Ở triều đại trước, tiên
vương vì giao thông nam bắc, đặc biệt ra lệnh cho ngàn người đào một cái kênh
đào. Đến thời đương kim thánh thượng đặc biệt hạ chỉ tiến hành tu sửa, tàu
thuyền lưu thông, dẫn nước tưới ruộng để cho nước chảy càng thêm thuận tiện.
Dân cư tụ tập ở Đô thành, bách tính an cư lạc nghiệp, có thể nói đây chính là
thịnh thế.
Mùa này đúng là thời điểm tốt để du hồ, bờ sông hoa sen nở rộ thật tươi đẹp.
Dòng sông quanh co khúc khuỷu kéo dài vài dặm, mây xanh nhẹ bay, liễu biếc rũ
cành đón gió, soi bóng xuống dòng nước trong vắt. Trên bờ người đến người đi,
tiến đến ngắm sen tụ tại một chỗ, tiếng cười nói ngày càng nhiều, xa xa vài nếp
nhà tường trắng ngói xám, như một bức hoạ trải dài ngút tầm mắt.
Mùa hạ nước dâng lên, mặt sông rộng lớn, trên mặt nước có vô số người cũng du
thuyền. Bỗng thấy có một chiếc thuyền hoa lệ với lầu gác chạm trổ đang nhẹ
nhàng tiến đến. Thuyền sơn đỏ, khung cửa sổ khắc hoa, có phần bắt mắt. Tiểu Ngũ
chăm chú níu ống tay áo Thượng Quan Mạn lại: “Chủ nhân, thuyền này thật đẹp, là
tới đón chúng ta sao?” Không đợi nàng đáp, Tiểu Tam cười nhạt: “Lo cái gì, chưa
thấy bao giờ à.” Ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn qua. Đoàn người từ trong
lầu đi ra, dẫn đầu là người mặc áo trắng đứng trong gió, ánh sáng chiếu lên
gương mặt rạng rỡ của hắn, chắp tay đứng ở mũi thuyền, từ xa mỉm cười với nàng.
Thuyền hoa bỏ neo sát bờ, có người dẫn bọn họ lên thuyền. Hàn gia cười như gió
nam ấm áp chào đón, hai người chào hỏi vài câu sơ sài. Thuyền chậm rãi khởi
hành, lại nghe bước chân lảo đảo sau lưng, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, chỉ
thấy Hồng Phi khổ sở che mũi, trên mặt nửa xanh nửa trắng, nhịn một lúc lâu lại
đến bên mạn thuyền ói thật khổ sở.
Phản Ảnh ở một bên nhìn có chút hả hê: “Nhìn ngươi vốn có vẻ lưng hùm vai gấu,
thì ra là vịt lên cạn.”
Hồng Phi chỉ lo nôn mửa, đâu còn có sức cãi nhau với hắn, ngược lại Tiểu Ngũ
lại trừng mắt nhìn hắn, rồi đưa bàn tay mập mạp như ngó sen nhẹ nhàng vuốt trên
lưng hắn.
Hàn gia nói: “Đạo Chi, dẫn vị tráng sĩ này đến bên trong nghỉ tạm.” Thượng Quan
Mạn nhìn lên, là người trung niên lúc trước đã gặp. Hắn và Hồng Phi đi ngang
qua Thượng Quan Mạn. Hồng Phi cực kỳ xấu hổ, nàng cười: “Xuống dưới nghỉ ngơi
đi.”
Chỉ còn Phản Ảnh và hai người nhìn bề ngoài có vẻ trẻ con. Hàn gia dẫn nàng lên
lầu hai, ngồi bên cửa sổ, rèm cửa được buộc lên, quang cảnh trước mắt trải
rộng. Nhẹ nhàng dựa vào rào chắn. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm quần áo bay
phần phật, xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, thoáng bên bờ có cô gái đang giặt áo,
nước chảy trên mặt sông như vạn ngựa chạy qua, vút qua tầm mắt đã không thấy
nữa.
Thượng Quan Mạn mỉm cười: “Hàn gia thật có nhã hứng.”
Thị nữ bưng trà đến, Hàn gia tự mình rót trà. Bình ấm ly nóng, trà Ô Long tiến
cung... Thấy động tác hắn nhẹ nhàng thong thả ưu nhã, gió phất tay áo trắng như
múa. Nước trà chảy nhỏ giọt như vẽ ra đường cong ưu mỹ, tôn lên ngón tay thon
dài trắng nõn của hắn. Ngoài cửa sổ tiếng nước vỗ ì oạp, có tiếng đàn tranh xa
xa truyền đến, trong khoang thuyền yên tĩnh, chỉ nghe thanh âm đàn tranh nhẹ
nhàng, gió mát thổi vào mặt, nước xanh trong phản chiếu ánh sáng. Áo của hắn
trắng như tuyết, gương mặt trước mắt phong thần như ngọc, vẻ mặt yên tĩnh mỉm
cười, giống như đang chìm vào kỷ niệm nào đó. Hương trà chậm rãi lan tỏa, tươi
mát thấm mũi, chỉ cảm thấy lòng nhất thời trầm tĩnh lại, rơi vào trong không
khí yên tĩnh thoải mái này, giống như đang trong mộng đẹp hương vị ngọt ngào, không
muốn tỉnh lại, nàng nhất thời nhìn hắn đến thất thần.
Ngọc dịch về bình. Quan công tuần thành, Hàn Tín điểm binh.
Trong ly trà xanh, lượng
nước không nhiều một giọt, không ít một giọt, thật là vừa vặn.
Tay áo trắng bay bay, một đường cong ưu nhã, hai tay thon dài rơi xuống, hai
tay của hắn đưa trước mắt nàng, con ngươi đen sáng chói như sao, môi mỏng vẽ
lên một đường cong: “Mời.”
Ly trà nhỏ tạo hình như ngọc, lộ ra đầu ngón tay trắng nõn của hắn, như còn
mang theo mùi thơm ngát của trà xanh. Theo hương trà vương vấn trong mũi, nàng
rốt cuộc đã phục hồi tinh thần, cười che dấu sự thất thố của mình. Ngón cái và
ngón trỏ nắm ly trà, ngón giữa nâng đáy ly, nhẹ hớp một ngụm nếm thử.
Mắt thấy Hàn gia bưng ly trà nhẹ nhàng ngửi hương trong ly.
Đây là phong trào của triều trước. Trà thịnh hành ở triều trước, quý tộc danh
sĩ xem ngửi trà là tao nhã. Đương triều Thánh Thượng thích cờ cũng không chú
trọng trà đạo, việc ngửi trà liền cũng dần bị xem nhẹ, trong nội tâm Thượng
Quan Mạn chấn động, nhìn hắn khí vũ hiên ngang, quý khí cao ngạo là trời sinh,
lại tinh thông trà đạo như thế, chẳng lẽ là con của tiền triều sao?
Trách sao thân thế người này khó điều tra.
Như cảm thấy nàng nhìn đến sững người, đôi mắt Hàn gia cười như trăng cong, mặt
Thượng Quan Mạn ửng đỏ lên, vội thu hồi ánh mắt: “Thất lễ.”
Hàn gia cười trêu chọc: “Không sao.”
Thượng Quan Mạn khẽ giật mình, lập tức xấu hổ uống trà, một tiếng không sao này
là ý gì, như khuyến khích nàng cứ nhìn tiếp.
Lúc này lại nghe dưới thuyền náo loạn, có người hô to: “Có người rơi xuống nước
rồi!”
Kinh ngạc nhìn lại, một đứa bé áo hồng nhạt liều mạng giãy dụa trong nước xanh,
mặt hồ lớn như vậy, điểm hồng nhạt này giống như một ngọn lửa lập lòe trong đêm
tối vắng vẻ, nhanh chóng bị dập tắt.
Nàng hoảng sợ đứng dậy: “Tiểu Ngũ!” Rồi muốn chạy xuống phía dưới. Hàn gia từ
lầu đứng dậy, thấy nàng kích động, một đôi tay nhẹ nhàng níu đầu vai nàng:
“Đừng nóng vội, trên thuyền nước đọng không ít “ hắn nói thế, trong lòng nàng
nhanh chóng trấn định lại, chỉ nghe Hàn gia quay đầu kêu: “Lâm Bình.” Lời còn
chưa dứt, chỉ thấy một bóng đen nhảy xuống nước, bơi về phía điểm hồng nhạt
đang giãy dụa.
Thượng Quan Mạn vội đi xuống lầu.
Tiểu Ngũ đã được cứu lên, đặt nằm phía trên boong tàu. Mọi người vây quanh, chỉ
thấy sắc mặt Tiểu Ngũ tái nhợt, nhắm chặt mắt nhíu mày, vẫn chưa tỉnh. Phản Ảnh
cũng không biết bơi, nhanh chóng ở một bên thở dài. Tiểu Tam “Oa” một tiếng
khóc lên. Hồng Phi lảo đảo đi tới, vẻ lo lắng không nói đã hiểu.
Hàn gia nhíu mày: “Tránh ra chút.” Mọi người bất giác nhường ra một con đường
cho bọn họ. Thượng Quan Mạn nửa ôm Tiểu Ngũ. Hàn gia vén áo ngồi xổm bên cạnh
Tiểu Ngũ, vén vạt áo hồng nhạt trên bụng nàng lên, đặt đầu hơi nghiêng lại, rồi
nhẹ nhàng nhấn một cái trên bụng nàng. Tiểu Ngũ lập tức ọc ra một ngụm nước,
lông mi hơi động, mọi người mừng rỡ: “Tỉnh rồi!”
Hai mắt Tiểu Ngũ đẫm lệ, nhìn Thượng Quan Mạn lo lắng đầy mặt, nhào vào trong
ngực nàng khóc ô ô.
Mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ thấy Lâm Bình ngồi một bên vắt áo quần, nước đọng thành vũng. Thượng Quan
Mạn khẽ cúi đầu với hắn: “Đa tạ.” Động tác Lâm Bình chững lại, thoáng lại giận
dữ nói: “Ta cũng không phải vì giúp ngươi!”
Hàn gia cười nói: “Ta bế nàng vào trong khoang thuyền thay y phục ướt đi, tránh
để lạnh.” Thấy nàng cố hết sức, lại không nói gì đưa tay ra. Thượng Quan Mạn
vừa rồi bị Tiểu Ngũ ôm, vạt áo trước ngực cũng ướt. Hàn gia bất giác đảo ánh
mắt qua, nói: “Công tử cũng vậy.”
Thượng Quan Mạn bất giác đưa tay che trước ngực, như lâm đại địch: “Không cần.”
Hàn gia nhẹ giọng nở nụ cười, xoay người bồng Tiểu Ngũ vào khoang.
Ánh mắt Phản Ảnh khẽ động, một đôi mắt đẹp nhìn nàng hồi lâu, lại cởi áo ngoài
khoác lên vai nàng, chỉ thấy áo tuyết trắng đứng ở mũi thuyền mở rộng hai tay,
gió mát gợi lên áo tơ như sóng trắng dao động, ẩn hiện thân hình mảnh mai thon
dài của hắn, chỉ nghe hắn cười nhẹ: “Thời tiết thật tốt.”
Mọi người trên thuyền cười to: “Người này điên rồi phải không.” Thượng Quan Mạn
nhíu mày, chẳng lẽ... hắn nhìn ra cái gì.
Tiểu Ngũ bọc mền mỏng vẫn lạnh run. Hàn gia rót ly trà, ngữ khí ôn nhu: “Uống
đi cho ấm.” Đôi mắt Tiểu Ngũ theo dõi khuôn mặt tỏa sáng của hắn, duỗi tay bưng
lấy, còn run rẩy mở miệng: “Nếu ta lớn, nhất định gả cho người như ngài.” Hàn
gia nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thật không?”
“Ừ.” Tiểu Ngũ nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Tam thành thật ở một bên, thần sắc uể oải, nghe nàng nói, mới lầm bầm: “Cô
nương mà không e lệ.”
Tiểu Ngũ lập tức lật mặt, vểnh môi nói: “Đều là ca, bảo ca hái hoa sen cho ta,
ca không đi...” Nhất thời ủy khuất khóc thút thít, Tiểu Tam căng mặt, cũng
không nói chuyện.
“Tiểu Tam không sai đâu, việc nguy hiểm như vậy, đừng nói Tiểu Ngũ, dù là Phản
Ảnh cũng không chắc là sẽ hái được cho ngươi.”
Thượng Quan Mạn trầm mặt chậm rãi tiến đến. Tiểu Ngũ nhất thời yên lặng, con
mắt lóe sáng nịnh nọt nhìn nàng. Thượng Quan Mạn không nhìn vẻ mặt này, xoay
đi: “Tiểu Tam, ngươi không trông nom muội muội tốt, phạt ngươi nửa tháng không
được ăn kẹo.”
Tiểu Tam tuy uể oải, nhưng lông mày lại giãn ra. Tiểu Ngũ rơi xuống nước, trong
lòng của hắn đương nhiên tự trách, bị phạt ngược lại cũng cảm thấy thoải mái
chút ít. Thượng Quan Mạn quay mặt lại nhìn về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vội rụt
đầu.
Chỉ nghe trên bậc thang bịch bịch mấy tiếng, một người áo đen ướt sũng đi tới,
mọi người nhìn hồi lâu, mới nhận ra Lâm Bình, chỉ thấy trong tay hắn cầm hoa
sen vừa nở, đưa ra trước mặt Tiểu Ngũ: “Cho ngươi!”
Hoa sen hồng nhạt tươi đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngũ tươi cười rạng rỡ,
Thượng Quan Mạn không khỏi liếc hắn một cái. Lâm Bình lại không được tự nhiên
hung hăng trừng nàng, thi lễ với Hàn gia rồi lui xuống.
Tiểu Ngũ quét sạch sợ hãi vì rơi xuống nước: “Ca ca này cũng tốt, ta lớn lên
phải gả cho hắn!”
Tiểu Tam thiếu chút nữa té ngã từ trên ghế xuống: “Con gái tốt không lấy hai
chồng, muội chưa nghe nói sao.”
“Ai cần ca lo!”
“Ta là ca ca muội, đương nhiên được quyền trông nom...”
Lại tiếp tục cãi vả.
Thượng Quan Mạn bật cười, ai làm huynh trưởng cũng cực khẩn trương đối với hôn
sự của muội muội nhà mình. Hôm ấy nàng còn ngại phản ứng của thái tử là quá
kích, nhìn lại huynh muội này, nàng lại hiểu ra rất nhiều.
Quay mặt lại nói lời cảm tạ với Hàn gia: “Đa tạ Hàn gia ra tay tương trợ.”
Trong lòng có chút buồn phiền, lại xem như thiếu một món nợ ân tình nữa.
Hàn gia cười ấm áp: “Công tử xưng hô như vậy lại càng lạnh nhạt rồi. Kẻ hèn họ
Hàn, tên Cẩn, tự Ngọc Sanh. Công tử gọi ta Ngọc Sanh là được.” Thần sắc hắn
sáng sủa, mang theo vài phần ấm áp ngày xuân.
Hàn gia đối với người ngoài mà nói có thể nói cực kỳ thần bí. Người biết rõ tên
hắn cực ít. Thượng Quan Mạn chẳng qua chỉ gặp hắn vài lần, đương nhiên sẽ không
quen thuộc đến mức chủ động hỏi tên, hắn lại tự mình nói ra.
Bắt người tay ngắn, lại càng không cần phải nói đến việc thiếu nợ ân tình của
người ta, nàng chỉ phải cười nói: “Hàn... Không, Ngọc Sanh huynh khách khí. Tại
hạ họ Cố, tên một chữ Mạn, tự Lâm Dương...” Hàn gia đã cực nhanh tiếp lời: “Vậy
liền gọi ngươi là Mạn đệ.” Thượng Quan Mạn giật mình, nữ tử không có tên chữ,
phía sau là nàng thuận miệng nói. Theo lý hắn cũng nên gọi tên chữ của nàng, ai
ngờ chính hắn tự tiện quyết định.
Mạn đệ, Mạn đệ... thật là kiểu xưng hô quái dị.
Hắn lại đưa tay bảo vệ sau lưng nàng, cười nói: “Hôm đó đánh cờ với Mạn đệ, tại
hạ một mực canh cánh trong lòng, hôm nay thời tiết tốt, không bằng lại đánh vài
ván.” Tay của hắn cách không dừng ở trên thắt lưng nàng, thần kinh của Thượng
Quan Mạn dường như đều tập trung ở chỗ đó, chỉ cảm thấy tay hắn chưa chạm đến,
cũng đã cảm giác thấy sự ấm áp ở lòng bàn tay hắn. Quanh người chỉ ngửi thấy
mùi thơm ngát từ áo bào trắng của hắn. Người này thân cận có độ, cũng không
thất lễ, lại... cũng không cảm giác được không đúng chỗ nào.