Trả lời một chữ, đi.
Ném bút đi, nàng mệt mỏi nhắm mắt. Hàn gia này, bây giờ vẫn chưa thể đắc tội.
Ngoài cửa sổ thật yên tĩnh, nghĩ rằng Diệu Dương đã đi rồi, không thể yên tĩnh
hơn được nữa, ngược lại không gian yên tĩnh đến mức buồn tẻ. Nhìn qua cửa sổ,
chỉ thấy La cô ngồi trên ghế cúi đầu thêu. Thù Nhi chẳng biết đã ngồi xổm bên
cạnh La cô từ lúc nào, chuyên chú nhặt chỉ trong khay đan. Sợi chỉ mỏng manh,
dường như nhìn không thấy, bị ánh nắng chiếu vào, thấy một vầng sáng bạc hiện
lên trong tay bà.
Không khí an nhàn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
Cố Tiệp Dư ngủ ở chủ điện, ngoại trừ La cô và nàng vào thăm, bà cũng không
thường xuyên ra ngoài. Thượng Quan Mạn mới nhớ ra, đã lâu mình chưa nói chuyện
với mẹ, trong lòng áy náy không yên. Cửa điện khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng đã
mở, một tia nắng chiếu lên chiếc giường trong điện, chiếu sáng thân người mặc
thường phục tơ màu bạc trắng của Cố Tiệp Dư. Tư thái giống như một đoá ngọc lan
trắng, lẳng lặng đắm chìm trong ánh mặt trời.
Nàng lên tiếng gọi: “Mẫu thân.”
Cố Tiệp Dư cắn đứt sợi tơ trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với nàng. Lại nhẹ nhàng
nhét đồ vật trong tay vào một bên. Thượng Quan Mạn khẽ liếc qua, đó là một mảnh
vải mỏng thật đẹp, mặc dù không đắt tiền nhưng so với vải mà Thù Ly cung thường
dùng vẫn tốt rất nhiều, vải này nhẹ mềm mỏng manh, mơ hồ xuyên thấu, gió thổi
nhẹ sẽ bay lên như làn khói... Sau này phải suy nghĩ nhiều. Cố Tiệp Dư mỉm cười
kéo nàng đến bên cạnh tủ điêu khắc bằng gỗ lê. Bà bước đi không tiếng động,
toàn thân đều lung linh trong sương mù yên tĩnh dày đặc, bóng dáng vẫn còn xinh
đẹp như xưa, làm cho Thượng Quan Mạn có thể thấy được vài phần bóng dáng ngày
xưa.
“Két” một tiếng, cửa tủ mở ra, màu sắc diễm lệ chói mắt lan tỏa làm cho người
nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy một màu đỏ rực, trong mắt nàng ngấn lệ, một
lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Cố Tiệp Dư vuốt ve bộ lễ phục tân
nương đỏ thẫm kia yên lặng mỉm cười.
Nước mắt đang đọng lại giờ đã chảy xuôi trên gò má.
La cô cũng không biết đứng ở cửa ra vào khi nào, chỉ cười: “Bộ đồ này, Tiệp Dư
đã mất rất lâu mới làm thành, cả lão nô cũng không được đụng vào.” Thượng Quan
Mạn hơi che mặt, La cô cũng không trông thấy, bà tất nhiên là biết rõ, dựa vào
tính tình của Thượng Quan Mạn, nhất định sẽ không tự làm đồ tân nương, bà cũng
biết, Hồng Phi tất nhiên là không xứng với nàng. Cười mở miệng: “Điện hạ mặc thử
xem?”
Cố Tiệp Dư cười nhìn nàng, ánh mắt kia, ôn nhu mong đợi làm cho nàng khó có thể
cự tuyệt.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, La cô và Thù Nhi liền tới giúp đỡ một cách nhanh
chóng, màu sắc diễm lệ như gấm dệt, làm nổi bật lên hai gò má đỏ hồng. Giữa
lông mày giống như cũng lây không khí vui mừng, phản chiếu đôi mắt long lanh
sáng ngời. La cô khen không dứt miệng, Thù Nhi bưng đồ cưới, cũng ngượng ngùng
mỉm cười.
Nàng cũng đành phải cười.
Nói là đi du hồ, hai tiểu đồng vui mừng nhảy cỡn lên, sắc mặt Hồng Phi khẩn
trương nghiêm túc. Phản Ảnh mặc áo xanh mỉm cười đi theo. Từ ngày cái màn trúc
vẫn che phủ trong kỳ xã đã lâu được kéo lên, kỳ xã đông như trẩy hội. Mọi người
chỉ thấy hắn cười như gió mát, một người thanh cao nho nhã, thỏa mãn lòng hiếu
kỳ của mọi người, đương nhiên cũng phù hợp suy đoán của bọn họ, có một người
đẹp như vậy kỳ xã cũng thu hút được nhiều nữ lưu hơn. Những người này không như
các văn sĩ bình thường hẹn người trong xã đánh cờ. Hắn mang theo mũ trùm đầu.
Các nàng có nha hoàn đi cùng, nhẹ nhàng một tiếng: “Xin công tử chỉ giáo.” Tiểu
Tam đón lấy một túi vàng hí hửng cười không ngừng.
Nữ giới là tới để ngắm người, đương nhiên không quan tâm đến việc đánh cờ. Một
ngày gặp gỡ với kiểu nữ nhân này mười lần, khó được chạm trán với đối thủ, thật
sự cũng không có rắc rối.
Thượng Quan Mạn vốn dĩ hơi phản cảm, Phản Ảnh lại tự nguyện, nghĩ lại cũng
không chạm trán gì với các cao thủ cờ. Nếu như có chạm trán với kỳ thủ lợi hại,
lỡ như nàng không ở đây, thật sự không có cách nào để giải quyết ổn thỏa, để nữ
tử ra vào, cũng giảm đi rất nhiều phiền toái, thôi thì cứ mặc kệ hắn...