Ngày đại thọ của Hoàng đế,
ban đêm sáng như ban ngày, pháo hoa sáng chói chiếu sáng cả trên không hoàng
cung. Bách quan tề tụ, áo mão cao ngất, cung vàng điện ngọc, tiếng hô vạn tuế
vang tận mây xanh.
Ca múa trong cung mừng cảnh thái bình, y phục rực rỡ sặc sỡ bay múa. Chư vị Đế
Cơ phi tần cách bức rèm che mà xem. Thỉnh thoảng cầm quạt lụa chuôi ngọc che
mặt, kim trâm phía trên búi tóc rũ xuống, trâm cài rung động, làn hương nhẹ
nhàng thoảng qua, chợt như gió xuân đã tới, thật muôn hồng nghìn kiểu xinh đẹp.
Thượng Quan Mạn ngồi cuối cùng, cũng không thấy Cố Tiệp Dư, ngoái đầu nhìn lại,
chỉ thấy Thù Nhi phụng dưỡng ở bên, liền giảm thấp thanh âm xuống: “Tiệp Dư
đâu?”
Thù Nhi nhỏ giọng nói: “Hồi Điện hạ, La cô nói thân thể Tiệp Dư không khỏe, trở
về trước rồi.”
Cố Tiệp Dư luôn luôn hết sức cẩn thận, sẽ không làm ra chuyện rời tiệc giữa
chừng này. Thượng Quan Mạn nhíu mày, vội đứng dậy, tiếng đàn sáo vang lên, vòng
múa tiếp theo đã bắt đầu. Thượng Quan Mạn chững lại, đành phải ngồi trở lại.
Ánh nến đều tối, vốn là cung điện sáng như ban ngày nháy mắt tối đi, chỉ còn
lại vài ly nhỏ bên cạnh kim loan bảo tọa, xa xa chiếu đến long bào vàng sáng
của Hoàng đế. Cái dù vàng lưỡng long tranh châu rũ tua đung đưa, chỉ chiếu dung
nhan của Hoàng đế mờ ảo không rõ.
Chỉ thấy bóng tối tĩnh mịch, ngôi sao sáng chói, sao băng rơi xuống Cửu Trùng
Thiên, tầm nhìn như bảo thạch, mọi người bất giác hô hấp trì trệ. Có tiếng đàn
cách biển người truyền đến, thong thả uyển chuyển, nghe đến trong lòng người
bỗng nhiên nhu hoà. Hoàng đế “oh” một tiếng, nhiều hứng thú nghiêng người, thần
sắc vui vẻ hướng tới, khóe môi của Hà Hoàng hậu bên cạnh hắn lại lơ đãng trầm
xuống.
Tiếng nhạc dần dần vang lên, hình như có tiếng nước đánh vỗ vào bờ, đập vào mắt
là hình dáng lầu các cung nghiêng như ở trên không trung. Bỗng dưng một chùm
ánh bạc hạ xuống tầm mắt mọi người, có bóng hình ở trong vầng sáng nhảy múa,
thon thả như chim oanh chuyển, bay như chim phỉ thuý, cử động giống như rồng
bay, giống như Lăng Ba tiên tử nhanh nhẹn nhảy múa dưới ánh trăng. Mọi người
xem ngây người, đều nghển cổ xem, nhưng chỉ thấy hình bóng nữ tử nhảy múa trong
vầng sáng, không thấy được nửa điểm dung mạo.
Dần dần vầng sáng giảm đi, bóng dáng nữ tử không còn ở đó, mọi người buồn vô cớ
như cảm thấy mất mát, chỉ thấy một nữ tử áo trắng từ từ vào điện, theo
nhịp nhẹ nhàng mà múa.
Đàn sáo nhanh dần, váy dài của nữ tử xoay tròn, tựa như hoa rơi, rồi nhanh
chóng quay ngược trở lại. Đột nhiên giương tay áo, như hoa quỳnh nở ra, một nữ
tử áo trắng đang nở ra từ nhuỵ hoa, mọi người nhận ra chính là nữ tử đó, nhìn
đến không chuyển mắt. Nữ tử kia lụa trắng che mặt, chỉ lộ một đôi mắt trầm tĩnh
như nước, tựa như ngọc lan trắng yếu ớt nở trong đêm tối.
Thân váy như khói theo thân hình nàng bay múa, phía trên lụa nhẹ mềm mỏng manh
mà hơi mờ. Chỉ cảm thấy có bách hoa theo thân váy xoay tròn của nàng đột nhiên
tách ra, mọi người xem thế là đủ rồi, nàng kia đảo mắt, liền giống như tiên
muốn rời hồng trần mà đi. Mọi người kinh hô một tiếng, vươn tay muốn bắt, đã
thấy Hoàng đế bước trên bậc thềm ngọc nhanh hướng nàng kia đi qua, tay áo nữ tử
bay lên, đã bị hắn nắm trong tay.
Chỉ kêu một tiếng: “Lan nhi.”
Thân hình Thượng Quan Mạn chấn động một cái, rốt cuộc đứng không vững. Thù Nhi
vội đỡ nàng, nàng trở tay cầm chặt cổ tay Thù Nhi, ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy sắc
mặt nàng tái nhợt như giấy.
Nhũ danh khuê phòng của Cố Tiệp Dư chính là Lan nhi.
Hoàng đế đã gỡ khăn che mặt của nữ tử, mắt hơn nước hồ thu, như Hằng Nga trên
Nguyệt điện, cúi đầu thật sâu, thanh âm cũng nhẹ nhàng dễ nghe, giống như tiếng
ngọc: “Quan gia...” Thượng Quan Mạn quay đầu đi chỗ khác, chỉ nghe thấy một
tiếng hô nhỏ của Thù Nhi: “Tiệp Dư!” Trước mắt nàng tối sầm, lảo đảo rời tiệc.
La cô sau lưng vội vàng chạy đến
“Điện hạ, Điện hạ...” Tay áo bị nắm lại, nàng giận dữ bỏ qua. La cô ở sau người
tận tình khuyên bảo: “Điện hạ, Tiệp Dư đây cũng là vì tốt cho người, bà nếu
không xuất đầu, hôn sự của người sẽ luôn bị hoãn lại.”
“Tiệp Dư nói, bà không sao, chỉ sợ người rồi cũng như bà, ở trong thâm cung
khiến tinh khí thần tình đều tiêu hao hết. Điện hạ còn trẻ, không nên phí thời
gian như vậy. Nếu gả cho Hồng Phi, liền cho hắn mang theo người đi, đi thật
xa... Đây cũng là nỗi khổ tâm của Tiệp Dư...” La cô nặng nề một tiếng: “Điện
hạ!”
Hai đầu gối nàng mềm nhũn, ngã nhào trên phiến đá. La cô tới đỡ nàng. Nàng cuối
cùng nhịn không được khóc thảm thiết lên tiếng: “Cô cô...” Từng giọt nước mắt
lăn xuống, vai nàng run rẩy, cũng chỉ nói một câu: “Không nên như vậy.” Bà chà
đạp tự tôn của mình, cuối cùng lại trở về bên cạnh nam nhân từng thưởng bà một
ly rượu độc. Nàng kiệt lực đánh ngực: “Cô cô, không nên như vậy.”
La cô vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nàng, cũng gạt lệ: “Còn cách nào nữa, nữ nhân
trong nội cung, vận mệnh cuối cùng chính là như vậy.”
Nàng hung hăng lau lệ, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta không tin!” Cả kinh, thân thể
La cô run lên, muốn đến giữ nàng. Không ngờ Thượng Quan Mạn đứng phắt dậy, trên
gối tê rần, ngã nhào xuống, chỉ thấy một bóng người bước nhanh tới đón đỡ nàng.
La cô bị hù nhảy dựng: “Thái tử Điện hạ!”
Thái tử chỉ lo dò xét thần sắc Thượng Quan Mạn, ngữ khí lo lắng: “Thập nhị
muội, muội làm sao vậy?” Trên không trung vừa bắn pháo hoa, vầng sáng lập lòe
chiếu đến vệt nước mắt chưa khô trên mặt nàng. Trong lòng của hắn thảm thiết,
không khỏi níu chặt: “Muội...”
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu, gỡ tay của hắn ra mà bước nhanh.
Thái tử bước nhanh đuổi theo: “Thập nhị muội, muội đừng xúc động, Tiệp Dư làm
vậy nhất định cũng có lý của bà.”
“Bà có lý do gì!” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại,
toàn thân đều run rẩy: “Trở lại bên cạnh người đàn ông kia, tạm nhân nhượng vì
lợi ích toàn cục, miễn cưỡng cười vui, cùng một đám nữ nhân tranh giành tình
cảm, ta không cần.” Nàng gần như kêu ra: “Ta không thích bà như thế này!”
Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, búi tóc tán loạn, thần sắc hoảng loạn, gầy yếu
đáng thương như vậy. Thái tử chỉ cảm thấy lòng của mình đau đớn đến cực điểm,
hình như có vạn thú đang gào rú trong lồng ngực, mạnh mẽ kéo nàng vào trong
ngực ôm chặt.
Mọi âm thanh đều tịch.
La cô nghẹn họng nhìn trân trối hai người đứng ở phía sau, nhất thời quên cả
phản ứng. Thượng Quan Mạn trừng mắt nằm ở đầu vai hắn, nháy mắt mờ mịt.
Duy nghe tiếng tim đập cực nhanh của thái tử, xa xa pháo hoa bay lên không, tất
cả dần dần rời xa.
“Điện... Điện hạ!” La cô ở sau người thấp giọng kêu sợ hãi. Thượng Quan Mạn
trong nháy mắt bị kéo về thực tại, kinh ngạc đẩy hắn ra, lảo đảo lùi lại vài
bước. Mái hiên hoàng cung khúc chiết, nhiều bóng đen trùng điệp tạo thành hoa
văn trên triều phục màu đỏ của hắn, bóp méo thần sắc kinh hoảng của thái tử.
Hai người nhìn nhau, nhất thời cũng không ai nói gì.
Thái tử không dám nhìn ánh mắt của nàng, chột dạ mở miệng: “Thập... Thập nhị
muội...”
Trong đầu Thượng Quan Mạn lung tung khó để ý, xách váy liền đi, trước mặt hiện
lên một người, chỉ thấy mùi hương bạc hà ẩn hiện. Người nọ giữ khuỷu tay nàng
tránh để nàng té ngã, nàng vội vàng liếc mắt, rồi che mặt mà đi.