Trong điện lập tức rối
loạn, chỉ nghe tiếng gào thét tiếng quát lớn hỗn loạn ở trong điện, giống như
bầu trời sập xuống. Thượng Quan Mạn bị thị vệ giữ chặt tay chân lại không thể
động đậy. Thù Nhi thấy thế, giữ chặt vạt áo thị vệ không tha, lại bị đá một
cước vào bụng, đau đến mức nằm bò trên mặt đất rốt cuộc không đứng dậy được.
Nội thị bưng rượu độc lên, bóp chặt quai hàm Cố Tiệp Dư dùng sức rót vào...
“Không...”
Thanh âm khàn giọng từ trong cổ tràn ra, Thượng Quan Mạn kịch liệt giãy dụa,
đôi mắt hoảng sợ đau thương dần dần hiện lên hơi nước, tuyệt vọng bi thương ùn
ùn kéo đến, một điểm ánh sáng cuối cùng trong mắt dần dần ảm đạm. Từ nhỏ chưa
một lần được nhìn thấy phụ hoàng, duy chỉ nhớ rõ thân ảnh cô đơn của mẫu thân
đứng phía trước cửa sổ, chỉ biết là nếu ngoan ngoãn nghe lời, trên mặt mẫu thân
sẽ hiện lên nụ cười, về sau không biết ở đâu đọc được câu:
“Xin làm bóng theo cùng
chàng vậy.
Chàng đi đâu cũng thấy
thiếp kề bên[1] “
“Ơn vua như nước chảy về
đông,
Được yêu lo lúc lạnh lùng
bỏ rơi[2] .”...
Nguyên là như vậy.
Không khỏi rơi lệ, đàn ông trên đời này, đều bạc tình bạc nghĩa.
Một tiếng kêu hốt hoảng từ ngoài điện: “Hạ thủ lưu tình!” Tiếng bước chân lập
tức dồn dập mà đến, chỉ thấy quan cao áo gấm, chính là y phục của người hầu bên
cạnh hoàng thượng, đúng là Diêu Hỉ người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Mọi người
trong điện đều cả kinh. Đôi mắt yếu ớt của Thượng Quan Mạn lại bỗng nhiên sáng
ngời, có thể làm cho người bên cạnh hoàng thượng đến, có thể thấy được thể diện
người nọ vô cùng lớn, phấn khởi tránh xa đám thị vệ, bò qua lật đổ ly rượu
trong tay nội thị. Cố Tiệp Dư bị sặc đến nỗi liên tục ho khan, môi thâm đen,
Thượng Quan Mạn vịn bà kinh hoảng gọi lớn: “Mẫu thân...”
Lúc này nội thị chỉ biết kinh hoảng, xoay mặt nhìn tình cảnh mẹ con hai người
sau lưng, đang muốn trách cứ. Thượng Quan Mạn cúi đầu chỉ thấy Cố Tiệp Dư trong
ngực hơi thở mong manh, rượu độc đã xuống đến cổ, ngẩng mặt liền trực tiếp
khiển trách: “Còn không tuyên ngự y!” Nội thị đang muốn nổi giận, Diêu Hỉ cũng
gặp tình cảnh trong điện, vội tuyên thánh chỉ: “Thánh Thượng khẩu dụ, đặc xá tử
tội cho Tiệp Dư.”
Cố Tiệp Dư giống như cũng nghe thấy, như thể gắng gượng hơi cuối, nghe hắn đọc
xong, thân thể lung lay sắp đổ, mềm nhũn đổ vào trong ngực Thượng Quan Mạn. Lúc
này, dĩ nhiên nói không ra lời, trên sống lưng Thượng Quan Mạn chảy mồ hôi
lạnh. Diêu Hỉ liền một cước đạp tên nội thị đang ngây người tại chỗ: “Còn không
mau đi!”
Lúc này nội thị mới hoàn hồn, hoảng loạn nói ”Dạ” bỏ chạy ra ngoài điện.
Màn gấm trong nội thất lay động, toàn bóng người, thái y bắt mạch cho Cố Tiệp
Dư, uống thuốc vào, mới có thể xem như giữ lại một mạng, chỉ tiếc cổ họng đã
tổn hại, khó có thể nói chuyện nữa. Thái y liên tục lắc đầu, yên lặng rời khỏi
điện.
Thượng Quan Mạn đuổi theo ra: “Thái y, xin hãy cứu gia mẫu.” Ngự y xoay lại
liền vái chào thật dài: “Điện hạ, thần thật sự là bất lực.” Xoay người liền đi,
Thù Nhi vội một bước đến gần đem ngân lượng nhét vào trong tay ông. Ngự y sợ
tới mức vội vàng lui bước. Thượng Quan Mạn lạnh nhạt mở miệng: “Thái y chính là
chê ít sao?”
Ngự y vừa nói vừa thối lui: “Thần không dám.” Thù Nhi rốt cuộc thông minh, đuổi
theo ông không tha. Thái y bị quấn bất đắc dĩ phất tay áo: “Điện hạ, không phải
thần không cứu, thật sự là cứu không được.” Vượt qua Thù Nhi, vội vàng đi.
“Cứu không được.”
Nàng dậm chân đứng ở trên bậc thang, đem mấy chữ này ở giữa răng môi nhấm nuốt
nhiều lần, trên hành lang vốn là có gió, bây giờ càng thổi mạnh tới, cảm giác
mát lạnh tận trong nội tâm. Nàng đột ngột khẽ cắn răng, lại cắn nát da, khóe
môi chảy máu ra liên tục.
Thù Nhi sợ hãi kêu: “Điện hạ.” Ánh mắt Thượng Quan Mạn lạnh làm người sợ hãi,
chỉ hỏi: “Diêu A Ông đi có xa không?”
Thù Nhi vội đáp: “Cũng không xa.” Nàng không phát một lời, chậm rãi lau đi vết
máu khóe môi, bước đi nhanh.
Sớm đã có người truyền tin, nàng cúi đầu đứng ở phía dưới mái hiên, tắm rửa
sạch sẽ chỉ thấy cổ của nàng sắp thành đường cong thon dài xinh đẹp. Diêu Hỉ
xem như được hoàng thượng sủng ái từ lâu, lúc trước cũng nhờ Cố Tiệp Dư mà
tránh được phạt, bởi vậy đối với nàng còn xem như khách khí, thấy bốn phía
không người, lúc này mới hạ giọng kêu một tiếng: “Điện hạ.”
Nàng ngẩng đầu lên, vầng sáng như sao ngoài điện chiếu đến trên gương mặt lạnh
lùng không son phấn của nàng, càng cảm giác tái nhợt không có huyết sắc. Nàng
kêu một tiếng: “A Ông” liền khom gối muốn hành lễ, Diêu Hỉ bị dọa vội đỡ hai
khuỷu tay nàng, sợ nói: “Điện hạ đây là muốn giết lão nô.”
Nàng mới nghiêng đầu, cụp hàng mi dày xuống, đáy mắt một màu đen, nàng thở dài
sâu kín: “Diêu thúc nếu không giúp mẹ con chúng ta, chỉ sợ là không ai chịu
giúp bọn ta.”
Diêu Hỉ còn có bận tâm trong lòng, chỉ cười mỉa nói: “Điện hạ chuyện này.” Được
nàng cúi đầu, lại nhớ vài phần tình nghĩa cũ, do dự mở miệng: “Không biết Điện
hạ muốn hỏi điều gì?”
Nàng mỉm cười mừng rỡ, nhưng trên mặt lại đau thương, vẫn rủ mắt nói khẽ: “Mẫu
thân mười mấy năm qua một mực giữ bổn phận, cũng chưa từng tranh thủ tình cảm,
lại càng không hiểu vì sao phụ hoàng lại hạ ý chỉ này.” Vừa nói lông mi rung
động, một chút nước mắt trượt mà không rơi, đọng lại phía trên lông mi dài.
Diêu Hỉ luống cuống khuyên nhủ: “Điện hạ đừng thương tâm.” Hắn thở dài khẩu
khí, mới giảm thanh âm thấp xuống: “Điện hạ... Có biết đánh cờ”
Nàng ngước mắt kinh ngạc, con ngươi đen nhánh giống như trên bầu trời đêm không
có sao. Diêu Hỉ đột nhiên không dám nhìn thẳng, chỉ nói sơ: “Ngày trước mơ hồ
nghe người ta ở trước mặt Hoàng hậu nương nương nói một câu, kỳ nghệ (tài chơi
cờ) của nhi nữ Cố Tiệp Dư vô cùng tốt.”
Thân thể nàng chợt chấn động, trong nội tâm vẫn cười lạnh, chỉ vì chuyện này?
Rốt cuộc không đè nén được oán hận, lạnh lùng nói: “Chiêu Dương Công chúa xinh
đẹp nhất thiên hạ, người nào dám địch nổi, nàng tại sao vì thế mà đưa mẹ con ta
vào chỗ chết.”
Diêu Hỉ nghe nàng nói như vậy, gấp đến độ trên trán đẫm xuống mồ hôi, nói:
“Điện hạ chớ nói như vậy, chính là bởi vì xinh đẹp nhất thiên hạ, mới không thể
chia cho người bên ngoài một chút ánh sáng.” Chung quy ở đây quá lâu, ông vội
vàng cáo từ, trước khi đi không quên dặn dò: “Lúc này chỉ xem như là giáo huấn,
Điện hạ có thể chịu bao lâu thì gắng chịu, nhớ lấy không thể quá lộ tài năng!”
Nhìn chung quanh không người, lúc này mới vội vàng đi.
Đây là bài học lớn, dùng giọng nói của mẫu thân của nàng để đổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] “Xin làm bóng theo cùng chàng vậy. Chàng đi đâu cũng thấy thiếp bên”: Đây
là 2 câu trong Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn. Chinh phụ ngâm khúc có 13
phần, 2 câu này nằm trong phần thứ 11 -Ưu lão (lo già), câu số 369 và 370, được
dịch lại bởi Đoàn Thị Điểm. Hai câu gốc là “Ngọc nhan tuỳ niên tước. Trượng phu
do tha phương”
[2] “Ơn vua như nước chảy về đông, Được yêu lo lúc lạnh lùng bỏ rơi”: Đây là 2
câu trong bài Cung từ (Lời trong cung) của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn là “Quân ân
như thủy hướng đông lưu. Đắc sủng ưu di thất sủng sầu”