Đêm đã khuya, trong điện
một chút ánh sáng lác đác chiếu lên bóng người sau màn che, trong điện tĩnh
mịch. Thù Nhi không tự giác nín thở, chợt nghe một tiếng xa xôi: “Sao rồi?” Thù
Nhi cả kinh thầm vỗ ngực, đưa mắt nhìn lên, mới thấy Thượng Quan Mạn mặc trên
người áo lưới (là
loại áo xếp li nhiều tầng) không một
tiếng động ngồi ở phía trên ghế bành, màn tơ bay múa, lướt qua gương mặt không
có chút máu của nàng, giống như một nữ quỷ xinh đẹp.
Thù Nhi lấy lại bình tĩnh, sau nửa ngày mới nói khẽ: “Điện hạ, trong nội cung
cũng không nghe thấy có tin Đế Cơ chuẩn bị gả đi.” Thanh âm của nàng cực thấp.
Thù Nhi không tự giác liền giảm thấp thanh âm xuống, nghe như thế, trong điện
trống trải, càng thêm quỷ mị.
Thượng Quan Mạn miễn cưỡng ngước mắt, nước mắt rơi xuống trên mặt nàng, nàng
nhịn không được rụt vai lại, chỉ nghe lời nói mỏi mệt của Thượng Quan Mạn: “Chỉ
như thế thôi sao?”
Thù Nhi sững người lại, nhỏ giọng mở miệng: “Trong nội cung đều nói Điện hạ dám
can đảm thị uy với Chiêu Dương Điện hạ, đoạt vị hôn phu trong lòng của nàng,
nói... Nói Điện hạ chính là...” Nàng vụng trộm liếc nhìn nàng: “Là con hồ ly.”
Thượng Quan Mạn ngược lại giống như cũng không giật mình, giơ tay
lên không đếm xỉa tới sợi tóc bị gió thổi loạn: “Chỉ sợ vẫn có lời còn khó
nghe hơn cơ.”
Thù Nhi cúi đầu không nói.
Lời đồn đãi chuyện vô căn cứ trong nội cung, lời nói bào mòn cả vàng (lời nói có sức
mạnh ghê gớm), ai có thể không quan tâm.
Nàng và Cố Tiệp Dư ẩn nhẫn mấy chục năm nay, bất kỳ kiểu châm chọc khiêu khích
nào cũng đều dằn lòng nuốt xuống. Nhìn Công chúa áo thô tuỳ ý được thay bằng áo
lông chim, bồng bềnh như tiên, hôm nay nàng đích thị là xinh đẹp đến mức đáng sợ,
nhớ lại thần sắc không cam lòng của Chiêu Dương, lại nghĩ đến sự căm hận sẵn có
trong nội tâm, đúng là cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng, tiếp theo... Thượng
Quan Mạn tựa người trong thành ghế, tầng tầng áo lưới tập hợp lại một chỗ, cảm
giác nàng nhỏ bé vô cùng. Thù Nhi không nghe tiếng động, không khỏi giương mắt,
đã thấy nàng hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng khép lại như sợi
bông, chợt nghe nàng khẽ cười một tiếng, sâu kín tự nói: “Hắn muốn làm gì đây?”
Thù Nhi kinh ngạc một chút, lời này nghe như là hỏi nàng, vừa giống như không
phải, lại không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, một bóng người bên trong
điện trở ra, Thượng Quan Mạn vụt đứng dậy, cũng không dời bước, chống tay lên
bàn trà, ngữ khí lại thấp mềm: “Mẫu thân ngủ rồi sao?”
Mới thấy người kia là La cô, tay vịn một cái khăn trên trán, thanh âm cũng hạ
cực thấp: “Đang ngủ.”
Thượng Quan Mạn chần chờ buông xuống: “Vậy...”
La cô thở dài một tiếng: “Chủ tử biết mình không thể nói, thần sắc ngược lại
rất bình tĩnh, những năm này, có sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, nỗi đau
trong lòng chủ tử, cũng không phải chỉ có thế này.” Bà từ ái nhìn nàng: “Ngược
lại Điện hạ đã mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ ngơi thôi.”
Thượng Quan Mạn đáp nhẹ một tiếng: “Ta muốn đi thăm người một chút.” Lập tức
bước nhanh vào trong điện.
Trong điện duy chỉ đốt một ánh nến, màu xanh trên màn chiếu lên bóng dáng nhu
nhược. Nàng đi mấy bước liền nghỉ chân, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mẫu thân,
cách màn nhìn không rõ lắm, mơ hồ cảm thấy thần sắc bà quả thật là bình thản,
nhưng nàng biết rõ trong nội tâm bà tất nhiên là đau lòng. Từ khi bà hiểu
chuyện, bà một mực yêu quý giọng nói của mình, mặc dù bà không tranh, mặc dù bà
tuyệt vọng, nhưng có lẽ từ sâu tận đáy lòng nào đó, vẫn là hi vọng người kia có
thể tới liếc nhìn bà một cái.
Chính là người nọ không lưu tình chút nào viết thánh chỉ xuống ban chết, phụng
chỉ đến đây cũng chỉ là vô danh tiểu tốt. Nếu không phải nàng đi tìm hắn...
Thượng Quan Mạn yên lặng ngồi xổm xuống, tay áo rộng thùng thình uốn lượn. Nàng
cuộn hai đầu gối nghiêng đầu tựa ở phía trên lò xông, trên gương mặt như sứ bị
tóc đen ánh lên, trắng đen nổi bật rõ ràng. Nàng lặng im hồi lâu, cuối cùng mới
trầm thấp thở dài.
Lòng đã chết, chết cũng tốt, vô tình vốn dĩ tốt hơn đa tình.
Đêm đã khuya rồi, nô bộc trong điện đã đi hết, nhất thời chỉ còn lại bốn người,
trong nội viện càng quạnh quẽ. Thù Ly cung, đương kim Thánh Thượng mười bảy năm
chưa đến, sớm đã được công nhận là lãnh cung. Do đó, lại càng giống điện Diêm
Vương, âm trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có du hồn. Từ từ đi đến điện
bên, Thù Nhi vẫn còn chờ đó, đôi mắt đẹp dò xét nàng, vẫn cảm thán, lại chỉ còn
lại một người là nàng.
Cũng được, hoàng hậu biết nàng biết đánh cờ, đích thị là mật thám gây chuyện,
như thế, ngược lại bớt việc.
Vung tay áo: “Ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Thù Nhi không tiếng động lui ra, trong điện lại không người bên cạnh, nàng vô
lực tựa bên giường, đầu ngón tay tái nhợt đụng phải một chiếc khăn lụa
thêu thật đẹp. Uyên ương nghịch nước, cánh sát cánh, tâm tư chôn dấu đáy lòng.
Từ năm đó gặp hắn, không biết vụng trộm thêu bao nhiêu khăn như vậy, hôm nay
cuối cùng lại gặp hắn, nhìn kỹ lại là một đôi mắt lạnh lùng. Trong nội tâm nàng
bỗng cảm giác lạnh, khăn lụa “Rẹt” một tiếng, hóa thành hai mảnh, chán nản rơi xuống
trên mặt đất.
Thôi, thôi.
Nước chảy vô tình, nàng tội gì đi làm hoa rơi kia.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, trong đêm yên tĩnh chỉ cảm giác chói
tai, nàng bỗng nhiên kinh hãi đứng dậy: “Ai?”
Thanh âm ngoài cửa bình tĩnh mà trầm: “Nô tài phụng mệnh đến báo với Điện hạ,
ngày mai canh ba Đại nhân nhà ta mời Điện hạ đến phủ du ngoạn.”
Đã mời, sao lại hẹn canh ba, trong chuyện này có ý gì không cần nói cũng biết.
Trong nội tâm nàng một mảnh âm u, quả thật như thế, thân thể liền mềm nhũn ngã
trên giường, nhất thời mờ mịt không biết phương hướng, chờ đợi trong nội tâm,
cũng giống như một ngọn lửa đơn độc, bị nước lạnh giội một cái, đột nhiên tắt
ngúm. Nàng nên sớm nghĩ đến kết quả thế này, cho dù nàng trưng bày trăm điều
lợi khi cưới nàng, phía sau nàng không có thế lực chèo chống, hắn rốt cuộc là
người có lý trí thực tế, sao có thể vì tình... Không, trong triều không có quân
tử, ở trong cung đình điên loạn này, sao có thể có tình, chẳng qua là thế lực
đan xen, thua chỉ có kẻ yếu, bất hạnh, nàng chính là kẻ yếu trong con mắt của
bọn họ.
Cách cửa son, nội thị mặc kệ nàng chần chờ, lại nói: “Chủ tử nói, nếu Điện hạ
đổi ý, nợ lại cũng không sao.” Nàng phút chốc nắm chặt đôi ngọc bội buông thỏng
bên chân, hơi lạnh tỏa ra, hình kim cương cấn trong lòng bàn tay sinh đau...
Không, nàng không tin hắn là người thiện tâm như vậy. Nếu còn nợ nhân tình của
hắn, cũng tựa như lưỡi dao lạnh ở cổ họng, bước đi lạnh nhạt, thay vì thấp thỏm
sống qua ngày, không bằng sớm chấm dứt.
Một câu gần như cắn răng: “Nói cho Đại nhân các ngươi biết, ta nhất định vui vẻ
đi.”
Nô bộc trong phủ Hách Liên đều là huấn luyện nghiêm chỉnh, khẽ mỉm cười vái
chào: “Nô tài nhớ kỹ.” Không tiếng động biến mất trong bóng đêm.