Khói trắng như sương lượn
lờ khắp mặt hai người.
Hàn gia không thèm đáp trả, có vài phần ý khinh thị.
Thủ hạ đi quấy rối, mặc dù không phải hắn cho phép, nhưng cũng không định can
thiệp. Thứ nhất, người này tự tiện làm ăn trong phạm vi hắn khống chế, rõ ràng
không coi trọng hắn. Thứ hai, hắn tự cho mình kỳ nghệ tinh xảo, chưa có đối
thủ, người này lại mở kỳ xã, thực là múa rìu qua mắt thợ, liền sinh ra chán
ghét, từ đó để mặc thủ hạ lộng quyền.
Một nén nhang qua, hắn thắng nàng một quân cờ nào, lại xem cách ra cờ thận
trọng, bố cục tinh diệu, mới biết đã gặp đối thủ, cũng có hứng thú muốn thắng,
chuyên chú đáp trả.
Nhất thời, cuộc cờ như chiến trường, tứ bề báo hiệu bất ổn, đao quang kiếm ảnh,
vung tay chém giết trong bàn cờ trắng đen nho nhỏ này.
Bóng đêm dần dần sâu, canh ba đã qua, đèn trong phòng đã thay vô số. Hai người
chuyên chú trên bàn cờ, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió.
Đêm khuya, bóng tối càng sâu thẳm, Hàn gia đột nhiên cười: “Công tử đêm không
về ngủ, người biết chuyện sợ sẽ hiểu lầm ngươi đã chết trong này.”
Nàng lại giống như không có nghe thấy, mi tâm trắng nõn nhẹ nhàng vẽ vài đường.
Hàng mi dày rung động như cánh bướm, vẽ thành cái bóng nhạt dưới mắt, chỉ thấy
đôi môi mỏng mím chặt, ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm, ngưng thần trầm tư.
Có lẽ ánh đèn quá mức nhu hòa, áo trắng như tuyết, tư thái đẹp đẽ thoát tục
kia, lại làm cho hắn có chút thất thần. Ánh mắt đảo qua cổ áo che khuất cao cao
của nàng, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức như hiểu ra nở nụ cười.
Hai canh giờ trôi qua.
Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua.
Sắc trời tảng sáng, tia nắng ban mai đã tới, bóng đêm dần tan. Trong không gian
một mảnh thanh nhuận, dần dần từng đám mây hồng xuất hiện. Một thoáng tựa như
nhuộm đỏ không trung, cũng ánh hồng gò má tái nhợt của Thượng Quan Mạn.
Cuối cùng một quân cờ rơi xuống, như tuyên bố đáp án cuối cùng, tuyên cáo sự
thành bại.
Ánh mắt Thượng Quan Mạn đông lạnh, nhìn thẳng bàn cờ không nhúc nhích.
Trên bàn cờ, thế lực cờ đen trắng ngang nhau.
Trong sảnh yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở không cam lòng của nàng.
Hàn gia không khỏi nở nụ cười: “Cờ hoà, thật là tốt.”
Ánh mắt nàng nặng nề không thấy một tia gợn sóng, thản nhiên nói: “Chuyện nào
có đáng gì, lại đánh tiếp” xách tay áo vội nhặt quân cờ. Một bàn tay tà tà cầm
cổ tay nàng, quả thật mịn nhẵn như son, ánh phấn tinh tế. Bên tai nàng bỗng
nhiên nóng lên, theo bản năng hất bàn tay hắn ra, một đôi mắt lưu ly, cảnh giác
nhìn hắn.
Hàn gia nắm lòng bàn tay bị đánh của mình mỉm cười: “Đã hứa rồi, sao có thể làm
lại. Việc đã đến nước này, chuyện cũ không tính, sau này chúng ta nước giếng
không phạm nước sông, được chứ?”
Những lời này, giống như là hứa hẹn sẽ không gây khó dễ với nàng.
Lưng sớm đã cứng ngắc cuối cùng được buông lỏng, trong lòng nàng vui vẻ nhưng
trên mặt vẫn bình tĩnh, chắp tay nói: “Đa tạ Hàn gia.”
Ánh mắt Hàn gia lóe sáng, chứa đựng sự chế nhạo vui vẻ: “Phản ứng của công tử
vừa rồi, giống như là một cô nương.”
Trong nội tâm nàng lập tức chấn động, lại cười nói: “Hàn gia nói đùa, tại hạ
chỉ là không thích bị người ta đụng chạm.” Sắc trời đã sáng, nếu mấy người Cố
Tiệp Dư phát hiện nàng không ở trong điện, chỉ e không biết giải thích như thế
nào, lại làm nàng lo lắng, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Hàn gia nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Lâm Bình dẫn nàng ra ngoài.
Trong phòng trống không, một ngọn gió mát lướt qua, từng sợi khói lan tỏa trong
lò đã tàn, giống như vẫn xen lẫn hương vị ngọt ngào trên người nàng, tràn ngập
mũi. Hàn Ngọc Sanh tà tà nghiêng người trên chiếc giường êm, vẫn nở nụ cười:
“Nữ nhân thật to gan.”
Dừng một chút, bỗng nhiên một thoáng vui vẻ mập mờ không rõ hiển hiện trên khóe
môi: “Thật thú vị.”
Gà đã gáy, mặt trời vừa lên, mây màu diễm lệ chiếu lên bóng dáng Hình bộ lang
trung vội vàng đi qua. Các loại án kiện do Hình bộ lang trung đưa lên giao cho
Thị Lang phân loại, các ti xử lý, chọn lấy án kiện quan trọng rồi mới giao cho
hình bộ thượng thư. Thanh Thụy mang theo một chồng công văn đến chủ điện Hình
bộ, liền thấy Đỗ Minh ngồi xổm dưới kệ màu đỏ loay hoay chơi đùa với những con
cá đủ màu trong hồ sen. Bầy cá màu sắc sặc sỡ bơi chập chờn theo dòng nước
chảy, càng hoa mắt. Cá này đều là từ nước ngoài chuyển đến, diễm lệ vô cùng,
nhưng lại hung ác tàn bạo, thường thường giết người vô hình. Thanh Thụy thấy
hắn chơi đùa cực kỳ vui vẻ, không khỏi nói: “Chú ý kẻo bị ăn mất tay.” Chân
bước qua cánh cửa cao cao, chưa đi được vài bước, quả nhiên vang lên tiếng kêu
như heo bị chọc tiết của Đỗ Minh, to tiếng hùng hổ: “Thanh Thụy, ngươi cái mỏ
quạ đen này!”
Trên mặt Thanh Thụy bỗng lướt qua một tia vui vẻ. Xuyên qua bóng tối nhàn nhạt
trong phòng, đã thấy Hách Liên Du một thân quan phục màu tím đắm chìm trong ánh
nắng ấm dần ngoài cửa sổ. Sách chồng chất như núi trên bàn, lộ ra hình dáng như
điêu khắc của hắn.
Thanh Thụy nhìn qua từng cái công văn, không khỏi nhăn mày rậm lại, nói: “Tả
thị lang này đầu óc có vấn đề rồi hay sao, lại đưa những án nhỏ này lên.”
Hách Liên Du nhíu mày: “Trái lại người này làm việc nghiêm cẩn, ít phạm sai
lầm, đã chọn ra tức là đều có lý riêng của hắn.”
Thanh Thụy tiện tay lật ra: “Một kỳ xã trong phố Thiên Khuyết bị cướp...” Hắn
nói: “Đích thị là người của Hàn Ngọc Sanh làm. Gia chủ này ngược lại bướng
bĩnh, cứ thế mãi, chỉ sợ đến xương cũng không còn.”
Hách Liên Du như không nghe thấy, ánh mắt lập loè, khẽ lặp lại: “Kỳ xã?”
Thanh Thụy không biết vì sao hắn sinh ra hứng thú với việc này, nói: “Dạ, mở
cách đây không lâu, bị phá không còn một mảnh.”
Hách Liên Du nheo nheo đôi mắt màu lam, bỗng nhiên cười khẽ: “Chúng ta đi xem
một chút nào.”
Dừng lại phía sau cửa, vừa xuống xe ngựa, chỉ nghe một tiếng: “Điện... Không,
công tử!” Thanh âm chấn đến hàng ngói loạn run, thật khiến nàng kinh ngạc.
Một cái bóng đen cấp tốc đến trước mặt nàng, nàng chỉ kịp nhìn thấy Hồng Phi
hai mắt đỏ lên. Hắn đứng bảo vệ sau lưng nàng, tư thái giương cung bạt kiếm
trừng mắt nhìn Lâm Bình đang không cam lòng làm người đánh xe. Hồng Phi trầm
giọng nói: “Công tử, xin ngài cách xa một chút.”
Lâm Bình nhướng lông mày: “Sao thế, muốn đánh nhau phải không. Ta đã ngứa tay
từ lâu rồi.” Một đôi mắt tuấn lãng của hắn đảo qua trên người Hồng Phi, cười
nói: “Ơ, là quan gia, không sợ bị cách chức sao?”
Sắc mặt Hồng Phi âm trầm, trừng mắt nói: “Tiểu tử, ngươi muốn chết sao!” Đã
muốn rút kiếm, liền bị người ngăn trở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi
vào bên tai, lại làm cho lòng của hắn buông lỏng. Thượng Quan Mạn nói: “Không
được xằng bậy, hắn cũng không làm gì ta.”
Hồng Phi mới chậm rãi thu hồi binh khí, Lâm Bình “Hứ” một tiếng, nhe răng với
Thượng Quan Mạn, cười ha ha đánh ngựa nghênh ngang rời đi.
“Điện hạ không sao chứ.”
Hồng Phi chưa tỉnh hồn, lại không dám tùy ý đụng chạm, ánh mắt đảo quanh thân
nàng, chỉ sợ có một tia sơ suất. Thượng Quan Mạn sầm mặt không vui. Hồng Phi
mới phát giác mình thất thố, đỏ mặt cúi đầu xuống.
Thượng Quan Mạn phất phất ống tay áo: “Đi tìm lão trượng cho ta, ta về trước.”
Hồng Phi mới nhớ tới: “Điện hạ, Hình bộ thượng thư Hách Liên Đại nhân đang chờ
ngài ở phòng khách.”