“Điện hạ...”
La cô vội vã khẽ chào Hách Liên Du, theo đuôi Thượng Quan Mạn đi.
Khắp mọi nơi vô cùng yên tĩnh, trong đêm khuya pháo hoa sáng chói, tiếng người
trong bữa tiệc huyên náo, càng làm nổi bật lên thêm khoảng lặng nơi này. Hai
người đứng cùng một chỗ, trầm mặc. Thái tử lúng túng ho khan một tiếng, hất tay
muốn đi, lại nghe Hách Liên Du nhàn nhạt mở miệng: “Vi thần khuyên một câu,
huynh muội mến nhau, trái với luân lý, Điện hạ tự hủy tương lai, nhưng cũng
đừng kéo người khác theo.”
Sắc mặt thái tử đột nhiên đỏ lên, chỉ cảm thấy chỗ bí ẩn nhất sâu trong nội tâm
bị người nhìn thấy. Sự xấu hổ kia khó có thể nói nên lời, tức giận đến mức trên
trán nổi gân xanh, lạnh lùng cắn răng: “Hách Liên Du, ngươi dám nói chuyện với
cô như vậy.”
Hách Liên Du chậm rãi ngước mắt, tia sáng ảm đạm chiếu lên hình dáng tuấn mỹ
trắng nõn của hắn, chỉ thấy ánh mắt tĩnh mịch, màu xanh thẳm trong đêm tối lãnh
khốc như thú: “Thượng Quan Uyên, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Sát khí như lưỡi dao lạnh đánh tới, lướt qua da thịt, tay chân thái tử nhất
thời lạnh như băng, kinh ngạc đến cực điểm, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu không
nói ra lời. Đợi đến lúc hồi thần, bóng đêm yên lặng, dưới tầng tầng mái nhà
cong, chỉ thấy bóng lưng cao to càng lúc càng xa của hắn, chợt có gió đêm thổi
qua, lưng lạnh lẽo. Thái tử dùng tay lau, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Một đêm này, sau mười bảy năm lần đầu tiên Hoàng đế đặt chân đến Thù Ly cung.
Từng bước đi đến, chụp đèn cung đình đi theo. Trên bậc cửa cung là một hàng
thảm gấm đỏ thẫm, mặt Hoàng đế mang theo nụ cười dẫn Cố Tiệp Dư hồi cung. Thù
Ly cung sáng như ban ngày, sáng như vậy cũng không biết quấy rầy mộng đẹp của
bao nhiêu người trong cung.
Ngày kế liền hạ chỉ “... Cố thị thiên phú ôn nhu, bản tính hiền hậu cẩn thận,
nay tấn phong làm Sung Viện. Vĩnh viễn hiền hậu thận trọng. Làm tấm gương tốt.
Khiêm tốn nhún nhường. May mắn hạnh phúc. Khâm thử.”
Hoàng đế thương cổ họng bị tổn thương, đặc biệt mệnh thái y ngự dụng tới chẩn
bệnh, dùng qua đồ ăn sáng ở Thù Ly cung mới lâm triều.
Hà Hoàng hậu chương hiển khoan hậu, mười mấy cung nữ nội thị tới đây. Phủ nội
vụ đưa tới đồ mới, hoa cỏ dụng cụ, phi tần túm tụm bái bỏng, tất cả tặng lễ
mọn. Thù Ly cung nhất thời náo nhiệt đến cực điểm.
“Phanh ——”
Dây đàn rung động, chỉ còn lại âm cuối.
Hai tay Hàn gia giữ trên dây đàn, trong mắt như có điều suy nghĩ: “Mạn đệ hình
như có tâm sự.”
Thượng Quan Mạn đang sờ dọc theo ly nhỏ, nghe vậy đầu ngón tay run lên. Ly trà
nhỏ chao nghiêng, nước trà nóng bỏng tràn ra, cuối cùng sưng đỏ một mảnh. Nàng
ngây ngốc cầm ly trà nhỏ không buông. Hàn gia tay mắt lanh lẹ đoạt ly từ trong
tay nàng ném qua một bên, ly nhỏ bể. Hắn vội vàng dùng tay áo lau, trong giọng
nói ẩn hàm tức giận: “Tay này của đệ không muốn không được!”
Nàng mới cảm thấy đau, da thịt nóng hừng hực, giống như lửa lớn lan tràn, cơ hồ
có thể ngửi thấy mùi thịt cháy. Cũng may nước pha trà chỉ nóng bảy phần, da
thịt trên tay nàng mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
Mười ngón tay đan xen, sức trên tay hắn cực lớn, rồi lại vô cùng ấm, như áp đảo
vết bỏng, vẫn đốt đến cốt tủy. Nàng vội rút ra, nhẹ nhàng vỗ trán cau mày nói:
“Hôm nay tinh thần tiểu đệ không tốt, chỉ sợ không thể cùng Ngọc Sanh huynh.”
Người hầu bưng nước lạnh, nàng nhẹ nhàng lau qua, tia nóng rực kia vẫn còn ở
nơi nào không tránh được. Hàn gia nhìn nàng chăm chú, nhẹ chau mày lại, lộ ra
một sự quyến rũ của mỹ nhân, xoay mắt tự giễu: “Thì ra là Hàn mỗ vẫn không thể
để cho Mạn đệ thành thật với mình.”
Sao lại nói như vậy? Thượng Quan Mạn trấn định tinh thần nói: “Nếu tiểu đệ
đường đột mạo phạm Ngọc Sanh huynh chỗ nào, xin hãy tha lỗi.” Sắc mặt Hàn gia
trầm xuống. Hai tròng mắt hẹp dài liếc qua. Vài tia hàn ý lướt qua, hồi lâu
tiến gần một bước, vẫn cười: “Ta ghét nhìn vẻ khách khí như vậy nhất.”
Khoảng cách gần như vậy, hương hoa lan trên người hắn thấm mũi. Thượng Quan Mạn
không nhịn được lui về phía sau. Hắn lại bắt được khuỷu tay nàng, khiến cho
nàng không thể động đậy. Hàn gia nheo mắt mỉm cười: “Mạn đệ hình như sợ thân
cận với ta.”
Một đôi mắt sắc bén của hắn nhìn sát mặt nàng, làm cho nàng không chỗ che dấu.
Nàng âm thầm thở một hơi, mới cười: “Ngọc Sanh huynh sao lại nói như vậy, nếu
không ghét bỏ, không bằng chúng ta kết nghĩa kim lan...” Không chờ nàng nói
xong, Hàn gia lạnh lùng xoay người: “Mạn đệ chỉ e là đã mệt mỏi, nên trở về
nghỉ ngơi đi.”
Nàng bất giác kinh ngạc, thì ra là hắn không muốn, mà mình lại đường đột.
Bị Lâm Bình đưa ra khỏi Hàn phủ, lại nghe thấy tiếng đàn vang lên. Tiết tấu
mãnh liệt, tình tiết phức tạp, nghe thấy mà tim thình thịch nhảy. Nàng không
khỏi nghĩ, tâm tư của Hàn gia này cũng thật khó đoán.
“Hàn gia!”
Đạo Chi bỗng nhiên gọi một tiếng, tiếng đàn ngưng, mi mắt Hàn gia không nâng,
chỉ nói: “Chuyện gì?”
Đạo Chi kinh ngạc: “Hàn gia lại bởi vì một câu nói của người nọ mà động tình.”
Liền giảm thấp thanh âm xuống: “Hàn gia, người này giữ lại không được, không
bằng...” Lời nói của hắn chưa ra, lại thấy Hàn gia đưa mắt lên nhìn, ánh mắt
lạnh như trời đông giá rét. Đạo Chi nhất thời không lên tiếng. Hàn gia chỉ vuốt
dây đàn không đếm xỉa tới hỏi: “Tra như thế nào?”
Lúc này Đạo Chi mới nhíu lông mày nói: “Cũng không tra ra cái gì, chỉ biết thời
gian trước nàng vẫn lưu luyến bãi tha ma ở ngoại ô. Bối cảnh thân phận chẳng
được gì. Ty chức thật hiếu kỳ, chẳng lẽ nàng là cô hồn dã quỷ sao?”
Hàn gia nghe vậy liền bật cười, miễn cưỡng dựa vào giường, giữa hai lông mày có
mấy phần hứng thú: “Cho dù là quỷ, cũng là quỷ đẹp.” Chợt nhớ tới: “Đúng rồi,
vật nàng muốn đã tìm được chưa?”
Đạo Chi cười nói: “Thật đúng dịp, thuộc hạ có người bằng hữu thích nghiên cứu
chế tạo thuốc quái dị nhất, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm ra. Phục dụng rồi hiện
ra bệnh hoạn, mạch tượng thác loạn, đối thân thể vô hại, đủ để lấy giả đánh
tráo, Hàn gia yên tâm.”
Hàn gia gật đầu: “Đưa đến phủ cho nàng đi.”
Trong Thù Ly cung nghiễm nhiên thành vẻ khác. Hoa cỏ, được tu bổ chỉnh tề bày ở
hành lang, xa xa liền ngửi thấy mùi hoa đánh tới. Hành lang điêu khắc dưới mái
hiên vẽ tô son trát phấn lại lần nữa, nước sơn màu đỏ thẫm sáng choang. Nghe
nói Thù Ly cung nguyên là chỗ ở của một vị quận chúa được sủng ái trong cung,
trang trí vốn rất xa hoa. Sau đó Quận chúa lấy chồng ở xa, cung điện này liền
vắng vẻ, vẻ xa hoa dần mất đi. Cố Tiệp Dư bị giáng chức vứt tới Thù Ly cung,
mới có danh tiếng lãnh cung. Hôm nay dung quang toả sáng, giống như khôi phục
vẻ hoa lệ ngày xưa, hiện ra xinh đẹp trước mọi người.
Đèn rực rỡ mới lên, bên trong viện ánh nến như sao, Thượng Quan Mạn bước đi
thong thả ra cửa, liền thấy một đám cung nữ đều mặc y phục xanh đồng loạt khẽ
chào: “Nô tỳ tham kiến Lâm Quan Điện hạ, Điện hạ kim an.”
Nàng đi tới chỗ nào, bọn họ ân cần đi theo, vòng hơn nửa đền, như cái đuôi, bỏ
rơi cũng bỏ rơi không được, sát bên phục vụ, quả thật là cái cớ tốt, đảo qua ở
trong đám người, Thù Nhi lại lẫn mất xa xa, cúi đầu đứng ở sau.
Đúng rồi, trong những cung nữ này phần lớn đến từ Phượng Tê cung của hoàng
cung. Tất nhiên tự cho mình siêu phàm, xem thường thị nữ nho nhỏ của một Đế Cơ
vô danh, chỉ sợ ngay cả nàng Đế Cơ này cũng sẽ không để ở trong mắt.
Không đếm xỉa tới cười nói: “Thù Ly cung không thể so với cung điện của những
chủ tử khác, các vị bị sai tới nơi này, thật là ủy khuất.”
Quả có người lơ đãng nhếch môi, nàng cười nhạt: “Nhưng quốc có quốc pháp, gia
có gia quy. Nếu đã tới Thù Ly cung, thì phải hiểu quy củ của Thù Ly cung ta.
Thù Nhi là thị nữ sát bên của ta, ngày sau có gì không hiểu, hỏi nàng là được.”
Chúng cung nữ tựa như không nghĩ tới nàng hoàn toàn không để ý mặt mũi Hoàng
hậu, sắc mặt đều biến đổi. Lời của Thượng Quan Mạn hiển nhiên tăng khí diễm cho
Thù Nhi. Lúc này Thù Nhi nín nhịn hồi lâu, giờ có thể nghênh mặt nghiễm nhiên
là đại cung nữ sai phái: “Chư vị tỷ muội mới đến, không rành tâm tính Điện hạ.
Điện hạ yêu thích yên tĩnh, tất cả mọi chuyện bên người nàng do ta phục vụ đủ
rồi, ủy khuất chư vị tỷ muội phụ trách quét tước ngoài điện là được.”
Thượng Quan Mạn ung dung dạo bước, nghe lời nàng nói, không khỏi cười. Thù Nhi
này, cũng có mấy phần thể diện.
Chúng cung nữ thật sự không muốn phục tùng, thấp giọng chế giễu: “Chẳng qua một
cung nữ hạ tiện, ở chỗ này ra vẻ uy phong gì.”
Thượng Quan Mạn đột nhiên dừng bước, xoay mặt nhìn sang. Điện tĩnh mịch, đôi
mắt nàng trong suốt như hàn đàm, nhìn cũng cảm giác có lạnh lẽo. Nàng cũng
không nói chuyện, chỉ nhìn.
Thù Nhi cười nói: “Tỷ tỷ nói đúng, nô tỳ chẳng qua là một cung nữ cửu phẩm,
không thể so với tỷ tỷ tôn quý. Nhưng nơi này là Thù Ly cung, nếu Điện hạ cho
ta quyền sai khiến chư vị mà ta không làm, chính là lơ là nhiệm vụ.” Nàng bỗng
nhiên cao giọng nói: “Tỷ tỷ nói thế, lời xấu xa ra miệng, châm chọc thượng cấp,
ngược lại phải bị trách phạt!”
Cung nữ kia trắng mặt, xoay mặt nhìn về Thượng Quan Mạn, trong lòng nàng nhất
định là không tin. Thượng Quan Mạn dám can đảm không để ý mặt mũi Hoàng hậu
trừng phạt nàng. Nhưng vị Đế Cơ kia chỉ đứng ở hành lang mỉm cười, da thịt nửa
mặt thật trắng, vô cùng mịn màng, một nửa kia lại bị vết sẹo dữ tợn che kín, ẩn
trong bóng đêm, cảm thấy thật đáng sợ.
Thanh âm Thù Nhi truyền sâu xa: “Hoàng hậu nương nương từ trước đến giờ môn quy
sâm nghiêm, sao lại dung túng tỳ nữ mắt không thấy người trên. Nô tỳ bất tài,
liền thay Hoàng hậu nương nương và Điện hạ trách phạt nô tỳ này.” Nàng cười
ngọt ngạo, cười dài nói: “Ban đêm Điện hạ không có người nào làm nhiệm vụ, liền
làm phiền tỷ tỷ quỳ gối trước cửa trực cả đêm đi...”
Thượng Quan Mạn đã đứng thẳng thân thể, chậm rãi trở về điện.
Trong điện cũng không đốt đèn, bị ánh vàng ngoài cửa sổ hắt vào. Chỉ thấy hình
dáng mơ hồ, yên tĩnh, duy nghe thấy nhịp tim mình, viết lên những dòng chữ
thanh lệ trên giấy Tuyên Thành tuyết trắng trên bàn dưới cửa: “Từ sau khi mây
mưa phân tán, nhân gian không đường đến nhà tiên.” Bút đến chữ “nhà”, ánh mực nước
nhẹ nhàng, chưa khô đi, chiếu ngoài cửa sổ, nhìn thật chân thiết.
Đầu ngón tay không tự chủ dừng lại, ngước mắt thẳng tắp nhìn về phía bên trong
phòng.
Nàng nhớ rõ, nhất thời cao hứng, nói ra câu này, viết đến chữ “nhà” cuối cùng
dừng lại không còn cách viết tiếp. Chuyện cũ đã thành hồi ức, nàng cần gì phải
giữ trong lòng, liền quăng bút.
Vừa ra cửa không đến nửa tiếng, nơi này đã có khách không mời mà đến.
Lạnh lùng nhìn khắp lượt trong phòng, có thể giấu người cũng chính là bình
phong màn lụa kia. Nội thị ngoài điện đều là tâm phúc cung khác. Bỗng nhiên
phát hiện, quay đầu lại, có thể bảo vệ nàng cũng chỉ còn mình. Trong tay áo cất
giấu tên nhọn, từ hôm bị khi dễ, nàng thường xuyên giấu ở bên cạnh.
Cất bước, xoay người, con ngươi quyết tuyệt hung ác. Tên nhọn trong tay áo
nhanh như sét, ngang qua phòng tối, đâm thẳng bình phong.
Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, thân hình mơ hồ trong bình phong, chỉ cảm
thấy quen thuộc, hô hấp của nàng hơi chậm lại. Tiếng kêu ngưng ở nơi cổ họng,
đã không còn kịp nữa. Bóng người trong bình phong tựa như cũng mới cảm thấy,
vụt tránh đi nhưng vẫn chậm.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, máu khắp màn lụa tuyết trắng.
Trên tay đau xót, người nọ nắm dây thừng, thuận thế kéo. Thân thể không tự chủ
được bị túm đến gần, cằm bị một đôi tay lạnh như băng chế trụ. Bởi vì bị
thương, tiếng nói thô trầm khẽ vang ở bên tai: “Mạn nhi thật là thủ đoạn.”