thích thú mở miệng nói: “Đại
nhân nếu cưới Lâm Quan, sẽ tránh được mũi nhọn chỉa vào. Nếu sau này Đại nhân
vì yêu mến Chiêu Dương, bỏ rơi Lâm Quan, sau đó tái giá, Lâm Quan cũng sẽ không
có dị nghị, huống chi, sen cúc mặc dù không có vẻ đẹp diễm lệ bằng mẫu đơn,
nhưng vẫn có vẻ thanh lệ.” Nàng một thân áo lông chim dựa vào gió mà đứng, bên
mặt chuyển thành độ cong đẹp nhất, ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn: “Đại nhân nói
thử xem?”