Nàng từ chối theo bản
năng: “Thì nói ta không có ở đây.” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe sau lưng có người
cười nhẹ: “Thì ra công tử cũng ở nơi đây.”
Quay mắt chỉ thấy Hách Liên Du mang theo Thanh Thụy, Đỗ Minh dạo bước đến. Quan
bào nhất phẩm bằng gấm màu tím, tiên hạc cẩm tú quấn nhau, vạt áo lay động như
dòng nước chảy uốn lượn, càng làm cho gương mặt hắn thêm mấy phần mị hoặc.
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, chỉ đành cười nói: “Không biết Đại nhân đến,
không tiếp đón từ xa, thật sự là thất lễ.”
Ánh mắt thâm thuý của hắn dừng lại trên mặt nàng, chậm rãi đi tới, cười nói:
“Giữa ta và công tử, còn giữ nghi thức xã giao làm gì?” Lại thân mật choàng
tay qua vai nàng, tư thế chiếm giữ tuyệt đối. Lông tơ của nàng lập tức dựng
đứng, thân thể đột nhiên đông cứng, hai mắt Hồng Phi trừng to như chuông đồng,
nghẹn ngào kêu lên: “Đại nhân!”
Hắn dừng bước, lòng bàn tay giữ chặt đầu vai nàng, như
thể vừa mới chú ý tới hắn, ánh mắt đảo qua, lạnh như mùa đông: “Chuyện gì?”
Trên trán Hồng Phi nổi gân xanh, hàm răng cắn chặt, cuối cùng vẫn cúi đầu dưới
ánh nhìn soi mói của hắn: “Ty chức Hồng Phi tham kiến Đại nhân.”
Hắn không đếm xỉa tới “Uh” một tiếng rồi ôm Thượng Quan Mạn đi. Sao nàng lại
không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ nghi hoặc của Hồng Phi, không khỏi xấu hổ giãy
vai, bị đầu ngón tay thon dài của hắn giữ chặt, càng không thể động đậy.
Thanh Thụy nói: “Đại nhân muốn mời công tử trở về hiệp trợ phá án, người không
liên quan nên lui ra.” Lời này rõ ràng ám chỉ Hồng Phi. Hồng Phi hung hăng xoay
đầu, chắp tay nói: “Ty chức cáo lui.” Cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời
đi.
Nàng vừa muốn quay đầu lại, chỉ nghe hắn cười nhẹ tại bên tai nàng: “Tiểu thư
gặp nạn, lại đi tìm người ngoài, thật sự là khiến cho ta đau lòng.” Bên cạnh
tường trắng ngói xám, trong mắt có cây xanh thanh u, ánh lên gương mặt như vẽ
của hắn, lời có mang theo vài phần bóng dáng đau khổ.
Nàng không khỏi nở nụ cười: “Có thể làm cho Đại nhân khổ sở, thật sự là vinh
hạnh của tại hạ.” Vốn là trêu chọc, lời vừa ra khỏi miệng, đúng là bi thương.
Hách Liên Du không khỏi xoay mặt nhìn nàng, ánh mắt sáng rỡ.
Cơ hồ bị áp tải vào Hình bộ, Hách Liên Du ôm nàng vào thẳng trong phòng. Lang
trung vội vàng bước qua hành lễ, mắt nhìn thẳng đi mất.
“Dâng trà.”
Vừa bước vào trong phòng, Hách Liên Du mới buông lỏng
tay, chậm rãi ngồi xuống ghế chủ. Lang trung pha trà xong, chợt khoanh tay lui
ra. Nàng ngắm nhìn bốn phía, công văn trên giá sách rực rỡ muôn màu, bố trí có
quy tắc rõ ràng, tràn đầy vẻ nghiêm cẩn trang trọng. Chỉ có bên tay phải bày
đặt một cái kệ Bác Cổ[1] , hơn mười chiếc tô nhỏ đáy sâu xếp đặt chỉnh tề, nàng
không khỏi nghiêng người nhìn sang, cá nhỏ năm đuôi sắc thái rực rỡ trong nước
vui sướng bơi lượn, vẽ nên nhiều vòng sóng, rất là đáng yêu, nhịn không được
muốn thò ngón tay trêu đùa, lại bỗng nhiên bị giữ thật chặt.
Nàng ngạc nhiên cả kinh, chỉ thấy thần sắc nghiêm túc của Hách Liên Du. Sau một
lúc bên môi có một nét vui vẻ: “Không phòng bị như vậy làm sao được.” Tay kia
nâng lên, ra hiệu Thanh Thuỵ đưa thức ăn cho cá tới, chỉ thấy hắn mặt không
biểu tình ném vào trong tô, thức ăn tươi cho cá nháu mắt bị xâu xé sạch sẽ.
Thượng Quan Mạn nháy mắt biến sắc.
Hắn vẫn chưa buông tay ra, chỉ nghe thanh âm hắn vang lên: “Đây là cá giết
người của nước ngoài. Nếu bị nó chui vào máu, bơi lên bơi xuống không đến một
lát, nội tạng sẽ bị ăn không còn một mảnh.” Hắn cúi người, hơi thở như lan phun
trên chiếc mũi cao của nàng, ngữ khí thuần ấm mập mờ: “Nếu ngươi thích, ta có
thể tặng ngươi.”
Nàng bỗng rùng mình một cái, rút tay bước lui khỏi người hắn, thần sắc trấn
định, sắc mặt lại tái nhợt, hắn nhìn nàng, cười như được tắm gió xuân.
Nàng tự phụ rằng được đọc trăm cuốn sách, loại cá này cũng chỉ mới nghe lần
đầu. Nếu như hắn không ngăn cản nàng, chỉ sợ chính mình sớm đã biến thành một
bộ xương trắng, trong nội tâm không khỏi lạnh cả người, lại không muốn rụt rè
trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Đại nhân không phải muốn tra án sao, tại hạ cần
nhanh chóng trở về.”
Hắn làm như chợt nhớ ra: “Ô, vậy làm phiền... chờ một chút.”
Nàng cắn răng, chỉ đành ngồi vào ghế, tỉ mỉ nghĩ lại lời hắn nói vừa rồi, một
ít phần chính giữa, chính là, Mạn Nhi? Đột nhiên trong nội tâm co rút, một cảm
giác khó tả chạy lên não, hoảng sợ không biết nơi nào. Vạt áo hình như bị kéo,
nàng có chút hồi thần, mới thấy một con chồn trắng đang cắn vạt áo của mình không
nhả, toàn thân tuyết trắng, không lẫn một màu khác, đặt cùng một chỗ với áo bào
trắng của mình, sẽ không phân biệt được. Duy nhất đôi con mắt lưu ly màu lam,
sáng chói rực rỡ, lại cực kỳ giống một người.
Nàng “A” một tiếng, không tự giác vươn tay ra, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa
rồi, chỉ sợ lại là loài vật lạ nào đó, liền nhanh lùi về. Hách Liên Du ở bên
cạnh bàn thẩm duyệt công văn, khóe môi khó có thể nhận thấy khẽ cong lên.
“Tặng cho ngươi.”
Hắn ném một tờ công văn chưa lật lên trên bàn, mười ngón đan xen tựa vào ghế
bành, khóe môi chứa đựng sự vui vẻ, nhìn nàng.
Nàng cười mỉa mai: “Đồ của Đại nhân, tại hạ chỉ sợ vô phúc hưởng thụ.”
Mười ngón trên gối bỗng nhiên xiết chặt, hắn không khỏi nở nụ cười: “Tiểu thư
vô phúc hưởng thụ, vậy giữ nó cũng vô dụng.” Rồi lạnh lùng gọi: “Đỗ Minh!”
Đỗ Minh la lên chạy vào, liếc trông thấy con chồn trắng đang gắng sức kéo góc
áo Thượng Quan Mạn, nháy mắt hai mắt đẫm lệ rưng rưng: “Lão đại, con chồn này
ngươi mất bao nhiêu...” Sắc mặt Hách Liên Du trầm xuống, hắn không dám nói,
khom người ôm lấy con chồn. Con chồn trắng dường như thật thông minh, biết rõ
mệnh không còn dài, mắt màu lam gợn sóng, hình như có lệ. Lòng trắc ẩn của
Thượng Quan Mạn khẽ nhúc nhích, chỉ nghe thấy giọng Đỗ Minh như mang theo nước
mắt: “Lão đại muốn lột da hay là phân thây nó.”
Hách Liên Du nói: “Đã chết, còn giữ da làm cái gì.”
Có lẽ là ảo giác, Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy con chồn trắng run lên.
Đỗ Minh khóc nước mắt liên liên: “Chồn nhỏ, xin lỗi ngươi. Lão đại yêu ghét rõ
ràng, chỉ đành đem ngươi lột da, sau gỡ xương, cạo gân, cắt thịt, băm thành
thịt vụn cho cá ăn, đáng thương ngươi tuổi còn nhỏ, về sau hài cốt không
còn...” (G3m: Ôi, mình thích Đỗ Minh này)
Bộ lông con chồn trắng run lên, rồi co rúm lại.
Nàng cuối cùng vẫn không đành lòng nói: “Nếu ngươi giết nó, chẳng bằng để ta
nuôi.”
Đỗ Minh lập tức dừng khóc, cấp tốc nhét vào ngực Thượng Quan Mạn. Con chồn
trắng lập tức chui vào trong ngực Thượng Quan Mạn, cũng không dám lộ đầu ra
nữa. Thượng Quan Mạn nghĩ lại, hắn trăm phương ngàn kế tặng cho nàng, rốt cuộc
có ý gì?
Đỗ Minh không quên khuyến khích: “Con chồn nhỏ này là giống đực, công tử không
ngại đặt tên hay cho nó chứ.”
Nàng không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc đành nuốt giận, trào phúng: “Vậy
liền gọi Hồ Tử (râu ria) đi.”
Người Cổ Hạ mũi cao mắt sâu, màu mắt hay thay đổi, dân chúng thiên triều cảm
thấy hắn yêu dị, chỉ gọi hắn dã man vô lý. Sau đó bỗng nổi lên một tên hiệu cực
kỳ khó nghe, chính là “Hồ Tử”. Thượng Quan Mạn hiển nhiên chỉ cây dâu trách cây
hòe. Đỗ Minh nghe vậy, lập tức tắt tiếng.
Hách Liên Du lại buông một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không tồi.”
“Rắc” Cái cằm Đỗ Minh rơi xuống đất.