“Bùm” một tiếng, sóng
nước ngập trời.
Hình như đã bị va chạm kịch liệt, thân thuyền nghiêng ngả chao đảo, cánh cửa sổ
đập loạn xạ, bàn ngã xuống đất, đồ sứ rơi vỡ, trong thuyền lập tức trở nên hỗn
độn. Thượng Quan Mạn đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau, thấy sắp đập đầu
vào mảnh sứ vỡ phía sau. Hàn gia tay mắt lanh lẹ, bắt được cổ tay của nàng kéo
vào trong ngực. Lúc này thân thuyền lại chao đảo, nàng không khống chế được,
trực tiếp đụng vào. Hàn gia cũng bất ngờ, lực đạo thu thế không được, từ từ lui
về phía sau. Trong hỗn loạn cũng không biết hắn đụng phải ở đâu. Hắn “Um” kêu
lên một tiếng đau đớn. May mắn đụng vào trên vách thuyền không phải chịu nỗi
khổ ngã sấp xuống, thân thể hai người lại va mạnh vào nhau.
Chỉ nghe tiếng thở loạn, trái tim người bên cạnh nhảy
lên vững vàng mạnh mẽ. Nửa cánh tay hắn giữ chặt sau lưng của nàng. Tay áo
dường như đang lưu hương, thấm vào toàn thân tinh mịn cực nóng, nhất thời lại
chảy mồ hôi, thân thuyền lại từ từ ổn định.
Bỗng nghe tiếng khiển trách nhẹ nhàng của một nam tử: “Xảy ra chuyện gì?” Ngay
lập tức đã nghe có người hồi bẩm: “Làm cho Đại nhân bị sợ hãi, lái thuyền không
chú ý, đâm vào thuyền bên cạnh.”
Khoảng cách quá gần, như ở ngay bên cạnh, nàng không khỏi quay đầu đi, lướt mắt
qua khung cửa sổ mở rộng ra, chỉ thấy cửa sổ khắc hoa của một lâu thuyền
(thuyền có tầng) khác gần trong gang tấc. Một người mặc thường phục màu lam
thêu chỉ vàng chắp tay đứng trước cửa sổ, thần sắc ủ dột.
Cơ hồ đồng thời, cầu thang dẫn lên vang lên tiếng bước chân. Lâm Bình và Phản
Ảnh chưa thấy người đã thấy tiếng: “Hàn gia (Công tử) người không sao chứ?”
Thanh âm vừa dứt, nhìn thấy tình hình trong khoang thuyền, lập tức đều sững sờ
tại chỗ.
Người đứng trong buồng nhỏ trên tàu đối diện nghe được động tĩnh, bỗng nhiên
quay mặt lại, trông thấy hai người ôm nhau một chỗ, đôi mắt màu lam chợt sâu.
Lúc này cũng có vài quan viên đến hỏi thăm Hách Liên Du, nghĩ là vì chuyện vừa
rồi nên mời hắn đến du hồ. Chư vị quan viên chen vào, làm cho sự chú ý của Hách
Liên Du giảm đi không ít.
Thượng Quan Mạn mới xấu hổ tách ra, Hàn gia nhẹ nhàng thở ra, đè lại ngực mỉm
cười ho một tiếng, trêu tức: “Mạn đệ đâm vi huynh không nhẹ.”
Thần sắc hắn khoan thai, không thấy chút khó khăn nào, nhưng trên mặt Thượng
Quan Mạn lại hơi đỏ lên, lúng túng nói: “Vừa rồi làm phiền Ngọc Sanh huynh.”
Hách Liên Du đối diện vốn dĩ đang nói chuyện với các vị quan viên, bỗng dưng
quay mặt lại.
Hàn gia cười vô tội, cách cửa sổ vội vàng cười chắp tay hướng về Hách Liên Du:
“Thì ra Đại nhân cũng tới du hồ, thật là trùng hợp.”
Trên mặt Hách Liên Du không thấy một chút ấm áp, nhàn nhạt gật đầu: “Uh.” Đảo
qua Thượng Quan Mạn, lơ đãng kéo cổ áo, nói: “Xuống dưới nói chuyện.”
Hàn gia mỉm cười: “Mời.” Chờ hắn xoay người, mới mang theo mọi người cùng nhau
xuống lầu. Lòng Thượng Quan Mạn có khúc mắc, nói: “Ta không đi nổi nữa.” Hàn
gia khẽ giật mình, cũng không muốn gây khó xử cho nàng.
Lâu thuyền hai bên đều đã lên boong tàu thương lượng đối sách. Thân thuyền chậm
rãi di động, cũng không tổn thương bao nhiêu. Nước sơn đỏ trên cột lớn lầu một
của Hàn gia bị cọ xát tạo ra vài lỗ hổng lớn, đổ vỡ rất nhiều bát trà và bàn
ghế. Thuyền đối phương lại không có tổn thất. Nghe nói thuyền này là vị quan to
trong triều đình mua. Hách Liên Du đặc biệt đến du hồ, cũng không ngờ xảy ra
chuyện này.
Đều là nhờ thể diện của Hách Liên Du, hai bên thống nhất rất nhanh, lâu thuyền
lại đi. Hách Liên Du đảo qua đoàn người Hàn gia, cũng không gặp bóng dáng người
nào đó, lại cười: “Hàn gia không mời chúng ta đi lên thuyền một chút sao?”
Hàn gia vội chắp tay: “Sớm đã có ý đó, chỉ sợ gây đường đột cho Đại nhân.”
Hách Liên Du không nói tiếng nào, thẳng bước lên thuyền. Mọi người trên thuyền
sớm đã chờ trên boong tàu, đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ: “Tham kiến Đại
nhân.” Hách Liên Du khẽ gật đầu, để Hàn gia dẫn hắn vào khoang thuyền. Hách
Liên Du lại thẳng tắp chạy lên lầu hai, ánh mắt Hàn gia lóe sáng: “Trong khoang
thuyền bừa bộn, chỉ sợ Đại nhân chê cười.”
Hách Liên Du cười lạnh: “Những chuyện không nên thấy đều đã thấy rồi, còn sợ
cái khác sao?”
Trên mặt Hàn gia hiện lên vài tia hứng thú, rồi lại lặng yên như không thấy,
bất đắc dĩ phải dẫn hắn lên lầu hai.
Ai ngờ, sớm đã “vườn không nhà trống”.
Hàn gia cũng kinh ngạc: “Cố công tử?”
Người trung niên tên là Đạo Chi nói: “Bẩm Đại nhân và Hàn gia, Cố công tử lưu
lại lời nhắn, nói là trong xã có việc, đi thuyền về trước.”
Trên mặt Hách Liên Du thoáng chốc u ám, rất có thể là giông bão sắp đến, khiến
Đạo Chi kinh hãi lập tức dừng lại. Hách Liên Du hơi cảm thấy, thần sắc chậm rãi
che dấu, nhưng vẻ tối tăm vẫn không tán đi.
Hàn gia cười thong dong: “Tại hạ mới mua trà Long Tĩnh, Đại nhân không ngại
ngồi xuống thưởng trà.”
Ngữ khí của Hách Liên Du lộ ra vẻ không quan tâm: “Trà của Hàn gia tất nhiên là
tốt.”
Mấy người ở dưới thuyền. Hồng Phi vịn một gốc cây liễu sắc mặt trắng bệch. Phản
Ảnh ở một bên che mũi, nhíu mày đưa khăn, nói: “Cũng không thấy ngươi ăn bao nhiêu,
sao lại có thể ói đến mức như vậy.”
Tiểu Ngũ cầm hoa sen nước mắt lưng tròng, hiển nhiên đau lòng: “Hồng Phi ca ca,
ngươi cố chịu đựng một chút.”
Hồng Phi tiếp nhận khăn lau miệng một vòng, chà chà vài cái lại đưa cho hắn.
Phản Ảnh sợ tới mức đẩy tay ra, khăn rơi xuống đất, hắn cũng không nhìn, chỉ
trợn mắt nói: “Ngươi lau rồi còn đưa cho ta!” Hồng Phi tức nói: “Một đại nam
nhân, khiến cho mình thơm như vậy làm gì?”
Mặt Phản Ảnh tức giận tái đi: “Thế này còn nói là thơm, văn nhân dùng xông
hương làm mẫu mực. Anh chàng lỗ mãng như ngươi toàn thân mồ hôi thối rình, ta
còn không chê ngươi thối, ngươi lại ngại ta!”
Hồng Phi chột dạ, đầu óc cũng chậm, lại cùng hắn tranh
luận chủ đề nhàm chán này, nói: “Nam nhân có vị mới gọi là đại trượng phu, dáng
vẻ không giống như ngươi!”
Phản Ảnh không chút hoang mang đưa ra bằng chứng: “Trên người công tử cũng
thơm, ý của ngươi là công tử không phải nam nhân!”
Hồng Phi mãnh liệt đỏ mặt lên, quýnh lên nói năng lộn xộn: “Ta... Ta không có ý
đó...”
Phản Ảnh chặn đứng hắn: “Chúng ta đều thơm, chỉ có ngươi thối, cũng là ngươi
không bình thường.” Hồng Phi ấp úng tức giận hung hăng đạp cây liễu một cước,
lá liễu rơi rào rào, thoáng qua nụ cười ý vị sâu xa của Phản Ảnh.
Thượng Quan Mạn vốn là chờ Hồng Phi thoải mái chút ít rồi đi, không ngờ hai
người lại đang cãi cọ, trong nội tâm buồn cười, chỉ nhìn xa xa đến xuất thần.
Ông lão đưa bọn họ qua lại chở khách tới, là hai nam nhân trung niên ăn mặc gọn
gàng áo vải xám, nhìn như là người bán hàng rong, đầu vai vá vải bố vô cùng
bẩn, trên lưng có hành lý. Hai người thanh toán ngân lượng, đi vào phố..
Thượng Quan Mạn lơ đãng đảo qua, trong lòng kinh ngạc, giày nhìn bẩn và cũ,
nhưng lại không có dấu vết bị mài mòn.
Đợi hai người đi xa, mới kêu mọi người đi, nhưng lại trùng hợp, hai người kia
vừa vặn tiện đường với bọn họ. Trên đường đi đám người Phản Ảnh cãi nhau ồn ào,
hai người phía trước lại cẩn thận trầm mặc. Trong nội tâm Thượng Quan Mạn càng
nghi, đã thấy một người kéo một người đi đường, hỏi: “Xin hỏi phủ tứ hoàng tử
đi như thế nào?”
Người qua đường vừa chỉ đường vừa khuyên: “Các ngươi đây là muốn đến quý phủ
hoàng tử buôn bán sao, ta khuyên các ngươi đừng phí tâm tư...”
Người trung niên kia vội cười: “Tiểu nhân là người bên ngoài, nghe nói tứ hoàng
tử thích đồ cổ, liền mang theo chút ít tới.”
Người đi đường kia lắc đầu đi.
Thượng Quan Mạn bất giác đi theo hai người hồi lâu. Hồng Phi cảm thấy khác
thường, mọi người liền có chút trầm mặc. Hai người kia quẹo trái quẹo phải, một
lúc lâu sau không đi đúng đường, chỉ sợ đã phát giác có người theo dõi. Bỗng
hai người quẹo vào, trong nội tâm Thượng Quan Mạn cảnh giác, hô: “Đứng lại!”
Hai người bỏ chạy!